Nếu như không thể đưa Tạ Trọng Xung rời khỏi đây một cách an toàn, vậy thì trên người hắn sẽ được đóng một cái dấu ấn của sự bất tài vô dụng, tiền đồ sau này của hắn coi như cũng bị hủy hoại luôn.
"Các người rốt cuộc là có tránh ra không? Còn không tránh ra tôi sẽ bắt các anh vì tội trở ngại người thi hành công vụ". Đinh Dịch vừa dọa nạt vừa nói, trước đây khi xử lí các vụ án, chiêu này là rất có hiệu quả.
"Chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ quân sự, người nào dám tự tiện bước vào sẽ xử bắn". Một chiến sĩ của Linh Cơ Động tộc nói. Họ càng là chơi cứng hơn, chĩa mũi súng thẳng vào bọn Đinh Dịch.
Đinh Dịch cảm thấy có chút khó giải quyết, hắn không thể gây ra một vụ đọ súng giữa cảnh sát và quân đội, nếu không kể cả lần này lập được công, chỉ sợ bên trên cũng sẽ lấy hắn ra làm vật hi sinh.
"CMN chứ, lão tử sao lại gặp phải chuyện như con c… thế này". Đinh Dịch chửi thầm trong lòng.
"Có chuyện gì vậy?". Lâm Thương Lan mặt mũi lầm lì bước ra cửa, nhìn thấy hai bên đang đứng đối địch với nhau, hỏi. Người của Linh Cơ Động Tộc ai nấy đều phẫn nộ đầy mặt, giống như là đang chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Quả thực, trong lòng họ không thể chịu đựng được câu đánh giá "là cái thá gì" của người khác.
"Anh là ai?". Đinh Dịch thấy Lâm Thương Lan bước ra, cũng không biết là chuyện gì, trong lòng cảm thấy có chút kiêng dè. Hắn bị ánh mắt sắc lạnh như băng của Lâm Thương Lan nhìn chằm chằm, cảm giác giống như là một con dao sắc nhọn đang không ngừng lắc qua lắc lại trước mặt hắn, lúc nào cũng có thể chặt hắn thành từng miếng.
"Tôi là cấp trên của họ, cũng là "cái thá" mà anh nói đấy". Lâm Thương Lan sắc mặt nghiêm nghị, nói.
Đinh Dịch cười, nói: "Tôi cũng là do sự việc gấp quá nên mới nói vậy, xin lỗi nha, nếu anh là cấp trên của họ, vậy thì anh đến rất đúng lúc, chúng tôi thu được tin báo, một tên tội phạm lừa tài sản lớn mà chúng tôi theo dõi từ lâu đang trốn trong Long Cung, chúng tôi phải bắt hắn về để điều tra".
Đinh Dịch không biết thân phận của người thanh niên đang đứng trước mặt hắn này, càng không biết quân hàm của anh ta là gì. Thấy Lâm Thương Lan còn trẻ như vậy, chắc cũng chả cao được đến đâu. Nếu như là ở đặt ở đây, có khi còn không bằng hắn, cho nên lúc nói, hắn cũng dùng chất giọng không coi trọng Lâm Thương Lan lắm.
"Là kẻ nào?". Lâm Thương Lan vẫn là bộ mặt người chết, lạnh băng băng, hỏi.
"Tạ Trọng Xung". Đinh Dịch vừa cười vừa trả lời, hắn biết sức mạnh của Tạ gia, chỉ cần là nhân vật hoạt động ở phía nam này, thông thường đều phải nể mặt Tạ gia.
"Không được!". Lâm Thương Lan lập tức không đồng ý, nói.
"Anh….anh xem anh là ai? Dựa vào cái gì nói không được là không được? Hôm nay tôi nhất định phải vào trong". Đinh Dịch dùng ánh mắt hung hãn nhìn Lâm Thương Lan, nói.
"Tôi không cần thiết phải giải thích với anh, còn nữa, anh sỉ nhục những anh hùng chiến đấu vì quốc gia, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đối với anh". Lâm Thương Lan không thèm để ý đến sự uy hiếp từ trong ánh mắt của Đinh Dịch, tự mình nói.
Liếc nhìn Đinh Dịch một cái, Lâm Thương Lan hạ lệnh cho các bộ hạ của mình: "Kẻ nào tự tiện bước vào, giết không cần hỏi". Phản ứng như vậy của đối phương rõ ràng là không coi Đinh Dịch ra gì, Lâm Thương Lan chỉ cần biết mình phải làm gì là được.
Chuông điện thoại một lần nữa vang lên, Lâm Thương Lan liếc nhìn số gọi đến, bấm nút nhận cuộc gọi.
"Thương Lan, là chú đây". Trong điện thoại vang ra một giọng đàn ông cực kì uy nghiêm.
"Chú Trương, chào chú". Lâm Thương Lan nói một cách cung kính. Người gọi đến là Trương Vạn Giang, phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Đông, là nhân vật trung kiên của phái Lâm gia. Không biết có phải là bởi vì ý của phụ thân, ông ta lại gọi điện đến cho mình lúc này, rõ ràng là chuẩn bị đứng ra để xử lí chuyện này.
Mình xét cho cùng thì là khách đến từ bên ngoài, thuộc vào hệ thống quân đội, không có chức vụ gì trong chính phủ, nếu xử lí mấy chuyện này là không danh chính ngôn thuận, sẽ để lại nhiều điều tiếng. Nếu như để ông ta ra mặt xử lí vụ này, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mình ở đây chỉ cần cho thấy rõ thái độ là được. Những chuyện phía sau phải làm như thế nào, người bên phía Lĩnh Đông nếu như không ngốc, họ sẽ có câu trả lời làm mình hài lòng. Thậm chí kết quả còn có thể vượt qua sự mong đợi của mình.
Lâm Thương Lan có thể khẳng định, chỉ cần có người biết được thân phận của hắn, những đối thủ của Tạ Trọng Xung, hoặc là đối thủ của Tạ gia sẽ nhảy ra giúp hắn đối phó với Tạ gia, họ chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
"Haha, đến Lĩnh Đông, tại sao không đến nhà chú ngồi chơi? Thế nào? Bị bắt nạt hả?". Trương Vạn Giang vừa cười haha, vừa nói.
"Làm phiền chú Trương rồi".
"Phiền cái gì mà phiền, tính cách của cháu chú hiểu, nếu như không cần thiết thì sẽ không tức giận đến vậy. Aizz…, cái đám tiểu tử đó đều được nuông chiều quen rồi, Thương Lan à, chuyện này cứ giao cho chú, được không?".
"Vâng, cám ơn chú Trương". Lâm Thương Lan nói một cách khách khí.
Sau khi cúp máy, Lâm Thương Lan nói với Diệp Thu: "Chúng ta có thể rời đi trước, chuyện ở đây sẽ có người đến xử lí".
Diệp Thu biết sức mạnh của Lâm gia, nếu Lâm gia được phát động ra, sức ảnh hưởng mà họ đem đến là vô cùng kinh người. Về chuyện giải quyết mấy tên công tử này, quả thực là không đáng nhắc đến.
Chiêm Tiên Phong là một người thông mình, thấy tình hình không đúng, lập tức lựa chọn hợp tác với Uông Kiếm Hàn, thực lực và sức ảnh hưởng của Uông gia có thêm được sự củng cố ở phía nam, còn tên xui xẻo Tạ Trọng Xung, chỉ sợ là xắp bị xóa tên khỏi danh sách phía nam này.
Ai bảo hắn dám động đến người mà hắn không thể dây vào?
"Tối nay tôi quay về Hongkong, Bảo Nhi có muốn về cùng với anh không?". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Bảo Nhi, ý của em thế nào?". Lâm Thương Lan hỏi.
Lâm Bảo Nhi vẫn đang nhìn tiểu LOLI ở trong lòng của Tạ Trọng Xung, nghe thấy ca ca gọi tên mình, vẻ mặt ngu ngơ hỏi: "Hai anh đang nói chuyện gì vậy?". Nguồn truyện: Truyện FULL
"Em có muốn cùng về Yên Kinh với anh không?". Lâm Thương Lan hỏi.
"Còn Diệp Thu thì sao?". Lâm Bảo Nhi quay đầu lại nhìn Diệp Thu, hỏi.
"Anh vẫn phải đến Hongkong để xử lí một chút việc". Diệp Thu nói.
"Ồ, em cũng muốn đến Hongkong tìm Đường Đường tỉ tỉ, nếu như em bỏ lại chị ấy mà chạy về một mình, Đường Đường tỉ tỉ sẽ giận em đấy". Lâm Bảo Nhi nói với anh trai mình.
Diệp Thu nghĩ thầm, Đường Quả tức giận mới là lạ đấy, cô ấy cũng chỉ mong em lượn đi thật xa.
Lâm Thương Lan vô cùng yêu quý em gái mình, tự nhiên là sẽ không miễn cưỡng nó, nói: "Được, vậy hai người cùng đi đi".
Lâm Thương Lan dùng mắt ra hiệu cho Diệp Thu, Diệp Thu hiểu ý, đi theo anh ta về phía góc khuất, Lâm Bảo Nhi cũng muốn đi theo, nhưng bị Lâm Thương Lan chặn lại.
"Nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, cậu không chỉ cần phải hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải nỗ lực bảo vệ tốt sự an toàn của mấy người bên cạnh cậu. Tôi rất muốn đưa Bảo Nhi về, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra, nó không muốn rời xa cậu. Sự an toàn của nó, trông cậy vào cậu đấy". Lâm Thương Lan dặn dò, nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của họ". Diệp Thu nói.
"Bảo Nhi giao cho cậu, tôi yên tâm". Lâm Thương Lan nói: "Hai người đi trước đi, tôi cho người đưa cả hai qua hải quan, sau khi chuyện ở đây giao cho người mà tôi tín nhiệm, tôi cũng sẽ lập tức quay về Yên Kinh".
"Được". Diệp Thu gật đầu, nói. Sau đó lại qua hàn huyên vài câu với Uông Kiếm Hàn, Uông Kiếm Hàn níu kéo không nỡ xa rời, nhưng Diệp Thu vẫn cương quyết ngay tối hôm đó lập tức quay về Hongkong.
Theo thông tin tình báo mà khoa tình báo quốc gia cung cấp, đại hội thiên giới sẽ được triệu tập vào ngày 24 của tháng này, vẫn còn thời gian hơn 1 tuần, hắn bắt buộc phải có sự chuẩn bị từ sớm.
Hongkong không phải là Yên Kinh, cũng không phải là Tô Hàng, để đảm bảo sự hoàn thành của nhiệm vụ, hắn bắt buộc phải ứng phó một cách cẩn thận.
Vốn dĩ cho rằng có thể ăn chơi thác loạn một đêm ở Thâm Quyến, nào ngờ xảy ra chuyện như thế này, nửa đêm canh ba lại phải lái xe về Hongkong.
Diệp Thu không trực tiếp lái xe đến nhà Tây Môn gia, xét cho cùng thì lúc này cũng đã là hơn 2 giờ sáng. Lúc này mọi người đều đã ngủ cả rồi, nếu giờ lái xe đến đó, chắc chắn sẽ đánh thức người ta dậy, lại để cho người ta phải thức dậy để đón tiếp, đúng là cảm thấy áy náy.
Lâm Bảo Nhi ngủ được một giấc trên xe lúc chiều, lúc này tinh thần vẫn vô cùng tốt, cô nhìn cảnh sắc trời đêm của Hongkong, không ngừng tí ta tí tách nói bên tai Diệp Thu, bình luận xem cuộc sống đêm của Hongkong và Yên Kinh xem ở đâu càng hoành tráng.
Diệp Thu lái xe đến cửa khách sạn Cảng Đảo, nói: "Bảo Nhi, tối nay chúng ta nghỉ một đêm ở trong khách sạn nha?".
"Tại sao lại phải nghỉ ở khách sạn? Anh muốn làm gì em?". Đôi mắt đẹp của Lâm Bảo Nhi trợn trừng nhìn Diệp Thu, cảnh giác nói.
"Không muốn làm gì em cả, chỉ là lúc này quay về không tiện lắm". Diệp Thu giải thích, nói.
"Vậy cũng được". Lâm Bảo Nhi gật gật đầu: "Nhưng tại sao lại không muốn làm gì em? Chẳng nhẽ em không đẹp à?".
"….( - - !!)…"
Khó khăn lắm mới dỗ cho Lâm Bảo Nhi ngủ, Diệp Thu lặng lẽ đóng cửa phòng, đi lên tầng thượng của khách sạn.
Tầng thượng là một đài ngắm cảnh, ở trên này có thể nhìn bao quát cả Hongkong. Bình thường đều là mở cửa miễn phí, khách ở trong khách sạn lúc nào cũng có thể lên đây để ngắm cảnh Hongkong. Có điều lúc này là nửa đêm về sáng, trên đó từ lâu đã không có ai cả.
Diệp Thu đứng phía trước lan can, để mặc cho gió lạnh thổi tung mái tóc và vạt áo của hắn, nói với Tiểu Bạch lúc này đang bước ra từ một chỗ khuất: "Có điều tra ra được tin tức về người phụ nữ đó không?".
Tiểu Bạch dùng thủ ngữ biểu đạt sự xin lỗi, đó có ý là"không".
"Không trách cậu được". Diệp Thu nói: "Chúng kinh doanh nhiều năm ở Hongkong, những nhân viên phụ trách việc ẩn náu và bảo vệ chắc chắn là rất nhiều. Chúng ta không quen thuộc nơi đây, chỉ có thể dựa vào một nhúm người đó, rất khó có thể tìm ra được chúng. Chúng ta cũng không cần gấp gáp quá, hiện giờ tôi còn một chuyện quan trọng hơn cần phải làm".
Tiểu Bạch không hiểu gì nhìn Diệp Thu, chờ đợi hắn nói ra cái chuyện càng quan trọng hơn đó.
"Chúng ta cần phải nghĩ cách để tham gia đại hội thiên giới". Diệp Thu giơ bàn tay ra vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Bạch, nói: "Cậu cùng đi với tôi, thêm hai người và danh sách khách mời không thuộc vào thiên giới, chắc là cũng không làm khó được người đàn bà Kelistino đó chứ nhỉ?".
Diệp Thu biết việc tham gia đại hội thiên giới là một chuyện nguy hiểm như thế nào. Cũng chính là vì nguy hiểm, cho nên hắn mới đem theo người mà hắn có thể tín nhiệm nhất cùng đi.
Có lẽ lần này sẽ là đưa Tiểu Bạch vào chỗ chết. Nhưng Diệp Thu biết, Tiểu Bạch sẽ rất vui vẻ khi hắn làm như vậy.