Bởi vì đám người bên cạnh hai chiếc xe dạt ra, hai chiếc lao đi quá nhanh cuộn lên từng đám bụi, khiến trong nháy máy Trương Khuyết bị bụi bao trùm.
Đợi đến khí hắn có thể nhìn lại, hai chiếc xe còn thấy đâu là bóng?
Trong đua xe chính quy, thường là ban đầu dành vị trí đầu không phải là tốt, mà nên chiếm vị trí thứ hai hoặc thứ ba, sau đó bứt phá vòng cuối như vậy sẽ dễ đoạt quán quân hơn.
Đua xe ở ngoài cũng thế, trận vừa rồi giữa Tây Môn Thiển Ngữ và hòa thượng là một ví dụ cụ thể nhất, bởi vì hòa thượng thiếu sự cứng cỏi trong tâm lý, bị Tây Môn Ngữ bám sát mà sinh ra tâm lý bị nàng bỏ lại phía sau.
Nhưng Trương Khuyết biết, loại hiện tượng này tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người sư phụ mình và Diệp Thu.
Hắn chính là do sư phụ bồi dưỡng, hắn cũng rất hiểu lòng tin của sư phụ, mà đối với Diệp Thu, đây là một đối thủ đáng sợ, tâm lý hắn cũng thừa sự chịu đựng.
Nên nói, xe nào chiến tiên cơ trước mới chính là chiếc xe sẽ lên đỉnh đầu tiên.
"Là ai vào núi trước?" Trương Khuyết mình một gã ven đường hỏi.
"Tôi cũng không tấy rõ, chỉ thấy hai chiếc xe phóng quá nhanh, sau đó mắt bị ánh đèn rọi vào mất cảm giác trogn vài giây." Gã tóc dài vẻ mặt mờ mịt nói.
"Cậu thấy được không?" Trương Khuyết hỏi tên thanh niên tướng mạo anh tuấn, khuôn mặt tương đối dễ nhìn.
Tên đẹp trai sắc mặt kích động, rất phối hợp nói: "Quá nhanh, tốc độ quá nhanh, tôi thấy được, bọn họ hai người song song đi vào trong núi, nhưng hình như xe vương nhanh hơn một chút, bởi vì đường vào núi chỉ đủ cho một chiếc xe đi, cho nên một chiếc chắc chắn vào sau."
"Nói như vậy, chiếc Lamborghini vào trước?" Trương Khuyết hỏi.
Chàng đẹp trai nói: "Tôi cũng không rõ, tốc độ quá nhanh, nhưng hẳn là xe vương vượt lên dẫn trước a."
Những người khác đang nhiệt liệt bàn tán xem ai là người thắng.
"Còn ai nữa? Khẳng định là xe vương a, ở Châu Á, xe vương đã từng thua qua lần nào chưa?" Một tên thanh niên đầy tin tưởng nói.
Một người có nghiên cứu đua xe, giải thích: "Đấy là cậu sùng bái mù quáng thôi, vừa rối tốc độ hai chiếc xe cậu cũng thấy rồi đó? Từ tốc độ là có thể nhìn ra cậu thanh niên kia cũng là một cao thủ, xe của hắn cùng xe của xe vương vượt qua cửa núi, nói lên kxy thuật của hắn không dưới xe vương."
"Không có ai có thể nhanh hơn xe vương."
"Cũng không nhất định, xe vương cũng là người, không phải thần, sao có thể bất bại."
"Cãi cái gì? Đợi kết quả không phải sẽ biết sao?"
..........
Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi, anh em Tây Môn gia đứng ở ven đường, vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú vào hướng chạy của hai chiếc xe.
Chỉ nhìn thấy vài bó đuốc sáng lấp lánh, còn vài tiếng động cơ nổ vang, lại không biết tình huống hai người họ thế nào rồi
"Chị Mặc Nùng, chị nói Diệp Thu sẽ thắng chứ?" Lâm Bảo Nhi cầm tay Trầm Mặc Nùng, nhẹ giọng hỏi.
"Tất nhiên." Trầm Mặc Nùng mau chóng trả lời, trong lòng nàng Diệp Thu là hình tượng chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.
"Đúng là là chán chết." Lâm Bảo Nhi nói.
"Cái gì?"
"Lúc nãy chị lại kêu chị Đường Quả lên xe, em cái gì cũng không biết, chỉ có thể đừng ở ngoài nhìn." Lâm Bảo NHi ủy khuất nói.
"Không cần tranh giành vớ vẩn." Trầm Mặc Nùng nói, nghĩ thầm, sau này nên tận lực giảm cơ hội Lâm Bảo Nhi và Diệp Thu ở cùng nhau.
Hiện tại Lâm Bảo Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện nam nữ, nếu cũng yêu Diệp Thu, không phải chuyện này càng rối tính rối mù sao.
Nhưng không thể tranh giành cũng Đường Quả, sao có thể tranh giành với Lâm Bảo NHi, nhưng Đường Quả sẽ nghĩ sao?
Thậm Chí Trầm Mặc Nùng hiện tại lo lắng cho Diệp Thu, chuyện hôn sự của Lâm Bảo Nhi, không ngờ Lâm gia tán thành, nếu sau này Lâm gia muốn Diệp Thu tổ chức hôn lễ với Lâm Bảo Nhi thì sao bây giờ?
CÓ lẽ nói, Diệp Thu nếu kết hôn cùng người phụ nữ khác, vậy mặt mũi Lâm gia để đi đâu?
Các gia tộc khác không thể sánh bằng Lâm gia, nếu như xuất hiện như vậy, chắc chắn Hoa Hạ sẽ xảy ra một hồi chấn động.
Chiếc Lamborghini sau khi trải qua cải tạo tốc độ thực sự quá nhanh, không phải chiếc Lamborghini thường nào có thể so được, trong đoạn đầu vào núi, Diệp Thu đã cố hết sức, vẫn bị hắn vượt lên một chút.
Hơn nữa động cơ xe của hắn sức vọt cực mạnh, mặc dù đường xấu, nhưng xe vẫn dán tại mặt đường khúc cua mà chạy như bay.
Sắc mặt lạnh lùng nhìn phía trước, hai tay nắm chặt tay lái không ngừng làm ra vài động tác độ khó cao.
Chân lại linh hoạt nhấn phanh, đạp ga, chính là hai yếu tố không thể thiếu.
Hai người không ngừng lạng bên nọ lách bên kia, có đôi khi thả chân ga, được một đoạn thì lại quẹo gấp tránh một tảng đá hay bờ vực, đôi khi phải đột ngột phanh gấp lại.
Lamborghini chạy trước, chiếc Ferrari của Diệp Thu bám theo sau, hai xe bám sát tại một chỗ, chiếc sau không vượt lên được, mà chiếc phía trước cũng không bỏ chiếc phía sau lại được.
"A!"
Tại một khúc cua gấp, giảm tốc đột ngột khiến Đường Quả hét lớn.
Gió lạnh vù vù hai bên, nàng cảm giác thân thể mình run rẩy kịch liệt, hơn nữa xe còn cọ sát vào mấy hòn đá vụn khiến chiếc xe trượt đi một quãng xa.
"Không cần sợ, không có việc gì." Diệp Thu nói.
Hắn vẫn chuyên chú lái xe, tìm cơ hội vượt lên Lưu Dịch Tư, thậm chí hắn còn làm vài động tác thăm dò phản ứng của Lưu Dịch Tư.
Con mắt chăm chú nhìn phía trước, không có cách nào nhìn sang Đường Quả, nhưng nghe Diệp Thu nói thế, Đường Quả một chút sợ hãi cũng không còn.
"Nếu như thực sự cùng rơi xuống dưới, mình cũng có gì hối hận chứ?" Đường Quả thầm nghĩ.
Lưu Dịch Tư cũng rất chăm chú nhìn phía trước, hai tay chuyển động nhanh như cắt, vừa cố sức tăng tốc, vừa lạng lách tránh cho Diệp Thu khỏi có cơ hội vượt lên trên.
Nói thật, chạy be đường cũng không phải chuyện dễ, đặc biệt thỉnh thoảng trên đường gặp đá vụn hay cành cây khô rơi nàng đường.
Một vài đá vụn hoặc cành cây khô cũng không có trở ngại gì cho việc chạy xe, nhưng thỉnh thoáng có vài hòn đá hộc từ trên nhú rơi xuống, nếu không nhìn kĩ đâm vào, có thể dễ khiến xe trượt bánh, thậm chí lật xe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
May là cho tới giờ, hắn cũng chưa gặp cản trở gì.
Hắn là xe vương, không thể thua.
Vẫn ngồi ở cạnh ghế điều khiển, mặc dù chiếc xe sóc nảy liên tục nhưng cô gái vẫn cắn răng không kêu một tiếng, cười nói với Lưu Dịch Tư: "Lưu Dịch Tư, gặp được đối thủ thật tốt, thực sự là một cậu thanh niên lợi hại."
"Có thể thắng Trương Khuyết, tự nhiên có chỗ độc đáo không kém." Lưu Dịch Tư trầm giọng nói, một lần nữa nhấn ga tăng tốc.
Nhất định phải chiến thắng, đua xe ở châu á, hắn chưa từng để đối thủ vượt qua, mặc dù ở Úc đua với xe thần thế giới, cũng bình thủ với hắn.
Bởi vậy sao có thể thua trong một trận như thế này?
"Tới chưa?" Ngân Nhãn ghé mắt vào sau khối đá lớn, tay vác súng vững như bàn thạch.
Nhìn qua kính hồng ngoại, hắn có thể thấy rõ hai chiếc xe đang nhanh như chớp giật lao về phía trước, nhưng tay giữ cò súng của hắn vẫn không buông xuống.
Quá nhanh, nhanh đến nỗi con mắt không bắt kịp hình ảnh, vừa dùng ống nhòm canh bọn họ đã vụt ra ngoài tầm ngắm rồi,
"Đẹp a, đúng là cảnh đẹp ý vui.'' Ngân Nhãn ca ngợi tự đáy lòng, nàng ngắm nhìn hai mục tiêu đang chạy song song trước mặt, thưởng thức trận thi đấu này. "Mặc dù là châu âu lịch sử đua xe lâu đời, cũng ít nhìn thấy cấp bậc đua xe cỡ này."
Ngân Nhãn dùng ống nhòm nhìn nam nhân thanh tú trong chiếc Ferrari, nghĩ thầm: "Thật đúng là đối thủ khó chơi, ở bất luận phương diện nào hắn cũng ưu tú khiến người ta run sợ, cũng khó trách nhiều phụ nữ mê muội hắn như vậy."
Nhưng Ngân Nhãn trong lòng cũng phát sầu, nếu bọn họ cứ duy trì tốc độ này đến tận đỉnh núi, sao mình có cơ hội?
Cơ hội ngắm bắn căn bản là Ngân Nhãn không có.
Loại cự li này bắn tỉa, thời gian đạn bay, lại dưới tình trạng ô tô di chuyển nhanh vậy, chắc chắn thất bại.
Tuy rằng nói sắc trời đã khuya, mục tiêu vội vàng đua xe, có thể không phát hiện đạn bắn vào người hắn, nhưng đối với một sát thủ cẩn thận mà nói, mục tiêu chỉ có thể bắn một lần, nếu như một kích thất bại, sẽ phải nhanh chóng kiếm chỗ bỏ chạy.
Khi Đường Quả đang si mê nhìn ngắm khuôn mặt chăm chú của Diệp Thu đột nhiên Diệp Thu nói: "Ngồi chắc vào, chúng ta phải vượt lên."
Vượt lên?
Đường Quả không kìm được nhìn thoáng quá phía trước, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Quá điên cuồng, dám vượt xe ở chỗ này?
"Em tin anh." Đường Quả nói xong, liền cảm thấy thân thể mình bay lượn trên không trung.