Đường Quả vốn chỉ tò mò sao khách hàng của chị Mặc Nùng lại là hai cô gái xinh đẹp như vậy nhưng câu nói của Lâm Bảo Nhi có chút kích thích cô? Ý gì? Lẽ nào cô gái nào cũng có bộ ngực to hơn ta. Đường Quả cúi đầu nhìn nhìn, của mình cũng không nhỏ mà.
"Bảo Nhi ngậm miệng em lại". Trên mặt Đường Quả mang nụ cười nhưng tay lại bấm dưới sườn cô một cái đau.
"A!Chị Quả Quả… Đau quá… Đau…" Lâm Bảo Nhi đau hét ầm lên. "Em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, Diệp Thu lại muốn ong bướm bên ngoài. Nhiều tường trước mặt như thế? Hắn có thể không trèo lên sao?"
"Bảo Nhi. Em đang nói linh tinh gì thế" Trầm Mặc Nùng khiển trách nói. Cũng không biết hôm nay phạm phải điều gì mà lại đồng ý yêu cầu cho hai cô tới công ty chơi, nói: "Nào để chị giới thiệu chút nhé. Đây là bạn chị ở Tô Hàng, chị Tống Ngụ Thư và chị Tống Ngụ Ngôn."
Trầm Mặc Nùng xấu hổ cười cười với Tống Ngụ Thư, chỉ Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói: "Đây là hai đứa trẻ mãi không lớn được Đường Quả và Lâm Bảo Nhi".
"Đường Quả chắc là thiên kim của tập đoàn Đường Thị rồi? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Năm đó đã làm điêu đứng thị trường chứng khoán Hồng Kông nghe nói là em đứng sau thao túng. Tập đoàn Đường Thị từ thị trường chứng khoán Hồng Kông thu được 30 tỷ. Cũng chính vì thế mà đạt được cơ hội phát triển nhanh chóng. Cho tới tận bây giờ vẫn có rất nhiều người lấy kế thao túng của em năm đó khiến người ta hoa mắt chóng mặt làm ví dụ kinh điển để nghiên cứu. Chị cũng là một trong số đó" Tống Ngụ Thư nhã nhặn giơ tay mình ra, có thể thiết lập tình bạn cá nhân với người kế thừa duy nhất của tập đoàn Đường Thị là một chuyện vô cùng đáng ăn mừng. Sản nghiệp của Tống gia cũng muốn phát triển tới Yến Kinh. Từ góc độ thương nghiệp mà nói, người có được Yến Kinh là có cả thiên hạ.
"Những điều đó đều là qua khứ rồi. Chuyện lúc đầu cũng không truyền ra bên ngoài huyền hoặc như vậy. Em chỉ theo cha học vài thứ một mà thôi. Bây giờ em chỉ là một sinh viên bình thường." Đường Quả giơ tay bắt tay Tống Ngụ Thư, trong lòng lại đang suy nghĩ lai lịch của bọn họ và quan hệ với Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng. Chị Mặc Nùng lúc đón tiếp bọn họ cố ý giữ Diệp Thu lại chứng tỏ tên cầm thú này có quen biết bọn họ.
Kỳ lạ, mình không phải đã nói sẽ không yêu hắn nữa sao? Còn nghĩ những điều này làm gì? Đường Quả cố gắng tập trung để nụ cười càng thêm sáng lạn bài xích hết những ý nghĩ rối loạn trong đầu ra ngoài.
Tống Ngự Thu cũng bắt tay Lâm Bảo Nhi, cô tạm thời không nắm bắt được thân phận của Lâm Bảo Nhi, nhưng có thể như hình với bóng với Đường Quả, gia thế chắc không đơn giản. Hơn nữa cô bé này lớn lên cũng đúng là quá đáng yêu khiến người ta yêu thích, mặt tròn vừa trắng vừa mềm khiến người ta nhìn thấy là muốn tới hôn một cái hoặc véo một cái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Ánh mắt Tống Ngụ Ngôn càng trở nên nghiền ngẫm. Tên Diệp Thu này đúng là có diễm phúc, lại có thể ở cùng với ba cô gái xinh đẹp như vậy.
"Diệp Thu thật là may mắn, ở cùng với nhiều đại mỹ nhân như vậy" Tống Ngụ Ngôn cười trêu ghẹo. Trong lòng quả thật cũng có ý nghĩ thêu chuyện.
"Hừ, chỉ là một vệ sĩ mà thôi" Sắc mặt Đường Quả thay đổi, không vui nói.
"Vệ sĩ? Không phải chứ? Em nói Diệp Thu là vệ sĩ?" Ngụ Ngôn giống như phát hiện ra một đại lục mới vẻ mặt kinh ngạc quan sát Diệp Thu, nói: "Chị vẫn luôn tưởng rằng hắn là chàng công tử nhà ai cơ, vì có tình cảm với cô gái nào đó nên mới mất công theo đuổi."
"Chị nghĩ quá nhiều rồi đó?" Đường Quả có chút không vừa ý với Tống Ngụ Ngôn.
"Ha ha, đúng là chị nghĩ nhiều rồi". Tống Hgụ Ngôn cười khoa trương. "Xem không ít phim tình cảm, đều là vệ sĩ và nữ chủ nhân nảy sinh tình cảm. Cảm thấy rất thú vị. Nhưng những chuyện thế này chắc là chỉ có trong thần thoại của biên kịch thêu dệt lên thôi, trong hiện thực chắc là không thể phát sinh chuyện này."
Đường Quả rất đau lòng, nếu không phải vì giữ hình tượng của tập đoàn Đường Thị , cô rất muốn xông tới đánh nhau với cô gái cũng chỉ hơn kém mình vài tuổi kia một trận.
Trầm Mặc Nùng cũng không muốn bọn họ làm cho không khí trở nên quá cứng ngắc, nói: "Đi thôi. Chúng ta về nhà trước. Buổi trưa không ra ngoài ăn nữa, một lần thưởng thức món ăn nhà nông của Diệp Thu".
Vì Trầm Mặc Nùng hơi khoa trương tài nghệ nấu nướng của Diệp Thu lên độc nhất vô vị cho nên Diệp Thu cũng đành phải làm tốt chuẩn bị thể hiện trước mặt mọi người.
Đầu tiên lái xe đưa nhóm cô gái này về biệt thự Lam sắc, sau đó lại một mình lái xe chạy tới siêu thị mua rau.
Lúc vội vàng chạy về nhà, mấy cô gái đang ngồi trong phòng khách nói chuyện. Chỉ là không khí có vẻ không được rôm rả như vậy. Tống Ngụ Ngôn và Đường Quả thỉnh thoảng đấu khẩu vài câu. Trợ thủ của Đường Quả tất nhiên là Lâm Bảo Nhi rồi. Tống Ngụ Thư không đành lòng nhìn em gái mình bị hai người liên thủ bắt nạt.Có lúc bất đắc dĩ cũng lên tiếng nói giúp vài câu. Trầm Mặc Nùng ở chính giữa vô cùng đau khổ, một chốc khuyên bên này một lát lại bảo bên kia, thật bận rộn.
Trong đại sảnh đang diễn ra cảnh đấu khẩu hai đối hai, một bên là Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đối chiến với một bên là chị em nhà họ Tống, lúc hai bên đấu tới khó phân thắng bại vậy mà vẫn giữ được nụ cười trên mặt và tư thái nho nhã.
Diệp Thu thấy thật may mắn mình có thể yên lặng trong bếp làm việc của mình. Mặc dù một người làm thức ăn cho sáu người có hơi phiền phức một chút, nhưng so với mấy cô gái ngồi ngoài kia chắc là vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc đang bận chiên trứng gà Lâm Bảo Nhi chạy vào trong bếp, nói: "Diệp Thu. Tôi giúp anh nhé!"
"Không cần đâu. Cô ra phòng khách đợi chút đi. Xong nhanh thôi". Diệp Thu cẩn thận thái cà chua vào món rau xanh, nói: "Chỉ có ba quả cà chua cô có thể ăn một, nhưng còn lại hai quả không được động vào, món sào cần tới."
Diệp Thu chính là biết thành tích bất hảo của cô, mỗi lần đều đợi người khác rửa cà chua xong rồi sẽ ăn vụng một quả sạch. Tới lúc người khác sào rau cần dùng tới, không tìm được quả nào nữa.
Lâm Bảo Nhi cười hì hì lấy một quả cà chua nhét vào miệng, nói: "Tôi ra phòng khách đây. Mấy cô gái kia đáng ghét quá. Chỉ thích đấu khẩu thôi. Phiền chết đi được".
Diệp Thu toát mồ hôi lạnh, mặc dù trong bếp hắn cũng nghe thấy cô cãi nhau kịch liệt nhất, vào vai đổ dầu vào lửa không phải chính là cô đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi sao?
"Uh. Đúng vậy con gái thích đấu đá nhau. Nếu không muốn ra phòng khách, thì ở bên nhìn đi. Tôi rất nhanh sẽ làm xong thôi. Không cần phiền tới cô" . Diệp Thu bảo Lâm Bảo Nhi đứng yên đó, sợ cô chạy tới càng giúp càng bận.
Diệp Thu biết khẩu vị của những cô gái con nhà giàu này, bọn họ ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, nếu có thể làm vài món ăn dễ tiêu, có lẽ càng được các cô hoan nghênh. Diệp Thu làm mấy món xào chay, lại làm món nộm dưa chuột và carrot con gái thích ăn, đang định thu dọn bát đĩa chuẩn bị ăn cơm, Lâm Bảo Nhi nhét nửa quả cà chua còn lại trong tay vào miệng, nói: "Đưa bát cho tôi. Tôi mang ra giúp anh."
Diệp Thu nghĩ ngợi, việc nhỏ thế này chắc cô sẽ không đập vỡ đâu. Liền đưa bát đũa đã rửa sạch cho Lâm Bảo Nhi, nói: "Ôm chặt đó, cẩn thận không ngã. "Xời, xem thường người khác. Tôi không phải là trẻ lên ba". Lâm Bảo Nhi khinh thường nói.
Lâm Bảo Nhi đỡ bát đũa, thấy Diệp Thu không theo mình ra ngoài, lúc này mới yên tâm. Không cầm bát đi thẳng ta phòng ăn mà vòng vo chạy tới phòng tạp vụ ngăn với tường nhà bếp. Sau đó lấy trong túi áo ra một bọc giấy nhỏ, vẻ mặt xảo quyệt cười nói: "Hừ, cho các người nói ta ngực to não nhỏ. Cho cay chết các người mới được."
Lâm Bảo Nhi vừa nói vừa mở bọc giấy nhỏ màu trắng ra, từ trong lấy ra vật thể giống như quả ớt, lấy móng tay bóp nát một góc vỏ, lấy chất lỏng bên trong bôi loạn lên trên bát đũa. Đồ vật này là lần trước Diệp Thu giúp Đường Quả làm to ngực, bảo cô đi vào phòng lấy hộp kim bị cô phát hiện. Lúc đó cô vẫn cho rằng là quả ớt, nhưng loại ớt tròn đỏ mọng này, lại đáng yêu giống như quả thánh mẫu. Lâm Bảo Nhi lấy trộm hai quả cất vào trong túi áo.
Vừa nãy ở phòng khách bị Tống Ngụ Ngôn châm chọc mấy câu, Lâm Bảo Nhi đột nhiên nhớ ra bảo bối này. Cho nên chủ động chạy tới giúp ở nhà bếp, như thế cho dù xảy ra vấn đề gì, cũng có thể đổ lên người Diệp Thu.
Nếu bọn họ thấy cay, đó cũng là vấn đề cùa Diệp Thu. Món ăn là do hắn làm, bát là do hắn rửa, mình chỉ mang chúng từ nhà bếp ra phòng ăn thôi, không liên quan gì tới mình cả.
Lâm Bảo Nhi vốn là kẻ duy nhất sợ rằng thiên hạ này không loạn, lại mượn cơ hội phục thù kẻ thù của chính mình và chị Quả Quả.
Lâm Bảo Nhi cầm riêng hai đôi đũa được bôi nước ớt lên sau đó cầm bát đũa tới phòng ăn. Giọng vui vẻ gọi: "Ăn cơm thôi".
Trầm Mặc Nùng đứng dậy, mời chị em họ Tống tới phòng ăn. Diệp Thu bưng thức ăn ra, Trầm Mặc Nùng đi lấy rượu. Còn Lâm Bảo Nhi lại đặt bát đũa lên trước mặt mọi người. Hai đôi đũa bị cô thêm ớt vào rất hiển nhiên được đặt trước mặt chị em họ Tống.