"Đội trưởng cẩn thận". Gã lùn luôn bảo vệ ờ sau lưng Phượng Vương la lớn. Đồng thời với lúc nói, người cũng nhảy lên nhanh như chớp.
Không có bất cứ hành động màu mè gì, cứ thẳng tắp như vậy, chắn trước Vũ vân đao của Saburo Nagasaki.
Roẹt. Tiếng lưỡi đao sắc bén đâm rách da thịt vang lên. Vũ vân đao phá thể mà vào, từ sau lưng xuyên tới trước, làm trước ngực lộ ra một mũi nhọn.
Saburo Nagasaki không vì vậy mà bỏ qua. Ở dưới tình huống xuyên qua một người, vẫn cầm đao đâm tới sau lưng Phượng Vương.
Mục tiêu của gã là Phượng Vương.
Gã biết, nếu lần này thất bại, vậy mình sẽ lâm vào trong chiến đấu với đối phương vĩnh viễn.
Phượng Vương vẫn luôn chú ý chiến đấu ở tầng trên bong thuyền. Đến khi thấy Diệp Thu và những người có dị năng của Thiên giới kia loạn thành một đoàn, trong lòng cũng lo lắng trăm chiều. Ở trong mắt nàng, Diệp Thu vẫn luôn là minh hữu của mình.
Đang lúc ấy thì trong đám người tách ra một gã xông lại cạnh mình. Phượng Vương vừa cảm thán sự điên cuồng của bọn người kia, vừa chuẩn bị sắn sàng đi lên nghênh chiến. Nhưng lại không ngờ ở thời điểm mấu chốt này phía sau có người thọc một đao.
Saburo Nagasaki cũng là người dùng đao một đời, lại càng là nhân vật thiên tài cấp A trong dòng ninja. Vũ Vân đao trong tay gã tên là "Đoạt hồn", là bảo đao ở trong một lần bảo vệ hoàng thất qua lúc nguy hiểm, được Thiên hoàng đương đại ban cho.
Một chiêu vừa xuất ra, có thể nói là thiên hoành không (rạch ngang bầu trời). Đao pháp phiêu diêu, thân pháp quỷ mị. Mặc dù Phượng Vương đã được thuộc hà báo động trước, vẫn không có cách gì có thể làm động tác xoay người để phòng thủ.
Hơn nữa cho dù nàng muốn tiếp tục vọt tới trước, né sự đâm thẳng của một đao kia, thời cơ cũng không đúng. Bất cứ động tác gì đều cần thời gian phát động, hoặc nhiều hoặc ít. Mà mình, một chút thời gian phát động cũng không có.
Nhanh.
Thận sự là quá nhanh.
Nhanh như sao băng. Nhanh như điện.
Tiếng rút đao vẫn còn vang ở tai người khác, mà đao đã đâm xuyên một người, hơn nữa còn dùng tốc đột nhanh hơn đi tới.
Gã lùn mặc dù bị đâm xuyên người, nhưng không trúng chỗ yếu hại. Lúc ấy là chính gã tự đem người nghênh đón, cho nên, gã biết cây đao này đâm vào bộ phận nào của mình mới có thể giữ được tính mạng.
Thấy thủ lĩnh sẽ gặp nguy hiểm, gã lùn lần nữa phát lực. Thân thể gã mắc trên đao không có cách gì động đậy đột nhiên lại đưa tay đập mạnh lên sống đao của Vũ vân đao.
Răng rắc.
Thân thể gã lùn bị Vũ vân đao cắt thêm một đoạn. Vũ vân đao trong tay Saburo Nagasaki rốt cuộc cũng bị gạ đánh gãy một đoạn ngắn.
Máu chảy như suối, ngay cả ruột cũng lòi hết ra ngoài.
Nhưng điều này lại chừa cho Phượng Vương một đường sống.
Có thời gian ngắn ngủi này là đủ rồi. Thân thể Phượng Vương đột nhiên lách qua mà phóng ra ngoài. Chân đạp trên lan can một cái, lúc người phóng lên không, đột nhiên lại vòng lui. Trong tay không biết từ khi nào có thêm một cái roi dài. Roi kia như ánh mắt một con rắn độc, dùng độ cong hình S quấn về phía cổ Saburo Nagasaki.
Saburo Nagasaki liên tiếp lui về phía sau. Trên đao Vũ văn vẫn còn mắc thân của gã lùn bảo vệ chủ. Ngay lúc này gã đã đứt hơi. Phục kích hoàn mỹ một lần nữa thất bại khiền Saburo Nagasaki tức giận gào một tiếng, trường đao trong tay mạnh mẽ phát lực.
Sát. Trường đao từ trong bụng của gã lạnh lùng quét tới trước cắt vỡ da và xương. Từ bụng lên đến sọ, giống như bổ củi, nửa người trên cảu gã lùn bị chẻ thành hai nửa.
Roi dài của Phượng Vương cuốn về phía Saburo Nagasaki. Thành viên của Phượng hoàng lửa lúc này mới kịp phản ứng.
Bọn họ phẫn nộ triệt để.
Bọn họ gào lên, rống hận, điên cuồng nhào tới thành viên Tĩnh Quốc Hồn và Saburo Nagasaki, một bộ dạng đồng quy vu tận không chết không ngừng.
Những tổ chức dị năng giả khác không ngờ Tĩnh Quốc Hồng lại động thủ với Phượng Hoàng lửa ngay lúc này. Sắc mặt cả đám âm trầm rồi lại không tự chủ được mà cảnh giác nhìn người khác. Mấy tiểu đội vốn có cấp bậc hơn thấp đều tự giải tán, tránh mình lại trở thành Phượng Vương bị đánh lén thứ hai.
Bởi vì mọi người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được nên mấy tiểu đội này ngược lại cũng không dám khinh cử vong động. Mặc dù tiểu đổi giao hảo với mình đang chiến đấu với bộ đội dị năng, cũng không dám đi lên giúp nhóm vào lúc này.
Diệp Thu vốn nghĩ đi nhờ những tổ chức dị năng lớn khác, ít nhất, những người kia không thể nào bày ra công kích chính mình vào lúc này, ai ngờ mấy tổ chức dị năng lớn khác lại đứng yên không động thủ. Hắn làm như vậy, cũng là muốn mấy tổ chức dị năng lớn khác có thể hỗ trợ chia sẻ chút trách nhiệm.
Nhưng không ngờ phía bên kia vẫn đánh. Mà lại là Tĩnh Quốc Hồn bắt đầu một cuộc chiến không báo trước. Xem ra, sự xuất hiện của bọn họ cũng là một qua bom mà Thiên Diệp Huân bố trí sẵn.
Lại có một đống người nhào tới, Diệp Thu lập tức lâm vào khổ chiến.
Tiểu Bạch tay cầm hai thanh kim cương xoa tám giác vàng, tách ra mà bảo vệ phía sau mình. Brama đã chết. Vũ khí Tiểu Bạch cũng thuận lý thành chương mà thu hồi lại. Có nàng ở cạnh, Diệp Thu ít nhất không cần lo lắng sau lưng có người đánh lén.
Mà Christina và Long Nữ cũng phẫn nộ xuất thủ. Thực lực hai người này rõ ràng cao hơn những dị năng Thiên giới khác rất nhiều.
Hai người bọn họ đều đối mặt với sự vây công của bảy tám dị năng giả có thực lực không kém, nhưng vẫn ung dung ứng phó.
Ở chỗ các nàng thỉnh thoảng truyền tới tiếng gào.
Pằng .
Ba tiếng súng vang lên. Ba dị năng giả có công kích mạnh nhất trước mặt Diệp Thu đang chạy loạn đã bị bắn.
Ngân Nhãn vẫn luôn không có động tĩnh không biết từ đâu xuất hiện. Hai tay cầm súng, bắn chuẩn về phía những dị năng giả Thiên giới kia.
Dị năng giả Thiên Giới cũng là người. Khi bộ phận quan trọng của bọn họ bị công kích cũng sẽ tử vong. Kỹ thuật bắn súng của Ngân Nhãn rất tốt. Mục tiêu công kích của mỗi phát súng đều là đầu của người khác, cho nên, những người kia cũng chỉ có thể tránh né.
Rất nhanh, dị năng giả Thiên giới liền phát hiện ra ngoại tộc này, lập tực có hai người vọt tới, định giải quyết nàng.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Ngân Nhãn, Diệp Thu rốt cục cũng có một khẽ hở nhỏ. Không hề do dự, Diệp Thu tiếp tục chạy lên tầng hai của bong thuyền có chín tổ chức dị giả lớn khác.
Khoảng cách giữa tầng một và tầng hai cũng không thấp. Diệp Thu sau khi mượn lực vọt tới trước, hai chân đạp mấy cước lên trên khoang, liền xông lên.
"Người Nhật có dã tâm lớn. Bọn họ muốn nổ chết tất cả chúng ta ở trong vùng biển quốc tế này. Mọi người mau động thủ giết bọn họ". Diệp Thu hét lớn.
"Không nên nghe lời nói bậy". MARK quát lớn. "Đây là oán riêng tư của Phượng Hoàng lửa và Tĩnh Quốc Hồn. Chúng ta tốt nhất không nên ra tay, nếu không chính là địch với nước Mĩ chúng tôi".
"Lão người Mĩ kia, các người quá khoa trương rồi. Những người Nhật này lén lén lút lút, nhất định có âm mưu lớn gì đó. Tôi tin lời hắn. Nếu bọn họ không dừng tay, sao Siberia chúng tôi sẽ khai chiến với Tĩnh Quốc Hồn". Thủ lĩnh sao Siberia của Nga tức giận mà chỉ trích.
"Lấy nhiều khi ít, đây là chuyện không có đạo đức". MARK lạnh băng băng nói.
"Lão người Mĩ kia, đạo đức con mẹ mày". Gã Pha-ra-ông của Ni La Vương Quyền Ai Cập tức giận, chỉ vào đội trưởng Saburo Nagasaki của Tĩnh Quốc Hồng mắng : "Bọn họ vô cớ đột nhiên công kích Phượng Hoàng lửa là có đạo đức à ? Nếu bọn họ không dừng lại, Ni La Vương Quyền chúng tôi cũng sẽ khai chiến với Tĩnh Quốc Hồn".
"Dừng lại. Dừng lại. Thuyền kia đã tới rồi. Thuyền kia đã tới". Đại sư Tuân Sơn Ẩn Thu Hội vẫy tay quát lớn. Lão là lão nhân lớn tuổi nhất trên thuyền, nhưng giọng nói lại vang như chuông.
Tầm mắt mọi người đều đồng loại chuyển về chiếc thuyền đang chạy tốc độ cao tới thuyền lớn. Quả nhiên, nó đã theo sát đằng sau. Ngoại trừ đen chính giữa phía trước, trong khoang đều không có đèn sáng. Thậm chí ngay cả danh hiệu trên thân thuyền cũng không thấy rõ lắm.
Không có ý vượt qua, lại cứ đi theo không xa không gần, giống như quái thú theo đuôi.
"Bọn họ…muốn làm gì?" MARK há to miệng. Mặc dù gã che chở Tĩnh Quốc Hồng, nhưng đó cũng là vì tình hữu nghị giữa hai nước. Chứ gã với việc Tĩnh Quốc Hồn vì sao phát động công kích với Phượng Hoàng lửa cũng không rõ lắm. Còn định…sau khi chuyện chấm dứt lại hỏi họ sau.
Nhưng thuyền này đột nhiên chạy tới, thoạt nhìn rất quỷ dị. Hơn nữa, khiến gã cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Thiên Diệp Huân nhìn vùng nước phía xa gã vừa rời đi không lâu, trên khóe miệng chứa ý cười, nói :
"Thật đúng là cảm thái vùng nước cũ ngàn vạn lần nha. Bây giờ chẳng lẽ không phải vị trí tốt nhất để bắn sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục chờ nữa sao?"
"Chờ? Tại sao phải chờ?" Ito khó hiểu hỏi.
"Người của các ngươi không phải vẫn chưa xuống sao? Tĩnh Quốc Hồn, còn cả Hùng. Hùng vừa rồi được tuyển làm người chấp hành đang tiến hành đại hội Thiên Giới. Hắn và ba tiểu đội hắn nắm trong tay ở sau khi toàn bộ lực lượng Thiên giới biến mất, không phải là lợi khí của các ngươi sao?" Thiên Diệp Huân vừa cười vừa nói.
"Không, sứ mạng của bọn họ đã hoàn thành. Thần hội Thiên Chiếu sẽ phù họ bọn họ". Ánh mắt Ito kiên định lắc đầu nói.
Ánh mắt Thiên Diệp Huân sáng ngời, nói : "Vậy là ý nói, toàn bộ những người kia đều là quân cờ? Bọn họ làm ra nhiều chuyện như vậy mục đích là vì dẫn dụ những người này lên thuyền. Sau đó giống những người này đều chết trên biển rộng?"
"Để vận mệnh võ học của nước Nhật tôi hưng thịnh. Bọn họ hy sinh rất có giá trị". Ito không mang theo chút cảm tình riêng nào nói.
Nhưng trong lòng lại khẽ thở dài. Em trai à, hy vọng kiếp sau chúng ta không nên làm chị em tiếp.
"Nếu có kiếp sau, chị sẽ làm vợ của em".
Thiên Diệp Huân vỗ tay cười to, nói: "Tốt. Rất tốt. Chủ của các ngươi quả nhiên là một nam nhân làm đại sự, hợp tác với gã là chính xác". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Thiên Diệp Huân quay sang nhìn về phía Zuo Kawasaki, nói: "Zuo Kawasaki tiên sinh, mục tiêu đã ở trước mắt. Bây giờ xin cô chứng minh với tôi, uy lực hỏa pháo là lớn hơn dị năng".
Zuo Kawasaki liếc nhìn Ito thấy nàng khẽ gật đầu. Lúc này nói vào bộ đàm trong tay, thanh âm bình tĩnh: "Toàn lực…nã pháo".