Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện bạt tai" cũng không biết Đường Bố Y sẽ xử lý thế nào, dù sao cũng không giải quyết được. Diệp Thu biết, Đường Bố Y vì quan hệ với ông mà luôn có vài phần nể trọng mình, từ trước tới nay chưa bao giờ xem mình là vệ sĩ, càng giống như đối đãi với một người thân. Hơn nữa vừa mới giúp chú xử lý xong chuyện của khu đất Lang Sơn, chú sẽ không thể vì Trầm Nhi Lập mà thật sự tới đây trừng phạt mình.

Trầm Mặc Nùng không trở về cùng chú hai thím hai, xem ra quả thật cô không để ý tới đại thiếu gia của Bối gia kia. Diệp Thu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đại thiếu gia của Bối gia kia hắn cũng từng tiếp xúc, cho dù là thân thế tướng mạo, hay là thái độ đối nhân xử thế đều vô cùng ưu tú, có phong phạm của con cháu nhà gia thế, kiểu đàn ông thế này vốn rất dễ chiếm được cảm tình của con gái, nhưng không hiểu vì sao, lại không thể mở cửa trái tim Trầm mặc Nùng.

Bây giờ Diệp Thu đã dần dần hòa nhập với cuộc sống sinh viên, hơn nữa hình thành một nhóm bạn. Dương Nhạc, Lý Đại Tráng và hoa khôi khao khảo cổ Lam Khả Tâm đều là thành viên của nhóm này. Bọn họ phần lớn thời gian đều bên nhau, lên lớp, ăn cơm, tản bộ. Có lúc Dương Nhạc và Lý Đại Tráng còn ra ngoài đánh vài trận bóng rổ, gọi Diệp Thu đi vài lần, đều bị Diệp Thu cự tuyệt, bọn họ cho rằng Diệp Thu không có tế bào vận động, cũng không làm khó hắn nữa.

Thái độ của Trần Hoài Ân với Diệp Thu chuyển biến rất lớn, bình thường sẽ ở trên giảng đường cùng Diệp Thu nghiên cứu thảo luận một số vấn đề trên phương diện văn vật cổ. Làm hắn vừa mừng vừa lo là Diệp Thu luôn có quan điểm làm người khác kinh ngạc. Đây cũng là nguyên nhân dẫn tới hứng thú nói chuyện của Trần Hoài Ân, có lúc cả giảng đường chỉ có hai người Diệp Thu và Trần Hoài Ân đối thoại, khiến cho các bạn học khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.

Diệp Thu rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề này, hơn nữa còn lo lắng biểu hiện của mình sẽ gây chú ý của những kẻ có tâm địa, cho nên trên giảng đường của Trần Hoài Ân, sau mấy lần phát huy thất thường, Trần Hoài Ân cũng chỉ có thể từ bỏ học sinh có tiếng nói chung với hắn. Thật ra thường thường vẫn nhắc nhở tình hình tiến triển "Thanh Minh thượng hà đồ", Diệp Thu cũng chỉ có thể dựa vào cớ đang tiến hành kéo dài.

Mấy ngày nay Diệp Thu thường xuyên lên thư viện, mục tiêu đặt cùng chỗ là trên đầu sách rơi đầy bụi. Cái gì mà "Văn minh thất lạc", "Bảo tàng câu đố thần bí", "Lịch sử thần thoại Châu Âu", "Lịch sử thế giới tổng quát", "UFO", trong những bộ sách cổ xưa này, mong là may mắn tìm thấy có liên quan tới vấn đề chiếc nhẫn thần bí, đáng tiếc là vẫn chưa thu hoạch được gì.

Lúc thầy Tôn giảng bài "Nghiên cứu và phân tích văn tự cổ" thần thái đang bay bổng, so với cảm xúc hình thành tươi sáng chính là tiếng ngáy liên tiếp trong phòng học. Mà thầy cũng không thèm để ý tới phản ứng của học sinh với nội dung giáo trình, tự giảng tự vui. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dương Nhạc có chút ác ý xé một đống khăn giấy ngăn nước miếng của Lý Đại Tráng đang ở chính bàn hắn, nói với Diệp Thu ngồi ở hàng trên: "Lần sau để Đại Tráng ngồi một mình là được rồi, mình không dám ngồi cùng hắn nữa. Nước miếng hắn lan tràn thành sông, cả bàn đều như gặp phải hồng thủy ấy."

Dương Nhạc giờ đều hình thành một thói quen, chỉ cần học môn "Nghiên cứu và phân tích văn tự cổ", hắn đều sẽ cất trong túi vài gói khăn giấy, chính là vì nước miếng của Lý Đại Tráng trở mình sẽ chảy tới nửa bàn bên hắn.

Thấy Diệp Thu và Lam Khả Tâm nhịn cười, Dương Nhạc cười ha ha nói: "Thầy này thật quái dị. Hình như mục đích của hắn không phải là dạy cho học sinh bao nhiêu kiến thức, mà chỉ là hưởng thụ khoái cảm đứng trên bục giảng nói ra những điều muốn nói. Diệp Thu, bạn là lớp trưởng, hay là lần sau tới giờ của thầy Tôn bạn dứt khoát tổ chức mọi người trong lớp đi dạo phố đi. Đoán chắc thầy có thể nói hai tiết với lớp học trống không."

"Cái gì? Tan học rồi?" Lúc Lý Đại Tráng đang ngủ say, nghe thấy Dương Nhạc nói tới chữ "học", còn cho rằng đã tan học rồi, ngẩng đầu dậy mờ mịt hỏi.

Lý Đại Tráng thật ra nên đổi tên thành Lý Đại Thanh, hắn đột nhiên nói một câu như vậy bỗng lấn át cả tiếng của thầy Tôn, cũng đánh thức các học sinh đang ngủ khác. Thầy Tôn đang chìm đắm trong thế giới của mình cũng phát hiện ra sự tồn tại dị đoan này, dùng phấn trong tay chỉ chỉ Lý Đại Tráng nói: "Em học sinh này, người triều Tống đem Nhan chân khanh và sách Liễu công quyền gọi thành thể gì?"

"Thể Nhan liễu" Đầu Lý Đại Tráng đang mơ hồ, đột nhiên nghe thấy thầy giáo yêu cầu trả lời câu hỏi, nhìn quanh bốn phía cũng không tìm được đáp án, đành phải tự mình suy đoán.

"Rất tốt. Nhìn thấy nước miếng chảy trên bàn em, tôi còn lo lắng em sẽ trả lời là khỏa thân cơ." Thầy giáo nghiêm mặt nói.

Mọi người đều kinh ngạc, lúc này mới phát hiện thầy giáo không thể xem thường, Có thể trở thành giáo sư ở đại học Thủy Mộc, người đó chẳng lẽ không có một đoạn hung hãn?

Lý Đại Tráng mặt đỏ ửng, suýt chút nữa đã cúi đầu bên dưới chiếc bàn rồi.

Đợi tới khi tan học thầy giáo gập sách giáo khoa bước ra khỏi phòng học, tiếng cười mọi người vẫn giữ trong bụng cuối cùng tùy ý không kiêng nể gì phóng thích ra ngoài. Từng người chỉ Lý Đại Tráng cười điên cuồng, bao gồm những người nước miếng trên bàn không ít hơn so với Lý Đại Tráng.

"Hai người các ngươi thật không có nghĩa khí, lại không nói đáp án cho ta" Lý Đại Tráng buồn bực nói, lần này mất thể diện quá.

"Ta đều đã nói, là tự ngươi không nghe thấy." Dương Nhạc cười ha ha.

"Đáp án của cậu cũng không tồi, khỏa thân cũng không phải do cậu nói" Diệp Thu cũng theo nước ném đá.

"Ôi, kết bạn không cẩn thận. Ta vốn luôn oán hận trong lớp không có nữ sinh, bây giờ xem ra không có nữ sinh cũng không phải là chuyện xấu, chí ít ta cũng không mất mặt trước mỹ nhân…" Nghĩ như vậy, Lý Đại Tráng lại trở nên vui vẻ.

Trần Hải Lượng vẫn chưa đi tới cổng đã nghe thấy tiếng cười truyền ra từ phòng học, trong lòng hoài nghi, đi tới phòng có tiếng cười hỏi: "Có chuyện gì vui vậy? Sao lại vui như vậy?"

Duyên với học sinh của Trần Hải Lượng rất tốt, liền có người đem chuyện vừa xảy ra trong giảng đường kể cho hắn nghe, Trần Hải Lượng vừa cười vừa nói: "Nếu các bạn chú ý nghe giảng, sẽ phát hiện kiến thức của giáo sư Tôn vô cùng uyên bác. Lúc đầu chúng tôi cũng thường xuyên ngủ gật trong giờ của giáo sư Tôn, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.Nắm chắc kiến thức văn tự cổ có tác dụng vô cùng quan trọng trong phương diện thưởng thức và khảo nghiệm văn vật, các bạn đừng phải tiếc nuối như chúng tôi ."

Trần Hải Lượng cũng là sinh viên khoa khảo cổ, vì thành tích đặc biệt tốt nên được giữ lại trường. Tính ra cũng là học trò của giáo sư Tôn, cho nên mới có lời như vừa rồi.

Trần Hải Lượng nói xong, lại đưa tầm mắt tới người Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, em ra ngoài một chút"

Diệp Thu đi ra ngoài, Trần Hải Lượng đang đứng ở cầu thang đợi hắn: "Thầy Trần, có chuyện gì không ạ?"

"Diệp Thu, là thế này. Ngày mai là thứ bảy, công việc chiêu tân của em chuẩn bị xong chưa?"

"Tương đối ạ" Diệp Thu chột dạ nói. Mấy ngày nay hoàn toàn không lo lắng chuyện này, ngày mai định để Dương Nhạc và Lý Đại Tráng chuyển bàn cùng mình đi lôi kéo người, nếu không được sẽ để Lam Khả Tâm dùng mỹ nhân kế.

"Oh, vậy thì tốt. Là thế này, nhà trường lại vừa phân xuống một nhiệm vụ. Nửa tháng nữa không phải các em phải học quân sự rồi sao? Suu khi quân sự kết thúc buổi tiệc chào đón tân sinh hàng năm đều phải cùng thời gian tổ chức. Nhà trường yêu cầu mỗi khoa chọn ra ba tiết mục……Tình hình đặc thù khoa chúng ta, chỉ chọn một tiết mục là được rồi. Em có thể nghĩ cách gì không?"

Khoa khảo cổ tổng cộng chỉ có hai mươi sinh viên, lại có 19 người là con trai. Tìm đâu ra một tiết mục chứ?

Trong lòng Diệp Thu buồn bực mãi không thôi, thật hối hận lúc đầu không quyết đoán cự tuyệt chức vụ lớp trưởng này, bây giờ tốt rồi, từng chuyện từng chuyện phiền phức kéo tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK