Hóa ra cảm giác nằm trong lòng của một người đàn ông lại tốt như vậy, vừa rồi sự sợ hãi và kinh hoảng mà quái vật kia gây cho nàng đều bị quét sạch, nơi này giống như một bến cảng an toàn thoải mái, nếu là mộng, thì thả cả đời không tỉnh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nàng lúc mới đầu cũng không phát hiện thân thể Diệp Thu biến hóa, đợi đến khi nàng phát hiện dị thường của Diệp Thu thì đã chậm.
Đương nhiên, cho dù sớm phát hiện, với thân thủ của nàng, cũng không chắc có thể thoát khỏi lòng bàn tay Diệp Thu.
Diệp Thu rất lạnh, vô cùng vô cùng lạnh.
Cái lạnh kia là do bên trong phát ra ngoài, phảng phất như máu và mỗi kinh mạch chạy trong cơ thể mình, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều đông cứng vậy. Với bản lĩnh y học thâm hậu của hắn, mà cũng không cảm giác được nhịp đập của tim.
Tay đứt ruột xót, lực lượng nhẫn phệ hồn tích súc đột nhiên nổ tung, thông qua ngón tay truyền tới trái tim, sau đó lại nhanh chóng xâm chiếm lãnh thổ não. Một cỗ lực lượng âm hàn thô bạo một đường kéo tới, gào thét vọt lên, sau khi tới trong óc, giống như tập hợp hoàn toàn một lần nữa, ở trong khu vực trống trong não hình thành một khí xoáy tụ màu đen.
Tốc độ xoay tròn của hình cầu màu đen kia cực nhanh, hơn nữa giống như quả cầu tuyết vậy, càng chuyển động thì càng lớn. Không ngừng có âm khí ào tới bị cuốn vào, bị hình cầu màu đen kia hấp thu cắn nuốt.
Nếu có người có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện hình cầu màu đen trong đầu Diệp Thu màu giống như đúc hai tròng mắt bây giờ của hắn.
Màu đen thuần túy, không có một chút tạp chất, giống như hố đen có thể hấp thu tất cả vật thể trong phim khoa học viễn tưởng.
Khi quả cầu này cắn nuốt tất cả năng lượng trong nhẫn phệ hồn xong, mới ngừng chuyển động, tốc độ tăng trưởng cũng ngừng lại, trôi nổi trong đầu, giống như một viên đại trân châu màu đen cực kỳ chói mắt trong hải dương màu trắng.
Mưa buổi sáng ở Hong Kong đã sớm ngừng. Bây giờ chỉ có mặt trời chói lóa trên đỉnh đầu. Ánh mặt trời ấm áp, lại không cách gì chiếu vào trong thân thể Diệp Thu.
Lạnh. Sự lạnh lẽo len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể Diệp Thu.
Ánh nắng tươi sáng ban ngày như thế, nhưng thân thể Diệp Thu lại đông lạnh run rẩy.
"Diệp Thu. Anh sao thế? Có phải ngã bệnh không? Trời ạ, người anh lạnh quá". Tây Môn Thiển Ngữ vẫn nằm trong lòng Diệp Thu, mặc dù vẫn cách áo quần, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự rét lạnh của người hắn, sốt ruột hỏi.
Ngẩng đầu, liền thấy con ngươi đen kịt kia của Diệp Thu.
"A!"
Tây Môn Thiển Ngữ hét lên một tiếng, chuyện xảy ra trước mắt thật là quỷ dị, là điều mà nàng đi vào thế giới này hai mươi năm chưa từng trải qua.
Đây là sự thật, không phải là trong tiểu thuyết trên mạng. Người có ánh mắt biến hóa kia bây giờ đang ôm lấy mình, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ và hô hấp của hắn.
Một người đang yên lành, đột nhiên hai con mắt toàn bộ đều biến thành màu đen, không thấy võng mạc màu trắng, phảng phất như con ngươi bị phóng lớn vô hạn, sau đó lấp đầy toàn bộ hốc mắt.
Biến hóa như vậy, cũng thật khiến người khác chấn kinh.
Diệp Thu giống như bị tiếng hét này đánh thức, đột nhiên phát hiện ra trong lòng có tồn tại vật thể ấm áp.
Giống như là đi đói khát trong sa mạc mấy ngày đột nhiên gặp được nguồn nước vậy. Diệp Thu điên cuồng mà ôm chặt cô gái trong lòng, siết chặt đến nỗi khiến sắc mặt nàng đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên.
"Diệp Thu, anh rốt cuộc làm sao vậy? Mau thả tôi ra... tôi sắp bị anh siết chết rồi". Tây Môn Thiển Ngữ gào lớn, liều mạng mà giãy dụa.
Đợi đến sau khi nàng phát hiện Diệp Thu căn bản là không nghe nàng phản kháng, hơn nữa cánh tay ôm nàng còn không ngừng dùng lực, Tây Môn Thiển Ngữ rốt cuộc ý thức được nguy cơ mình gặp phải.
"Cứu mạng. Cứu mạng". Khí lực của Tây Môn Thiển Ngữ quá nhỏ, không có cách gì giãy thoát, chỉ có thể gửi hy vọng vào sự cứu giúp của người ngoài.
Nàng chỉ là phản ứng theo bản năng, trong lòng cũng không có ôm ấp chút hy vọng nào.
Vốn trường đua ngựa Sa Điền ở phía sau núi của Mã Hội, vị trí địa lý vô cùng vắng vẻ. Ở chỗ này ngoại trừ trường đua ngựa cách đó không xa, sẽ không có những kiến trúc khác. Phóng mắt đi, toàn bộ đều là đỉnh núi cao thấp mấp mô. Độ cao thấp của những đỉnh núi này, cũng tạo thành nguyên một đám hố nhỏ.
Vị trí Tây Môn Thiển Ngữ và Diệp Thu đang đứng là ở trong một cái hố nhỏ, địa hình bí mật như vậy, ngoại trừ bọn Tây Môn Hướng Đông sau khi biết em gái mất tích có thể phái người đi tìm, người khác làm sao có thể tới nơi này chứ?
Nhưng mà, khiến nàng vui mừng chính là, sau khi tiếng hô của nàng vừa dứt, quả thật có người lại gần phía bên này.
Đây là hai người rất kỳ quái.
Một cô gái mặc trường sa nhiều màu, vải dệt trường sam kia cực kỳ độc đáo, thoạt nhìn rất nhẹ rất mỏng, phảng phất như trong suốt. Nhưng với nhãn lực của Tây Môn Thiển Ngữ, cũng không thể nhìn ra bất cứ địa phương nào.
Cô gái mờ mịt phong trần, phảng phất như không phải người nhân gian. Chẳng hề thấy nàng động, cũng rất nhanh tới gần mình. Tây Môn Thiển Ngữ cũng chẳng có cách gì phân biệt rõ nàng rốt cuộc là thần tiên hay là ma quỷ.
Có điều tình huống bây giờ của nàng rất nguy cấp, cũng không rảnh suy nghĩ vấn đề này.
Mà người đàn ông kia càng thêm quái dị, Tây Môn Thiển Ngữ luôn cảm thấy anh mình là nam nhân đẹp trai nhất Hong Kong, có đôi khi hay nói giỡn với gã, còn gọi gã là "kẻ mặt trắng". Nhưng anh so với người đàn ông trước mắt này, quả thật là ảm đạm nhiều.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không cách nào tưởng tượng, người sao có thể lớn lên hoàn mỹ như vậy nữa?
Anh tuấn, xinh đẹp, trắng trẻo, ưu nhã, cao quý... chỉ cần là hình dung từ bạn có thể nghĩ ra dùng để ca ngợi, đều có thể dùng trên người gã.
Quả thật là hóa thân của thần hoàn mỹ.
"Cứu tôi. Phiền các người..." Sự đau đớn ở phần eo đánh thức Tây Môn Thiển Ngữ vẫn còn đang ngây ngốc, cũng chẳng quản hai người kia rốt cuộc kỳ quái thế nào, Tây Môn Thiển Ngữ ngoắc hướng họ cầu cứu.
Cô gái kia thoạt nhìn rất hiền hòa, không giống người xấu, điều này khiến Tây Môn Thiển Ngữ bớt một phần lo lắng.
Nhưng khiến nàng không ngờ chính là, hai quái nhân một nam một nữ kia sau khi đi tới trước mặt nàng và Diệp Thu, lại không có chút ý tứ đưa tay ra cứu, mà lại trầm ngâm mà nhìn phản ứng của Diệp Thu một phen xong, đứng ở một bên nhỏ giọng nói.
"Tà khí xâm lấn, đã kết hạch ở não". Long Nữ biểu tình hờ hững nói: "Hắn đã nhập ma".
"Vậy không thể xem là chuyện xấu. Ít nhất, hiện tại hắn rất mạnh". Tiếng Trung của Christina so ra thì lưu loát hơn nhiều, sẽ không khiến người ta cảm thấy lời nói tối nghĩa.
Cảm thụ cẩn thận một phen, còn nói thêm: "Hiện tại hắn sẽ khiến người khác thấy nguy hiểm".
Long Nữ lắc đầu, nói: "Chỉ mong thay đổi như vậy có lợi với hắn".
Trong lòng Tây Môn Thiển Ngữ rất hận, mạng người to như trời đó, chính nàng một đại khuê nữ sắp bị tên khốn kiếp Diệp Thu này siết chết, hai người kia còn ở bên cạnh nói chuyện như không có việc gì.
Có còn nhân tính hay không vậy?
"Cứu mạng. Tôi sắp bị siết chết rồi". Tây Môn Thiển Ngữ càng gào to hơn.
Nhiệt độ trên người Diệp Thu càng ngày càng giảm, nhiệt độ trên người của Tây Môn Thiển Ngữ dính sát vào hắn cũng hạ xuống rất nhanh, bây giờ nàng chẳng thấy Diệp Thu là bến cảng và đất lành chút nào, cái kia quả thật là địa ngục và hố băng.
Động tác của Diệp Thu càng ngày càng điên cuồng, cái lạnh của thân thể khiến hắn rất cần một lò lửa ấm áp. Mà thân thể Tây Môn Thiển Ngữ là nguồn ấm duy nhất hắn có thể cảm giác được. Lúc này hắn đã sớm mất phương hướng, thân thể xuất phát từ bản năng mà muốn ôm chặt lấy nguồn nhiệt này.
Môi đã sắp đông tím, trong miệng thở ra đều là khí lạnh. Khí nóng Tây Môn Thiển Ngữ thở ra lúc nói chuyên hấp dẫn Diệp Thu, hắn lập tức dùng miệng chặn đôi môi ấm áp của Tây Môn Thiển Ngữ, sau đó liều mạng hôn.
Tây Môn Thiển Ngữ không ngờ mình kêu to cứu mạng lại rước lấy phiền toái như vậy, miệng mỗi lần bị Diệp Thu chặn lại, nàng liền bị khí lạnh đối phương phóng vào làm cho rùng mình một cái.
Thật là lạnh!
"Ư ư cứu mạng.." Tây Môn Thiển Ngữ kêu ngắt ngứ không rõ. Diệp Thu liều mạng hôn, căn bản là không để nàng có cơ hội thở dốc.
Long Nữ hờ hững nhìn thoáng qua tình huống bên này, nói: "Âm khí xâm thể, hắn bây giờ cần vật chí nhiệt chí cương để điều bổ. Nếu không thân thể mất cân bằng âm dương, vậy thì sẽ vĩnh viễn nhập vào ma đạo. Nếu như thế, hành trình tới Hong Kong lần này càng nguy hiểm vạn phần với hắn. Người Thiên giới là không cho phép thấy một đối thủ mới phát triển".
"Máu huyết xử nữ chính là vật bổ dương tốt nhất". Christina gật đầu nói.
Hai người mặt thản nhiên mà nói, giống như chuyện này chẳng có chút quan hệ gì với các nàng cả.
Long Nữ nhìn thoáng qua Tây Môn Thiển Ngữ còn đang giãy dục trong lòng Diệp Thu, nội tâm cũng có chút khó xử.
Ở đây có ba cô gái, mình mặc dù cũng có tấm thân xử nữ, nhưng cơ năng cơ thể khác hẳn với thường nhân, nếu cưỡng chế sinh quan hệ với Diệp Thu, rất có thể sẽ hại chết hắn.
Christina cũng có tấm thân xử nữ, hơn nữa nàng còn có huyết thống tôn quý, là truyền thừa huyết mạch hoàng kia của tộc duệ Atlantis.
Nhưng với quan hệ giữa bọn họ, Atlantis không thể nào đáp ứng vì cứu vớt Diệp Thu khiến huyết mạch hoàng kim nhiễm máu tươi của Diệp Thu trên đó.
Nếu như mình cưỡng chế tác hợp, ngược lại còn mang tới tai vạ cho Diệp Thu.
Lựa chọn duy nhất, cũng chỉ có cô gái này.
Long Nữ đi tới trước mặt Tây Môn Thiển Ngữ, nhìn nàng hỏi: "Cô thích hắn không?"
Thích hắn không?
Thích?
Không thích?
Mặc dù miệng Tây Môn Thiển Ngữ bị Diệp Thu chặn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới thính giác và suy nghĩ của nàng.
Sau khi nghe được vấn đề này, thân thể đang liều mạng giãy dụa chợt khựng lại.
Long Nữ sau khi thấy phản ứng của nàng, liền hiểu rõ tâm tư của nàng, nói: "Bây giờ hắn rất cần cô. Cần hơn bất cứ lúc nào".
Thanh âm không lớn, nhưng từng chữ lại phảng phất như có thể xuyên thấu thân thể Tây Môn Thiển Ngữ, đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng.
Trong lòng Tây Môn Thiển Ngữ rối rắm không thôi, chẳng lẽ mình mới lần đầu gặp hắn, liền giao thân thể trong sạch cho hắn?
Cái đó và tình một đêm mình rất khinh bỉ có khác nhau gì?
Bết bát hơn chính là, đây còn chẳng phải là chuyện một đêm, mà là chuyện một ngày.
Dùng trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, làm chuyện này với Diệp Thu trước mặt hai người này, cho dù là cô nàng có tư tưởng thoáng ở Hong Kong như Tây Môn Thiển Ngữ, cũng có chút không chấp nhận được