Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Thằng nhóc này có địa vị gì? Sao lại cuồng vọng thế?" Đôi mắt có chút phù thũng của Nguyên Hướng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào phương hướng của Diệp Thu nói.

" Được. Cũng không ngờ tên ngu Trịnh Tuấn Dư ngu si kia không mò được nguồn gốc của hắn."

" Thể nào tên ** đực Trịnh Tuấn Dư lại có thể đỏ mặt, thật đúng là vui... ha ha."

Hàn Ấu Lăng nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cũng chỉ là hơi ươn ướt môi mà thôi. Người lên lên ở phương nam ấm áp mưa nhiều như hắn không thích ứng được với khí trời khô ráo của Yến Kinh. Nhìn Nguyên Hướng nói: " Các ngươi chỉ cho phép quan huyện phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn. Cho phép ngươi đổ rượu lên người người khách, không phép người ta mời ngươi một chén?"

Trong lòng Nguyên Hướng âm thầm lo lắng, lẽ nàng chuyện mình bảo Trịnh Tuấn Dư hắt rượu lại làm cho hắn tức giận? Làm như vậy còn không phải theo cái ý rắm thối của ngươi sao? Cho dù là người đàn ông rộng lượng nhìn thấy nữ nhân mình thích ở cùng một chỗ với nam nhân khác, sợ rằng trong lòng cũng không chịu nổi.

" Hắc hắc, dám ở một mẫu ba phần đất Yến Kinh của chúng ta diễu võ dương oai, sao có thể để hắn có trái tốt mà ăn." Nguyên Hướng nghiêm khuôn mặt i-ốt nói, cực giống một con rối không có chỉ số thông minh mà thích giả tiếng người. Có đôi khi, đây cũng là một loại ngụy trang. Một loại ngụy trang để không tốn chút sực lực nào dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của người khác.

" Nguyên Hướng, quên đi. Nếu người ta đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta, nếu như không đáp lời thì chúng ta có vẻ không được rộng rãi cho lắm." Hàn Ấu Lăng mỉm cười.

Nhìn thấy sặc mặt Hàn Ấu Lăng tịnh không có gì dị thường, Nguyên Hướng mới yên lòng, có chút ý định lấy lòng nói: " Chúng em theo đại ca qua đó?"

" Quên đi. Mình ta đi thôi. Nhiều người Đông Nhi sẽ không thích." Hàn Ấu xua tay nói.

" Diệp Thu, xin lỗi, đều là ta không tốt, dẫn ngươi đến chỗ này. Ta chỉ muốn dẫn người đến nơi chị của ta đã tự tay dựng lên thôi." Nhiễm Đông Dạ đáng thương nhìn Diệp Thu, chiếc mũi cao gầy thẳng tắp gắt gao cau lại: " Tuy rằng chỗ này là do chị của ta dựng lên, nhưng ta cũng phi thường thích nó. Lúc có thời gian đều đến đây ngồi. Không ngờ hôm nay lại đụng phải đám người đáng ghét. Nếu không chúng ta đi thôi?"

Vô luận là nam hay nữ đều có loại tâm lý này, khi đối mặt với người mà mình thích hay ngưỡng mộ, luôn luôn kìm lòng không dám mang những thứ mình cho rằng đó là đồ tốt nhất để ra trước mặt hắn. Bởi vì Nhiễm Đông Dạ rất thích câu lạc bộ do chị mình tạo lên, cho nên mới cố ý muốn dẫn Diệp Thu đến tham quen một chút. Mình thích gì đó, mong rằng hắn cũng có thể thích. Chỉ là không ngờ tới bị mấy con ruồi làm cho rối loạn, mà còn lại là một con ruồi to tướng.

Diệp Thu cắt một khối thịt bò nhét vào trong miệng, cảm nhận sự no tươi trơn bóng của miếng thịt, nói: " Vì sao phải đi? Người đáng ghét không nhìn hắn nữa là được. Nếu như một người có thể làm cho người mình không thích xoay người rời khỏi, ngược lại cũng là một loại hạnh phúc lớn lao."

Nhìn nam nhân từ từ đi đến bên này, Diệp Thu cố nhai hết miếng thịt bò ở trong miệng nói: " Đáng tiếc đa phần không thể theo như ý nguyện."

" Đông Nhi. Nghe người ta nói người đã lâu rồi không có tới đây. Không ngờ lúc sắp quay trở lại Tô Hàng, vừa may có thể gặp được ngươi." Hàn Ấu Lăng âu phục giày da đứng ở bên cạnh Nhiễm Đông Dạ, mỉm cười chào hỏi với nàng, biểu tình ôn nhu, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại dị thường nóng rực.

" Gần đây một mực bận rộn việc chụp quảng cáo." Nhiễm Đông Dạ khẽ vuốt lọn tóc rủ xuống trán, đứng lên nói: " Ta giới thiệu cho các ngươi. Đây là Diệp Thu. Bạn của ta. Diệp Thu, đây là... Hàn Ấu Lăng học cùng với chị ta."

Nhiễm Đông Dạ vẫn còn tức giận chuyện Hàn Ấu Lăng vừa làm, tuy rằng nàng chỉ có nghe từ phía Diệp Thu, cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên hết lần này đến lần khác đều tin lời hắn. Hiện giờ thấy Hàn Ấu Lăng qua đây làm như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên là không cho hắn chút mặt mũi nào rồi.

Nhưng nếu không có chứng cứ chứng minh là do Hàn Ấu Lăng làm, nàng cũng không có mượn cớ chỉ trích hắn. Đối với những người có thân phận như hắn. Lễ nghi tối thiểu cũng phải có. Nhiễm Đông Dạ hiện giờ đã sớm không biểu hiện sự hỉ nộ ra trên mặt, không cần người dạy, cũng không ai để ngươi học, ở đây lâu lâu một***, tự nhiên là học được.

Hàn Ấu Lăng nghe thấy Nhiễm Đông Dạ giới thiệu về mình như vậy trong lòng có chút khó chịu. Lẽ nào bởi vì bản thân là người cùng học với chị ngươi mà đứng ở chỗ này? Chỉ bằng một câu nói này thôi, thực sự là cái gì cũng không nhận được. Đạo lý này Hàn Ấu Lăng hiểu. Hàn Ấu Lăng vươn tay về phía Diệp Thu, nói: " Rất vui được làm quen. Tô Hàng Hàn Ấu Lăng."

" Diệp Thu." Diệp Thu đưa tay ra bắt tay với hắn. Đối phương không có giống như trong tiểu thuyết muốn lợi dùng ám kình để dằn vặt hắn một chút, trong lòng ngược lại có chút tiếc nuối.

Sắc mặt Hàn Ấu Lăng không hờn không giận, thái độ của người này rất lãnh đạm. Hình như hắn cản bản không để mình vào mắt. Trong khi giới thiệu, bản thân đã nói ra địa phương mà mình đến, thực ra đây cũng là một loại danh thiếp. Hắn thì ngược lại, chỉ đơn giản hai chữu là xong, Hàn Ấu Lăng đối với lai lịch của hắn cũng không hiểu ra sao.

Hằn Ấu Lăng cũng không có ý qua chào rồi đi. Nhiễm Đông Dạ ngồi ở rất sát bên sườn ghế sô-pha. Cũng không có ý định mời hắn ngồi xuống, bản thân hắn cũng không muốn cùng Diệp Thu chen chúc cùng một chỗ. Liền gọi bồi bàn đem một chiếc ghế ở bên bên cạnh sang đặt ở đây.

Sau đó Hàn Ấu Lăng liền nói chuyện với Nhiễm Đông Dạ, Hàn Ấu Lăng nói chuyện rất có kỹ xảo đem trọng tâm câu chuyện chuyển lên người trưởng bối và chị của nàng làm dẫn, Nhiễm Đông Dạ lại không biết làm cách nào, cũng đành phải trả lời những vẫn đề nhàm chán này. Diệp Thu chăm chú cố ăn hết miếng thịt bò ở trên đĩa của mình, cũng không có cảm giác bị lạnh nhạt. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu thấy được ánh mắt áy náy của Nhiễm Đông Dạ, còn mỉm cười thoải mái. Chắc hẳn nàng còn thống khổ hơn so với mình.

Nhiễm Đông Dạ trong lòng phiền muộn, vốn định dẫn Diệp Thu đến tham quan câu lạc bộ Tinh Thần, hơn nữa nơi này còn có căn phòng của chị nàng, bên trong không hề ít vật phẩm do chị mình cất dấu. Tượng nhà Tần có độ chân thật đến 90%, rượu vang đỏ của giả tộc Polhill, tranh chữ của Trịnh Bản Kiều vân vân, hoeenj giờ một chút hứng thú cũng không có. Thầm nghĩ nhanh chóng tìm cơ hội nhanh chóng kéo Diệp Thu rời khỏi đây, đợi thêm một chút nữa nàng rất khó đảm bảo mình có thể duy trì bộ mặt thong dong này được không.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Ấu Lăng vang lên. Hàn Ấu Lăng nói một tiếng xin lỗi, lại vội vàng chạy ra bên ngoài.

" Có đôi khi, quân tử còn khó ứng phó hơn cả tiểu nhân." Nhiễm Đông Dạ nâng cốc nước trắng lên uống một ngụm lớn, lúc này mới thở ra một hơi.

" Cho nên ta vẫn ra sức làm một tiểu nhân." Diệp Thu gật đầu tán thành.

" Đã no chưa? Chúng ta nhanh lên đi, không thì hắn lại trở về." Nhiễm Đông Dạ thấy cái đĩa của Diệp Thu hết sạch sành sanh, mình cũng không có tâm tình nào để ăn, đã muốn nhanh chóng tời khỏi cái nơi thị phi này. Nàng cũng từng thấy qua thân thủ của Diệp Thu. Cũng hiểu rõ loại người thu đoạn như Hàn Ấu Lăng, nàng cũng không hi vọng bởi vì mình mà khiến hai người bọn họ xảy ra xung đột với nhau.

" Đi thôi. Ta đã báo ân xong rồi nhé?" Diệp Thu hỏi.

" Nghĩ ra à. Theo ta ăn một bữa cơm cũng tính là báo ân? Đều là ngươi ăn cả, miếng bít-tết của ta còn chưa động vào đó." Nhiễm Đông Dạ cầm lấy túi xách cùng Diệp Thu đi ra bên ngoài.

Không ngờ tới ra đến cửa câu lạc bộ lại một lần nữa chạm mặt với Hàn Ấu Lăng, nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ phải đi, dáng vẻ tươi cười trên mặt Hàn Ấu Lăng thoáng ngưng lại, nói: " Sao không ngồi thêm chút nữa? Nhanh như vậy đã đi rồi?"

" Diệp Thu có việc gấp phải xử lý, ta đưa hắn về." Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.

" A, đại ca, sao anh cũng ở đây?" Một giọng nói thanh thúy truyền đến, Diệp Thu nhìn về phía tiếng nói. Dĩ nhiên là Hàn Sảng với vẻ mặt kinh hỉ chạy ra từ đằng sau Hàn Ấu Lăng.

" Sao ngươi lại tới đây?" Diệp Thu cũng đồng dạng kinh ngạc vô cùng, lẽ nào Hàn Sảng quen biết Hàn Ấu Lăng? Như vậy Hàn Sảng này cũng không có đơn giản? Nhưng khiến cho hắn nghi hoặc chính là, vì sao hai người bọn họ một người đến từ Tô Hàng một người đến từ Yến Kinh?

" Anh họ nói cua cay ở đây rất ngon, ta nói muốn đến đây nếm thử." Hàn Sảng cười đùa nói, nhìn Diệp Thu cảm thấy rất thân thiết. " Đại ca, anh đã ăn gì chưa? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"

" Ta đã ăn xong rồi. Các ngươi ăn đi." Diệp Thu cười lắc đầu. Dư quang ở khóe mắt quét về phía Hàn Ấu Lăng. Nghĩ thầm, anh họ của ngươi khẳng định sẽ không thích cái đề nghị này.

" Vậy được rồi. Đại ca, anh lúc nào thì rảnh rỗi vậy? Đến nhà em ăn một bữa cơm đi. Em lần trước đã nói với ông nội rằng anh đang học ở đại học Thủy Mộc, ông bảo em bằng bất kỳ giá nào cũng phải mời anh về ăn cơm. Nếu như em mời mà không được, ông sẽ tự mình đến mời đó."

Nghe thấy những lời này của Hàn Sảng, Hàn Ấu Lăng trợn mắt há mồm. Người này rốt cuộc có địa vị như thế nào? Tự nhiên cũng có thể khiến ông phải tự thân xuất mã?

" Được rồi. Có cơ hội ta sẽ đến bái phỏng Hàn lão." Diệp Thu gật đầu nói. Người ta đã năm lần bảy lượt mời người rồi, nếu mà không đi. Ngược lại khiến người ta cho rằng mình là quái đản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

" Ha ha, được. Cám ơn đại ca, em sẽ nói tin tức này cho ông nội." Hàn Sảng hài lòng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy ý cười.

Đợi đến khi Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ đi xa, Hàn Ấu Lăng kéo tay Hàn Sảng nhỏ giọng hỏi: " Này em. Tại sao ông lại muốn mời hắn ăn?"

" Bởi vì hắn đã cứu ông nội một mạng." Vẻ mặt Hàn Sảng sùng kính nói.

Cứu một mạng? Ông có cái gì nguy hiểm? Còn có người có thể cứu mạng hắn? Hàn Ấu Lăng chỉ cảm thấy trái tim trầm hẳn xuống.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Nhiễm Đông Dạ vẫn liên tục quan sát Diệp Thu. Có vẻ muốn nói lại thôi.

" Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi." Diệp Thu nói.

" Ngươi biết Hàn lão?" Nhiễm Đông Dạ đỏ mặt nói, nghĩ tầm. Mình từ lúc nào lại nhiều chuyện như thế?

" Tính là quen." Có thể nói như vậy, dù gì thì Diệp Thu cũng là ân nhân cứu mạng của Hàn lão. Cho nên nói tính là quen cũng không quán đáng

" Chuyện trên người người luôn khiến cho người ta phải kinh ngạc." Nhiễm Đông Dạ mở cửa x era, nói: " Ta phải xin lỗi người, dẫn ngươi đã một chặng đường xa như vậy, ăn một bữa cơm cũng không yên ổn lại phải dẫn người đi khỏi. Không có biện pháp tham quan câu lạc bộ, lần sau lại dẫn ngươi đến đây tiếp. Chúng ta bây giờ đi đâu?"

" Chỉ sợ rằng ta phải đi về." Diệp Thu rút điện thoại di động ra khỏi túi nói, điện thoại di động đang phát ra âm thanh rất dễ nghe.

" Ta Diệp Thu đây." " Diệp Thu nhận được điện thoại thì mau về hỗ trợ." Thanh âm nũng nịu của Bảo Nhi từ tỏng ống nghe truyền đến.

" Ở bên ngoài. Có chuyện gì?" Diệp Thu trong lòng căng thẳng. Tiểu thư này lại xuất hiện vấn đề gì à?

" Ngươi nhanh chóng trở về đi. Trở về nhanh. Rất khẩn cấp đó." Nói xong, cụp một tiếng cúp điện thoại.

Diệp Thu khép điện thoại di động. Nói: " Ta phải trở về."

" Ta tiễn ngươi." Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói, trong khóe mắt có một tia thất lạc.

" Ngươi lái xe đi." Diệp Thu đem chìa khóa vất cho Nhiễm Đông Dạ, bản thân lại mở cửa sau ngồi xuống.

" Vì sao?"

" Ta không biết lái xe."

" Ngươi vừa rồi không phải là..." Nhiễm Đông Dạ đang muốn phản bác, sau đó lập tức hiểu được điểm mấu chốt. Vừa cười vừa nói: " Đây là bí mật của hai chúng ta nhé."

Sau khi tạm biệt Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu vội vàng chạy về nhà trọ lam sắc. Ở trong sân có hai chiếc xe, chiếc xe BMW màu bạc của Trầm Mặc Nùng đã rời khởi. Chứng tỏ nàng lúc này còn chưa về đến nhà. Đường Quả vì nguyên nhân bị ngộc độc thức ăn, thân thể vẫn còn suy yếu. Đêm qua lại được bác sĩ riêng của Đường Bố Y đến tiếp hai chai nước để bổ sung chất dinh dưỡng thiểu hụy trong cơ thể, cho nên hôm nay nàng nhất định không được ra khỏi cửa. Lâm Bảo Nhi là tùy tùng Đường Quả tin tưởng nhất, Đường Quả ở đâu nàng ở đó. Diệp Thu đi vào trong phòng khách, tầng một khôi có ai, Diệp Thu lại nhanh chóng đi lên lầu hai, tuy rằng Đường Quả đưa ra mười điều khoản ngang ngược lúc Diệp Thu mới vào ở trong nhà trọ Lam Sắc, nhưng những điều được Diệp Thu tuân thủ thì quá ít.

Vưa mới đến hành lang lầu hai, chiếc đầu nhỏ của Lâm Bảo Nhi đã thò ra từ phòng của Đường Quả, vẫy tay với Diệp Thu, nói: " Qua đây nhanh lên một chút."

" Đường Quả bị sao vậy?" Diệp Thu lo lắng hỏi.

" Chị Mặc Nùng đã trở về chưa?" Lâm Bảo Nhi không có trả lời vấn đề của Diệp Thu, vẻ mặt khẩn trương hỏi vấn đề của bản thân.

" Chưa."

" A." Miệng Lâm Bảo Nhi lúc này mới hé cười. Nói: " Vậy là được rồi. Chúng ta bắt đầu đi."

Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK