Nhưng khi chuẩn bị mua lễ vật lại đột nhiên phát hiện ra vấn đề này có chút khó khăn. Trước tiên phải nói đến khó khăn khi hắn phải tặng quà gì cho các cô gái, Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Đông Nhi, Bố Bố, Lam Khả Tâm, và còn những nữ nhân khác? Hơn nữa, Diệp Thu hiểu biết quá ít về các nàng, mà gia đình các nàng đều khá giả, phải mua lễ vật gì mới khiến cho các nàng thích thú đây?
Vốn là Diệp Thu muốn âm thầm làm chuyện tốt, nhưng nữ nhân kia nhất định là luôn cho rằng mình không có quan tâm đến vấn đề này, đợi đến ngày lễ giáng sinh mình đột nhiên đưa lễ vật tới trước mặt các nàng, có thể làm cho các nàng kinh hỉ hay không?
Nhưng Diệp Thu ở cửa hàng đổi tới đổi lui, trước mặt là những sản phẩm rực rỡ muôn màu quả thật là choáng váng muốn ngất đi, mỗi khi hắn đưa ánh mắt hướng về hàng hóa nào thì bên tai sẽ vang lên âm thanh nhiệt tình của những nữ phục vụ viên xinh đẹp, làm cho Diệp Thu có một loại cảm xúc mốn chạy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Diệp Thu đành phai gọi điện cho Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng. Ở Yến Kinh bản thân không có quá nhiều bạn bè, chỉ có hai quân sư quạt mo này là có thể tham mưu giúp mình.
Tất nhiên là khi tuyệt vọng thì cái gì Diệp Thu cũng có thể thử. Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng sau khi nhận được điện thoại của Diệp Thu thì đương nhiên là không thể từ chối, trong điện thoại Diệp Thu không có nói rõ ràng là xảy ra chuyện gì, chỉ bảo bọn họ nhanh chóng tới thị trường Yến Kinh. Ở trước cổng đại học Thủy Mộc có mười sáu lộ xe tốc hành tới thị trường Yến Kinh, hai người còn tưởng là Diệp Thu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền tập tức bắt xe đi tới.
Khi hai người thở hồng hộc chạy đến, từ bên trong áo lông bốc ra nhiệt khí hừng hực, thì thấy Diệp Thu đang ngồi ở đang ngồi ở lầu một của một tiệm cà phê uống cà phê, tại một vị trí gần tủ kính bằng thủy tinh, nhìn thấy bọn họ chạy tới, hắn ở bên trong hướng về phía hai người ngoắc tay.
Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng liếc nhau, đều hùng hổ xông tới quán cà phê.
"Anh thật đúng là nhàn nhã. Chúng tôi còn đang suy đoán xem có phải là anh đã xảy ra chuyện gì hay không. Cho nên mới chạy đến đây giúp anh chống đỡ, tiền đi xe cũng mất mấy chục đồng". Dương Nhạc kéo cái ghế tới đối diện Diệp Thu mà ngồi xuống, vui vẻ nói. Hắn cũng đã nghĩ thông suốt, nếu thật sự Diệp Thu phát sinh chuyện gì thì bọn họ tới đây cũng không thể giải quyết được.
Hơn nữa, khu tài chính của tập đoàn Trầm Thị cùng tập đoàn Kim Lợi nằm ở gần đây, nếu như có chuyện gì mà Diệp Thu không thể giải quyết được thì hẳn là phải yêu cầu sự giúp đỡ của người Đường gia hoặc là cầu viện trợ của Kim Hải Lợi mới đúng. Tìm mình cùng Lý Đại Tráng thì có tác dụng gì chứ?
Suy nghĩ cẩn thận những vấn đề này, Dương Nhạc cũng không nóng ruột nữa. Quan tâm quá hóa loạn, lời này quả nhiên không sai. Bởi vì lúc bình thường Diệp Thu cũng không bao giờ dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy nói với bọn họ, giống như là có tâm sự nặng nề gì đó không thể giải quyết được.
" Đúng vậy đó! Chúng tôi còn tưởng rằng anh đập phá hư hỏng của người ta thứ gì cho nên không có tiền bồi thường cho nên đều mang theo chi phiếu theo trong người". Lý Đại Tráng nói.
"Không phải chuyện này. Tôi mời hai anh tới là để giúp tôi một chuyện nhỏ". Diệp Thu có phần xấu hổ nói.
" Chuyện nhỏ? Chuyện gì?" Dương Nhạc thu lại vẻ cười trên mặt hỏi Diệp Thu.
"Là... chẳng phải là lễ Giáng Sinh sắp tới rồi sao? Tôi muốn mua một số quà tặng". Diệp Thu có phần xấu hổ nói. Loại sự tình này mà phải mở miệng nhờ cậy người khác, điều này làm cho lòng hắn cảm thấy có phần quái dị.
"Muốn tặng quà cho nữ nhân?" Dương Nhạc lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của Diệp Thu, liền cười cười mà hỏi.
" Tất nhiên". Diệp Thu cũng không giấu diếm, thành thật trả lời.
"Chọn lễ vật để tặng cho nữ nhân quả thật là không dễ dàng. Đặc biệt là đối với nữ nhân mà anh có tình cảm. Đầu tiên, phải biết nàng ta thích gì, và không thích gì, giá trị của lễ vật cũng phải phải có bí quyết. Quá quý giá người ta không nhận, mà nếu quá rẻ mặt thì lại không thích hợp. Đúng rồi, rút cuộc thì anh muốn tặng quà cho ai?" Dương Nhạc vừa phân tích vừa hỏi.
"Tặng cho..." Diệp Thu có phần khó xử, không biết có nên nói ta toàn bộ nữ nhân của mình ra hay không. Như vậy có khiến cho người ta nghĩ rằng mình quá đỗi bừa bãi trong chuyện tình cảm?
"Anh còn không biết là phải tặng cho ai sao?" Lý Đại Tráng vừa dùng chiếc tăm xiên một miếng dưa Hami đưa vào miệng, vừa kinh hô thành tiếng.
" Không phải, là bởi vì có tới mấy người". Diệp Thu có phần phiền não nói. Nữ nhân mà ăn dấm chua thì rất đáng sợ. Hắn nghĩ rằng, nếu như trong Lam Sắc Công Ngụ chỉ mua cho Trầm Mặc Nùng thì tốt rồi, nhưng nếu như vậy thì Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi sẽ nghĩ gì? Còn có Lam Khả Tâm cùng Đông Nhi cũng không thể không tặng quà.
Bởi vì các nàng nhất định sẽ tặng lễ vật cho mình, nếu như đến lúc đó không có lễ vật tặng lại, không phải là quá thất lễ sao?
Còn có Bố Bố, Diệp Thu có phần đau đầu. Cũng không biết từ khi nào bên cạnh mình đã tụ tập nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy. Nếu như không suy nghĩ về vấn đề này thì còn tốt, nhưng nếu như nghĩ đến thì rất là đau đầu.
Quả nhiên, nghe thấy câu trả lời của Diệp Thu, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng đều làm ra vẻ mặt vô cùng xem thường. Sau khi Diệp Thu đơn giản kể lại tình huống cho họ nghe, ba kẻ không có kinh nghiệm phong phú về tình yêu cùng ngồi trong quá cà phê nghiên cứu. Còn mượn người bán hàng giấy và bút để ghi ghi chép chép. Sau khi lựa ra đủ loại lễ vật, tiếp theo lại căn cứ vào tính tình của nữ nhân mà tiến hành sắp xếp.
Ba kẻ khù khờ hợp sức thành Gia Cát Lượng. Tuy rằng mất thời gian hơi lâu một chút, nhưng cuối cùng mấy người vẫn xác định được lễ vật cần thiết. Vì để cảm ơn hai người bọn họ, Diệp Thu mời bọn họ ăn một bữa tối ra trò.
Khi Diệp Thu trở lại Lam Sắc Công Ngụ thì trong đại sảnh không có ai. Diệp Thu mang theo lễ vật đi lên lầu, khi đi qua cửa phòng của Đường Quả thì nghe thấy ở bên trong truyền ra thanh âm của hai cô gái dang thì thào thảo luận việc gì đó, còn có tiếng súng ống vang lên. Có thể là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đang xem phim, hơn nữa hai người thích nhất là xem thể loại phim đánh đấm, càng bạo lực càng tốt.
Diệp Thu không làm kinh động các nàng. Lặng yên không một tiếng động trở lại phòng của mình, sau đó đem những lễ vật kia phân loại thu xếp gọn ghẽ. Sau đó đem giấu vào trong tủ. Trước khi đến lễ Giáng Sinh thì không thể để các nàng nhìn thấy. Bằng không với tính nôn nóng của Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi, hẳn là sẽ tìm cơ hội mở ra xem.
Trong sân lại vang lên tiếng mở cửa, sau đó là là âm thanh của ô tô vang lên. Diệp Thu có thể tưởng tượng ra được là Trầm Mặc Nùng đang mặc bộ váy công chức màu đen hoặc là màu trắng, chiếc tất lưới màu đen bọc lấy cái đùi thon dài, giày cao gót gõ lên mặt đất phát ra tiếng lóc cóc, vòng eo mảnh khảnh cùng với hương đồn vểnh cao khẽ lắc lư.
Có ăn thì mới biết mùi vị, Diệp Thu sau khí nhấm nháp thân thể mỹ diệu của Trầm Mặc Nùng thì luôn nhớ mãi không quên. Có đôi khi, chỉ nhìn thấy nàng hơi làm ra một chút tư thế gợi cảm thì lại có loại cảm giác muốn vật nàng xuống giường, sau đó....
Đáng tiếc, từ sau khi trở lại Tô Hàng, Trầm Mặc Nùng quả thật là nói được thì làm được, thái độ đối đãi với mình cùng với lúc khi ở Tô Hàng thì hoàn toàn bất đồng, mà giống với trước kia ôn hoà và giữ khoảng cách. Diệp Thu muốn tìm một cơ hội để âu yếm nhưng không có cách nào tìm ra cơ hội mở miệng.
Diệp Thu mở cửa phòng ra một cái khe nhỏ, nghiêng tai lắng nghe, đợi đến khi tiếng giày da của Trầm Mặc Nùng bước lên lầu tới trước phòng thì tiếp theo Diệp Thu lập tức kéo cửa ra, giống như là ngẫu nhiên cùng Trầm Mặc Nùng gặp mặt.
Trầm Mặc Nùng liếc nhìn Diệp Thu, trong lòng khẽ thở dài, nhưng vẻ mặt lại biểu hiện vẻ cự người ngoài ngàn dặm, thờ ơ nói: "Muốn đi ra ngoài?"
" Không có. Đang muốn xuống lầu, không ngờ lại gặp cô. Thật là đúng lúc, tôi đang có việc muốn thương lượng cùng cô". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Trầm Mặc Nùng do dự một chút, nhưng sau đó vẫn mở cửa mời Diệp Thu vào phòng.
Diệp Thu tiến vào trong phòng liền lập tức ôm lấy Trầm Mặc Nùng, không để cho nàng có cơ hội nói thêm lời nào. Bằng không, thì sẽ rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan.
Tiếp theo dùng chiêu hôn môi, nhiệt tình hôn, dùng sự cường tráng cùng thô bạo của nam nhân mà hòa tan nàng, mặc cho nàng giãy dụa trong ngực, Diệp Thu vẫn không có ý buông nàng ra. Lấp kín môi của nàng, cố gắng dùng đầu lưỡi mở hàm răng đang ngập chặt của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thẩm Mặc Nùng không ngờ Diệp Thu lại đột nhiên ra tay như vậy, đầu tiên là kinh hoảng, sau đó thân thể cứng ngắc, tiếp theo là lo lắng, từ chối, giãy dụa, nhưng sau một phen chống cự vẫn không có cách này đẩy Diệp Thu ra, Trầm Mặc Nùng cũng bắt đầu do dự.
Dù sao thì cũng đã có những hành động thân mật nhất cùng hắn, thân thể của mình cùng từng thoải mái tiếp nhận hắn. Giờ để hắn hôn thêm chút thì làm sao chứ?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong não, thì hàm răng lập tức buông lỏng, một thứ gì đó nóng bỏng mềm mại ướt át lập tức tiến vào miệng, sau đó vật kia lúc mềm lúc cứng, khuấy đảo khắp nơi trong miệng mình, giống như là muốn chui vào cổ họng của mình vậy.
Mà cũng không biết từ khi nào Tây trang trên người nàng đã bị Diệp Thu cởi bỏ. Quần áo trong cũng bị Diệp Thu cởi nút thắt, hắn đang đưa tay tới nội y màu tím ôm lấy khối mềm mại, làm cho nó không ngừng biến hóa ra đủ loại hình dạng.
Vừa lo lắng bị Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đi tới nhìn thấy việc xấu của hai bọn họ, lại vừa bị Diệp Thu khiêu khích làm cho thân thể mềm mại nóng rực. Hai người liều mạng thắt chặt vòng tay của mình, dùng sức ôm đối phương, dùng việc này để bày tỏ sự nhung nhớ, cần thiết đổi phương. Các bộ phận của hai người khăng khít cùng một chỗ, giống như là đang đang thâu tình vậy.
Thôi! Thôi! Cho hắn thêm một lần nữa! Một lần cuối cùng, phòng tuyến cuối cùng trong nội tâm của Trầm Mặc Nùng đã bị phá vỡ, sau đó thân thể ẩm ướt yên lặng chờ đợi Diệp Thu xâm nhập.
Thùng thùng!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, giống như là tiếng đồng hồ báo thức vào nửa đêm. Trong nháy mắt làm cho hai người bừng tỉnh, Trầm Mặc Nùng lập tức đẩy Diệp Thu ra. Luống cuống mặc lại quần áo, sau đó lại vội vàng chải chuốt lại mái tóc. Sợ người khác phát hiện ra điều dị thường.
Ăn vụng vụng bực bội nhất là ăn vụng không thành. Bản thân Diệp Thu cũng vì đang làm chuyện tốt mà bị người khác quấy rầy cho nên cảm thấy bực dọc. Nhưng mà nhìn dáng vẻ chân tay luống cuống của Trầm Mặc Nùng , một người lúc nào cũng bình tĩnh như nữ thần mà lại lộ ra thần thái vũ mị như vậy, cũng là một sự tình rất hiểm gặp.
"Anh còn cười, nhanh trốn đi". Trầm Mặc Nùng gấp tới mức dậm chân thình thịch, trông thấy Diệp Thu ở một bên cười tủm tỉm nhìn nàng, thật muốn xông lên đạp hắn mấy cái.
"Không cần phải tránh né. Dù sao chúng ta cũng chưa có làm ra điều gì". Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Không cần phải làm ra việc giấu đầu hở đuôi như vậy".
Trầm Mặc Nùng hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau khi tỏ vẻ bất mãn vì hắn tự nhiên chạy tới khiêu khích mình, liền đi tới mở cửa phòng, nhìn thấy Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi song song đứng ở cửa ra vào, trong nội tâm kinh hoảng, lo lắng các nàng sẽ nghe thấy thanh âm ở bên trong.
Thân thể đứng chắn tại cửa ra vào, cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì. Mặc Nùng tỷ tỷ, chúng em nghe thấy tiếng xe vang lên ở lầu dưới, biết rằng chị đã trở về. Nhưng sau đó lại không nghe thấy có động tĩnh gì cho nên mới tới đây xem". Đường Quả vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy! Mặc Nùng tỷ tỷ, cái tên gia hỏa Diệp Thu kia vẫn chưa về, bụng của chúng em đều đói lép kẹp rồi. Chúng em muốn ăn lót dạ cái gì đó? Sắp tới lễ Giáng Sinh, chúng ta cũng nên sớm đi ra ngoài chào mừng vui vẻ một chút chứ nhỉ?"
Khi ở bên cạnh Diệp Thu thì Lâm Bảo Nhi vẫn một mực gọi hắn là Thu ca ca. Khi Diệp Thu không ở bên cạnh thì nàng ta không có tôn kính như vậy.
"Dù sao bây giờ cũng không có ai bắt cóc Đường Đường tỷ tỷ nữa. Chúng ta ra ngoài làm một bữa tiệc lớn hắn là không có vấn đề gì nhỉ? Còn có thể tới quán bar chơi, đúng rồi! Em còn muốn khiêu vũ cùng Đường Đường tỷ tỷ". Lâm Bảo Nhi càng nói càng kích động, vẻ mặt chờ mong nhìn Trầm Mặc Nùng.
"Không được! Hai em trước tiên xuống lầu chơi game một chút đã. Bây giờ chị sẽ đi nấu cơm. Trong tủ lạnh còn có rất nhiều món ăn đó". Trầm Mặc Nùng lập tức cự tuyệt.
Sau khi Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi xuống lầu, Trầm Mặc Nùng mới đóng cửa gian phòng, tựa lên tấm vấn cửa mà thở dài một hơi. Cuối cùng cũng qua được một cửa, hẳn là các nàng không phát hiện ra điều gì khả nghi?
Đang muốn đẩy Diệp Thu trở về, Trầm Mặc Nùng vô tình cúi đầu lại phát hiện rằng trong lúc mình luống cuống chân tay đã cài sai vị trí của hai cái cúc áo. Vốn là phải cài ở khuy áo kế tiếp, lại cài ở vị trí trên một chút.
Sắc mặt Trầm Mặc Nùng tái nhợt, chỉ có thể có hi vọng Đường Quả quan sát không kỹ, không phát hiện ra sai lầm trí mạng của mình.
Rõ ràng là đã cài rất chuẩn rồi mà, còn kiểm tra lại, làm sao lại sai được nhỉ?