Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thu đi vào phòng khám chữa bệnh, đội viên liên hợp tiểu đội Hải Phòng đang tụ tập trước phòng phẫu thuật của Lạc Thiên Quân, vài người vạm vỡ vẻ mặt trầm lặng, sắc mặt đen như gang, siết chặt hai nắm đấm, mắt lộ ra hung quang, thoạt nhìn như đang nổi giận với người bên cạnh.

Diệp Thu âm thầm hâm mộ, Lạc Thiên Quân trẻ tuổi như vậy, lại có thể thu phục được nhiều cao thủ như vậy, địa vị của mình ở đội tử la lan so với hắn xem ra kém xa.

Nếu Giang Yến Tử thật sự được điều qua đội phòng chống hacker kia, thành viên tiểu đội Tử La Lan cuối cùng có tiếp nhận mình làm vị trí đội trưởng kia không. Cuồng, Phong Cẩu, Tri Chu còn tên Kiệt Hạo có tuân theo mệnh lệnh của mình hay không?

Đương nhiên, Diệp Thu cũng không nắm chắc việc mình đực chọn hay không, lời của Giang Yến Tử hắn hiểu, vị trí này có nhiều người tranh giành, có điều lúc Giang Yến Tử còn tại vị, không kẻ nào dám vuốt mặt Giang gia.

Đổi lại là mình? Ai muốn buông tha miếng thịt béo này?

Quên đi, xe đến trước núi ắt có đường, cứ đi một bước tính một bước đi.

Hiện tại, Diệp Thu trong lòng chỉ có một mục tiêu, phải đoạt được vô địch đại hội lần này.

"Lạc đội trưởng thương thế thế nào?" Diệp Thu đi đến trước mặt một tên to con, vẻ mặt quan tâm hỏi.

"Rất nặng, xương sườn gãy sáu cái, nội tạng chảy máu..... gãy xương ống chân......" Tên to con nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nặng như vậy?" Diệp Thu kinh ngạc mở miệng.

Đương nhiên kinh ngạc này một nửa là giả bộ, lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể đoán được thân thể Lạc Thiên Quân bị người ta lấy ra làm bóng đá bị tổn thương cỡ nào. Nhưng hắn vẫn xem nhẹ lực sát thương của Tham lang, nội tạng chảy máu cũng là việc hắn không ngờ tới.

"Đúng vậy, mấy thằng đội năm... đừng để rơi vào tay chúng tao." Tên to con thắt thắn, không kiêng kị nói.

Thấy tên bên cạnh trừng mắt, hắn không vui hét lên: "Thiết đầu, mày trừng mắt cái gì? Sợ cái trym? Chết đã là gì, sao phải xoắn, bọn đội năm đánh đánh người, chúng ta ngay cả rắm cũng không dám đánh sao?"

Thiết Đầu sắc mặt âm trầm, cũng đồng dạng một bụng tức không có chỗ phát tiết, mắng: "Thạch đầu, mày tưởng mình mày phải nhịn chắc, cả tiểu đội liên hợp hải phòng chúng ta có ai không nén giận? Đội trưởng bị người ta dùng làm bóng đá chúng tao không khó chịu sao? Nếu cùng đội năm khai chiến, lão tử là người lao lên đầu tiên, nhưng đây là nơi nào, mày ồn ào cái gì?"

Nghe thấy tiểu đội liên hợp Hải Phòng dồn oán khí lên đội năm, trong lòng Diệp Thu tự nhiên sáng khoái vô cùng. Nếu có thể cô lập đội năm trong giới bộ đội đặc chủng, đúng là không thể tốt hơn.

Đương nhiên, trong lòng vui vẻ nhưng không thể hiện ra mặt.

Diệp Thu an ủi nói: "Các anh em không cần vội, chuyện này xử lý ra sao để sau này đội trưởng của các anh định đoạt. Hiện giờ, chúng ta nên im lặng chờ Lạc đội trưởng tỉnh lại, đây là thi đấu võ thuật, đừng để người ta nói tiểu đội liên hợp Hải Phòng thua không dậy nổi, đúng hay không?"

Thành viên tiểu đội liên hợp Hải Phòng đều gật đầu, cảm thấy Diệp Thu nói thực sự có đạo lý, Thiết đầu cùng Thạch Đầu đều trừng mắt lẫn nhau một cái, không tranh cãi nữa.

"Bác sĩ còn chưa đi ra sao? Tôi vào thăm Lạc đội trưởng." Diệp Thu nói.

"Bác sĩ đang phẫu thuật cho đội trưởng, nhưng mà, đội trưởng đội năm đang ở bên trong." Một tên mặt đen đứng trước mặt Diệp Thu giải thích.

"Đội trưởng đội năm? Yến Thanh Phong?" Diệp Thu kinh ngạc bật cười, hắn tới làm gì?

Sự việc xảy ra rồi, chẳng lẽ hắn cũng phát hiện đội năm gặp phải cục diện xấu hổ?

"Chính là hắn giả mèo khóc chuột." Thạch đầu cười lạnh nói.

"Vậy sao, tôi đứng ở ngoài chờ vậy." Diệp Thu gật đầu, hắn cũng không có nghĩa vụ dập tắt lửa giận của tiểu đội liên hợp Hải Phòng. Mặc dù họ nhẫn nhịn không cùng liều mạng với đội năm, hắn cũng đã rất thích rồi. Nói không chừng mình có thể ở phía sau đổ dầu vào lửa, tìm cơ hội đá hôi vài cú.

Quân nhân đều sùng bái kẻ mạnh, thân thủ Diệp Thu họ đều thấy qua, hơn nữa hiện tại hắn vì thăm nom đội trưởng đội mình mà tình nguyện chờ ở cửa tiểu đội liên hợp Hải Phòng đều có chút cảm kích.

Diệp Thu cũng không nghĩ tới, mình lại dễ dàng chiếm được hảo cảm của tiểu đội liên hợp Hải Phòng như vậy.

Yên Thanh Phong mang theo Tham Lang đi ra, thấy Diệp Thu đang ở cửa nói chuyện cùng thành viên của tiểu đội liên hợp Hải Phòng, vui vẻ hòa hợp, nhớ tới lúc mình đến kẻ nào cũng mặt lạnh, lườm nguýt, trong lòng có chút buồn bực.

Đương nhiên, Yến Thanh Phong không để ý đến ánh mắt giết người của bọn họ, mà thân thiết chào hỏi. Tham Lang không chút biểu tình, mặt lạnh như tiền, khi thành viên của tiểu đội liên hợp hải phòng hung ác nhìn hắn, hắn cũng không có phản ứng gì. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu khiến người ta có chút khó chịu, như là một con sói hoang nhìn con mồi vậy.

Khi Tham Lang cùng Yến Thanh Phòng lướt qua người Diệp Thu, Diệp Thu nhẹ thở dài nói: "Ai, làm gì vậy? Chỉ là luận võ, cũng không phải giết địch, cần gì ra tay ác độc như vậy?"

Tham Lang cười lạnh, lúc trước hắn đánh mấy thành viên đội năm, chưa từng nghĩ đến mấy chữ hạ thủ lưu tình, hai gã đội năm bị hắn đánh cho chút nữa mất mạng. Dù vớt lại được cái mạng nhỏ, nhưng nằm liệt mấy tháng là chắc chắn.

"Thiết huyết nam nhi, luyện bản lĩnh là muốn lên chiến trường giết giặc, thi đấu cũng như chiến trường, lúc thường không đổ lệ, ắt về sau đổ máu. Luận võ khó tránh ngộ thương, loại chuyện này là bình thường. Đội năm cũng không ít thành viên bị thương, còn một gã khi chiến đấu, vị người ta đánh một quyền cách tim 5cm. Mặc dù như vậy chúng ta có kêu một tiếng nào không?" Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu nói, sau đó lần lượt rời tầm mắt đến các thành viên tiểu đội liên hợp Hải Phòng khác, hi vọng lời nói của mình có tác dụng.

Rất nhiều người là lần đầu nghe thành viên đội năm chiến đấu bị thương, vì thế nhìn nhau trong lòng đều đoán một người bị thiếu chút nữa bị một quyền trúng tim, là ai có bổn sự đánh được đánh biến thái này?

"Ai, vẫn là Yến đội trưởng nói đúng, tôi lại không làm được, nếu với địch nhân, tôi có thể ra tay độc ác, nhưng hiện tại chiến đấu đều là anh chị em, tôi khó có thể nặng tay, càng không thể đem người ta làm bóng đá... Tham Lang đại ca nhất định mê bóng a? Khi hắn đá người rất có phong thái cầu thủ đó."

Diệp Thu tự nhiên không muốn vì mấy câu của Yến Thanh Phong mà hóa giải oán hận của tiểu đội liên hợp Hải Phòng, ở bên cạnh cười hì hì nói.

"Nếu kẻ khác chống đối lại, ta chắc chắn toàn lực chiến đấu." Tham Lang hung hăng nói.

"Đó là đương nhiên, đội năm các người có khi nào hạ thủ lưu tình đâu?"Diệp Thu có vẻ như không sao cả, nhún vai, hắn sẽ không vì một câu nói mà nhún nhường, ngược lại, nếu Tham Lang có thể xuất toàn lực, hắn lại càng hoan nghênh.

Từ khi đi vào Yến Kinh, trên người gánh nhiều trách nhiệm, không thể nhàn nhã như trước, cao thủ gặp được ngày càng ít, người có thể khơi lại chiến ý trong lòng hắn đã lâu chưa xuất hiện.

Không cho bọn họ cơ hội phản kích, Diệp Thu nói: "Tôi vào thăm Lạc đội trưởng."

Yến Thanh Phong cùng Tham Lang liếc nhìn nhau, chỉ có thể mặc kệ Diệp Thu rời đi.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể bảo trì thái độ bình thường với Diệp Thu, chỉ chờ mong là ở chiến trường cấp cho Diệp Thu một kích chí mạng.

Lạc Thiên Quân không hổ là đội trưởng, thương thế nghiêm trọng như vậy, thế nhưng vẫn duy trì được tỉnh táo, Diệp Thu vừa đi vào thấy gã đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt ngây dại nhìn trần nhà.

"Tôi biết anh sẽ tới." Lạc Thiên Quân nghiêng đầu, nó với Diệp Thu.

"Cảm thấy sao rồi?" Diệp Thu đến gần vài bước, nhìn thân thể băng bó như xác ướp của Lạc Thiên Quân hỏi.

"Sáu tuổi học võ trong yêu cầu nghiêm khắc của cha tôi, tôi cũng không nhớ bao nhiêu lần mình bị thương, số lần hôn mê cũng không đếm xuể. Nói thật, chút thương thế này đối với tôi không là cái gì." Lạc Thiên Quân sắc mặt bình thản, chính là lời nói lại khiến người ta cảm thấy lòng hắn đang chua xót không thôi.

Đặc biệt Diệp Thu cũng đã gặp được người có loại tâm tình như hắn lúc này, hắn có thể hiểu được.

Trên đài một phút, dưới đài năm mươi năm công phu. Mọi người đều chú ý đến biểu hiện trên võ đài, ở sau võ đài đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi không ai biết. Diệp Thu cũng là học võ từ nhỏ, khổ sở phải chịu có lẽ vượt qua tưởng tượng của nhiều người.

Mài kiếm mười năm, nghĩ rằng thân thủ của mình có thể thiên hạ vô địch, lại đột nhiên gặp địch nhân cường đại hơn. loại thu hoạch chênh lệch kiểu dòng sông và đại dương này đôi khi khiến người ta phát điên.

"Hắn mạnh hơn anh đâu phải một điểm, anh hẳn là hiểu được, chênh lệch này không phải cứ cần cù là bù đắp được." Diệp Thu cười nói.

"Tôi biết, cho nên tôi mới tiếc nuối." Lạc Thiên Quân bất đắc dĩ nói: "Tham Lang vừa rồi có tới, hắn nói chiêu khiến tôi không thể chống đỡ chính là Nhị trọng ám kình, nhị trọng kình tôi trước kia còn chưa nghe nói, không ngờ thành viên đội năm ai cũng có thể sử dụng ra."

"Lần này thực lực tuyển thủ trong đại hội đã xem là vượt qua giáo trình học tập của bộ đội đặc chủng bên ngoài, nếu lấy một tiêu chuẩn của quân nhân mà tính, công phu của anh xem như đứng đầu, chỉ là có một vài thứ võ công phải bên ngoài quân đội mới học được." Diệp Thu an ủi nói.

Nếu mình không phải trước kia theo lão già học nhiều năm võ công như vậy, sau đó lại vào bộ đội đặc chủng, làm sao có thể kiêu ngạo tự bảo vệ được mạng sống?

Dựa vào công phu học được trong bộ đội đặc chủng chỉ sợ bị loại ngay vòng gửi xe.

Vì Lạc Thiên Quân ngay từ đầu đã luyện trong quân ngũ, cho nên hiện tại hắn mới chênh lệch thực lực với Tham Lang.

"Tôi hiểu." Lạc Thiên Quân gật đầu, có thể vì nói chuyện động đến vết thương ở ngực, gương mặt hắn có chút méo mó, mày cũng nhíu chặt, nhưng vẫn không phát ra tiếng rên : "Anh đối chiến với Tham Lang có bao nhiêu phần nắm chắc?"

"Năm thành" Diệp Thu cười nói.

"Được lắm trận của hai người, tôi sẽ đi xem." Lạc Thiên Quân ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Thu: "Một ngày nào đó tôi phải khiêu chiến anh."

"Hoan nghênh." Diệp Thu bắt tay Lạc Thiên Quân, sau đó từ biệt rời đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Kỳ thật, Diệp Thu có một số việc nín rất lâu, nhưng thực sự không nói ra.

Hắn muốn hỏi Lạc Thiên Quân sau khi uống thuốc có cảm giác gì, vì bên ngoài không thấy chút phản ứng, lại có thể trong nháy mắt tăng sức chiến đấu lớn đến vậy.

Nhưng hắn cố nhịn.

Nếu Lạc Thiên Quân biết ý nghĩ của hắn, không cùng hắn liều mạng mới lạ.

Thuốc là mày đưa, mày lại không biết cảm giác sau khi uống thuốc, chẳng lẽ mày coi tao là chuột bạch?

Xem ra, vấn đề này chỉ có thể chờ sau khi về tổng bộ Tử La Lan hỏi thử nữ quái nhân kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK