Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để chứng minh đêm qua mình không hề lên giường với Diệp Thu, mình và Diệp Thu không hề có quan hệ gì, Đường Quả bảo Diệp Thu ở lại trong phòng thêm mười phút nữa, đợi mình xuống nhà được mười phút rồi hãy xuống.

Diệp Thu biết con gái thường thích làm những việc ngu ngốc tự lừa dối mình nên cũng đồng ý một cách rất thoải mái.

Hắn là một người đàn ông anh tú. Hàng ngày đều dùng lượng lớn thời gian để tắm rửa, chải chuốt, trang điểm. Làm thần tượng của người khác thì cũng phải có Fan, không thể giống như cùng đi xem lôi vũ trận, tuỳ tiện làm những chuyện xấu với con gái.

Thấy Diệp Thu gật đầu đồng ý, Đường Quả mới ôm ngực, chân trần chạy ra ngoài. Có trời mới biết đêm qua lúc hai người làm chuyện đó đã vứt đôi dépp đi trong nhà vào góc nào rồi.

Đường Quả nghe lời kể của Thiết Ngưu biết người đến chắc chắn là Lâm Ngọc Nhi. Con ranh này còn biết áy náy nữa sao? Nếu không, với tính cách của cô ta thì đã xông đến tìm người từ lâu rồi.

Hừ. Có áy náy cũng vô dụng. Để xem lát nữa ta sẽ bóp chết cô như thế nào.

Phải là bà hai, Đường Quả cũng phải chịu rất nhiều áp lực.

Đứng trước cái gương quen thuộc trang điểm một hồi, chọn thêm một bộ đồ rất thời trang và gợi cảm, lấy trong tủ để giầy một đôi giầy cao gót màu đen có các dây đan chéo vào nhau đi vào chân.

Soi gương một hồi, xinh đẹp mê hồn, chỉ còn thiếu một sợi dây chuyền trên cổ.

" Ừm. Phải khiến cho con nhóc đó phải cảm thấy tự ti." Đường Quả nghĩ thầm trong bụng rồi cố ý cởi thêm một nút áo cổ chiếc sơ mi màu vàng nhạt, kéo xuống dưới một chút.

Nghĩ đến chuyện đọ ngực thì mình không phải là đối thủ của Lâm Ngọc Nhi, nếu như làm thế này thì rõ ràng là đem nhược điểm của mình đọ với điểm mạnh của cô ta sao?

Đường Quả cảm thấy rất khó chịu, lại thắt lên thêm hai nút áo nữa.

" Hừ. Xem con nhóc đó sẽ đọ cặp chân thon của bà chị này thế nào." Đường Quả nói rồi vỗ vỗ cặp mông cong của mình lấy thêm tinh thần.

Khi Đường Quả còn đang ở trong thang máy thì đã thấy cô gái đang ngồi nói chuyện với cha mình trong phòng ăn chính là Lâm Ngọc Nhi. Lâm Ngọc Nhi sở hữu một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi mọng, cặp mặt to long lanh,với bộ ngực đầy đặn lại thêm một bộ đồ vô cùng gợi cảm. Một người con gái như thế, nếu muốn mê hoặc ai đó thì người đó cũng khó mà cưỡng lại.

Đường Quả vô cùng tức giận, chỉ giận một nỗi là không thể ép Lâm Ngọc Nhi lên lầu lột hết mấy bộ đồ ấy ra.

Đường Bố Y thấy con gái xuống hiền hậu nói: " Dậy rồi hả? Diệp Thu đâu?"

"Ừm." Đường Quả gật đầu trả lời câu hỏi thứ hai của cha: "Làm sao mà con biết Diệp Thu đang làm gì? Hắn giống như lợn vậy, giờ này chắc chắn là còn đang ngủ rồi."

Thiết Ngưu đang ngồi bên bàn ăn cắm đầu cắm cổ vào đám thức ăn nghe thấy câu nói của Đường Quả liền hỏi một cách khó hiểu: " Hai người không phải ngủ cùng nhau sao? Sao lại không biết đại ca Cá Trạch đang ở đâu?"

"…." Đường Quả há hốc miệng, không nói được lời nào.

Đường Bố Y cũng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ con gái mình lại làm chuyện đó với Diệp Thu.

Khi một người cha biết được con gái mình đã có bạn trai thông thường đều khó mà vui vẻ được bởi vì như vậy họ sẽ cảm thấy có một người khác đang cướp con gái của mình đi mất. Đường Bố Y biết con gái mình thích Diệp Thu, hơn nữa lại yêu một cách đau khổ.

Lúc này ông không biết là nên vui cho con gái hay là buồn thay cho mình, lại càng bị những lời nói của Thiết Ngưu làm cho dở khóc dở cười.

Lâm Ngọc Nhi ôm bụng cười khúc khích, chỉ Đường Quả nói: " Chị Đường Đường, hoá ra đêm qua chị ngủ cùng Diệp Thu hả?

Vậy thì làm sao mà chị lại không biết giờ này anh ta đang làm gì chứ? Thầy giáo nói, nói dối là hư đấy."

Đường Quả không có hứng thú gì với Lâm Ngọc Nhi, liền chạy ầm ầm xuống nhà chạy đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi nói: " Tôi sao có thể so với cô được? Sắp mang được Diệp Thu về làm rể nhà mình rồi."

"Hi hi. Vẫn chưa đâu. Chúng em còn phải đi HongKong nữa cơ." Tính cách của Lâm Ngọc Nhi vốn rất kỳ quái. Thấy Đường Quả ghen về chuyện của Diệp Thu thì lại càng cảm thấy thú vị hơn. Lúc này làm sao cô ta dám giải thích với Đường Quả sự thật chuyện cô và Diệp Thu đính hôn?

"Hừ. Đi HongKong thì đã sao? Diệp Thu cũng hứa với tôi là anh ấy sẽ đưa tôi đi cùng."

"Thật sao?" Lâm Ngọc Nhi trợn tròn mắt.

"Lừa cô làm gì?" Đường Quả vênh mặt lên nói.

" Bọn em đi hối thân. Chị đi làm gì"

" Tôi đi để giúp hai người mà. Nhà Tây Môn người ta có gì không tốt, sao em phải hối hôn?"

"Em không thích."

"Diệp Thu có nhiều nhược điểm như thế, sao em cứ phải thích anh ta?"

"Em cũng không biết."

" Em không thể không thích anh ta sao?"

"Không thể."

"Em không được phép thích anh ta."

"Nhất định phải thích…"

Diệp Thu tuân lệnh Đường Quả đợi Đường Quả xuống nhà rồi mới xuống. Từ xa đã thấy Đường Quả và Lâm Ngọc Nhi tụm lại với nhau. Đường Quả nhéo má Lâm Ngọc Nhi, Lâm Ngọc Nhi túm lấy tóc Đường Quả. Hai người không ai chịu buông tay, trợn tròn mắt quyết đấu đến cùng.

Thiết Ngưu thì đứng bên cạnh lo lắng chạy quay như chong chóng nói: "Đừng có như thế mà… đừng có như thế mà… Hai người đều là những cô gái của Diệp Thu, phải đoàn kết… mau buông tay ra đi…"

Đường Bố Y đã sớm biết thế nào cũng xảy ra chuyện như thế này. Đứng trên lập trường của ông, ông không biết nên khuyên can thế nào mới được.

Thấy vậy, mới nuốt vội mấy miếng cơm liền trở về phòng đọc sách.

Diệp Thu cũng không buồn để ý đến hai cô gái khoe khoang cái gì, thấy trên bàn còn nhiều đồ ăn liền ngồi xuống ăn.

Sau khi hớp một ngụm sữa liền quay sang Thiết Ngưu hét lớn: " Thiết Ngưu, cậu ăn no rồi hả?"

"Chưa." Thiết Ngưu đáp.

"Thế thì đến đây ăn đi." Diệp Thu nói.

" Nhưng mà bọn họ vẫn đang cãi nhau mà."

"Cứ để bọn họ cãi nhau đi. Cậu đến ăn cho xong phần của mình đi đã."

Thế là Thiết Ngưu không thèm nhìn Đường Quả và Lâm Ngọc Nhi một tí nào nữa, chạy đến bên bàn ăn, ăn ngấu nghiến. Mặc dù hắn lo lắng Đường Quả là Lâm Ngọc Nhi sẽ đánh tiếp đến những bộ phận khác trên cơ thế, nhưng so với những món ăn trên bàn thì tất nhiên những món ăn đó hấp dẫn hắn hơn.

Đường Quả và Lâm Ngọc Nhi cứ tưởng là Diệp Thu sẽ chạy đến khuyên can, không ngờ hắn ta xuống nhà xong lại giống như đang ngồi xem diễn kịch. Hai người cũng chẳng còn hứng thú chiến đấu tiếp nữa. Đường Quả liền buông tay ra khỏi mặt Lâm Ngọc Nhi, Lâm Ngọc Nhi cũng bỏ tóc của Đường Quả ra. Hai người nắm tay nhau chạy đến trước mặt Diệp Thu tức giận nói: " Con người anh thật là vô lương tâm. Sao có thể để chúng tôi đánh nhau tiếp như thế?"

Trên chuyến bay từ Yến Kinh đến HongKong, Diệp Thu và Lâm Ngọc Nhi ngồi cùng một hàng ghế, Đường Quả và Thiết Ngưu ngồi cùng một hàng ghế trên. Để chọn xem ai được ngồi cạnh Diệp Thu, Đường Quả và Lâm Ngọc Nhi tranh nhau hồi lâu, cuối cùng cô tiếp viên hàng không thấy ngứa mắt quá, đành phải khéo léo để nghị hai người chơi oản tù tì đến lựa chọn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kết quả là Đường Quả bị thua. Lâm Ngọc Nhi vô cùng đắc ý ngồi xuống cạnh Diệp Thu, còn thân mật ôm lấy cánh tay Diệp Thu.

Diệp Thu phản ứng lại thì bị Lâm Ngọc Nhi trợn tròn mắt nói: " Không được động đậy. Lẽ nào anh quên mất quan hệ hiện nay của chúng ta sao?"

Đúng thế. Hiện giờ họ đang là người tình của nhau, hơn nữa mục đích họ đến HongKong là để hối hôn với nhà Tây Môn. Nếu như biểu hiện của hai người quá xa lạ thì chẳng phải sẽ khiến cho nhà người ta nghi ngờ sao?

Diệp Thu cuối cùng cũng không thể nào chống lại được yêu cầu của Đường Quả đành phải mang cô ta đi cùng. Cô ấy đi cùng khiến cho kế hoạch của Diệp Thu phải điều chỉnh rất nhiều. Để đảm bảo an toàn cho cô, Diệp Thu đành phải mang thêm cả Thiết Ngưu đi cùng nữa.

Chiếc ti vi mini trên đầu đang chiếu chương trình quảng cáo một loại trà xanh của Nhiễm Đông Dạ. Trước đây Nhiễm Đông Dạ xuất thân từ nghề người mẫu, xây dựng được hình ảnh khá mát mẻ, gợi cảm, bây giờ sau khi nổi tiếng lại càng nhận được sự lưu tâm của vô số các doanh nhân. Nghe nói các hợp đồng quảng cáo trong năm nay đã đạt đến một trăm triệu nhân dân tệ. Chuyện này đối với một người mới là con số không thể tưởng tượng được.

Nhiễm Đông Dạ cũng đến HongKong trước vài ngày để chuẩn bị cho chương trình mới. Hôm nay lúc Diệp Thu lên máy bay, cô ta còn gọi điện thoại nói khi nào Diệp Thu có thể xuống máy bay, có cần cô ta đến sân bay đón không.

Diệp Thu cười đau khổ. Mình còn mang theo Đường Quả và Lâm Ngọc Nhi, lại còn có một Nhiễm Đông Dạ đã chờ đợi ở bên này từ lâu. Mang theo người đẹp đi làm việc vốn là một chuyện đáng vui mừng, nhưng người đẹp quá nhiều có trời mới biết đến HongKong sẽ xảy ra những sự cố gì.

Trong ba cô gái này, cô nào dễ gây chuyện nhất? Chỉ có thể trông mong vào việc bọn họ có chịu kiềm chế an phận một chút không thôi.

Khi máy bay đáp sân bay Quốc tế HongKong, bên ngoài máy bay chỉ là một màu xám mênh mông. Một ngày mưa u ám lại đến với đảo HongKong khiến cho tâm trạng của Diệp Thu cũng trở nên bứt rứt khó chịu. Cô nàng Lâm Ngọc Nhi ngồi bên cạnh hắn và Đường Quả ngồi phía trên hắn lại chẳng hề để ý đến điều này. Hai cô gái trẻ nhìn qua cửa kính thuỷ tinh thấy hòn ngọc phương Đông đang lớn dần lên trong mắt mình thì lại vô cùng thích thú.

Thiết Ngưu lần đầu tiên được theo Diệp Thu đi du lịch, cũng là lần đầu tiên được ngồi máy bay cùng Diệp Thu. Đối với chuyến đi mới mẻ này lại càng vô cùng tò mò. Trong suốt chuyến bay, cái đầu của hắn cứ suy nghĩ không ngừng. Cô tiếp viên phải mấy lần đến hỏi hắn có phải có cảm thấy không khoẻ hay không.

Rõ ràng hai cô gái của chúng ta đã quên mất mục đích thực sự của chuyến đi HongKong, mà hoàn toàn coi nó là một chuyến đi mua sắm.

Nhưng một người đàn ông có thể khiến cho những người con gái bên mình cảm thấy thoải mái, an toàn không phải đã là một thành công lớn của anh ta sao?

Nghĩ đến điều này, bóng đen u ám trong lòng Diệp Thu bỗng chốc tan biến, bỗng cảm thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Lâm Ngọc Nhi trở nên thật đáng yêu, chứ không muốn xông lên dùng hai tay bóp chết ngay như lúc nãy.

Diệp Thu dẫn Đường Quả và Lâm Ngọc Nhi đi trước, Thiết Ngưu xách hành lý theo sau, vừa đi vừa ngây ngây ngô ngô nhìn xung quanh, đến mức nước bọt sắp nhỏ ra tòng tòng. Đây là lần đầu tiên hắn đi máy bay, nên trên khuôn mặt vẫn chưa hết hưng phấn thì đã bị những kiến trúc hào hoa lộng lẫy của sân bay Quốc tế HongKong thu hút giống như dược bước vào đại quan viên của Lưu lão lão vậy. Bộ dạng ngốc nghếch của hắn đã khiến cho không ít người phải phì cười.

" Diệp Thu. Anh thử nói xem, liệu có người đến đón chúng ta không?" Đường Quả chạy lên trước ôm lấy cánh tay của Diệp Thu nói. Kể từ giờ phút này, cô phải giữ gìn mối quan hệ thân thiết với Diệp Thu.

" Đương nhiên là có rồi. Hỏi một câu ngu ngốc." Lâm Ngọc Nhi ôm cánh tay bên kia của Diệp Thu trả lời.

Quả nhiên vừa bước khỏi cổng sân bay thì Diệp Thu đã trợn tròn mắt.

Không ngờ lại có cả một đội quân như thế. Xem ra nhà Tây Môn cực kỳ bất mãn với chuyện mình cướp hôn, nhưng lại không thể trút giận lên đầu Lâm lão gia nên chuẩn bị sẽ cho mình một trận đây.

Đây có thể coi là đòn phủ đầu sao? Diệp Thu cười nhạt.

Nào họ Tây Môn, qua đây đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK