Mà chuyện còn buồn bực hơn chuyện này chính là anh ngay cả ỉa cũng phải giúp kéo quần.
Diệp Thu ôm Bố lão gia tử vào toilet, sau đó cẩn thận đặt lão ở trên nắp bồn cầu. Vốn tưởng lão hành động bất tiện, lúc định giúp lão cởi quần, lại bị Bố lão gia tử cự tuyệt. Lão gia tử cố gắng một hồi, cuối cùng cũng cởi quần bệnh nhân xuống được.
Bố lão gia tử ngẩng đầu, thấy Diệp Thu vẫn còn đứng cạnh, cười hì hì nói: "Không tệ. Không tệ. Thằng nhãi rất có tiền đồ. Nếu không phải cậu có chút xấu xa, ta thậm chí còn định gả cháu gái cho cậu. Ơ, cậu còn đứng đây làm gì?"
"Cháu phải đỡ lão ra mà". Diệp Thu cười khổ nói.
"Đi ra đi ra. Cậu ở đây khiến ta không ra sức được". Bố lão gia tử trừng mắt nói.
"Được rồi. Cháu ra ngoài trước. Lão xong rồi thì cứ gọi cháu". Diệp Thu gật đầu.
Còn chưa tới cửa, đã nghe tiếng "tủm tủm" phía sau, một mùi hôi từ sau ập tới, Diệp Thu đóng cửa chạy trối chết.
Lúc Diệp Thu đi ra, những y tá tới phục vụ Bố lão gia tử đã đi mất, Bố Bố đứng ở cửa ánh mắt phức tạp.
"Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi đi mua". Diệp Thu sợ hai người ở trong không gian riêng này khó xử.
"Không cần. Tôi đã nói y tá đưa cơm tới giúp chúng ta rồi". Ánh mắt Bố Bố hơi chạm mắt Diệp Thu. Sau đó lại dời đi rất nhanh.
Diệp Thu cười cười, hai người im lặng mà đứng trước cửa toilet, cùng đợi Bố lão gia tử giải quyết xong.
Phỏng chừng Lý đại tổng quản Lý Liên Anh thời Thanh cũng là đãi ngộ này, lúc ra cung mấy tiểu thái giám ở bên cạnh hầu rất chuyên chú.
Buổi chiều Bố Bố không có tiết, cũng không cần tới trường. Diệp Thu sau khi chào hai người, liền đi xuống lầu một mình.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Diệp Thu liền dừng xe lại.
Ở trong một cỗ xe lớn màu đen ở cổng bệnh viện chui ra hai người, một nam một nữ. Nam mặc quần jean, phía trên mặc áo khoác màu nâu, còn nữ dáng người đầy đặn bốc lửa, không được hoàn mỹ chính là trên gương mặt đẹp lại có vết sẹo rất sâu, mới nhìn qua cực kỳ khủng bố.
Hai người tới trước xe Diệp Thu, cũng không kéo cửa xe ra, chỉ đứng im bên cạnh cửa xe.
Diệp Thu ấn cửa kính xe xuống, quan sát hai người một lúc, cười nói: "Chúng ta là lần đầu tiên gặp nhau phải không?"
"Đúng". Nhân Trung Long Phượng đồng thời trầm giọng đáp. Bọn họ đương nhiên không phải là lần đầu tiên thấy Diệp Thu, cũng ngầm có chút hiểu rõ hành vi của hắn, nhưng Diệp Thu lại là lần đầu tiên gọi bọn họ gặp mặt. Hơn nữa còn là ở cổng bệnh viện này.
"Nhưng tôi không hy vọng đây là lần cuối cùng". Mặt Diệp Thu thay đổi ngay, mới vừa rồi còn khiến người ta giống như tắm trong gió xuân, mà trong nháy mắt đã trầm xuống.
Thân thể hai người lập tức cứng đờ, sát khí trong lời nói của Diệp Thu, bọn họ có thể nghe ra.
Sau hai phút trầm mặc, Diệp Thu đột nhiên lại nói tiếp: "Biết tôi vì sao gọi các người gặp ở đây không?"
"Chủ nhân. Là lỗi của tôi, tất cả trách nhiệm tôi sẽ tự chịu, không liên quan gì tới Phi Phượng cả". Nhân Trung Long ngẩng đầu ánh mắt dũng cảm đối mặt với Diệp Thu, ôm trách nhiệm lên người mình.
Bọn họ biết Diệp Thu hỏi câu này là có ý gì, người mà Diệp Thu bảo bọn họ bảo vệ nhập viện, mà trách nhiệm lại vì sự sa sút trốn việc của mình mà ra. Gọi bọn họ tập trung ở cổng bệnh viện, tất nhiên là muốn mượn chuyện này để trách bọn họ.
Người chủ này chưa có biểu hiện gì bề ngoài, cho nên khiến bọn họ tâm cao khí ngạo tự nhiên có chút không muốn phục tùng.
Diệp Thu gật đầu, người này quả thật có tư cách để kiêu ngạo. Bản lãnh truy tung và theo dõi đều nhất lưu, chỉ cần là người bị bọn họ theo dõi thì rất ít người có thể chạy thoát. Hơn nữa tâm tư lại lin hoạt, bản thân mình muốn thu phục những người này cũng chỉ có thể tản ra khí Vương Bá. Chỉ có như vậy bọn họ mới xem mình là BOSS.
"Tôi nguyện ý tiếp nhận sự trừng phạt của chủ nhân". Phi Phượng cũng tiến lên một bước, nói.
Diệp Thu căn bản cũng không có ý xuống xe, chỉ híp mắt đánh giá hai thuộc hạ muốn chịu phạt này, cười lạnh nói: "Tôi biết các người đang nghĩ gì, tôi sẽ làm tốt chuyện tôi cần phải làm, các người cũng nên làm tốt chuyện tôi bảo các người làm. Tôi không hy vọng còn có lần sau. Thay vì nuôi một con chó không nghe lời, chi bằng chặt con chó này làm thịt chó, các người thấy đúng không?"
"Đúng. Chủ nhân, tôi biết sau này phải làm thế nào". Nhân Trung Long trầm giọng đáp ứng. Ở ánh nhìn săm soi của Diệp Thu, trong lòng dấy lên một cỗ hàn ý.
Hắn hình như đã đánh giá thấp thực lực của nam nhân này.
"Bảo vệ tốt bọn họ". Diệp Thu lạnh lùng dặn dò một câu, khởi động xe, trong nháy mắt phóng đi xa.
"Thật đúng là ông chủ trẻ mà". Phi Phượng vỗ vỗ vai Nhân Trung Long nói.
"Trẻ sao? Có lẽ là vì thế mà tôi mới không để hắn vào trong mắt. Bây giờ xem ra, trẻ hình như cũng là một cách ngụy trang". Nhân Trung Long nhìn hướng xe hơi chạy, trầm ngâm nói.
"Quên đi. Hắn đã đi xa rồi, không cần nghĩ nhiều thế. Chúng ta chỉ cần làm việc giúp hắn thật tốt là được, xem hắn rốt cuộc có thể đi đến bước kia không. Phản kháng à? Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới. Tu La xuất quỷ nhập thần giống như oan hồn. Tôi thấy khuôn mặt kia cũng phát rét. Tôi đã nghĩ tôi dễ nhìn, chả hiểu sao lại sợ hắn như thế chứ?"
Lúc Diệp Thu lái xe trở lại Yến Đại thì vẫn chưa tới giờ lên lớp, Diệp Thu sau khi đỗ xe xong, định về phòng ký túc xá trước. Đẩy cửa phòng, một mùi hôi liền ập vào mặt.
Diệp Thu ở chung cư xanh lâu như vậy, mỗi ngày đều vệ sinh quét dọn sạch sẽ, trong phòng còn có mùi thơm thoang thoảng, đột nhiên bây giờ ngửi thấy mùi này, Diệp Thu cũng có chút không chịu nổi.
Lý Đại Tráng đang nằm đầu giường nghe điện thoại, miệng nói lời ngon tiếng ngọt không hề có ý gì sáng tạo mà lại khiến người ta chán ghét, phối hợp với khuôn mặt tươi cười, giống như gã khốn kiếp bí ổi đầu ổ quạ trong miệng ngậm điếu thuốc hay nói câu: "Không nên yêu anh, anh là một truyền thuyết" hay truyền ở trên mạng.
Giầy thể thao và bít tất của gã ném trên sàn nhà, đây hẳn là nguyên nhân khiến không khí trong phòng bị ô nhiễm.
Thấy Diệp Thu vào cửa, Lý Đại Tráng hét lên giống như phát xuân: "Ồ, đại ca, sao anh rảnh mà về thế?"
Rồi lại nói với đầu dây bên kia: "Cục cưng, lão đại của phòng bọn anh đã về, người ta là khách quý, anh phải nói mấy câu với hắn. Ừ, tí nữa sẽ gọi lại cho em... hôn một cái... chụt!"
Khi Lý Đại Tráng dẩu miệng lên hôn về phía loa tới tấp, Diệp Thu rốt cục không thể nhịn được nữa mà giật khăn lông đắp trên mặt gã. Nếu không thấy mặt nữa thì sẽ không còn cảm giác gớm nữa.
Lý Đại Tráng cúp điện thoại, cười nói: "Tôi còn tưởng trường học ngoại trừ thu tiền sẽ không làm gì khác nữa, không ngờ tôi lại hiểu lầm trường. Bây giờ trường mới ra một quy định mới, sinh viên gọi điện trong sân trường không tính tiền. Hắc hắc, bây giờ điện thoại của nữ sinh trong ký túc xá mỗi ngày hai mươi bốn tiếng vang lên không ngừng, vì tất cả mọi người đều giành gọi điện cho nữ sinh ở ký túc xá, cho nên điện thoại nam sinh trong ký túc xá chỉ có thể chia thời gian. Phòng chúng ta rất hên, anh một tháng khó thấy mặt một lần, Dương Nhạc cũng cả ngày bận đi ra đi vào, thời gian ở phòng ngủ cũng ít. Gã đứng đắn kia thì cho dù ở phòng ngủ cũng sẽ không đụng tới điện thoại, nên liền tiện nghi cho tôi với Minh Minh nhà tôi".
Diệp Thu không ngờ mình chỉ rời đi một thời gian ngắn đã có chuyện như vậy, cười nói: "Những nữ sinh kia thật đúng là gặp nạn mà".
"Còn không phải sao. Tôi còn đỡ, chỉ gặp cho Minh Minh nhà tôi. Nhưng có một số đứa lại khác, gọi điện thoại quấy rầy khắp nơi. Thằng cha đen thui cách phòng chúng ta, bình thường thì nhìn lạnh lùng, thế mà mỗi ngày câu đầu tiên khi gọi điện cho nữ sinh ở ký túc xá là hỏi người ta có phải là xử nữ không. Các nữ sinh phát động lùng người, bắt hắn tóm ra ngoài, hắn bây giờ ở đại học Yến Kinh danh tiếng đại chấn. Nổi tiếng hơn cả anh với hiệu trưởng nữa".
Diệp Thu cười vuốt mũi: "Tôi có cái gì mà nổi tiếng? Đã sớm không còn lăn lộn trong giang hồ nữa. Dương Nhạc đâu?"
"Hắc, ai biết? Hắn cả ngày chạy bên ngoài, còn thường xuyên trốn khóa. Tôi nghi là hắn yêu đương, hơn còn xây tổ ấm bên ngoài. Người này thật là im hơi lặng tiếng à, cũng không nói với chúng ta một tiếng". Nguồn: http://truyenfull.vn
Loảng xoảng!
Cửa phòng bị người đá văng, Dương Nhạc đứng ở cửa phòng, mắng Lý Đại Tráng: "Lý Đại Tráng, con rùa đen nhà anh, còn chưa tới cửa đã nghe anh nói xấu tôi".
Lý Đại Tráng cười nói: "Hắc hắc, đó cũng không phải tôi nói xấu anh à? Tôi là đang khích lệ anh thôi. Có thể xây tổ ấm với người đẹp là ước mơ tha thiết của mọi nam nhân. Tôi cũng đã nói nhiều lần với Minh Minh nhà tôi..."
"Ô, hóa ra anh muốn lừa con gái nhà người ta ra ngoài ở chung. Người ta không đồng ý hả. Cả ngày dính chung với nhau, anh cái dáng người nhỏ thó này ăn mà tiêu à?" Dương Nhạc chỉ vào Lý Đại Tráng cười mắng. Trên người mặc vét, thắt cà vạt màu sậm, trông giống ông cụ non. Nhưng nói chuyện lại giống đứa nhỏ.
Mấy cô bé luôn thích mang giày cao gót của mẹ mình, nhưng đợi sau khi lớn lên, lại thích trẻ lại một chút. Vì công việc, Dương Nhạc không thể không mặc trang phục như vậy, nhưng tâm vẫn trẻ trung ngời ngời.
Dương Nhạc thấy Diệp Thu ở trong phòng, thu nụ cười đi tới cạnh hắn, nói: "Trong công ty xảy ra chuyện rồi".