Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vị tiểu thư ngoại quốc này đánh bị thương bảy thuộc hạ của tôi. Toàn bộ thành viên tổ hành động SDU đều tận mắt nhìn thấy. Vị Diệp tiên sinh này lại vô cớ đánh tôi, hành vi hung hăng càn quấy. SIR Trịnh, xin đòi một công đạo cho chúng tôi". Uông Dương nhìn Trịnh Cảnh Thái, sắc mặt càng lạnh lẽo.

"Chuyện này... chuyện này có lẽ nên giao cho Cảnh chủ tới xử lý? Ha ha, các ngươi thấy sao?" Trịnh Cảnh Thái cười xấu hổ nói. Củ khoai lang bỏng tay này có thể đá xa bao nhiêu thì đá xa bấy nhiêu.

Diệp Thu lạnh lùng liếc Trịnh Cảnh Thái một cái, nói: "Bạn của tôi là anh mời tới dạy kỹ thuật súng, bị người ta trêu chọc ở địa bàn của anh, cảnh tư Trịnh có phải nên nói một lời với tôi không?"

"Chuyện này... chuyện này có lẽ vẫn nên giao cho Cảnh chủ xem xét đi". Trịnh Cảnh Thái sắp khóc thành tiếng.

Diệp Thu lắc đầu, hảo cảm có trước kia với Trịnh Cảnh Thái biến mất hầu như không còn. Là một nhân vật quản lý một ngành, gã vẫn còn thiếu chút đảm đương.

Nhìn Uông Dương, nói: "Quên đi, mọi người cũng đừng giằng co nữa. Nói đi, hậu đài của mày là ai?"

"Tao không có hậu đài, tao chỉ là muốn đòi lại một công đạo". Uông Dương cười lạnh nói.

"Vậy coi như đáng đời mày". Diệp Thu nói, kéo tay Ngân Nhãn đi ra ngoài.

"Đứng lại". Uông Dương hô.

Hai người giống như không nghe thấy, tiếp tục đi ra ngoài không coi ai ra gì.

"Đứng lại cho tao". Uông Dương lại hô lớn.

Diệp Thu và Ngân Nhãn vẫn không để ý tới, tiếp tục đi tới trước.

"Uông Dương, không nên". Giọng nói bối rối của Trịnh Cảnh Thái truyền tới, còn cả tiếng kinh hãi của những ngươi khác.

"Uông đội trưởng không nên nổ súng". Có ngươi hô.

"Đứng lại. Nếu không tao sẽ nổ súng. Hai tên cướp sau khi hành hung có ý lẩn trốn, lý do nổ súng này cũng không tệ lắm đúng không?" Giọng Uông Dương âm tàn nói, khuôn mặt không khỏi vặn vẹo.

Lúc này hai người mới dùng bước, quay đầu lại, vẻ mặt bình thản nhìn Uông Dương.

"Bỏ súng xuống". Diệp Thu nói.

Uông Dương từ trên hông giật một cái còng tay xuống, ném sang Diệp Thu, cười lạnh nói: "Còng lại. Hai người còng chung".

Diệp Thu vuốt vuốt còng lạnh như băng trong tay, nói: "Tao không có thói quen tự còng mình. Hay là mày tới ra tay đi".

"Rất vui lòng ra sức". Uông Dương vừa nói, vừa giơ súng đi về phía Diệp Thu.

Cầm còng từ trong tay Diệp Thu, đang định còng lên trên cổ tay hắn, Diệp Thu đột nhiên đưa tay giật súng trong tay gã.

Uông Dương liền giơ súng bắn về phía vai Diệp Thu, dù sao, gã cũng không dám gây ra án mạng.

Đáng tiếc, tốc độ của gã sao có thể so với Diệp Thu chứ?

Diệp Thu liền chế trụ cổ tay giơ súng của gã. Sau đó liền nhấc hướng lên nóc nhà, chỉ nghe vang một tiếng súng phanh, đỉnh thủy tinh trong suốt trên nóc nhà liền bị bắn lộ một lỗ thủng.

Một tay Diệp Thu bắt lấy tay phải Uông Dương, tay còn lại nắm thành quả đắm từng quyền nện lên mặt Uông Dương.

Bốp bốp bốp!

Tiếng nắm tay đánh vào người không ngừng truyền tới, người nghe mà sợ hết hồn hết vía.

Diệp Thu lại ra tay chứa giận, mỗi một quyền đều lực đủ mười phần.

Đánh liên tiếp hai mươi mấy quyền, lúc này Diệp Thu mới thả tay Uông Dương ra.

Ngay lúc này, mặt Uông Dương đã hoàn toàn biến dạng, người bình thường căn bản không nhận ra. Hơn nữa sau khi Diệp Thu buông tay, gã căn bản cũng không thể đứng thẳng được, người lung la lung lay mà ngã xuống đất.

"Tao tên Diệp Thu. Diệp trong diệp tử (lá cây), Thu trong thu thiên (trơi thu). Tao ở số 3 vịnh nước sâu. Có chuyện gì cứ đến chỗ đó tìm tao". Vứt lại một câu, Diệp Thu liền kéo tay Ngân Nhãn đi ra ngoài.

"Diệp đội trưởng... Diệp đội trưởng..." Trịnh Cảnh Thái nhìn Diệp Thu định đi, lúc này mới kịp phản ứng, sải bước đuổi theo Diệp Thu.

"Có chuyện gì à?" Diệp Thu quay đầu lạnh lùng hỏi.

Trịnh Cảnh Thái sửng sốt, cảm giác được sự xa cách của Diệp Thu rõ ràng, vội vừa cười vừa nói: "Chuyện hôm nay thật xin lỗi. Anh biết đấy, tôi cũng thật sự là không còn cách nào. Anh họ xa của Uông Dương là người gia tộc Tư Không. Tôi thật sự là không thể đắc tội được."

"Tôi có thể lý giải". Diệp Thu gật đầu nói.

"Vậy... trưa nay tôi mời Diệp đội trưởng ăn cơm". Trịnh Cảnh Thái cười mời.

"Không cần. Tôi còn có một số việc phải làm". Diệp Thu từ chối.

Suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Hai người bạn của tôi có thể sau này không tới SDU dạy. Gần đây các nàng bận nhiều việc".

Trịnh Cảnh Thái biết sẽ có kết quả như vậy, lần này quả thật khiến quan hệ với Diệp Thu quyết liệt. Trong lòng mắng Uông Dương ngu xuẩn kia té tát, nhưng nhất thời cũng không biết phải dùng cách gì để sửa chữa quan hệ với Diệp Thu.

Nên thái độ càng cung kính hơn, mãi đến khi đưa Diệp Thu tới ngoài cửa lớn, lúc này mới phất tay trở vào.

Nhớ tới Uông Dương bị ngươi ta đánh thành đầu heo còn đang nằm ở trên sàn nhà, Trịnh Cảnh Thái lại đau đầu không thôi. Chuyện này thật không biết xử lý thế nào mới tốt đây.

Diệp Thu lái xe chạy trên đường đi tới biệt thự Bán Sơn, Ngân Nhãn ngồi ở vị trí phụ lái thỉnh thoảng liếc mắt dò xét Diệp Thu một cái, không nói gì cả, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

"Sao thế? Cô đang nhìn gì thế?" Diệp Thu chú ý tới hành động quái dị của Ngân Nhãn, thắc mắc hỏi.

"Tôi đang nhìn anh". Ngân Nhãn thẳng thắn nói.

"Nhìn tôi?" Diệp Thu gật đầu, nói: "Tôi có thể hiểu được. Bình thường lúc không có chuyện gì làm, tôi cũng thích nhìn người đẹp".

"Ha ha, Diệp Thu, tôi biết sao bạn gái của anh nhiều thế rồi. Bởi vì anh là một người rất thú vị". Ngân Nhãn cười khúc khích. Mái tóc xoăn vàng như cuộn sóng lay động theo nụ cười của nàng, sáng rực.

Trong lòng Diệp Thu liền buồn bực, nào có ai nói chuyện với ngươi khác như vậy chứ?

Cho dù là biết người khác nhiều bạn gái, cũng không nên nói thẳng ra ngoài miệng như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tôi thấy lý do này chỉ là thứ yếu. Mấu chốt là tôi rất thành thục đáng tin cậy". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Dù sao động cơ cô gái Tây này tới Hong Kong cũng không trong sáng, Diệp Thu cũng không nghĩ sẽ thân thiết với nàng tới đâu, cho nên lời nói cũng khá tùy tiện.

Nụ cười của Ngân Nhãn dần dần thu lại, đôi mắt xanh biếc trong veo nghiêm túc nhìn mặt Diệp Thu, nói: "Anh nên biết, mục đích tôi tới Hong Kong là để giết anh".

"Chuyện này tôi rất rõ". Diệp Thu nói.

"Tôi la một trong tam đại giáo quan của NUMBERONE. Tổ chức lần này phái tôi đi ra ngoài, vốn rất có lòng tin với tôi, bản thân tôi cũng rất tự tin với mình. Nhưng bây giơ tôi phát hiện có lẽ nhiệm vụ của tôi sẽ thất bại".

"Sao thế? Cô vẫn có cơ hội mà". Diệp Thu khích lệ nói. Hắn là một nam nhân lương thiện, thật không đành lòng thấy mội sát thủ thiên tài vì gặp một chút đả kích liền trầm luân như vậy.

Ngân Nhãn lắc đầu, nói: "Không có cơ hội. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, có lẽ là ở khu vui chơi Disney. Khi đó, tôi vô cùng khát vọng giết anh. Bởi vì tôi không thích Hong Kong tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm sau đó đi tới Las Vegas. Nhưng, kế hoạch ở trên tàu lượn của tôi thất bại".

"Sau khi xuống tàu lượn, tôi còn có thêm một cơ hội nổ súng, vì lúc đó anh đang chữa bệnh giúp đứa bé ngất xỉu. Nhưng tôi lại do dự, tôi không biết là vì khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của đứa bé kia, hay là vì bộ dạng chăm chú xem bệnh cho người khác của anh, rất mê người nữa."

"Lần thứ hai nhận được tin tức, biết anh xuất hiện ở trường đua xe ngầm ở đường Phấn Lộc Lĩnh. Tôi lập tức lái xe đuổi tới, hơn nữa còn tìm địa điểm mai phục sẵn, vốn tôi tưởng lần này tôi nhất định sẽ thành công. Đáng tiếc, tôi lại thất bại lần nữa".

Trong đôi mắt xanh biếc của Ngân Nhãn đầy vẻ hưng phấn, vừa cười vừa nói: "Tôi vãn cho giết người là chuyện có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào nhất trên thế giới này. Vì nó cần sự chuyên chú toàn tâm của anh vào chuyện đó. Nhưng, tôi không thể không thừa nhận, trận đấu của anh và vua xe Châu Á đã phá vỡ ý nghĩ đó của tôi. Hóa ra đua xe cũng tuyệt vời như thế, khiến người khác hô hấp dồn dập, trống ngực đập thình thịch. Mỗi một cọng lông trên cơ thể đều dựng lên. Mạch đập theo xe mà nhảy lên".

"Vì qua chú ý trận đấu, tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội nổ súng. Bây giờ nhớ lại, đó cũng là lần cuối cùng tôi có cơ hội giết anh. Bởi vì càng tiếp xúc với anh lâu, tôi càng ngày càng khó có thể hạ thủ".

"Hôm qua, tôi thiếu anh một mạng. Hôm nay, tôi lại thiếu anh một phần tình. Tôi luôn nghĩ phải dùng cách gì để báo đáp, vậy còn có thể nổ súng giết người sao?" Ngân Nhãn cười khổ nói.

Cũng không phải là không có cơ hội đâu.

Diệp Thu rất muốn nói cho nàng biết, Trung Quốc chúng tôi có một bộ phim truyền hình rất đồi trụy rất bạo lực, tên là "Căn nhà nhỏ bé", nữ diễn viên trong phim đó đã từng nói một câu như vậy: "Nợ nhân tình, thật ra có thể dùng thân thể để đổi lại".

Nhưng cuối cùng vẫn không thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng, nếu cô gái này thật sự đồng ý thì làm sao bây giờ?

Diệp Thu cảm giác mình không phải là một kẻ tùy tiện. Cô gái không quen cho dù cởi sạch áo quần nằm trên giường, hắn cũng sẽ làm bộ không thấy.

"Không cần khó xử. Cứu cô cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là cảm thấy nên làm thế". Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Biết vì sao tôi muốn giết anh không?" Ngân Nhãn đột nhiên hỏi.

Nhãn tình Diệp Thu sáng lên, hỏi: "Vì sao?"

"NUMBERONE là một tổ chức sát thủ, lấy tiền của người khác, thay người ta diệt tai họa, đây là pháp chế để nhóm chúng tôi sinh tồn trăm ngàn năm. Trước kia chúng tôi nhận được ủy thác, muốn đi nước Trung Quốc giết một người phương Đông, đó chính là anh. Hơn nữa, bọn họ chỉ đích danh muốn vương bài sát thủ thần súng Smith tự mình đi. Hơn nữa còn cung cấp phí thuê cực cao".

"Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Smith lại không trở về. Nếu một sát thủ mất đi liên lạc với tổ chức của hắn, vậy liền chứng minh sát thủ này đã chết. Sự thất bại của Smith là việc chúng tôi không thể nào chấp nhận. Cho nên, tổ chức lại liên tục phái mấy nhóm sát thủ rất có thiên phú đi, nhưng đều kết thúc bằng thất bại".

"Khi chúng tôi ý thức được sự cường đại của đối thủ, định bỏ nhiệm vụ này thì lại gặp sự áp bách của một thế lực to lớn phi thường. Bọn họ bảo chúng tôi phái sát thủ lần nữa để hoàn thành nhiệm vụ khiến chúng tôi tổn thất thảm trọng này".

"Tổ chức gì? Bọn họ lại có thể bức bách các người sao?" Diệp Thu liền giật mình. Hơn nữa trong lòng hắn đã mơ hồ cảm giác được, đáp án hắn luôn muốn tìm kiếm sắp được vạch trần.

"Tôi không biết. Lần nào cũng đều do ông tự mình tiếp đãi bọn họ".

"Ông? Ông của cô?"

"Ừ. Ông của tôi là thủ lĩnh NUMBERONE, cũng là người khống chế NUMBERONE". Ngân Nhãn thẳng thắn nói.

Đáp án này khiến Diệp Thu giật mình vô cùng, ngây người mà nhìn Ngân Nhãn nửa ngày, nói: "Cho nên đó cũng là nguyên nhân cô ở trên thuyền lớn của Thiên giới?"

Ngân Nhãn không ngờ Diệp Thu lại nhạy cảm như vậy, có thể liên hệ tới mặt này, gật đầu, nói: "Đúng vậy. Thư mời của tôi là Brama đưa cho tôi. Vốn tổ chức ra lệnh cho tôi là phải phối hợp với hành động của Brama. Nhưng tôi thấy NUMBERONE không nên bị người khác quản chế, nên liền cố ý khơi mào sự cố, đứng ở mặt đối lập với Brama. Đây cũng là nguyên nhân ở trên thuyền tôi chủ động phát động công kích gã".

"Brama rõ ràng biết tôi, nhưng vì quan hệ giữa Whitewash và tôi, nên vẫn phải giả bộ không quen nhau. Nhưng không ngờ, hắn lại chết thảm như vậy, sự thảm bại của bọn họ khiến tôi cảm thấy lựa chọn của tôi là chính xác. Có lẽ, bên ông sẽ chịu chút áp lực".

"Nguyên nhân cô nói cho tôi biết những chuyện này là gì?" Diệp Thu đánh tay lái quẹo sang một bên. Tắt xe, nhìn thẳng vào mắt Ngân Nhãn, hỏi.

"Tôi nghĩ, ngay lúc này, anh không còn lý do từ chối hợp tác với NUMBERONE đúng chứ?" Ngân Nhãn nhìn Diệp Thu cười tủm tỉm, nói.

Khuôn mặt tinh xảo ở gần trong gang tấc, cảm thụ sự quyến rũ của cô gái này ở khoảng cách gần như vậy, với nam nhân mà nói thật sự là một chuyện cực kì đau khổ.

Diệp Thu hy vọng nhân phẩm của mình không cao thượng vĩ đại như vậy biết bao, ngay lúc này nếu mình có thể tùy tiện làm cầm thú một lần, không phải là một chuyện tuyệt vời hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK