Trong lòng cô chỉ nghĩ rằng xem xem Diệp Thu ứng phó với ông nội cô thế nào, một trong những người đàn ông quyền lực nhất đất nước Trung Quốc. Trước kia cũng có đàn ông thích cô, nhưng sau khi đến nhà cô gặp ông nội, liền biến thành sợ sệt run rẩy, điều đó làm cho cô rất ghét, khác hẳn với những biểu hiện bình thường của họ.
Lâm Bảo Nhi mặc dù không biết cô nên thích người đàn ông thế nào, nhưng cô biết một điều, mình rất khinh những loại đàn ông thế này.
Khi cô ở trong lớp đào tạo tinh anh mạng, đã nghe bạn cùng phòng nói về tập tục cầu hôn của nông thôn, trong lòng nghĩ cũng muốn xem xem Diệp Thu nếu như đến nhà mình, khi đối mặt với sự làm khó của ba cô mình, sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng lúc này thấy một đám người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Thu, hơn nữa còn có một số người nói không ra gì, vũ trụ nhỏ của Lâm Bảo Nhi ngay lập tức nổ tung.
Cũng không quan tâm đến cái gọi là phong độ của thục nữ nữa, đương nhiên, trò này cô cũng chưa từng có bao giờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Càng không để ý đến việc ông nội bà nội đang ở bên cạnh, cô chỉ đám người đó hét lên.
Điều này không nói, Lâm Bảo Nhi chỉ một người đàn ông trẻ, nói: "Lâm Nguyên, anh là anh em, anh đã lúc nào quan tâm đến em rồi? Anh có biết em thích ăn gì không? Anh có biết em thích chơi gì không?"
"Lâm Chí Thanh, anh dựa vào đâu mà biết em nhất định sẽ thích cái gì Hướng Đông kia? Anh là sâu trong bụng em à? Anh có biết em đang nghĩ gì không? Em không thích. Em không thích đấy."
"Lâm Dĩnh, chị đã từng gặp Hướng Đông Tây Môn rồi phải không? Anh ta ưu tú thế, thì chị gả cho anh ta đi cho rồi."
"Lâm Minh Huân. Cô biết gì cơ chứ? Tây Môn đó đã cho chị quà gì rồi sao? Chị có cần phải nói cho anh ta thế không? Tôi biết chị không thích tôi, muốn đuổi tôi ra khỏi Lâm Gia cho sớm."
"Còn cả chú nữa Lâm Vũ Không.....Ư ư. Bà. Bỏ cháu ra...ư ư....." Lâm Bảo Nhi đang quay ra trách cứ, đột nhiên miệng cô bị bà dùng tay bịt chặt.
Lâm Thương Lan toát mồ hôi lạnh. Bà cô này sao vẫn chưa lớn à. Giờ đây vẫn giống như trước, cứ tức lên là đến nhị thúc cũng dám mắng.
Diệp Thu thấy Lâm Vũ Không bị Lâm Bảo Nhi nói đến độ mặt sầm xuống, trong lòng thầm mừng, không ngờ trình độ hổ báo của Lâm Bảo Nhi còn hơn cả Đường Quả.
Nhưng Diệp Thu đến là để giúp Lâm Bảo Nhi giải quyết vấn đề, không phải đến để cãi nhau với Lâm Gia. Thấy Lâm Bảo Nhi đang ra sức bỏ tay bà ra mắng tiếp, liền lên tiếng: "Bảo Nhi. Đừng làm càn."
Nghe lời của Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi ngay lập tức yên lặng, tức tối ngồi lên sô pha, không hò hét cũng không làm gì nữa.
Cả một phòng người trố mắt, Lâm Bảo Nhi trở nên nghe lời từ khi nào vậy?
Khi cô ấy tức lên, đến Lâm lão gia nói cũng không có chút hiệu quả nào cơ.
Lâm lão gia ho một tiếng, nhìn Diệp Thu nói: "Bảo Nhi đã gả cưới cho Hướng Đông nhà Tây Môn rồi."
"Sự việc có thể thay đổi được mà."
"Tại sao phải thay đổi?" Lâm lão gia phản vấn.
"Vì hạnh phúc của Lâm Bảo Nhi. Lâm lão, tính Bảo Nhi cháu biết, nếu như ở cùng với người cô ấy không thích, cô ấy sẽ không vui đâu."
"Nhưng việc này đã quyết định rồi."
"Có thể nghĩ cách hủy hôn mà."
"Hủy hôn? Nói thì đơn giản. Lâm Gia là một gia đình trọng chữ tính, sao có thể làm chuyện nói có thành không được?" Mợ hai của Lâm Bảo Nhi Lâm Minh Huân lên tiếng.
Vừa nãy bà bị Lâm Bảo Nhi nói cho một trận, đang đầy một bụng tức không biết đổ lên đầu ai đây.
Người nhà Lâm Gia rất đông, con cháu cũng không ít. Nhưng Lâm Bảo Nhi tuyệt đối không giống với những người khác.
Ngoài Lâm lão gia và bà Lâm, những người khác đều không dám chọc tức cô. Thậm chí ngay cả Lâm phụ Lâm mẫu và cả Lâm Thương Lan là anh ruột của cô cũng rất đau đầu với Lâm Bảo Nhi. Còn hai người dám động vào cô kia lại rất yêu cô, dù Lâm Bảo Nhi có làm chuyện gì động trời, Lâm Minh Huân cũng chỉ dám nhịn tức.
Nguyên nhân bà ta nói đỡ cho người nhà Tây Môn, cũng bị Lâm Bảo Nhi nói trúng rồi.
Khi Tây Môn Hướng Đông ở nhà Lâm Gia, đã tặng cho bà ta một viên kim cương quý giá.
Biết thân biết phận, không thể cãi nhau với Bảo Nhi, thì có thể o ép tên người ngoài này một chút chứ?
Một tên tiểu tử nghèo, mà lại dám chạy vào Lâm Gia để làm thân, đúng là chuyện nực cười. Cũng không nhìn lại xem Lâm Gia là một gia tộc thế nào.
Lý Minh Huân không hề hiểu gì về Diệp Thu, còn nghĩ Diệp Thu là một tên xuất thân từ nhà nghèo muốn quạ biến thành công.
"Lời hứa và hạnh phúc cả đời của Bảo Nhi, cái nào quan trọng hơn?" Diệp Thu không vui quay sang nhìn Lý Minh Huân, rồi nói.
"Cậu....chẳng lẽ chữ tín lại không quan trọng sao?" Lý Minh Huân nói cùn. Dù bà ta có to gan đến đâu chăng nữa, cũng không dám nói hạnh phúc của Lâm Bảo Nhi không quan trọng.
Mặc dù tất cả mọi người đều hiểu một điểm, Lâm Bảo Nhi chỉ là vật hi sinh cho cuộc hôn nhân chính trị của gia tộc.
Dù là người luôn nghiêng về phía Lâm Bảo Nhi như Lâm lão gia và bà Lâm, khi nhìn thấy người như Hướng Đông cũng cảm thấy gả Bảo Nhi cho Lâm Môn cũng là một việc không tồi.
"Bảo Nhi, sao thế, bà bịt miệng làm cháu đau rồi sao?....Khóc gì thế, cháu ngoan, đừng khóc nữa." Bà Lâm đột nhiên cảm thấy tay mình có hạt gì nóng nóng, quay mặt lại nhìn, đã thấy đứa cháu yêu ngồi bên cạnh đang khóc sướt mướt, nước mắt không ngừng chảy ròng ròng xuống hai bên má.
Những người khác cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Bảo Nhi, vừa nãy còn không sao, sao đột nhiên lại khóc thế này?
"Không ạ." Lâm Bảo Nhi lắc đầu.
"Thế cháu khóc cái gì? Nói cho bà mau lên. Có phải chỗ nào đau không?....Ôi trời ạ, cháu ơi, cháu nói đi, khóc gì chứ?" Quả nhiên là rất yêu quý đứa cháu gái này, thấy cháu khóc thương tâm đến vậy, bà Lâm dường như đau cắt từng khúc ruột.
"Cháu cảm động quá.....Hu hu hu....Diệp Thu đối với cháu tốt quá. Họ đều không đối tốt với cháu." Lâm Bảo Nhi dùng tay quệt nước mắt, rồi nói.
"............."
Diệp Thu cười đau khổ, xem ra lần này mình đã triệt để đắc tội với tất cả mọi người trong nhà Lâm Gia rồi.
Lâm lão gia bê cốc trà lên uống sạch một hơi, rồi đặt cốc lên bàn, nhìn Diệp Thu rồi nói: "Được. Ta đồng ý với cậu. Gả Bảo Nhi cho cậu."
"Cha, cha làm thế này thì ăn nói thế nào với nhà Tây Môn?" Lâm Vũ Không không ngờ cha lại đồng ý thỉnh cầu hoang đường này của Diệp Thu, vôi vàng ngăn cản.
"Ăn nói? Ăn nói cái gì? Cháu gái ta không thích cháu trai của ông ta, chẳng lẽ ông ta còn muốn bắt cháu gái ta đi hay sao?" lông mày Lâm lão gia chau vào, nói không vui.
"Đương nhiên, nhà Tây Môn và Lâm Gia là chỗ thâm giao, việc đã đồng ý với người khác, ta không thể nuốt lời. Nhưng Bảo Nhi đã không đồng ý, vì hạnh phúc một đời của cháu gái, ta cũng làm tiểu nhân một lần vậy. Diệp Thu, cậu có dám đồng ý với ta một điều kiện không?" Lâm lão gia nihfn Diệp Thu hỏi.
"Lâm lão cứ nói." Diệp Thu gật đầu.
Không hiểu tại sao, trong lòng anh đang rất hỗn loạn.
Anh không ngờ rằng, Lâm lão sẽ thật sự đồng ý yêu cầu này của anh.
Sự việc lo lắng trước đó, bị đưa ra xử bắn đã không xảy ra.
"Bảo Nhi ta có thể giao cho cậu. Nhưng nhà Tây Môn....Phải do cậu đích thân đi giải thích." Lâm lão gia nhìn Diệp Thu nói.
"Dám? Hay là không?"
Đi đến Hồng Kông giải thích với nhà Lâm Gia, việc này rất nguy hiểm.
Bất cứ người đàn ông nào biết rằng vợ chưa cưới của mình bị cướp mất cũng rất khó bình tĩnh. Hơn nữa, Diệp Thu chưa từng đi đến Hồng Kông, đó là địa bàn của gia tộc Tây Môn. Đi đến đó nhất định mình sẽ thiệt.
Diệp Thu là ai? Chẳng lẽ lại sợ vấn đề này hay sao?
Không ngừng một chút nào, Diệp Thu liền đồng ý, anh nói: "Được. Cháu đồng ý với ông. Một thời gian nữa, cháu sẽ đưa Bảo Nhi đến Hồng Kông để giải thích."
Thấy Diệp Thu được Lâm Thương Lan và Lâm Bảo Nhi mời đi, bà Lâm liền nói nhỏ vào tai chồng: "Ông à, chúng ta sẽ hủy hôn thật sao?"
Lâm lão gia chau mày, nói: "Bà không đồng ý à? Chẳng phải bà cứ nói bên tai tôi suốt ngày, rằng Bảo Nhi không thích tên tiểu tử nhà Tây Môn đó sao?"
"Không phải tôi không thích. Tôi đương nhiên là đồng ý rồi. Nhưng ông gả Bảo Nhi cho cậu ta dễ dàng thế à?" bà Lâm không yên tâm nói.
Lâm lão gia lắc lắc đầu, nói: "Dựa vào việc cậu ta dám nói ra những câu đại nghịch bất đạo, điều đó đã cho thấy cậu ta thật sự quan tâm đến Bảo Nhi. Người trẻ tuổi như họ, còn có mấy người dám làn đến thế này?"
Bà Lâm gật đầu, rồi nói: "Đúng thế. Người trẻ tuổi bây giờ ấy à...thật là chẳng biết tình nghĩa gì hết. Bảo Nhi nhà chúng ta đơn thuần lương thiện thế, mong rằng lần này không chọn nhầm người."
Ông Lâm lắc lắc đầu, mong rằng những hành động vừa rồi của tên tiểu tử đó là thật. Nếu như chỉ là giả tạo, thì ông thật là mất mặt.
Lâm Thương Lan sợ để Diệp Thu ở lại phòng khách lâu sẽ gây xung đột với người nhà mình, bèn kiếm cớ kéo anh ra ngoài.
Vỗ vỗ vai anh rồi nói: "Diệp Thu, xin chúc mừng. Tôi có cần phải gọi cậu là em rể không?"
Diệp Thu ngượng ngùng cười, nói: "Cứ để sau rồi tính vậy."
Anh đã từng hứa với Lâm Bảo Nhi, không thể để lộ màn kịch anh diễn cùng cô. Nếu không, với tính cách của Lâm Thương Lan, nói không chừng sẽ vất một đôi găng tay đòi quyết đấu, sau đó khi mình cúi đầu nhặt đôi găng tay không chú ý, sẽ đột nhiên cho mình một phát đạn.
Lâm Thương Lan gật đầu, càng cảm thấy Diệp Thu thận trọng an toàn, nói với khẩu khí của người anh: "Cậu và Bảo Nhi định thế nào? Chuẩn bị lúc nào thì đi Hồng Kông? Tôi đã từng gặp Tây Môn Hướng Đông, anh ta là một nhân vật đó."
"Có thể là làm xong công việc hiện tại rồi sẽ đi." Diệp Thu nói. Nghĩ đến có một người mình không thể trốn tránh được, lòng Diệp Thu cảm thấy thật đau khổ.
Vừa nãy ở phòng khách, Lâm Bảo Nhi bị câu rất có chí khí của Diệp Thu làm cảm động: "Chữ tín và hạnh phúc cả đời của Diệp Thu, cái nào quan trọng hơn?", cảm thấy sau khi Diệp Thu nói xong câu đó, ngay lập tức trở thành người đẹp trai nhất nhất nhất có sức hút nhất nhất nhất trong đám đàn ông trên thế giới này.
Cô đến nắm chặt tay Diệp Thu, mặt ngọt ngào nói: "Diệp Thu, anh đối xử thật tốt với em. Em quyết định, em sẽ gả cho anh."
Diệp Thu ngay lập tức run bắn lên, bỏ tay Bảo Nhi ra, mặt trịnh trọng nói: "Thế này không tốt. Chúng ta cứ làm theo hợp đồng đi."