Chỉ như vậy thôi, cũng là đủ để một cao thủ có rất nhiều sự phán đoán.
Hai người từng cùng nhau trải qua vô số lần nguy hiểm, phối hợp với nhau rất ăn ý, người phụ nữ không nói câu gì, nhanh chóng chỉnh lí quần áo trên người.
"Chị đi trước đi, em bám theo sau". Phạm Thiên nhìn chị gái mình, nói.
"Thận trọng". Người phụ nữ không chậm chễ, cầm lấy điện thoại trên bàn liền bước ra ngoài.
Phạm Thiên không hề có ý đạp vỡ cửa sổ trước mặt, mà là chậm rãi bước ra theo đường cửa chính, đồng thời thuận tay cầm lấy con dao găm trên đĩa mà vừa nãy hắn dùng để gọt táo.
"Bằng hữu, nếu đã đến rồi, thì cứ xuất hiện đi". Phạm Thiên đứng ở giữa sân, lúc này, bóng người của hắn dưới sự chiếu rọi của ánh trăng vừa khéo đổ về phía đó, nơi bóng đen vừa nãy xuyên qua.
Lời nói vừa dứt, một người đàn ông quần đen áo đen, đeo đôi găng tay màu trắng, tay cầm nĩa ba góc màu vàng bước ra từ chỗ bóng tối ở góc tường, bước đến vị trí cách hắn ba mét.
Bất luận là đối với Phạm Thiên hay là Tiểu Bạch mà nói, đây là cự li tấn công tốt nhất.
Ánh mắt của Phạm Thiên dựng ngược lên, vừa cười một cách lạnh lùng vừa nói: "Tula?".
Tiểu Bạch không trả lời, lặng lẽ nhìn hắn, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt thản nhiên, những cuộc chiến như thế này, hắn đã là trải qua vô số lần.
Mỗi cơ hội mà hắn có thể được sống sót, đều là cướp từ đối thủ của hắn.
"Xem ra tôi nói không sai, nửa đêm ghé thăm, không biết có phải là có chút không lễ nghi không?". Phạm Thiên nắm chặt lấy con dao găm trong tay, hỏi.
Tiểu Bạch vẫn là bộ mặt lạnh lẽo đứng ở đó, không hề để ý đến đối phương, hắn không biết nói chuyện, cũng không có thói quen giao lưu với đối thủ bằng thủ ngữ.
"Tin đồn nói, gặp Tula là không có cơ hội sống, không những thế còn là không nói chuyện bao giờ, xem ra quả thực không phải là giả, vậy thì chúng ta chỉ có duy nhất một phương thức để giao lưu rồi". Phàm Thiên nói rồi thân người đột nhiên lay động.
Sau khi bước nhanh hai bước lên phía trước, thân người hắn vọt mạnh lên, như đại bàng vỗ cánh lao về phía Tiểu Bạch. Những đường sánh bạc lấp lánh trong tay, con dao găm đâm thẳng đến trán của Tiểu Bạch.
Ngắn mới hiểm, thế lao đến của nhát dao này là cực nhanh. Hơn nữa do đối phương sử dụng là dao găm cán ngắn, cho nên không cho Tiểu Bạch có thời gian phản ứng, khi vừa nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, con dao găm đó đã xuất hiện nay trước mặt.
Đây là phương thức xuất đao điển hình của phái Laido của Nhật Bản, điều mà kiếm pháp coi trọng nhất chính là nhất kích tất sát.
Muốn nhất kích tất sát sao?
Tiểu Bạch nở một nụ cười kiêu ngạo nơi khóe miệng, sau đó giơ một cánh tay lên, cây nĩa ba góc vàng trong tay giơ ngang trước trán, tiếp theo đó là một tiếng choeng giòn tan vang lên, dao găm đâm vào một cạnh của nĩa thép.
Tốc độ ứng biến của chiêu này là cực nhanh, cho dù là kĩ pháp "cầm đao như không cầm" của phái Laido cũng không thể làm gì được, vẫn là để hắn chiếm mất tiên cơ.
Phạm Thiên cảm thấy kinh ngạc trong lòng, sự khinh thường đối với Tula giảm dần, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn. Tiểu Bạch thì không phức tạp như vậy, việc mà hắn muốn làm là giết chết đối thủ trước mặt.
Sau khi chặn được đòn đâm đó, Tiểu Bạch đã biến thế bị động thành chủ động, hai cái xiên thép bằng vàng vung ra một luồng sáng vàng, cả hai cây xiên đều là đâm vào những bộ phận không thể không đỡ của Phạm Thiên.
Bị người cướp mất tiên cơ, Phạm Thiên có nóng ruột cũng không có tác dụng, vốn dĩ muốn chơi đòn nhất kích tất sát, kể cả không thể giết được đối phương nhưng làm hắn bị thương cũng tốt, nhưng không ngờ thực lực của Tula lại thâm hậu đến mức này, sự suy tính trong lòng hắn là sai lệch hoàn toàn.
Phạm Thiên biết vũ khí của Tula là nĩa ba góc, nhưng khi chống đỡ thật sự, lại làm hắn có cảm giác luống cuống chân tay.
Hắn chỉ có một con dao găm, còn Tiểu Bạch lại có đến hai cái nĩa thép, càng lắm hắn khó chịu hơn là, mỗi một cái nĩa đều có ba đầu nhọn có độ dài khác nhau, bị bất kì mũi nhọn nào đâm phải chỉ sợ không phải là điều hắn có thể chống chịu được, hắn căn bản là không có kinh nghiệm giao đấu với loại vũ khí này.
Tiểu Bạch nếu như lần nào cũng bổ ngang thì Phạm Thiên còn dễ đối phó một chút, nếu như hắn đâm thẳng hai cây nĩa thì Phạm Thiên chỉ biết lùi về sau liên tục, dao găm trong tay hắn căn bản là không có cách nào có thể kháng cự lại hai cây nĩa thép đó.
Cao thủ quyết đấu, cây cỏ xung quanh, thậm chí là ánh trăng đều có thể ảnh hưởng đến sự thắng bại, càng huống hồ là thứ quan trọng như vũ khí. Phạm Thiêm cảm thấy có chút hối hận trong lòng, bản thân hắn quả thực là quá tự phụ, chưa gặp phải cao thủ không có nghĩa là trên đời này không có cao thủ.
Thân người hắn lùi về sau liên tiếp, lùi mãi đến sát mép vườn hoa, sau đó chân phải đạp lên viền của vườn hoa, thân người lao mạnh về trước, chân phải đá mạnh đến mặt của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch không hề né tránh, đâm thẳng nĩa thép vào gầm giầy của Phạm Thiên, hắn không tin là đâm không thủng, chẳng nhẽ giầy của người đàn ông này được đúc bằng thép nguội chắc?
Chiêu trước đó của Phạm Thiên là hư chiêu, lúc thân người hắn lao lên trên không, vẫn là chân ở phía trước, thân người ở phía sau, không biết hắn dùng lực như thế nào, thân người dừng lại trên không, sau đó con dao găm trong tay lại một lần nữa đâm từ trên cao xuống, đâm về phía đỉnh đầu của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hơi có chút kinh ngạc, kiểu mượn lực này của hắn rất bình thường, nhưng hắn có thể nghịch phản lại động tác bay về trước theo quán tính, dừng lại đột ngột trên không trung, làm cho người ta có cảm giác có chút không bình thường.
Tiểu Bạch cũng theo đó mà biến chiêu, nĩa thép ba góc bên tay trái hung mãnh đâm lên.
Đây là một trận chiến đấu trong im lặng, không có ai nói gì, thậm chí đến hơi thở của hai người cũng là nhỏ bé đến khó phát hiện, nhưng sự hung hiểm của trận chiến này, lại làm cho người ta nhìn thấy mà kinh hoàng.
Hai người đều là cao thủ đánh giáp lá cà, mỗi lần xuất chiêu, vũ khí trong tay đều là dùng phương thức không tưởng nhất đâm đến, đâm thẳng đến cổ họng hoặc ngực trái của đối phương, không những thế họ còn có một điểm chung, đó là cả hai đều không sợ chết.
Trong quá trình chiến đấu, hai người đều vô số lần để lộ ra sơ hở của mình, chỉ cần một bên đâm vũ khí đến, thì sẽ có khả năng đâm xuyên qua ngực hoặc cánh tay của đối phương, nhưng họ đều biết, nếu như mình làm như vậy, vậy thì ngay sau đó sẽ là một thứ gì đó đâm xuyên qua ngực của mình.
Để có thể nhìn được mặt trời sớm mai, họ đang dùng sự an toàn tính mạnh của mình để làm mồi nhử.
Phạm Thiên càng đánh càng thấy kinh hãi trong lòng, bản thân hắn từ bé đã bái Tawaxi làm sư phụ, học tập kiếm pháp Laido, sau đó lại được đại sư ninja số 1 Nhật Bản là Yoshikonomota đích thân truyền thụ "Ninja bách khoa toàn thư".
Nếu đã là học kiếm pháp giết người, còn học cả mật pháp Ninja, nếu như có thể kết hợp hai thứ lại với nhau để sử dụng một cách linh hoạt, sức chiến đấu được phát huy ra là khá kinh người, trong thiên hạ này có ai có thể là địch thủ?
Trước đây hắn đều cho rằng là như vậy, nhưng đối thủ ngày hôm nay làm cho hắn có cảm giác vô lực trong lòng. Người đàn ông có diện mạo thanh tú đến quá thể, tuổi đời nhìn thì còn ít hơn mình mấy tuổi này rốt cuộc là đã tu luyện như thế nào vậy?
Con đường võ thuật phải nói đến thiên phú, sau đó là phải có danh sư, hai điều này thiếu một không được.
Phạm Thiên rất có thiên phú, hắn gặp được hai sư phụ giỏi, cho nên hắn mới có thể xuất chúng được như vậy, nhưng những gì mà Tiểu Bạch trải qua thì không phải là hắn có thể so sánh được.
Tiểu Bạch đầu tiên là trải qua sự huấn luyện của lão già biến thái Diệp Không Nhàn, mục đích của Diệp Không Nhàn là rất đơn giản rõ ràng, chính là muốn biến Tiểu Bạch thành sát thủ tuyệt thế, lúc huấn luyện cho hắn, căn bản là không xem hắn như con người. Sau đó hắn lại ở cùng với Long Nữ ba năm, Tiểu Bạch thích giết người, hắn có được sự yêu quý của Long Nữ, chỉ cần là những thứ có lợi cho sự tiến bộ của hắn, Long Nữ đều dốc sức truyền thụ.
Cho nên cái danh tiếng huyết chi Tula của hắn mới trường thịnh không suy tàn như vậy.
Nếu như giết thêm được người đàn ông đó, trên bảng xếp hạng các cao thủ thế giới, trong cuốn sổ sinh tử của Tula sẽ có thêm một ngôi sao màu đỏ chói mắt được vẽ lên bằng máu tươi.
Con dao găm trong tay Phạm Thiên giống như một con linh xà, không ngừng vung lên, mỗi lần tấn công đến đều là không chút sợ hãi. Nhưng do sự sai khác về độ dài, làm cho hắn không có cách nào có thể kéo dài đường đâm đến của dao găm, đủ dài để chạm đến được người của Tiểu Bạch. Rất nhiều lúc, Tiểu Bạch chỉ hơi có sự phản kích, thì hắn đã rơi vào số kiếp phải lùi sau.
Sư phụ Tawaxi của hắn từng nói: "Một kiếm khách tuyệt thế, không những cần phải có kiếm pháp cao minh, còn cần phải có một món vũ khí lợi hại". Giờ hắn mới có chút hối hận sao không từ sớm đã tìm một thanh kiếm tốt.
Choeng!
Choeng!
Choeng!
Phạm Thiên dùng con dao găm trong tay liên tiếp đỡ ba đòn tấn công của Tiểu Bạch, đang định xuất chiêu phản kích, mới cảm giác thấy con dao găm trong tay mình bị đứt lìa mất một đoạn. Hóa ra cả ba lần công kích của Tiểu Bạch đều là tấn công cùng vào một vị trí của dao găm, con dao găm này chỉ là được chế tạo từ sắt thường, sao có thể so sánh được với nĩa thép của Tiểu Bạch?
Roẹt.
Một cảm giác đau đớn tràn đến, phần ngực của Phạm Thiên bị mũi nhọn dài nhất ở giữa nĩa thép của Tiểu Bạch đâm trúng. Cái mũi nhọn đó sắc nhọn dị thường, chỉ cần hơi chạm vào là đâm thẳng vào thịt. Cũng may hắn phản ứng nhanh, dùng thuật ninja giật mạnh thân người về phía sau, nếu không nhát đâm đó có khả năng sẽ đâm xuyên qua ngực.
Đúng là một đối thủ mạnh.
Vết thương đau nhói, Phạm Thiên không có cơ hội để liếc nhìn xem vết thương thế nào, bởi vì đòn công kích của Tiểu Bạch đã như hình với bóng xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Phạm Thiên hét lớn một tiếng, thân người nhẹ nhàng nhảy lên như hồng yến, trong quá trình rơi xuống với tốc độ nhanh, hai chân giống như hai cây trường mâu đá về phía cổ của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghiêng đầu né tránh, nhấc nĩa thép lên liền đâm vào đùi của hắn, còn Phạm Thiên đột ngột dùng thêm lực, thân người rơi xuống càng nhanh, loáng cái đã tránh được lần tấn công này của Tiểu Bạch, làm cho nhát đâm đó của Tiểu Bạch bị trượt.
Soạt!
Dựa vào kiểu phương pháp hi sinh một chút này, Phạm Thiên cuối cùng cũng có cơ hội để xuất đao, chiêu "vô hình trảm" của phái Laido được xuất ra trong khoảnh khắc, với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Con dao găm đã bị đánh gãy đầu nhọn đó ở trong tay hắn không ngờ vẫn có thể linh hoạt dũng mãnh như vậy. Trong mắt người bình thường thì hắn dường như là chưa hề động đậy, nhưng trên mu bàn tay của Tiểu Bạch lại bị hắn rạch một đao, vết thương đó là do Tiểu Bạch không kịp rút nĩa thép lại, bị hắn cắt phải. Nếu như chậm hơn một khắc, chỉ sợ là cả cánh tay đều bị cắt đứt rồi.
Đó chính là hiệu quả có được nhờ sự kết hợp giữa thuật "yugi" của ninja và laido, ngay cả cao thủ như Tiểu Bạch chỉ cần không cẩn thận là cũng sẽ bị thương như thường.
Thân người của Tiểu Bạch lùi nhanh về sau, hắn nhìn vết thương trên tay, sát cơ trong mắt lóe lên. Máu tươi đang không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ chiếc găng tay trắng của hắn, sau đó từng giọt rỏ xuống mặt đất.
"Tôi thừa nhận anh là một cao thủ, là cao thủ lợi hại nhất mà tôi từng gặp, anh đâm tôi một phát, tôi chém anh một dao, chúng ta hòa". Phạm Thiên vừa ôm ngực vừa nói với Tiểu Bạch.
"Lần sau tôi sẽ tìm cơ hội khiêu chiến với anh sau". Nói xong, hắn liền chạy vụt về phía trong tòa nhà.
Chỉ cần hắn vào được trong nhà, lợi dụng sự bố trí phòng ốc như mê cung trong đó, hắn tin chắc không có ai có thể bắt được hắn.
Muốn chạy?
Tiểu Bạch phẫn nộ, nắm chặt lấy nĩa thép liền đuổi theo, tốc độ được thi triển ra hết mức, lúc thân người của hắn xuyên qua của phòng khách, nĩa thép trong tay đồng thời được ném bay ra.
"Hự". Phạm Thiên khẽ hự một tiếng, nhưng không hề dừng lại, thân người hắn lóe lên mấy cái bên trong tòa nhà, chui vào trong một căn phòng liền biến mất. Tiểu Bạch đuổi đến nơi, thấy vết máu trên mặt đất và nghĩ đến cái nĩa thép bị Phạm Thiên mang đi, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Xem ra hai cái nĩa thép này của mình vẫm là không đủ sắc nhọn.
Mình từng nói muốn vì anh ấy mà dọn sạch tất cả những kẻ cản đường, đáng tiếc hôm nay lại để cho nhân vật quan trọng như vậy chạy thoát.
Tiểu Bạch lục soát một lượt trong tòa nhà, không tìm thấy bất kì tư liệu gì có giá trị.
An Thiết, đúng rồi, còn có An Thiết biết được thân phận của họ. Tiểu Bạch chạy như bay đến chỗ chiếc xe đỗ trong chỗ tối, nổ máy lái vọt đi.
An Thiết không sống ở trong nhà Tư Không, hắn sống trong căn nhà cũ của An gia, từ khi cha mẹ hắn qua đời, An gia đã lụi bại một cách triệt để, hiện giờ một số vụ làm ăn nhỏ của An gia vẫn là phải nhờ vào Tư Không Đồ thì mới có thể sinh tồn được, An Thiết cũng chỉ có thể dựa vào Tư Không Đồ mà tồn tại.
Hắn có trong người một nửa dòng máu của Tư Không gia, nhưng lại có sự khác biệt một trời một vực với Tư Không Đồ. Sự không công bằng này làm hắn hận Tư Không Đồ đến tận xương tủy, chỉ là trước giờ chưa bao giờ được biểu hiện ra. Mà ngược lại, trên bề mặt, hắn lại chính là người bảo vệ quyền và lợi ích của Tư Không Đồ nhất.
Cùng đến Hongkong với Diệp Thu không chỉ có Tiểu Bạch và Thiết Ngưu, còn có một nhóm người tiềm phục trong bóng tối, họ phụ trách việc thu thập các thông tin tình báo và giám sát các nhân vật quan trọng.
Khi Tiểu Bạch không theo dõi An Thiết nữa, tự nhiên sẽ có các huynh đệ ở xung quanh bám theo hắn, kết cấu hành sự kiểu chủ thứ phân minh này là do Trương Thắng đề xuất ra, thằng cha này là một nhân tài, hắn hoàn toàn áp dụng kiến thức của MBA (hệ thống quản lí học công thương của Mĩ) để quản lí thuộc hạ của mình.
An Thiết vốn dĩ muốn gọi điện cho một người bạn của hắn làm ở đồn cảnh sát hỏi thăm tình hình vụ án mạng xảy ra ở Tư Không gia tối nay, sau khi do dự một hồi hắn thông không gọi nữa. Đêm nay hắn tự ý gây ra một vở kịch tồi như vậy, việc hiện nay hắn cần làm là tiềm phục một cách yên lặng.
Chờ đợi, chính là sứ mệnh của nghề này của họ.
An Thiết bị người khác đánh thức trong cơn mê, phản ứng đầu tiên của hắn chính là thò tay sờ khẩu súng lục để bên dưới gối.
"Anh có thể thử xem súng của anh nhanh hay là tay của tôi nhanh. Tôi dám đảm bảo, khi súng của anh còn chưa kịp kéo chốt an toàn thì cổ của anh đã bị tôi bẻ gãy". Diệp Thu dùng tay bóp chặt cổ của An Thiết, vừa cười híp mắt vừa nói.
Diệp Thu rất tức giận, hắn vô cùng tức giận.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội 1 nam 3 nữ ngủ cùng giường, không ngờ hắn lại không làm gì được. Giơ tay đi sờ Nhiễm Đông Dạ, không ngờ lại bị một câu nói mơ của Lâm Bảo Nhi vạch trần, chẳng nhẽ nhân phẩm của mình lại tồi tệ đến vậy, con nha đầu này đến nằm mơ cũng phòng bị đối với mình?
Những ngày tháng này đúng là không biết sống thế nào đây.
Nằm trên giường không ngủ được, thằng nhỏ không có cách nào phát tiết được, làm toàn thân hắn muốn phát hỏa. Chẳng trách mấy con mèo động dục cứ kêu không ngừng cả đêm, Diệp Thu quả thực cũng muốn học mấy con mèo kêu lên mấy tiếng.
Cũng may lúc này Tiểu Bạch gửi đến một tin nhắn, biết bên hắn có tình hình quan trọng, Diệp Thu cũng không muốn tiếp tục ngủ nữa, đừng nói trên giường có ba người phụ nữ, kể cả là 30 cô thì cũng vậy…..Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Thu bỏ mặc họ để đi tìm Tiểu Bạch.
Diệp Thu rất có lòng tin vào thân thủ của Tiểu Bạch, cũng giống như là lòng tin vào chính bản thân hắn, đồ đệ được đào tạo bởi lão đầu tử và Long Nữ thì sao có thể kém cỏi được?
Hắn không đi tìm Tiểu Bạch, mà là trực tiếp đi tìm một nhân vật quan trọng khác – An Thiết.
Bởi vì hắn biết, nếu như Tiểu Bạch không cầm chân được những tên bên đó, hoặc giả để cho một tên chạy thoát, An Thiết có khả năng bị chúng diệt khẩu.
Hắn có qua lại nhiều lần với những người của tổ chức đó, họ không có trò gì là không làm, mà trong mồm của mỗi thành viên của tổ chức đều có một cái răng độc, cái quan trọng hơn là những người này đều không sợ chết.
Đời người buồn nhất là sinh tử li biệt, còn bi ai nhất chính là sống không bằng chết. Bên trong tổ chức đó nhất định có một chuyên gia tâm lí học cao minh, người đó đã sử dụng câu nói này ở mức độ cao nhất.
Chỉ cần đối phương gọi một cuộc điện thoại đến, có lẽ An Thiết sẽ tự kết liễu đời hắn.
Vừa khéo có huynh đệ luôn bám theo An Thiết, Diệp Thu rất dễ dàng tìm được chỗ hắn ở.
An Thiết là người thông minh, sau khi nghe thấy lời của Diệp Thu, hắn liền ngừng động tác cầm súng lại, súng bị Diệp Thu giật lấy, dí vào đầu của An Thiết.
"Anh là ai?". Đầu óc của An Thiết lập tức tỉnh táo, nhưng mắt đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, không nhìn rõ mặt của Diệp Thu. Nhưng giọng nói đó âu cũng là làm hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
"Anh đúng là quý nhân nhanh quên, không nhận ra tôi nữa à?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi.
Mắt của An Thiết sau khi thích ứng được với ánh sáng đèn, lúc này mới nhìn rõ mặt của Diệp Thu, kinh ngạc nói: "Là anh? Sao anh lại đến nhà tôi vậy? Anh muốn làm gì?".
"Anh cho rằng trình độ biểu diễn của anh rất khá phải không?". Diệp Thu mỉm cười nhìn cái bộ dạng giả vờ kinh ngạc của An Thiết, hỏi.
"Diệp Thu, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, Hongkong là một xã hội có luật pháp, giết người là phạm pháp, hôm nay kẻ gây sự với anh là Quách Uất Hằng, không hề có quan hệ gì với tôi cả". An Thiết hung hãn trợn mắt nhìn Diệp Thu, gào lên.
Pác!
Diệp Thu tát một cái vào má trái của hắn, nói: "Anh thử gào một tiếng nữa xem nào?".
"Anh…".
Pác!
Diệp Thu lại tát một phát, lần này là vào má phải, nói: "Tôi bảo anh nói à?".
"Tôi….".
Pác!
Phát tát thứ ba của Diệp Thu đánh vào đầu hắn, đánh cho hai tai hắn ù ù, nói: "Tôi cái gì mà tôi? Nói cho gãy gọn chút".
An Thiết ngơ triệt để. Hắn không biết hiện giờ hắn nên nói hay là không nên nói. Hắn bị ba phát tát này đánh cho đần người, những từ ngữ hắn đã nghĩ sẵn để chuẩn bị phản bác cũng không nói ra được lời nào.
Pác!
Diệp Thu lại đánh một cái vào đầu hắn, chửi: "Đang hỏi anh đấy, không nghe thấy à?".
"Anh….muốn biết gì?". An Thiết mặt nghệt ra, hỏi.
"Há mồm ra". Diệp Thu hét. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
An Thiết rất nghe lời, há mồm ra luôn.
Diệp Thu thò tay vào trong mồm hắn, rất nhanh liền nhổ chiếc răng độc ở trong mồm hắn ra.
An Thiết lúc này mới biết, hóa ra đối phương từ sớm đã biết thân phận của mình, hắn liên tục tát mình mấy cái, thực ra là để chuyển dịch năng lực tư duy của mình, tránh để mình cắn răng độc tự tẫn, đúng là đồ ma quỷ.
"Rượu mời không uống thích uống rượu phạt". Diệp Thu ném cái răng độc đó lên cái tủ ở đầu giường, dùng cái chăn của An Thiết để lau tay, nói: "Hôm nay anh đã đi gặp ai?".
"Tôi sẽ không nói với anh đâu". An Thiết nói.
Diệp Thu lại là tát cho hắn một cái, nói: "Nói đi, anh đi gặp ai".
"Tôi sẽ không nói đâu, kể cả là anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không nói".
"Đương nhiên, người chết thì sao có thể nói được, yên tâm đi, tôi sẽ không đánh chết anh đâu". Diệp Thu vừa cười một cách lạnh lùng vừa nói.
"Có điều cảm giác sống không bằng chết chắc sẽ càng khó chịu hơn nhỉ? Tổ chức của các anh dùng biện pháp gì để khống chế các anh vây? Chắc không phải chỉ là dọa nạt với trừng phạt thôi chứ? Chắc ở trong tổ chức các anh cũng từng chứng kiến cảnh tượng nhiều người bị giày vò không ra hình thù con người nhỉ?". Diệp Thu giống như một tên ác ma, hỏi một cách nham hiểm.
An Thiết rùng mình một cái, trên mặt hắn lộ ra nét đau khổ, hồi tưởng lại cuộc sống bi thảm mà hắn không muốn nhớ lại trước đây.
"Những thủ đoạn như vậy tôi cũng biết, không những thế, tôi tự tin tôi có thể còn chuyên nghiệp hơn họ, anh tin không?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi.
An Thiết không trả lời, thân người đang run lên bần bật. Hắn không được đào tạo quá nhiều, chỉ là bởi vì có giá trị lợi dụng, nên mới được tổ chức mua chuộc đưa vào.
Về phương diện tố chất tâm lí hắn kém hơn rất nhiều so với những người từ bé đã được tổ chức đào tạo. Hơn nữa, hắn cũng sợ chết hơn họ.
"Thế nào? Nghĩ kĩ chưa?". Diệp Thu dùng súng chỉ vào đầu của An Thiết, hỏi thêm một lần nữa.
"Anh giết tôi đi, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu". An Thiết nói một cách rất khí khái.
Diệp Thu kéo chăn đè chặt lên đầu An Thiết, sau đó dịch mũi súng lên đùi của hắn, bóp cò liên tục, cho đến khi 6 viên đạn trong súng bắn hết thì hắn mới dừng lại.
Xương đầu gối của hắn bị trúng 6 phát đạn, xương cốt nát vụn, lúc đầu hắn còn giãy giụa mấy cái, cuối cùng thì không thấy động tĩnh gì nữa. Diệp Thu kéo chăn ra, thấy cả người hắn đã đau quá đến ngất đi.
Diệp Thu sao có thể để hắn cứ như vậy mà chết? Nếu như vậy xem là xong chuyện, vậy thì sao có thể so sánh được với thủ đoạn của tổ chức độc xà đó?
Hắn giơ tay ra nắm lấy cổ tay của An Thiết, dùng lực bóp mạnh mấy lần vào huyệt thiên túc, lại làm An Thiết tỉnh lại.
Sự đau đớn trên chân từng cơn từng cơn dồn đến, An Thiết khóc òa thành tiếng, nước mắt rơi lã chã, nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thu mà gào thét: "Tôi xin anh….giết tôi đi, giết tôi đi!".
"Hỏi anh lần cuối, người tối nay anh gặp là ai?". Diệp Thu lạnh lùng hỏi. Nếu như hắn không trả lời, vậy thì chỉ còn cách sử dụng đến chiếc nhẫn Phệ Hồn thôi, lâu lắm không dùng món bảo bối này để đọc trộm trí nhớ của người khác rồi, trải qua lần kịch biến trước, Diệp Thu cũng không biết nó đã tiến hóa thành như thế nào rồi.