Lượng vận động thế này còn nhiều hơn so với vận động viên đội bóng đá quốc gia Trung Quốc, có lúc bạn không thể không kiên quyết giữ sự tôn kính với phụ nữ ở một số phương diện.
Bốn người bàn bạc một chút, quyết định đi ăn thịt nướng Mông Cổ, lúc đang định vào cửa hàng, một chiếc xe vừa nãy chầm chậm theo đuôi phía sau đột nhiên tăng tốc, két một tiếng dừng lại bên cạnh mấy cô gái.
Bạn mập cùng phòng ký túc là người phản ứng lại đầu tiên, lên tiếng mắng: "Không có mắt à? Sao lại lái xe như vậy?"
Lúc định mắng tiếp , liền thấy từ thùng xe mở ra, từ trong nhảy ra hai người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính râm, xông tới một trái một phải lôi Lam Khả Tâm vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc rõ ràng là vừa vui vừa sợ lên xe.
Lam Khả Tâm còn chưa kịp hét lên, miệng đã bịt bởi một khăn có mùi khác thường, sau đó ý thức dần dần mơ hồ, sức lực trên người giống như bị cái gì đó rút hết, càng ngày càng nhỏ, cuôi cùng biến mất.
"Trời ơi, Bọn họ làm gì vậy? Sao lại cướp mất người rồi?" Bạn mập chạy lên lôi người, một người đàn ông đạp lại cho một cái, người lảo đảo lùi sau mấy bước, đặt mông ngồi bịch xuống mặt đất.
Lúc này, hai cô gái cùng phòng ký túc khác mới tỉnh lại. lúc muốn cứu người, chiếc xe đã chạy xa rồi.
Sinh viên đại học mới nhập trường còn chưa thấy cảnh đời thế nào, kiểu việc cướp người trên phố thế này lại càng là lần đầu gặp phải. hai người sững sỡ đứng mãi ở đó, mới nhớ ra la lớn: "Cứu, cướp người. Bạn ta bị người khác bắt đi rồi.
Nghe thấy tiếng hét của hai cô, gây sự chú ý của người đi đường, chỉ là tình người lạnh nhạt, không ai muốn tới giúp bọn họ làm gì. Chỉ là khuôn mặt hiếu kỳ, vẻ mặt giống như chờ đợi màn kịch đặc sắc khai mạc.
"Làm thế nào?" Vẻ mặt một bạn gái lo lắng hỏi.
"Chúng ta có cần báo cảnh sát không?"
"Nhưng báo cảnh sát rồi bọn họ có …Khả Tâm không?"
Đây là chuyện xảy ra trong nháy mắt, hơn nữa tốc độ của đối phương quá nhanh, không nói một lời, bắt người đưa đi, cũng không nói nguyên nhân bọn họ bắt cóc Lam Khả Tâm và bảo bọn họ điều gì cả, khiến từng người bọn họ không hiểu gì cả.
"Mau báo cảnh sát đi" Một bạn gái đứng ở cửa phụ trách đón khách chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc, thất vẻ mặt ngơ ngác đờ đẫn của mấy cô gái, không chịu được lên tiếng nhắc. Một người đàn ông như tổ trưởng đột nhiên quát lớn, thậm chí muốn khai trừ cô. Cô gái đau khổ cầu xin mãi, mới giữ được việc.
Bọn họ không cùng khoa với Lam Khả Tâm, cũng không biết số điện thoại của giáo viên phụ đạo của Lam Khả Tâm, lại không phải học sinh cán bộ . Điện thoại của lãnh đạo trong trường cũng không có. Ba người do dự một hồi, vẫn là bạn mập thần kinh mạnh nhất dũng cảm nhất gọi điện báo cảnh sát.
Mọi người đều biết, từng bước, từng bước, trước khi có thể đoạt tới vị trí thứ nhất, vậy thì chẳng khác gì thắng lợi chắc như đinh đóng cột. Nếu thực lực của người kém nhau không xa, người đầu tiên hiện giờ cũng có thể là người cuối cùng trước khi kết thúc.
Eo núi ở Lang Sơn vừa hẹp vừa nguy hiểm, chỉ có thể chứa hai xe chạy qua. Chỉ mỗi lần tới chỗ quẹo ngã tư mới có cơ hội siêu việt. Nếu chiếc xe chạy đầu tiên nếu có thể ổn định được ở mấy ngã tư này, hoặc là dùng một vài thủ đoạn nhỏ ngăn cản xe phía sau vượt lên, thường có thể giữ được vị trí thứ nhất tới cuối cùng.
Thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ vọt lên. Mọi người xem xung quanh lập tức bắt đầu bàn tán, có người khen kỹ thuật lái xe của chủ xe tốt, càng có nhiều người xem thường lại còn nói tục. Dù sao, tất cả đồ vật tốt thượng đế đều mang tới cho bạn, sẽ làm cho không ít người ghen ghét đố kỵ.
Không ai biết Diệp Thu chỉ là một vệ sĩ, còn cho rằng hắn là một thế gia công tử có hậu thuẫn. Lái xe hàng hiệu, tán gái đẹp. Cuộc sống như vậy chắc chắn sẽ khiến tâm trạng một số người buồn bực rồi.
Nhưng Diệp Thu lại nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ là dùng cách này để thể hiện thiện ý, thành thật với Đường Quả.
Từ khi tới Yến Kinh tất cả hành vi của Diệp Thu gần như có thể dùng một từ để hình dung: lừa dối. Đúng vậy, hoặc nhiều hoặc ít, hắn đã lừa gạt tất cả mọi người.
Lần đầu tiên khi cùng Trầm Mặc Nùng tới Lang Sơn, Đường Quả đang đua xe với người ta. Lần đó hắn lừa Đường Quả nói mình không biết lái xe, sau đó cô chở mình liều mạng với người khác. Ngày đó là ngày bắt đầu. Từ đó Diệp Thu vẫn luôn đeo mặt nạ kết giao với cô. Cho dù sau khi cô gái tình cảm yếu đuối này toàn tâm toàn ý yêu mình, mình vẫn không mở rộng lòng mình với cô. Từ điều này mà nói, những gì Đường Quả hiểu về mình thậm chí còn kém xa Đông Nhi.
Hôm nay là sinh nhật thứ 20 của Đường Quả. Món quà thứ hai mà Diệp Thu tặng cô chính là sự thành thật của mình. Mà dẫn cô tới đua xe là một lời dẫn, một lời dẫn có thể khiến cô tự suy nghĩ. Cô là một cô gái thông minh, nếu tĩnh tâm suy nghĩ điều gì, chắc chắn sẽ hiểu được rất nhiều chuyện. Nhưng lúc này Đường Quả lại không tĩnh tâm được, cô biết Diệp Thu đã trải qua thời gian huấn luyện ngắn mới biết lái xe, hơn nữa mình cũng bảo bác Uông làm giấy phép lái xe cho hắn, nhưng chưa từng nghĩ tới kỹ thuật lại xe của hắn lại lợi hại đến vậy, thậm chí ngay cả mình cũng không bằng.
Nhưng chiếc Ferrari như ăn phải cái gì điên cuồng lao lên phía trước, đem hai chiếc xe phía sau ở lại mãi xa, Đường Quả mới phát hiện hóa ra Diệp Thủ là một cao thủ dấu nghề. Có thể chạy với tốc độ như vậy ở đường núi thế này, đúng là khả năng khác thường.
"Nhanh, nhanh nữa lên.. thật dễ chịu" Đường Quả cởi dây an toàn , người kích động muốn đứng dậy. Tiếng gió gào rít thổi qua bên tai, tóc dài tết lại cũng bị gió thổi tung, chiếc kẹp tóc tinh chế cũng sớm không thấy bóng dáng nữa. Đường Quả cũng chẳng để ý, lớn tiếng hét khiến người nghe sôi máu lên.
Mặc dù Diệp Thu biết Đường Quả hét như vậy cũng là không có lòng dạ nào nhưng không khỏi nghĩ về một phương diện nào đó. Nếu lúc Đường Quả nằm trên người mình cũng hét lớn như vậy, sẽ sớm kích thích người ta phát tiết ra thôi.
"Ngồi chắc rồi" Diệp Thu không tiện chỉ ra trong lời nói của cô có ý khiến người nghĩ tới dâm dục, tránh lại bị cô mắng là tên háo sắc. Vừa may phía trước có một vòng cua, hai chiếc xe phía sau cũng điên cuồng tăng tốc. Diệp Thu biết bọn họ chắc chắc muốn vượt lên ở chỗ này, vì thế nhắc Đường Quả ngồi xuống ghế không lộn xộn nữa.
Đường Quả từ gương chiếu hậu cũng phát hiện ra hai chiếc xe nhanh chóng tới gần. Lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Chỉ là vẻ mặt ửng hồng, kích động vừa nãy vẫn chưa biến mất.
Lúc quẹo tất phải giảm tốc, nếu không vòng cua này và tốc độ của Diệp Thu, chiếc xe có thể lao thẳng xuống vách núi phía dưới. Những người lúc vòng cua vẫn bạt mạng tăng tốc là siêu nhân, bọn họ đã khắcphục được lự hấp dẫn của giới tự nhiên.
Còn Diệp Thu lúc giảm tốc, hai chiếc xe phái sau cũng đã kéo khoảng cách lại gần hơn
Diệp Thu không cho bọn họ chút cơ hội, chỉ là phanh xe lại một chút, đợi đầu xe chạy qua vòng cua, không vọt thẳng lên trước, Diệp Thu liền buông phanh xe, sau đó lại tăng tốc, vù một tiếng lại vọt lên thật xa. Lại bỏ lại hai chiếc xe phía sau.
"Mẹ kiếp. Đúng là biến thái" Chủ xe TF màu đỏ giam tốc, đạp mạnh vào chiếc phanh.
Lúc Diệp Thu chạy hết vòng quanh Lang Sơn chạy tới đích, đám người vẫn còn giữ đồng hồ xem thời gian kinh ngạc trợn mắt há mồm.
10 phút 15 giây. Kỷ lục giữ lại ở Lang Sơn trước đây là 12 phút 47 giây. Chạy nhanh hơn 2 phút. Hai phút, đủ cho những cao thủ này đi qua bao nhiêu đường?
Hiện trường chỉ một chốc yên lặng, sau đó bị tiếng quát của người dàn ồn râu dài vạm vỡ phá vỡ, "Các anh em, Xa vương mới của Yến Kinh đã xuất hiện, 10 phút 15 giây. Đạt được kỷ lục nhanh nhất. Các anh em, hoan hô nào. Bia rượu tối nay tính cho ta."
"Oh, xa vương"
"Xa vương"
"Xa vương" Mọi người đều kích động hô lớn, từng tiếng hô vẫy tay kính chào Diệp Thu, có người nói bọn họ là phế vật, có người nói bọn họ là cặn bã, còn có người nhìn bọn họ như quần thể bất lương. Nhưng lúc gặp phải kẻ mạnh đáng để tôn kính, bọn họ lại hoan hô tự lòng mình.
Danh tước TF và chiếc xe phái hiện đại cũng chạy tới, thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ. Trên đường đi bọn họ đã bị biểu hiện của chiếc xe Ferrari màu đỏ cảm phục. Đây không phải là cuộc đấu cùng đẳng cấp.
Hai người rất có phong độ đi tới bắt tay DIệp Thu. Người đàn ông râu quai nón đưa hai mươi vạn tiền mặt ba người thế chấp và sợi dây chuyền được cô gái đặt cọc cho Diệp Thu, nói: "Đáng lẽ chúng ta sẽ lấy ra 10 % hoa hồng, nhưng hôm nay ngươi phá vỡ kỷ lục trước đó. Số tiền này miễn đi. Lang Sơn có lẽ sắp bị khai phá rồi, điểm này sợ là cũng sắp bỏ đi rồi. Đối với những người yêu xe như chúng ta mà nói, trước khi kết thúc có thể gặp cao thủ như ngươi, cũng coi như một chuyện vui."
"Ngươi tên là gì?" Diệp Thu cười hỏi.
"Hắc Tử mọi người đều gọi như thế" Người đàn ông râu quai nón nghe thấy DIệp Thu hỏi tên mình, cười trả lời.
"ta có một người bạn tên là Tiểu Bạch" DIệp Thu gật gật đầu, thầm ghi nhớ tên hắn
Diệp Thu nhận tiền, lúc đưa vòng cổ cho Đường Quả nói, Đường Quả lại không nhận, đỏ mặt nói: "Anh có thể tặng tôi món quà thứ ba không?"
"Cái gì?" Diệp Thu nghĩ ngợi, đúng là không có món quà nào có thể tặng cô cả.
"Đeo giúp tôi" Đường Quả đá Diệp Thu một cái, người này đúng như khúc gỗ vậy.
"Hả?" Diệp Thu vẫn chưa phản ứng lại. Lúc đầu không phải là cô khí thế hung hăng tới gõ cửa, đem lời thề son sắt nói với Diệp Thu, "Tôi quyết định không yêu anh nữa" sao?
Thấy Đường Quả mặt đỏ mặt trừng mắt với mình, Diệp Thu vội vàng chiếc vòng cổ dùng túi trong suốt bọc lấy. Người nghiêng qua, cẩn thận đeo sợi dây chuyền lên cổ Đường Quả.
Nghĩ thầm chẳng trách cô ấy nói nặng, cổ ai đeo mấy chục vạn mà không có cảm giác này?
Thấy Diệp Thu – mới được phong là xa vương Yến Kinh đeo dây chuyền cho bạn gái trước mặt mọi người, các cô gái ai cũng thèm muốn đến chết, giận một nỗi không thể túm Đường Quả từ trong xe quăng ra ngoài, sau đó mình sẽ thế chỗ cô ta. Người đàn ông vẻ mặt mập mờ cười. Không biết ai là người cầm đầu, mọi người ở đó lại hét lên một danh hiệu khác.
"Xa hậu"
"Xa hậu, xa hậu".
Đường Quả mím môi, khuôn mặt ửng đỏ, tức giận nói: "Đáng ghét, cái tên này đúng là khó nghe chết đi được, vẫn không bằng gọi xe mẹ đi."
Lúc nói như vậy , vẻ mạt lại vui mừng, cười nụ như hoa.
Sinh nhật tối nay đối với Đường Quả mà nói đúng là khó mà quên được, bởi vì Diệp Thu đột nhiên tới chúc mừng, sau đó lại bị hắn kéo đi đua xe. Thể nghiệm khoái cảm tốc độ nhanh như bay mang tới, lại được người ta phong làm xa hậu.
Ít nhất trong lòng đại tiểu thư Đường Quả, cảm thấy xưng hô như vậy so với cái gì hoa hậu ảnh, ca hậu đều đáng giá hơn.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Đường Quả mắt to tròn long lanh nhìn DIệp Thu, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
"Đưa cô về nhà" Diệp Thu nói.
Nụ cười trên mặt Đường Quả lập tức giảm đi quá nửa, nói: "Vô vị".
Diệp Thu gượng cười, mình có thể dẫn cô đi đâu chứ? Cái cần chơi cô đã chơi rồi, cái nên ăn cũng đã ăn rồi, cô quen thuộc Yến Kinh hơn cả mình, lẽ nào dẫn cô đi thuê phòng, chắc cái này cô chưa thử qua.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi Diệp Thu vang lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Thu nhìn, một số điện thoại lạ. thậm chí ngay cả màn hình hiển thị cũng không hiện số điện thoại.
Diệp Thu nhận điện thoại, trầm giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Ngươi chắc là Diệp Thu tiên sinh?" Trong loa truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Sau khi Diệp Thu nghe thấy giọng nói này, thền kinh lập tức trở nên cẩn thận, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Giọng nói này mặc dù hắn chỉ nghe qua một lần, nhưng lại nhớ rất rõ. Lần trước lúc Nghiêm Hi chết, hắn đã nghe giọng nói này qua điện thoại của cô ta.
"Ngươi là ai? Muốn làm gì?" Diệp Thu tỉnh táo hỏi.
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, ngươi có một cô bạn nhỏ họ Lam đang trong tay ta" Tiếng cười u ám của người đàn ông truyền tới, khiến người khác cảm thấy vô cùng chói tai.