Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa tí tách rơi xuống mặt đất, tàn lá trên cây bị gió thổi rơi rụng, bay phiêu đãng trên không trung mờ mịt, làm cho người ta có cảm giác thê lương.

Một đội xe sang trọng dừng ở trước cửa một biệt thự, không chút tiếng động dừng lại. Cho dù là lúc thắng xe, tài xế cũng rất cẩn thận, sợ làm chủ nhân trong biệt thự kinh sợ.

Két….

Cánh cửa của chiếc xe Mercedes-Benz ở giữa bị tài xế phụ từ bên trong đẩy ra, một nam nhân áo đen bước ra, cầm lấy cây dù màu đen. Chạy đến cửa xe sau che đậy, Lưu Minh Sinh từ trong xe chui ra.

Lưu Minh Sinh nhìn tiểu lâu trước mắt, hồi tưởng lại trước kia.

"Cảnh còn mà người mất rồi. Cảnh còn mà người mất rồi…." Một lúc sau, Lưu Minh Sinh nhẹ nhàng thở dài, rồi cất bước đi vào tiểu lâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hộ vệ áo đen phía sau thấy lão bản mình muốn đi vào, liền bước nhanh tiến đến nhấn chuông cửa.

Lưu Minh Sinh phát ra thanh âm khàn khàn nói: "Không cần nhấn chuông. Đi tới kêu cửa đi."

Hộ vệ áo đen nghe vậy, liền dừng động tác nhấn chuông lại. Chạy tới gõ cửa.

Hoàng Lâm bước ra nghênh đón, nhìn thấy trước cửa là Lưu Minh Sinh, vẻ mặt mừng như điên. Kể từ khi thiếu gia gặp chuyện không may rồi, rất ít khi tiếp khách. Bình thường cũng không có người tới phỏng, thậm chí ngay cả bạn tốt nhất của thiếu gia Lưu Minh Sinh cũng không tới.

"Lưu tiên sinh, ông đã đến rồi." Hoàng Lâm tiến lại. cao hứng nói.

"Hoàng thúc, ông vẫn gọi tôi bằng vẻ khách khí như vậy sao?" Lưu Minh Sinh mỉm cười nói.

"Ha ha. Đúng vậy. Thiếu gia vừa mới rời giường, tôi dẫn ông đi gặp."

"Được. Cũng nhiều năm rồi không gặp đại ca, thật đúng là rất nhớ hắn." Lưu Minh Sinh cảm thán nói.

Lưu Minh Sinh đi theo Hoàng Lâm tiến vào, Tạ Đông Thăng đang ngồi trên ghế sa lông xem báo. Nhìn thấy phía sau Hoàng Lâm là Lưu Minh Sinh, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc.

Chỉ mỉm cười nói: "Cậu đến rồi sao?"

Nhìn thấy vị đại ca như ngọc sáng chói trước kia của mình biến thành bộ dáng hiện tại, trong lòng Lưu Minh Sinh đau xót, vành mắt đỏ lên, cười nói: "Đại ca."

"Ngồi đi. Tôi đoán cậu cũng sẽ nhanh đi đến đây mà."

"Ha ha. Đại ca vẫn như trước ở trong màn trướng xem quẻ tiên tri." Lưu Minh Sinh ngồi ở trên ghế sa lông đối diện Tạ Đông Thăng, cười nói.

"Sợ là hiện tại không ít người xem cậu là hình tượng đó." Tạ Đông Thăng nhìn Lưu Minh Sinh, trong lòng nồng đậm thân tình.

Hắn hiểu rõ được ý nghĩ của huynh đệ mình, mặc dù nhiều năm như vậy không đến thăm mình, nhừng Tạ Đông Thăng cũng không có chút oán niệm trong lòng, mà chỉ có cảm kích.

Khi đó, hắn thực không muốn gặp bất kỳ khách nhân nào.

Nếu như không phải Diệp Thu tới đây, làm cho muốn làm ra một chút chuyện. Thì sợ lại hiện tại Lưu Minh Sinh cũng không thấy mình, mà mình cũng chỉ cự tuyệt khách nhân.

"Ha ha, chỉ là học được chút điểm bên ngoài của đại ca thôi." Lưu Minh Sinh lúng túng nói.

Tạ Đông Thăng lắc đầu, nói: "Không nên nghĩ như vậy. Thành công của bất kỳ ai cũng không phải nhờ vào tình cờ. Có một số người biết nắm lấy cơ hội, cho nên họ thành công. Có một số người gặp may mắn, cơ hội nhiều hơn rất nhiều, nhưng mà họ vẫn hai bàn tay trắng. Đây là vận mệnh của cậu, không có quan hệ với tôi đâu."

"Vâng. Đại ca, tôi hiểu rồi." Lưu Minh Sinh gật đầu thụ giáo.

"Minh Sinh, có một việc tôi muốn nhờ cậy cậu." Tạ Đông Thăng nghiêm nghị nói.

"Đại ca, có chuyện gì anh cứ mở miệng. Chỉ cần Lưu Minh Sinh tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối không chút nhíu mày mà đáp ứng." Lưu Minh Sinh lộ ra khuôn mặt mập mạp đỏ bừng nói.

"Không nghiêm trọng vậy đâu." Tạ Đông Thăng khoát tay áo. "Diệp Thu mới tới Cát Long Pha, có một số việc có thể sẽ không quá thuận lợi. Lúc mà nó cần, cậu có thể vươn tay ra viện thủ nó một chút. Thì tôi rất cảm kích rồi."

"Đại ca. Anh yên tâm đi, chỉ cần có Lưu Minh Sinh tôi ở đây, nếu ai dám động vào một sợi lông của Diệp Thu, cho dù mạng của tôi có liên lụy, cũng phải đòi lại công đạo cho nó….."

"Minh Sinh, tôi tin tưởng cậu. Tôi luôn tin tưởng cậu." Tạ Đông Thăng giơ tay vỗ nhẹ vào vai của Lưu Minh Sinh, cảm kích nói.

"Nhưng mà, đại ca, anh cũng phải chú ý thân thể nha. Chị dâu đã đi lâu rồi, chuyện gì đã qua, thì cho nó qua đi. Nếu mà chị dâu biết bộ dạng anh bây giờ, nàng sẽ khổ sở đến mức nào đây?"

"Minh Sinh. Thân thể của tôi thì tôi biết mà. Không sao đâu." Tạ Đông Thăng cười nói.

Lưu Minh Sinh muốn nói kết quả trị liệu của Diệp Thu ra, nhưng lại sợ trong lòng Tạ Đông Thăng tăng thêm gánh nặng. Nên chỉ nói: "Uống rượu quá nhiều sẽ không tốt đâu. Đại ca nếu thích uống rượu….chỗ tôi còn mấy bình rượu Poster Pháp là loại rượu đỏ cực phẩm, tôi nhớ đại ca lúc trước thích nhất là rượu loại này. Tôi để nó ở trong xe, chút sẽ cho người chuyển vào."

"Ha ha, tốt. Minh Sinh đưa rượu ngon tới, tôi từ chối thì sẽ bất kính nha."

Hai người đang nói chuyện, thì bên ngoài truyền đến thanh âm cãi vả.

"Hoàng Lâm, Hoàng Lâm." Tạ Đông Thăng hô to về phía ngoài.

Hoàng Lâm chưa tới, thì hộ vệ Lưu Minh Sinh đợi ở cửa đã bước nhanh đến.

"Tiểu Dương, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ như thế?" Lưu Minh Sinh hỏi cận vệ mình.

"Lão bản, bên ngoài có hai chiếc xe tới. Bảo là muốn đón Tạ tiên sinh đi." Tiểu Dương cung kính hồi đáp.

"Xe? Xe gì?" Lưu Minh Sinh cau chân mày lại.

Hoàng Lâm mang theo khuôn mặt tức giận đi vào, nói với Tạ Đông Thăng: "Thiếu gia, bên ngoài là người của bệnh viện tâm thần Cát Long Pha. Bọn họ nói Tạ Đông Hiền gọi điện cho họ, nói tinh thần thiếu gia có vấn đề. Muốn bọn họ tới đây mang thiếu gia đi chữa trị. Tôi mắng chửi chúng một chập, chúng còn không chịu bỏ đi. Tạ Đông Hiền thật quá mức mà. Hổ dữ không ăn thịt con, hắn sao có thể xuống tay với anh em ruột mình được chứ?"

"Buồn cười." Lưu Minh Sinh tức đến đỏ mặt tía tai, chửi ầm về phía ngoài: "Thằng chó hoang nào nói đại ca của tao bị bệnh tâm thần? Con mẹ nó, để chúng vào đi. Bản thân tao muốn nhìn xem, ai dám động đến một đầu ngón tay của đại ca tao."

Rồi quay lại quát với Tiểu Dương: "Gọi người đến đây."

"Thiếu gia…." Hoàng Lâm nhìn Tạ Đông Thăng, hỏi ý kiến của hắn.

"Giao cho Minh Sinh đi. Không sao đâu." Tạ Đông Thăng khoát tay mỉm cười.

Thời điểm Lưu Minh Sinh đi tới cửa, nhìn thấy bảo an của Tạ Đông Thăng cùng hộ vệ mình đang giằng co với đám người mặc áo khoát trắng. Người mặc áo trắng yêu cầu bảo an mở cửa, còn bảo an thì dùng ngôn ngữ công kích chửi rủa bọn họ.

"Mở cửa ra." Lưu Minh Sinh lớn tiếng quát.

Tiềng gầm này của hắn hết sức to lớn, làm chấn động mọi người toàn trường. Ai cũng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt mập mạp của hắn.

"Mở cửa ra." Hoàng Lâm chạy tới, nói với bảo an.

Lúc này bảo an mới hiểu ý, vội vàng chạy đi nhấn nút khởi động mở cửa. Cánh cửa hợp kim tự động dần dần mở ra.

Đại môn đã mở ra, nhóm người áo trắng cũng không dám tiến vào. Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ nhìn người mập mạp đứng ở trong.

"Sao vậy? Không phải tụi mày muốn tới mang người đi sao? Sao không chịu tiến vào?" Lưu Minh Sinh cười lạnh nói.

Một y sinh trung niên đeo kính nhìn Lưu Minh Sinh một chút, nói: "Ông là?"

"Tao là Lưu Minh Sinh." Lưu Minh Sinh lạnh lùng nói.

Lưu Minh Sinh?

Người có danh, cây có bóng. Khó trách bọn hắn cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt. Lưu Minh Sinh ở Cát Long Pha thật sự quá nổi tiếng.

Vốn từ một Hắc Bang quật khởi lên, bây giờ đã trở thành Hắc bang thâm hậu sâu xa nhất Cát Long Pha. Mà bản thân của hắn lại kinh doanh trong giới Bạch Đạo, là người nổi tiếng nhất Đại Mã, Cương Thiết Đại Vương. Nhân vật như vậy, bọn họ nào dám chọc vào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK