Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thu không ngờ hai câu nói của mình lại làm cho Đường Quả có phản ứng mạnh mẽ đến thế, nói thực lòng, anh cũng thấp thỏm gọi điện thoại cho đại ca, còn đại ca có đến Yến Kinh hay không, còn chưa rõ. Anh đã cùng với đại ca bôn bao bao năm, quá hiểu tính đại ca rồi.

Ông già này mặc dù thái độ rất bất lương nhưng lại rất giữ lời hứa. Lời thề thốt ra từ 20 năm trước, 20 năm sau chẳng lẽ lại thất hứa?

Không ngờ sau khi do dự một hồi, ông già lại quyết định đến xem. Đương nhiên, ông già cũng chẳng nói nhất định sẽ đến Yến Kinh, có lẽ là sẽ tìm một chốn dừng chân bên ngoài Yến Kinh.

Bất kể là ở đâu, chỉ cần ông ấy đồng ý rời núi, Diệp Thu đã mãn nguyện lắm rồi. Cho dù ông có xuất hiện ở thành phố Hà Bắc bên ngoài Yến Kinh, hoặc là ở Tô Hàng nơi cách Yến Kinh mấy giờ ngồi xe, họ chỉ cần dùng xe đưa Đường Bố Y đến đó là được rồi.

Ông đã ra tay, bệnh tình của Đường Bố Y có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Trong khi nói chuyện điện thoại, ông còn nói thêm mấy câu nữa, Diệp Gia đã ẩn mình bao năm nay, đây là lúc phải đứng lên rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp gia muốn đứng lên rồi sao?

Diệp Thu rất cảm động. Điều đó chẳng phải có nghĩa là thời khắc quyết đấu của mình và Yến Thanh Phong cuối cùng đã đến rồi?

Diệp Gia, vị chúa tể đã bị đưa vào quên lãng, nếu có thể đứng dậy thật, thì không biết nó sẽ phát huy ra bao nhiêu sức mạnh?

Người dám ném hòn đá vào mặt nước tĩnh lặng Diệp Gia, có lẽ chỉ có Diệp Không Nhàn thôi. Những người khác, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, đều không thể đi chọc tức con sử tử đang ngủ say.

Nghe nói Đường Quả muốn hiến thân, Diệp Thu liền lập tức nghĩ đến ngày hôm đó Đường Quả mặc bộ váy ngắn với cặp chân dài, vừa trắng nõn lại vừa mịn màng, vừa nhỏ nhắn, lại thật gợi cảm. Người con gái lần đầu gặp mặt không gây cho anh một ấn tượng tốt lắm này, không ngờ trong một năm thôi lại thay đổi nhiều đến thế.

Anh lại lật giở ký ức những lúc hai người ở bên cạnh nhau trước kia. Nụ cười của Đường Quả, nước mắt của Đường Quả, sự điêu ngoa của Đường Quả, những màn kịch độc ác của Đường Quả, Đường Quả xách dao chém mình, nụ hôn của Đường Quả, bên dưới của Đường Quả, bộ ngực của Đường Quả, và cả cảnh mình đã nhìn thấy, tim Diệp Thu bỗng thấy ngất ngây.

Thì ra không biết từ bao giờ, Đường Quả đã có quan hệ mật thiết như vậy với Diệp Thu. Cô bước vào cuộc sống của anh, bước vào thế gian của anh, cũng tự nhiên như cơn gió thổi nhè nhẹ vào trái tim anh.

Nếu Đường Quả nhận lời Vương Cẩm Tú thật, thì có lẽ anh sẽ buồn lắm nhỉ?

Diệp Thu đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, sợ đến toát mồ hôi hột.

Khi có một vật nào đó, con người không biết trân trọng, đến khi đánh mất nó rồi, mới hối không kịp. Đường Quả suốt ngày lẵng nhẵng như cái đuôi đằng sau anh, anh không có cảm giác gì, nhưng nếu thực sự rơi vào tay kẻ khác, thì bản thân mình có đau lòng hay không?

Đau, nhất định sẽ đau lắm. Diệp Thu nghĩ đến chuyện này rồi quyết định không rụt rè nữa.

Bên người con gái đã đưa ra yêu cầu hiến thân rồi, mình cứ từ chối mãi, chẳng phải sẽ làm đau lòng người ta hay sao?

Diệp Thu biết, những tổn thương anh gây ra cho Đường Quả đã quá nhiều, không thể lại làm một lần nữa việc ngu ngốc cầm thú đó được.

Vậy là anh nói: "Đúng lúc tôi đang có việc muốn tìm cô. Tôi đang…"

Diệp Thu vỗ vỗ đầu, bây giờ mình vẫn đang ở cơ địa mà. Không thể kéo Đường Quả đến đây mà XXX được nhỉ?

Mặc dù nếu làm ở trong đây nhất định sẽ rất kích thích.

Diệp Thu nghĩ, rồi nói: "Tôi vừa giải quyết xong công việc, có lẽ sẽ ra về. Nếu cô không có việc gì thì đến chỗ tôi ở tìm tôi nhé."

"Chỗ anh ở? Ở đâu thế?" Đường Quả hỏi.

"Khu Huyền Vũ. Tòa nhà Kim Đô." Diệp Thu nói.

"Tôi không biết chỗ đó. Thế này đi. Tôi đợi anh ở tòa nhà xanh." Đường Quả nói.

Tòa nhà xanh?

Nghe đến cái tên này, Diệp Thu run lên. Có chút buồn bã.

"Sao thế? Anh không đến độ không nhớ đường đấy chứ?" Đường Quả cũng đang rối bời, nhưng tính cách của cô ấy sẽ không để lộ ra sự yếu mềm này được, cố ý trêu Diệp Thu.

"Được. Một tiếng sau gặp."

"Một tiếng sau? Không được, thế lâu quá. Đợi anh đến rồi, tôi chẳng còn hứng hiến thân nữa."

"Bốn mươi phút." Diệp Thu cắn răng nói. Có lẽ sẽ phải vượt không ít đèn đỏ đây.

"Bốn mươi phút? Lâu quá. Tâm thế của tôi giữ được nhiều nhất là 30 phút." Đường Quả nói.

"Được." Diệp Thu nói. XXX, bất chấp tất cả thôi.

Người của tiểu đội Tử La La chỉ thấy một bóng người vút qua, người đội trưởng mới nhận chức Diệp Thu của họ đã chạy mất hút rồi.

"Wa, đội trưởng của chúng ta chạy nhanh quá."

"Đúng thế, ngoài việc chiến đấu là anh ấy dốc hết sức, còn đâu toàn giấu mình."

"Vậy hi vọng báo thù của chúng ta chẳng phải về không rồi sao? Mỗi lần đấu với anh ấy anh ấy đều đánh vào mặt tôi….Tôi chỉ muốn đấm vào mặt anh ta mấy cái."

Đằng sau mấy tên côn đồ đang bàn luận, đồng chí Diệp Thu của chúng ta vì lòng thương người, không muốn cho phái đẹp thất vọng nên chạy như bay, mệt đến nỗi như một chú chó vậy.

Khi Diệp Thu lái xe đến tòa nhà xanh, tự nhiên giảm tốc độ lại.

Thần kinh như bị gì đó đè nặng lên, trong óc lại là một mớ hỗn loạn. Có cảm giác nghĩ đến rất nhiều thứ, Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi, khung cảnh trước kia hiện ra mồn một trước mắt anh, nhưng biết bao nhiêu con đường, vẫn không tìm được lối ra. Cũng giống như là chẳng có thứ gì vậy.

Từ khi ba chủ nhân của tòa nhà xanh chuyển đi, người bảo vệ tòa nhà cũng bớt đi nhiều rồi.

Trước kia, khi Diệp Thu lái xe đến đây để hồi tưởng lại, không tìm được bất cứ một lực lượng bảo vệ nào cả.

Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, từ xa đã nhìn thấy hai chiếc xe màu đen đỗ trước cổng. Hơn nữa chiếc xe này lại rất đặc biệt, đạn và thuốc nổ bình thường không làm tổn hại đến xe được.

Mấy ngươi đàn ông hùng dũng mặt mafyu cảnh giác nhìn chiếc xe hơi đang đi chầm chậm đến, còn có hai người cho tay vào ngực. Chỉ cần tình hình có gì không ổn là ngay lập tức rút súng ră bắn.

Diệp Thu biết họ đang làm việc. Vì thế bấm còi từ rất xa. Mấy người nữ nhân công Trầm Mặc Nùng sắp xếp ở lại để chăm lo cho khu biệt thự cũng chạy ra, nói với mấy người đàn ông mặc áo đen: "Tiểu Thư nói để cho anh ấy vào."

Những người mặc áo đen lúc này mới thôi cảnh giác, để ra một con đường. Để Diệp Thu lái xe vào trong vườn.

Diệp Thu cười với họ, đánh giá rất cao tinh thần làm việc của họ.

Lúc đầu khi anh làm chủ nhiệm trong bộ bảo an Đường Thị, mặc dù chỉ quản 200 người của đội bảo an 2, không tiếp xúc với đội bảo an 1, nhưng lần Đường Quả giữ tôi ở lại đó, anh đã quan hệ qua với những người này.

Họ rõ ràng nhận ra anh, nhưng lai không dám lơi là, có họ bên cạnh Đường Quả, Đường Quả rất an toàn.

Cũng chính vì vậy, Diệp Thu mới chuyển Tiểu Bạch vẫn ở bên Đường Quả về Tô Hàng.

Yến Kinh, có mình rồi. Còn có tiểu đội Tử La Lan đang nằm trong tay mình nữa. Có chuyện gì xảy ra thì phần lớn lực lượng đã ở Yến Kinh. Nếu có chuyện thật, anh còn ngay lập tức đưa người ra ứng phó. Nhưng Tô Hàng, thì lại không kịp đưa quân.

Hàn Ấu Lăng, anh là một người hợp tác tốt, nhưng không phải là huynh đệ có thể hi sinh bản thân minh. Diệp Thu không yên tâm lắm với anh ta.

Để Tiểu Bạch đi bảo vệ Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu mới yên tâm.

Chỉ là, thật oan ức cho Tiểu Bạch.

Chiếc xe BWM của Đường Quả dừng trong vườn, mặc dù cô vẫn thích dáng điệu bốc lửa của FERRARI, nhưng thân phận của cô hợp với chiếc xe này hơn cả.

Đỗ chiếc xe vào chỗ cũ, Diệp Thu đẩy cửa bước vào.

Người nữ nhân công phụ trách chăm lo cho tòa biệt thự đứng bên cạnh chiếc xe, cung kính nói với Diệp Thu: "Diệp Tiên Sinh, tiểu thư đang ở trên lầu. Mời ông lên."

Trên lầu?

Diệp Thu bắt đầu nóng máu lên.

Tốt lắm, tâm thế của cô ấy vẫn chưa hết. Không để cho mình chạy phí công.

Diệp Thu mặc dù muốn bước chậm một chút, làm ra vẻ quân tử không thiết tha gì thân xác của phụ nữ, nhưng trên mặt lại lộ rõ ra niềm hứng thú của anh.

Cửa mở rồi, Đường Quả cười tươi đứng ngoài cửa.

Diệp Thu đoán chẳng sai, cô ấy đúng là vừa tắm xong, hơn nữa tóc vẫn còn ướt. Cô ấy đã thay quần áo, bộ quần áo đi làm đã thay bằng bộ áo ngủ.

Diệp thu vẫn đang tham lam ngắm nhìn thân hình gợi cảm của Đường Quả, Đường Quả đã nói gấp gáp: "Diệp Thu, có thật là anh đã tìm được người chữa bệnh cho cha tôi không?"

"Tôi đã lừa cô bao giờ chưa?.. Đương nhiên, ngoài những câu nói đùa ra, thì tôi nói dối cô bao giờ?" Diệp Thu cười đáp.

"Ông ấy bao giờ mới đến được? Đang ở đâu? Có cần phải phái người đi đến mời không? Hay là tôi tự đi một chuyến? Ông ấy muốn những gì? Tôi còn chuẩn bị trước." Đường Quả nói như một quả tên lửa, một tràng dài. Việc này đối với cô quá là quan trọng.

"Không cần. Chẳng cần gì cả. Việc này cô không phải lo, cứ giao cho tôi. Đợi ông ấy đến, tôi sẽ gọi điện cho cô. Những chỗ nào cần cô phối hợp, tôi sẽ nói với cô sau."

Diệp Thu vừa là an ủi vừa là thử vỗ vào đôi vai gầy của Đường Quả, thấy cô không có phản ứng gì, biết sự việc đã có thay đổi rồi, cười nói: "Tôi đến chưa muộn chứ?"

"Lại còn chưa muộn à? Tôi đã tắm xong từ lâu rồi đó, suýt chút nữa anh không đến thì ngủ mất rồi." Đường Quả lườm Diệp Thu, rồi nói.

Bị ánh mắt ấy của Diệp Thu chằm chằm vào mình, cô có chút thấp thỏm.

Mặc dù vừa nãy do quá kích động mà Đường Quả buột miệng nói ra câu mình muốn đi hiến thân, nhưng sau khi tắm xong, cô mới cảm thấy…Hình như mình chẳng còn hứng thú gì nữa.

Lúc đó cô mới mong được sà vào lòng Diệp Thu biết bao. Sao giờ lại chẳng còn cảm giác gì hết thế này?

Đường Quả có chút khó hiểu.

"Chúng ta đã hẹn 30 phút, giờ chắc là vẫn chưa quá giờ." Diệp thu tự tin nói, anh tin vào tốc độ của mình.

Đường Quả nhìn chiếc đồng hồ báo thức trong phòng, nói: "Lúc tôi gọi điện cho anh là 6h. Bây giờ đã là…. 6:32 rồi, anh chậm mất 2 phút rồi."

Diệp Thu vừa nghe, có chút lo lắng, liền nói: "Tôi phải lên lầu, rồi còn phải gõ cửa… Những việc này cũng cần có thời gian chứ."

"Nhưng giờ tôi chẳng còn hứng thú nữa rồi."

"Cái này thì có thể dựa vào những điều kiện bên ngoài để bổ sung, tìm lại từ đầu." Diệp Thu nói với tư cách của một người từng trải. Dù là phim đông tây gì đi nữa, thì sự ôm ấp vuốt ve diễn ra giữa hai người cũng có thể làm cơ thể tìm lại được cảm xúc.

Diệp Thu vẫn nhớ, lần đầu tiên của anh, cũng chẳng có chút hứng thú nào cả. Khi bị con hồ ly tinh Tống Ngụ Thư ăn mất, anh còn phản kháng kịch liệt.

Nhưng bị cô ta vuốt ve, bản thân mình lại từ từ nằm dưới thân cô ta.

Người con trai còn Zin giữ gìn 20 năm trời, bị rơi vào bẫy tình, ai đã nếm mùi đau khổ đó?

"Làm thế nào để tìm lại được?" Đường Quả hỏi.

"Ví dụ như…Ôm chẳng hạn." Diệp Thu nói. Không dám nói những thứ rực lửa hơn như là hôn, hay sờ mó.

"Như vậy là được rồi sao?" Đường Quả nghi ngờ hỏi.

"Được chứ." Diệp Thu gật đầu lia lịa.

"Được, vậy chúng ta ôm nhau một chút." Đường Quả đưa Diệp Thu vào nhà, rồi thuận tay đóng cửa, ôm eo Diệp Thu, đầu áp sát vào mình anh.

Hít sâu một hơi, trong lòng Đường Quả tràn ngập hạnh phúc.

Cô đã khao khát từ lâu giây phút này, giờ đã có được rồi.

"Tôi đi tắm đã. Vội vàng đến đây, người đầy mồ hôi." Diệp Thu nhìn Đường Quả trong lòng mình, nói.

"Không cần đâu. Tạm thời không cần." Đường Quả lí nhí nói. "Đợi khi tôi có hứng rồi, anh hẵng đi."

"Ừ." Diệp Thu nghĩ một lúc cũng thấy đúng, bèn ôm chặt Đường Quả. Thấy gương mặt nhỏ bé của cô áp sát vào lòng mình, khép đôi mắt, mặt ngập tràn hạnh phúc, Diệp Thu thấy rất cảm động.

Bàn tay đang muốn thò vào trong áo Đường Quả chợt dừng lại, anh nghĩ, đợi chút, đợi chút, còn sớm, không phải vội.

"Diệp Thu" Đương Quả mơ hồ gọi tên anh.

"Ừm?" Diệp Thu đáp.

"Anh có thích tôi không?"

Diệp Thu chần chừ.

Thích? Có lẽ là thích. Nếu không, sao lúc nghĩ đến việc cô ấy sà vào lòng người đàn ông khác, tim lại đau đến thế?

"Thích." Diệp Thu khẳng định nói.

"Thật là tốt. Anh đã thích tôi rồi." Đường quả vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng trên mặt lộ ra vẻ vui tươi. "Tôi tốt thế này, lại đối xử với anh vậy, nếu anh không thích tôi, thì anh đúng thật là mù rồi."

"Cô nói có lý." Trên trán Diệp Thu xuất hiện hai nếp nhăn.

"Ép đầu vào lòng anh thế này thật thoải mái. Tôi muốn ngủ một chút, không được đánh thức tôi. Đợi tôi ngủ dậy rồi hứng thú tiếp." Đường Quả ngáp, đổi một tư thế khác thoải mái hơn trong lòng Diệp Thu.

Diệp Thu sắp khóc rồi.

Bà cô của tôi à, Đường đại tiểu thư à, đến khi cô thức dậy tôi sợ là bản thân mình chẳng còn hứng thú nữa rồi kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK