Thấy cô quỳ trên mặt sàn dùng khăn lau lau chùi sàn, mặc một chiếc áo lông cao cổ màu tuyết trắng, vì người cúi xuống, cho nên hai vú cũng hạ xuống, áo lông bó thân cũng giữ cao lên trán dày mồ hôi, khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, dáng vẻ rất hấp dẫn.
"Khả Tâm, không cần lau nữa, đã rất sạch rồi, em ngồi máy bay lâu như vậy rồi, nhanh ngồi nghỉ ngơi đi" Diệp Thu khuyên nhủ.
"Em không mệt" Lam Khả Tâm ngẩng đầu cười ngọt ngào với Diệp Thu. "Đằng nào tí nữa cũng phải tắm, giờ quét dọn căn phòng một chút, sau đó mới tắm, đỡ phải tắm hai lần. Anh có đói không? Em mang rất nhiều đặc sản trong túi. Anh tự lấy ra mà ăn, muốn mang tới cho anh thịt hấp mật, nhưng ngồi máy bay không thể mang theo được. Nhưng em đã học được cách làm rồi, em sẽ mua nguyên liệu về làm cho anh ăn."
Diệp Thu cười khổ không thôi, nói: "Em đi sớm như vậy, ba em không nói gì sao?"
Hắn từng gặp cha Lam Khả Tâm, một người đàn ông nhìn có vẻ rất mạnh khỏe. Người đàn ông như thế ý độc chiếm thường rất mạnh. Khó khăn lắm mới gọi điện thoại bảo được con gái về nhà đón tết, ở được mấy ngày lại chạy mất. Sợ là ông ấy có thành kiến rất lớn với mình?
"Uh….ba sẽ không tức giận đâu". Vẻ mặt Lam Khả Tâm tràn đầy hạnh phúc nói. Nghĩ tới cha rất yêu thương cô, mặc dù quyết định của mình rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ thôi.
"Lần trước anh có việc phải đi, không thể cùng ăn cơm với ba em. Lần này trở về, bác có nói gì không?" Diệp Thu cười hỏi.
Quả nhiên, khuôn mặt vốn ửng đỏ của Lam Khả Tâm càng thêm đỏ bừng.
Tránh ánh mắt của Diệp Thu, nói: "Ba có hỏi anh, em chỉ nói là…em nói, chúng ta vẫn là bạn tốt".
Lần này trở vể, cha đúng là hỏi không ít câu hỏi có liên quan tới Diệp Thu, con cái xa ngàn dặm cha mẹ lo lắng. Lam Khả Tâm lại mồ côi mẹ, đương nhiên là do cha lo lắng rồi.
Người cha nào cũng muốn biết, là tên vương bát đản nào cả ngày chú ý tới con gái mình.
"Bạn tốt?" Diệp Thu ngẩn người, không ngờ Lam Khả Tâm vẫn có suy nghĩ ngây thơ như vậy, bây giờ, giữa nam nữ đâu còn có thể làm bạn tốt chứ?
Lam Phụ là người từng trải, lúc đó nhìn thấy biểu hiện của hai người rõ ràng như vậy, sao có thể bị người bạn tốt này của con gái qua mắt chứ?
Lam Khả Tâm thấy biểu hiện của Diệp Thu, có chút bối rối, nói: "Nói thế anh có giận không? Em cảm thấy….Em sợ bố em muốn em gọi điện thoại bảo anh tới, càng sợ bố đột nhiên tới Yến Kinh muốn gặp anh. Em sợ anh bận…. không tiện".
Diệp Thu đau lòng, đi tới kéo Lam Khả Tâm từ sàn nhà lên, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, nói: "Không sao cả, đợi thời cơ chín mùi, anh sẽ tới gặp bố em. Bác là trưởng bối, sao có thể để bác tới gặp anh được?"
Lam Khả Tâm ra sức gật đầu, cười rất vui vẻ.
Lam Khả Tâm tắm rửa trong phòng tắm. Diệp Thu buộc tạp dề ở trong bếp giúp cô xào mỳ. Mình đã ăn cơm trưa rồi, nhưng thời gian cơm trưa Lam Khả Tâm đang trên máy bay, các chuyến bay trong nước bình thường chỉ cung cấp sandwich và cà phê, những đồ đó đâu thể ăn no được?
Bình thường toàn là được Lam Khả Tâm chăm sóc, khiến Diệp Thu rất áy náy, nên quyết định đích thân xuống bếp, nấu cho Lam Khả Tâm một bát mỳ.
Diệp Thu làm mỳ trứng rất tuyệt, ngay cả lão gia quen bắt bẻ ăn rồi cũng khen không dứt miệng.
"Diệp Thu" Giọng nhút nhát truyền tới.
Diệp Thu đẩy cửa phòng bếp ra, liền thấy Lam Khả Tâm thò đầu ra ở nhà tắm, tóc ướt, rõ ràng là vừa gội đầu xong.
Cửa phòng tắm là kính xoay, nếu là khoảng cách xa, không nhìn rõ cảnh bên trong. Nhưng Lam Khả Tâm để tránh mình, mà cơ thể dựa gần vào kính, người lại đang ướt, liền lồi lên một mảng trắng nõn lớn.
Bộ ngực trái bồng đào kia còn nhiều hơn suy đoán của Diệp Thu. Hai chỗ lồi lên thỉnh thoảng đập trên cửa kính, khiến Diệp Thu suýt nữa máu mũi trào ra.
Một cô gái thuần khiết, lúc cô cố ý hoặc vô ý làm ra một số động tác có tính hấp dẫn, sức hấp dẫn như vậy người bình thường đều không thể chống cự. Diệp Thu nghĩ, chỉ cần cô vẫy tay với mình, hoặc làm ánh mắt dụ dỗ, mình liền lập tức xông vào.
Nếu cô cam lòng chịu chết, thì mình cũng dám chôn vùi.
"Sao thế?" Diệp Thu ngẩn người hồi lâu, mới đặt được câu hỏi.
"Hết sữa tắm rồi. có thể lấy giúp em sữa tắm trong túi em không?" Lam Khả Tâm giọng sợ sệt nói.
"Được" Diệp Thu gật đầu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sao lại cảm thấy lời kịch này khá quen tai?
Diệp Thu đứng ở đó ngẩn ngơ hồi lâu, mới nhớ ra, lần trước đêm hôm khuya khoắt Lâm Bảo Nhi tới gõ cửa phòng mình, sau khi bị Trầm Mặc Nùng phát hiện, cô liền lấy cớ này né tránh.
Nhớ tới Lâm Bảo Nhi, tâm trạng của Diệp Thu có chút nặng nề.
Sẽ trở về, đều sẽ trở về. Diệp Thu nói với chính mình.
Ngôi nhà này cái gì cũng tốt, chỉ là trong phòng ngủ không có phòng tắm. Chỉ có một nhà vệ sinh dùng chung bên ngoài, cho nên, lúc Diệp Thu ngồi ở phòng khách xem phim, đều có thể nhìn thấy cảnh Lam Khả Tâm tắm xong mặc áo ngủ ôm bộ ngực bối rối chạy vào phòng.
Đương nhiên, cũng có thể nói căn nhà này ở xu thế hoàn mỹ, rất nhân tính hóa.
Hôm qua lúc Diệp Thu tắm cũng phát hiện dùng hết sữa tắm rồi, nhưng hôm nay tới nhà Bố lão gia tử ăn cơm, buổi chiều chuẩn bị đi chợ mua, không ngờ lại nhận được điện thoại của Lam Khả Tâm, lại lái thẳng xe ra sân bay. Bận như thế, đã quên sạch chuyện nhỏ như vậy rồi.
Lúc Lam Khả Tâm đi vào thấy vẫn có bình sữa tắm, đâu thể nghĩ tới rỗng bên trong. Sau khi người dính đầy nước, mới phát hiện ra vấn đề này, chỉ đành cầu cứu Diệp Thu.
Diệp Thu đi tới phòng của Lam Khả Tâm, mở hòm hành lý cô kéo tới, lấy ra vài bộ quần áo che ở trên, sau đó đập vào mắt là một đống nội y quần con các loại vật phẩm dính trên người nữ giới.
Lam Khả Tâm vẫn tính trẻ con, màu sắc của quần lót phần lớn là màu hồng, đáy trắng điểm đỏ, hoặc là màu đen tuyền, thiếu cái màu đỏ đậm hoặc màu tím mà phụ nữ trưởng thành hay mặc, mà quần con càng xinh xinh yêu yêu, phía trên còn in hình phim hoạt hình.
Phụ nữ bảy mươi tuổi có lẽ còn có thể mặc đồ lót hình chuột, tính trẻ con của phụ nữ không vì tuổi tác lớn hơn mà biến mất.
Tính kích thích của mấy thứ này với Diệp Thu quá lớn, đặc biệt là buổi trưa bị đôi chân dài của Bố Bố quấn quanh, cô lại không thừa nhận tình huống mưa móc lần thứ hai.
Từ đáy hòm tìm được một cái túi trong suốt đựng các vật phẩm khăn lông và sữa rửa mặt sữa tắm…, đi tới đưa cho Lam Khả Tâm.
"Dáng người thật đẹp" Lúc Diệp Thu đưa gói tới tủm tỉm cười nói.
Hả?
Lam Khả Tâm không ngờ Diệp Thu lại đột nhiên đùa giỡn như vậy, bịch một tiếng đóng cửa phòng tắm, bên trong tiếng vòi nước chảy vang lên, sau đó là tiếng hét của Lam Khả Tâm.
"Sao vậy?" Diệp Thu lo lắng hỏi.
"Hả.. không sao… chỉ là trượt chân" Lam Khả Tâm nhút nhát nói.
Trong lòng Diệp Thu liền tràn đầy cảm giác tội lỗi, sao lại đùa giỡn với một cô gái lương thiện đơn thuần như vậy?
Mặc dù theo thông báo lịch nghỉ của công ty, chắc là mồng tám Diệp Thu đi làm, nhưng từ mồng một tới mồng tám, mỗi ngày Diệp Thu đều tới công ty kiểm tra một lượt.
Kỳ nghỉ tết bộ phận bảo vệ có người trực ban, trông coi cả tòa nhà. Lữ Bưu cả năm mới đều ở đây quan sát, Diệp Thu chẳng qua là tới xem xét thôi, không tới cũng được.
Bình thường Diệp Thu không tới tòa nhà chính của Đường Thị, nhưng hôm nay là thời gian cả tập đoàn làm việc trở lại. Diệp Thu phải tới bộ phận tài vụ nói chuyện tiền lương đặc biệt của bộ phận bảo an năm nay. Mỗi năm đều phải trình báo, hơn nữa cần đích thân chủ nhiệm ký tên.
Lúc đang chờ thang máy, đám người phía sau ầm ầm.
Diệp Thu xoay người lại, thấy con trai của cổ đông Vương Hậu Hoa lớn thứ hai Đường Thị năm trước từng gặp một lần- Vương Cẩm Tú đang đi tới.
Đồ âu giày da, trong tay cầm một bó hoa bạch hợp lớn. Không biết để ý tới cô gái nào, đánh trống giương oai như vậy chạy tới theo đuổi.
"Wa, Vương Cẩm Tú, thật là đẹp trai".
"Đẹp trai thì làm gì? Mấy năm nay đẹp trai không thể dùng mặt quét thẻ rồi. người ta là con trai cổ đông lớn, chủ yếu là hậu thuẫn tốt….Không biết cô gái nào lại may mắn như vậy, được hắn để ý tới?"
"Nghe nói chưa? Nghe nói Vương Cẩm Tú đã tốt nghiệp, năm nay sẽ vào làm việc ở Đường Thị đó?"
"Này, thật hay giả thế? Vậy không phải chúng ta cũng có cơ hội sao? Anh ấy làm chức vị gì? Có thể giống như bảo vệ của bộ phận bảo an kia thăng liền lúc sáu cấp không?"
"Xời, chủ nhiệm bộ phận bảo an là cái gì? Cha người ta là đại cổ đông, vị trí còn có thể kém sao? Nghe nói là sẽ vào bộ phận nghiệp vụ vủa Đường Thị. Giám đốc bộ phận nghiệp vụ là do Vương đổng cân nhắc, chắc chắn sẽ chiếu cố tới anh ấy rồi".
Một đám nam nữ bên cạnh đang tíu ta tíu tí bàn luận, Diệp Thu giả vờ không nghe thấy, chỉ chăm chú đếm chữ số trên thang máy.
Vương Cẩm Tú vừa nhiệt tình hàn huyên với mọi người, vừa đi lên trước. Thấy Diệp Thu đứng ở cửa thang máy, mặt cười giơ tay ra, nói: "Anh là Diệp Thu của bộ phận bảo an? Ở Đường Thị, đại danh của anh như sét đánh bên tai vậy."
Vương Cẩm Tú nói như vậy, người đứng bên cạnh Diệp Thu mới biết. Thì ra người đứng trước mặt nhìn có vẻ đần độn này chính là Diệp Thu chủ nhiệm bộ phận bảo an trong truyền thuyết thăng liền sáu cấp phá vỡ quy tắc thăng chức của Đường Thị đây sao. Hai cô gái trẻ vừa nãy nói tới hắn cười cười xấu hổ, ngại ngùng quay mặt đi.
"So với anh còn kém xa" Diệp Thu cười nói. "Bọn họ vừa nãy đều đang bàn luận về anh đó".
"Bàn luận gì về tôi?" Vương Cẩm Tú cười hỏi, rất chăm chú quan sát Diệp Thu. Nghe nói, người đàn ông này là tâm phúc của cô ấy.
"Bàn luận là cô gái đó may mắn như vậy, có được tình yêu của anh". Diệp Thu cũng đang quan sát Vương Cẩm Tú, tiểu nhân thật sự thì rất dễ đối phó, ngụy quân tử trong nụ cười có chứa dao mới khiến người ta đau đầu.
"Ha ha, vấn đề này mọi người sẽ nhanh biết thôi" Vương Cẩm Tú cười ha ha nói.
Thang máy tới rồi, Vương Cẩm Tú đi thang máy tổng bộ của tập đoàn, Diệp Thu nhìn bóng lưng hắn trầm tư.
Hoa bách hợp là loài hoa Đường Quả thích nhất, lẽ nào cô gái hắn muốn theo đuổi là Đường Quả?