"A, khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ. Tao mặc dù không có cổ phần trong Trầm gia, nhưng tao vẫn là người Trầm gia đó? Đây là cái mày có thể gạt bỏ được à? Tao tới tế tổ, mày dáo ngăn cản tao sao?" Trầm Nhi Lập bị Trầm Mặc Nùng khiến không thể xuống đài được. Sắc mặt âm trầm nói.
"Ném ra". Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói.
"Tôi rất thích làm chuyện này". Diệp Thu vẻ mặt vui cười đi tới chỗ Trầm Nhi Lập.
"Mày động vào tao thử xem? Tao muốn mở đại hội công thẩm trong gia tộc..."
Lời Trầm Nhi Lập còn chưa nói hết, đã bị Diệp Thu chụp cổ áo, nhấc cả người lên.
Một màn khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, Diệp Thu vóc người gầy yếu nhấc Trầm Nhi Lập lên so với hắn không thấp hơn bao nhiêu như không có chuyện gì. Nhảy nhẹ nhàng xuống cầu nhỏ, chạy tới góc vườn hoa mai.
"Thả tao ra. Cái đồ cẩu tạp chủng nhà mày".
"Trầm Mặc Nùng, con điếm mày. Mau bảo hắn thả tao xuống..."
"Liệt tổ liệt tông à, các người có thấy không? Đây chính là nghiệp chướng đó".
Diệp Thu cũng chẳng thèm để ý đến sự giãy dụa và nhục mạ của Trầm Nhi Lập. Nhấc gã lên chân tường, một tay cầm áo gã, tay kia cầm một chân gã, sau đó dùng sức ném ra ngoài tường.
Loảng xoảng!
Ngoài tường vang lên một tiếng vang thật lớn, có một màn tuyết văng tung tóe lên, bay từ ngoài tường vào trong tường, thanh âm của Trầm Nhi Lập câm bặt.
Lúc Diệp Thu nhàn nhã trở lại, đám bạn kia của Trầm Nhi Lập đều choáng váng. Hai nam nhân vốn còn định ra tay giúp đỡ nhưng lúc ánh mắt Diệp Thu quét tới người bọn họ, đều không tự chủ được mà lùi về sau.
"Muốn tôi tống một đám ra ngoài sao?" Diệp Thu cười hỏi.
"A. Không cần không cần. Tự chúng tôi đi là tốt rồi". Đoàn người nói xong, xoay người chạy ra ngoài.
Trầm Mặc Nùng mắt nhìn đầu tường, khẽ thở dài. Chú bị ném ra ngoài tường, trong lòng đương sự cũng không hơn gì.
Nhà cũ của Trầm gia người ở rất ít, thoạt nhìn có chút hoang vu. Ngoại trừ ngày lễ, ngày Tết người Trầm già sẽ qua tế tổ, lúc khác chỉ có một người hầu già của Trầm gia cùng người nhà lão ở đây, giúp quản lý đại trạch cùng từ đường Trầm gia này. Dòng chính của Trầm gia ai mà nguyện ý chạy tới vùng ngoại thành hoang vu này mà ở chứ?
Người hầu già họ Cảnh, vốn là vệ sĩ của Trầm Nhi Hiền. Hình như là đã cứu Trầm Nhi Hiền một lần, với Trầm gia có ân. Lớn tuổi không thể làm vệ sĩ tiếp nữa, ngoại trừ một thân sức lực thì không thể làm công việc gì khác. Nên ở dưới sự chiếu cố của Trầm Nhi Hiền, mới rơi vào một việc tốt như vậy.
Con trai và con dâu lão Cảnh đều làm việc ở nhà xưởng thuộc xí nghiệp của Trầm gia, lão dẫn bạn già trông coi tòa nhà lớn này, cùng một cháu nội và cháu gái nhỏ bên người. Hai lão nhân gia này cũng không thấy tịch mịch.
Cháu nội lão cảnh tên là Cảnh Thần, sáu bảy tuổi, thằng nhóc vô cùng khỏe mạnh kháu khỉnh, màu da đen kịt, tròng mắt sáng như sao, cực kỳ khiến người ta yêu thích. Cháu gái tên Cảnh Tinh, bốn tuổi, khác biệt với anh, màu da nàng trắng noãn như ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mủm mỉm.
Hai đứa bé vô cùng thích Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, luôn dính bên cạnh hai người không muốn rời đi. Lão Cảnh đi theo Trầm Nhi Hiền nhiều năm, cũng cực kỳ tôn kính với Trầm Mặc Nùng, mặc dù lão không phải là thân nhân của Trầm gia, nhưng lần trước Trầm Mặc Nùng ở đây mở hội nghị gia tộc, chuyện mạnh mẽ thu mua cổ phần Trầm gia trong tay những người khác lão vẫn có biết một chút. Sợ hai con quỷ nghịch ngợm này quấy rầy tiểu thư cùng cô gia nói chuyện, lão đinh kéo Cảnh Thần và Cảnh Tinh qua nhà kế bọn họ ở. Nhưng hai đứa bé này nắm áo quần của Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu sống chết cũng không chịu đi, cuối cùng còn dùng nước mắt làm thế công và uy hiếp. Trầm Mặc Nùng lại nói giúp, lúc này lão Cảnh mới vẻ mặt áy náy mà lui ra ngoài.
"Dì à, hoa mai dì cài thật là đẹp". Cảnh Tinh rúc vào lòng Trầm Mặc Nùng bập bẹ nói.
"Tinh Tinh có phải cũng muốn một đóa không?" Trầm Mặc Nùng mắt nhìn Diệp Thu, cúi đầu nói với cô bé mặc áo bông màu đỏ trong lòng, trông đầy bộ dạng từ mẫu.
Diệp Thu cười thầm nghĩ, cô gái này thật là có thói quen làm mẹ rồi. Nếu mình có con, không biết nàng sẽ cưng nó thành bộ dạng gì.
"Dạ. Nhưng dì à, con cài hoa cũng không đẹp bằng dì. Tóc của con ngắn quá. Mỗi lần con không muốn cắt tóc, bà nội đều chẳng để ý tới con. Thật đáng ghét". Cô bé quệt mồm nói. Hiển nhiên, nàng với chuyện bà nội bắt nàng cắt ngắn rất có ý kiến.
Trầm Mặc Nùng vuốt mái tóc ngắn trên cái đầu nhỏ chỉ che tới lỗ tai, cười nói: "Không sao. Đeo ở tai cũng được".
Đầu nàng cắt quá ngắn, rất khó tết một cái đuôi sam.
"Con đi bẻ một nhành mai vàng cho em nha". Cảnh Thần từ bên cạnh Diệp Thu nhảy dựng lên, chạy nhanh ra ngoài. Diệp Thu còn chưa kịp gọi người lại, nó đã chạy mất bóng. Trẻ nông thôn tính tình cực kỳ hoang dã, không có chuyện gì bọn chúng không dám làm.
Chỉ lát sau, Cảnh Thần liền cầm một bó hoa mai to chạy về. Trên giày đều là nước bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên quần áo còn dính bùn đất màu đen trên cành cây. Có thể là do mình không đủ cao, lúc bẻ mai vàng phải leo cây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trầm Mặc Nùng mặc dù đau lòng vì những cành hoa mai xinh đẹp này bị người khác bẻ xuống, nhưng vẫn lấy một cành mai cài trên lỗ tai Cảnh Tinh. Cô bé chạy đi soi gương. Ngắm mình trong gương một lát, rồi lại quay đầu nhìn Trầm Mặc Nùng một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì, lớn tiếng tuyên bố: "Con đẹp giống dì".
Năng lực giám định và thưởng thức của con nít cực kỳ có hạn, cảm thấy chỉ cần là con gái cài hoa đều xinh đẹp như nhau.
Bữa tối là lão Cảnh dựa theo dặn dò của Trầm Mặc Nùng làm một nồi lẩu, lẩu này thuộc về cách tự chế ở Tô Hàng. Đốt dưới mặt lò chính là than củi, đợi sau khi nước sôi, bỏ thịt và mộc nhĩ, đậu, da... vào, đợi đến khi nước cạn bớt thì có thể ăn. Còn có thể dựa vào khẩu vị của mình để thêm gia vị.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng mời lão Cảnh và bạn già của lão cùng ngồi chung bàn, nhưng nói thế nào hai người cũng không đồng ý. Lại muốn kéo Cảnh Thần và Cảnh Tinh đi, nhưng hai đứa vẫn không chịu. Cũng đành từ bỏ.
Không thể nấu rượu mơ luận anh hùng, nhưng ngắm mai thưởng tuyết ăn lẩu cũng là một chuyện rất hay. Hai đứa nhỏ cùng nói không chút cố kỵ, thỉnh thoảng nói mấy không khiến người ta dở khóc dở cười.
Thấy Cảnh Thần vừa ăn đồ vừa lén ngắm Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu liền cười hỏi: "Con nhìn gì thế?"
"Con đang nhìn dì". Cảnh Thần nghiêm túc nói.
"Đẹp không?" Diệp Thu mắt nhìn Trầm Mặc Nùng, hỏi.
"Đẹp ạ. Con sau này cũng muốn giống chú, cưới một người vợ như dì vậy". Cảnh Thần nhìn Diệp Thu, nói rất chắc chắn.
Diệp Thu thầm vui, nghĩ thầm thằng nhóc này thật là có con mắt tinh đời. Nhỏ như vậy đã biết sau này nên tìm người đẹp thế nào làm vợ rồi.
Cảnh Tinh nghe anh nói xong, lại bịp miệng, con mắt đỏ đỏ. Cũng không nói chuyện, nước mắt chạy như hạt ngọc.
"Tinh Tinh. Sao thế? Không thoải mái à?" Trầm Mặc Nùng luống cuống, tưởng Cảnh Tinh xảy ra chuyện gì, vội rút khăn giấy ra lau nước mắt và nước mũi của nó, vẻ mặt quan tâm hỏi.
"Không phải. Anh gạt người. Anh nói lớn lên sẽ lấy con làm vợ. Anh không quan tâm con. Bọn con đã từng móc tay rồi mà". Cô bé càng khóc càng thương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nàng khóc đến đỏ bừng, giống như một con mèo mướp.
"Không đâu. Anh sao lại không cần Tinh Tinh chứ? Tinh Tinh là người đẹp. Thần Thần, con sau này muốn kết hôn với Tinh Tinh, có đúng không?" Trầm Mặc Nùng nhìn Cảnh Thần nói, muốn nó dỗ em.
Cảnh Thần suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Con vốn là đã đáp ứng lấy em. Nhưng con bây giờ thấy bọn con không thích hợp, em quá nhỏ".
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm, TV bây giờ cả ngày toàn chiếu những thứ bậy bạ, những đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, đi ra đường còn chưa vững mà mở miêng ra đều là chuyện yêu đương.
Lợi hại hơn chính là, người ta thậm chí còn học xong cách giang chân.
Cuối cùng dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, khiến Thần Thần lại đồng ý lấy em mới giải quyết được chuyện này. Có hai đứa nhỏ bên cạnh, mặc dù náo nhiệt, nhưng hai người thật đúng là không có cơ hội nói những gì có thể nói.
Sau khi ăn xong, lão Cảnh đưa nước trà tới. Cũng xin Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng buổi tối không cần về vội, ở lại đây một đêm.
Trầm Mặc Nùng cúi đầu nhấp trà không nói lời nào, Diệp Thu liếc nhìn Trầm Mặc Nùng một cái, cười nói: "Được rồi. Phiền đại tẩu. Buổi tối đường trơn, lái xe cũng quả thật không tiện".
Lão Cảnh gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài thu dọn phòng cho Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng nghỉ ngơi.
Có điều, làm sao bố trí phòng lại khiến vợ chồng lão Cảnh khó xử.
"Bà nó này, bà nói chúng ta chuẩn bị một phòng tốt, hay là chuẩn bị hai phòng thì tốt?" Lão Cảnh lộ vẻ khó xử nói.
Vợ lão Cảnh nghĩ một lát, nói: "Chuẩn bị một phong đi".
"Có thể vậy sao? Nếu bọn họ vẫn chưa phát triển đến mức đó, vậy gian phòng này phải làm sao?" Lão Cảnh lúng túng nói.
"Ông ngốc quá. Người ta chạy đường xa tới, buổi tối lại không muốn về, không phải là để hành động sao. Nếu chúng ta chuẩn bị hai phòng, sợ là không những không tốt, mà còn đắc tội với người ta. Như vậy đi, chúng ta dọn hai phòng. Nhưng trước tiên cho bọn họ một gian, Nếu bọn họ nói không được, chúng ta lại chỉ gian phòng kia cho bọn họ".
"Đúng. Cứ vậy đi". Lão Cảnh gật đầu đáp ứng.