Nếu như Diệp Thu đoạt lấy hai phần ba gia sản của Tạ gia, sẽ lấy được quyền chủ đạo tuyệt đối trong Tạ gia. Song phương kết oán quá sâu, nếu mà hắn làm gia chủ đương thời, nợ cũ thù mới tính toán một lượt, thì bọn Tạ Đông Hiền sao có thể sống thoải mái?
Diệp Thu tạo ra đả kích mãnh liệt đối vợi bọn người Tạ Đông Hiền, làm cho mọi người không kịp ứng phó.
Tạ Đông Hiền sững ra.
Trần Uyển Hoa và Tạ Ý cũng sững ra.
Tạ Hân cuối cùng cũng từ trong mộng giựt mình tỉnh lại, miệng há hốc không nói ra lời.
"Lão bản, không thể nào. Chuyện này không thể. Nếu như nhị gia nguyện ý giúp hắn, thì sẽ không đưa phần di chúc kia cho ông." Thời điểm toàn trường khiếp sợ, cũng chỉ còn phụ tá đắc lực của Tạ Đông Hiền Trần Khắc Cường có thể tỉnh táo lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng, đúng rồi. Đông Hiền. Giấy chuyển nhượng kia nhất định là giả. Nhị đệ khôn thể nào giao đồ trọng yếu như vậy cho nó." Trần Uyển Hoa giống như níu được cành cây cứu mạng, lay động cánh tay của Tạ Đông Hiền nói.
"Cha, nhìn giấy chuyển nhượng của hắn. Mua tra xét xem." Tạ Ý chỉ vào Diệp Thu, thanh âm cũng đang run rẩy. Phải biết rằng, gia sản Tạ gia, trên thực tế cũng chính là gia sản của hắn. Hắn là người thừa kế duy nhất của Tạ gia.
Nếu mà tài sản khổng lồ này bị mất đi hơn phân nửa, thì người tổn thất nặng nhất chính là hắn.
"Đưa giấy chuyển nhượng cho tao xem." Tạ Đông Hiền lo lắng nói. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Thu càng làm cho hắn cảm thấy run sợ.
Chẳng lẽ những chuyện này là thật sao?
Hắn biết, nhân vật như Diệp Thu, nếu dám công bố giấy chuyển nhượng trước mắt mọi người, thì nhất định không phải là giả rồi. Nhưng mà cho dù có vậy, hắn cũng quyết định thử một lần.
Hắn hy vọng có thể có kỳ tích xuất hiện. Hắn mong rằng lúc mình đưa tay nhận lấy giấy chuyển nhượng tài sản kia, sẽ vò nó thành một đoàn, hung hăng nện vào trên mặt Diệp Thu.
Diệp Thu không chút cự tuyệt, cũng không có chút phòng bị đưa giấy chuyển nhượng vào tay Tạ Đông Hiền.
Tạ Đông Hiền nhìn lướt qua, thậm chí không nhìn rõ nội dung trong đó, cũng biết được mọi chuyện không thể thay đổi rồi. Hắn nhận biết được bút tích này, đó là đệ đệ Tạ Đông Thăng của hắn tự viết. Thư pháp của đệ đệ hắn hoa lệ độc nhất vô nhị, vô cùng nổi tiếng trong giới thư pháp ở Cát Long Pha, người khác không thể bắt chước được.
Trần Uyển Hoa, Tạ Ý, Tạ Hân cùng Trần Khắc Cường đều rướn đầu ra qua nhìn, Tạ Ý càng nhìn sắc mặt càng âm trầm. Đọc đến chữ cuối cùng, rốt cuộc không chịu đựng nổi, một tay giựt lấy, xé tấm giấy chuyển nhượng thành mảnh nhỏ, sau đó điên cuồng nhét chúng vào miệng.
Chát.
Tạ Đông Hiền đánh Tạ Ý một bạt tay, Tạ Ý sững sờ trong chốc lát, sau đó liền khóc lớn lên. Bụm mặt nói với Trần Uyển Hoa: "Mẹ. Đây là giả, mọi thứ đều là giả. Có đúng không?"
Trần Uyển Hoa cũng mặt đầy nước mắt, trong đại sản Tạ Gia đã khóc thành một đoàn.
Mặc dù giấy chuyển nhượng đã bị Tạ Ý nuốt vào bụng, nhưng Diệp Thu cũng không chút lo lắng, bản chính vốn vẫn ở trên người hắn, giấy lúc nãy chỉ là bản sao lại. Đáng tiếc, không nghĩ tới đời thứ ba Tạ gia lại ngu xuẩn hèn yếu như vậy.
"Tạ Gia vẫn là nắm giữ trong tay mình mới tốt. Có như vậy, tâm huyết của ông ngoại mới không bị bôi nhọ." Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ.
Thật ra nhân vật như Tạ Đông Hiền lúc này vẫn có thể trấn tỉnh.
Hắn móc một điếu xì gà từ trong túi ra, thuần thục châm lửa. Rít một hơi thật sâu, sau đó phả ra khói, trong lòng cảm thấy có chút thư sướng.
Hắn giương mắt đánh giá Diệp Thu, lần nữa nhìn kỹ từ đầu đến chân hắn. Không thể không thừa nhận, thanh niên mang nửa huyết thống của Tạ gia này thật sư khôn ngoan hơn con mình quá nhiều.
Năm đó mình cũng được coi là anh tài, nhưng mà nếu so với hắn, thì còn khiếm khuyết rất nhiều.
"Sự tình trọng đại, tôi muốn xác định lại chuyện Tạ Đông Thăng." Tạ Đông Hiền nói.
"Không thành vấn đề. Tôi cho các người thời gian chuyển đi." Diệp Thu gật đầu đáp ứng.
"Nếu như không có chuyện gì, chuyện hôm nay xem như xong." Tạ Đông Hiền mệt mỏi nói.
Lần đấu trí này, không ngờ tại thời khắc mấu chốt lại bị thân đệ đệ của mình đâm một đao sau lưng.
"Đương nhiên không thành vấn đề." Diệp Thu nói: "Bất quá, tôi muốn thỉnh giáo ông một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Năm đó vợ nhị cữu xuất huyết trong bệnh viện mà chết, chuyện này ông có biết không?" Diệp Thu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tạ Đông Hiền.
Tạ Đông Hiền cả kinh trong lòng, lớn tiếng quát: "Mày có ý gì?"
Lúc hắn nói chuyện, Diệp Thu đã nhanh tay xoay chiếc nhẫn Phệ Hồn. Chiếc nhẫn nhanh chóng vọng lại ngân quang.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Thu có vô số tin tức tràn vào giống như hồng thủy.
Tạ Đông Hiền xuất thân thương trường, chính là nhân vật am hiểu ẩn nhẫn, tâm chí cực kỳ kiên định. Thậm chí so với những cao thủ tập võ hằng năm còn mạnh hơn mấy phần. Chỉ hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó liền khôi phục tâm tình. Mà Diệp Thu cũng rất nhanh đọc hết những tin tức rồi thối lui, không có bất kỳ người nào phát hiện ra điểm dị thường, tất cả đều khôi phục lại bình tĩnh.
"Không có gì. Chỉ muốn hỏi chút thôi. Nhìn thấy nhị cữu phải trải qua cuộc sống như hiện tại, trong lòng rất đau, nên muốn tìm hiểu nguyên nhân tạo ra chuyện này." Diệp Thu cười cười nói.
"Chuyện năm đó đã sớm có kết luận, tao cũng không cần nhiều lời. Nếu như mày hoài nghi chuyện gì, thì tự mình tìm kiếm đi." Tạ Đông Hiền vẻ mặt không sợ nói.
"Ha ha, tôi sẽ tìm hiểu. Không quấy rầy các vị nữa." Diệp Thu gật đầu một cái, rồi dẫn theo Tiểu Bạch cùng Thái Bá đi ra ngoài.
Nhìn bộ dáng khí cao ngang trời của Diệp Thu, Trần Khắc Cường tức muốn hộc máu.
Vừa đi ra khỏi cửa Tạ Gia, Thái Bách đã nhanh chóng hỏi: "Thiếu gia, tại sao lại nói chuyện chúng ta đang điều tra chuyện tiểu thư tử vong? Vậy không phải sẽ đả thảo kinh xà sao?" Diệp Thu cười híp mắt nói: "Thái Bá, chẳng lẽ người không biết sao? Đả thảo kinh xà mới làm chúng chui ra, chứ nếu không để chúng cứ trốn trong hang ngủ đông, thì chúng ta phát hiện được tin tức gì?" Thái Bá suy nghĩ một chút, nói: "Thiếu gia nói cũng đúng. Có điều, Tạ Đông Hiền tài cao thế lớn ở Đại Mã, chúng ta phải cẩn thận một chút mới thỏa đáng."
"Không sao đâu, bản thân tôi còn hy vọng bọn họ manh động nữa kìa." Diệp Thu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Ánh nắng mặt trời buổi sáng tràn ngập khắp Minh Lâu.
Tạ Đông Thăng nằm trên sân thượng phơi nắng, ánh sáng rực rỡ, chiếu vào gương mặt tái nhợt không chút máu của Tạ Đông Thăng làm nó càng thêm khủng bố. Giống như là cương thi hút máu người vậy.
Ngồi ở bên cạnh hắn là Tạ Đông Hiền, hắn đang nhàn nhã uống trà. Quản gia Hoàng Lâm đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt kinh sợ nhìn Tạ Đông Hiền, lo lắng hắn sẽ làm chuyện gì bất lợi với chủ nhân mình.
"Huynh đệ chúng ta lâu rồi chưa an tĩnh ngồi nói chuyện phiếm phải không?" Tạ Đông Hiền lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy. Hẳn là từ lúc tôi đi nước Mỹ. Trước khi đi nước Mỹ, chúng ta thường xuyên ngồi ở trong sân uống trà nói chuyện phiếm, tôi còn nói vài lý tưởng thiếu thực tế của mình cho cậu nghe, cậu thì ở bên cạnh uống trà, rất ít nói chuyện." Tạ Đông Thăng hồi tưởng nói.
"Bây giờ nhìn lại, con mắt của cậu thật cao hơn tôi rất nhiều. Cậu nói muốn trồng cao su, tôi còn cười cậu ngu xuẩn. Không nghĩ tới bây giờ sản nghiệp cao su lại là trụ cột của Tạ gia." Tạ Đông Hiền cảm thán nói.
Tạ Đông Thăng nở nụ cười, nhớ lại cuộc sống hạnh phúc của thuở nào.
Lại là một hồi trầm mặc, hai huynh đệ không ai lên tiếng, cũng không biết nói đề tài nào.
"Nó tới bái kiến cậu?" Vẫn là Tạ Đông Hiền lên tiếng hỏi.