Diệp Hồ đuổi theo Xà Nữ tới trước mặt Diệp Thu, nói : " Chưa từng gặp người phụ nữ nào kinh khủng như vậy, loại người này sao có thể xuất hiện chứ? "
Ngân Ly như có chút đăm chiêu nói : " Mọi người chắc đều biết câu chuyện Cậu bé sói, tên giống như ý nghĩa, cậu bé sói là đứa bé sói, tất nhiên là lớn lên trong bầy sói, còn Xà Nữ, có lẽ là lớn lên cùng rắn cũng không chừng ấy".
Ngân Ly nhớ tới điều này, liền cảm thấy lạnh toát người. Cô đúng là không thể nào tưởng tượng bên cạnh một cô gái trần truồng có đầy rắn bò xung quanh sẽ có cảnh tượng như thế nào, nói: "Gặp phải những động vật như sói này, hổ này, tôi đều không sợ, chỉ sợ rắn độc".
Phụ nữ có tâm lý sợ hãi bẩm sinh với những động vật bò sát mềm thế này, thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ.
Sau khi chém đứt đầu Xà Nữ, Diệp Thu cũng không chém thêm mấy chục đao nữa, thầm nghĩ, nếu như cô ta vẫn còn sống, vậy cũng xứng đáng mình xui xẻo thôi.
Giải quyết Bạch Xà và Xà Nữ xong, Diệp Thu cũng không nhà rỗi, giống như một đồ tể giết lợn, cầm con dao vẫn còn sũng máu trong tay định hạ thủ với Xà Vương.
Xà Vương như có dự cảm được nguy hiểm, mặc dù mắt vẫn không mở ra, hai tay duỗi ra đột nhiên nắm chặt giơ lên trên.
Diệp Thu không hiểu sao lúc này hắn vẫn có thể phản kháng, tốc độ ra tay càng nhanh hơn.
Một đao chém xuống, đầu mình chia làm đôi, một đời Xà Vương, chết một cách khuất nhục dưới đao của Diệp Thu.
Lúc máu tươi điên cuồng chảy ào ạt ra mặt đất, một vật thể vàng óng trần truồng từ chỗ cổ bị cắt đứt nhảy ra, kêu chít chít há lớn miệng màu đỏ cắn về phía Diệp Thu.
Hoàng Kim cước, Xà Vương nuôi rắn trong bụng.
Chỉ cần người đọc qua đều biết, Xà Vương Ấn Độ nhưng chỉ có chú ý tới ba loại xà tinh, cho dù đi tới đâu cũng mang theo bên mình.
Thứ nhất là loại xà noãn có thể ngâm trong rượu, gặp nước càng trương lên, tên là Xuyên tâm hồng. Lần trước ở yến hội của Tư Không Đồ, Diệp Thu đã may mắn gặp qua. Loại rắn này khiến người ta khó lòng phòng bị nếu không có nhãn lực hạng nhất, hoàn toàn không thể nhận ra chúng.
Rất nhiều người trúng độc chết, vẫn không biết nguyên nhân chết. Cho dù giải phẫu thi thể cũng khó tìm ra loại rắn độc này, xuyên tâm hồng sau khi vào cơ thể, liền sống theo mạch máu, so với nước, trà hoặc rượu, nó là thứ thích máu nhất, trừ phi nuốt sạch toàn bộ máu trong cơ thể người, loại rắn này mới chạy ra ngoài.
Bác sĩ kia sao lại có thể nhẫn tâm như vậy ?
Thứ hai là loại rắn thân trắng như tuyết, tên là Tiểu Bạch. Đây là thứ Xà Vương cầm trong tay chơi đùa, không chỉ độc tính ghê người, mà còn có thể có kỳ diệu chữa thương, thậm chí được Xà Vương Tháp Mĩ Lặc yêu thích.
Loại thứ ba rất ít người từng gặp, càng không biết có có thể là gì và công dụng ra sao. Nhưng Diệp Thu lại biết được từ một vị kỳ nhân. Rắn Xà Vương nuôi trong bụng tên là Hoàng kim cước, là vương của vạn rắn.
Loại rắn này nhỏ như ngón tay, kịch độc không gì sánh bằng, lại qua máu của Xà Vương nuôi lớn. tích lũy tháng ngày, độc tính tăng gấp bội. Mà Hoàng kim cước này dài một mét, toàn thân vàng óng, càng không biết trải qua Xà Vương nuôi dưỡng bao năm mới có thể có màu và thể tích thế này.
Hoàng kim cước từ chỗ cổ lao ra, cảm giác này đúng là quỷ dị. Cho dù Diệp Thu sớm đã có phòng bị, vẫn bị cảnh tượng này làm cho giật mình. May mà tốc độ trên tay không chậm, dao trong tay như chớp vung về phía thân rắn độc màu vàng óng kia.
Sát !
Mình rắn bị cắt thành hai đoạn, hai mảnh rơi xuống đất, Diệp Thu còn chưa kịp nhìn kỹ hoàng kim cước-vua trong vạn rắn nuôi từ trong bụng có hình dạng thế nào, nữa đầu rắn còn lại đột nhiên kêu chit chit luồn ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong biển rộng màu đen.
Thành viên tiểu đội Lôi Đình hai bên cạnh cũng nhìn mà trợn mắt há miệng, đây rốt cuộc là thứ gì vậy ? Sao bị cắt thành hai nữa rồi vẫn không chết ?
"Sư phụ, đó rốt cuột là cái gì vậy ? " Diệp Hồ chạy tới trước mặt Diệp Thu, muốn dùng cân đá nửa đuôi của Hoàng kim cước rơi trên mặt đất, nhưng bị Diệp Thu kéo lại.
Hoảng sợ hỏi: "Đầu nó không còn nữa? chắc không thể cắn người chứ? "
Thầm nghĩ, nếu bị thứ quái đản này cắn một cái, chắc chết ngay lập tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đây là Hoàng kim cước vua trong vạn rắn, tuyệt đối phải cẩn thận. Phí bên ngoài da nó đều có thể có độc. Nếu không cẩn thận đụng phải máu của nó, độc tính càng mạnh, e là chết ngay tại chỗ" Diệp Thu vẻ mặt thận trọng nói.
Hắn cũng không dám giơ tay chạm vào đồ này, lục tìm trong quần áo một hồi, cũng không tìm được thứ gì có thể bọc phần đuôi lại, kéo túi áo của Xà Vương, lại tìm được mấy cái túi da từ trên người hắn.
Có túi da bọc rồi, Diệp Thu không hề khách khí thu chúng lại. Thứ trên người Xà Vương chính là thứ ngàn vàng khó cầu.
Lại tìm được một chiếc túi da trống, dung dao cứa ra, cẩn thận bọ đuôi Hoàng kim cước vào.
Toàn thân rắn đều là bệnh, độc tính càng quý giá. Hoàng Kim cước thuộc loại rắt hiếm có, người bình thường khó mà gặp được trên thế giới, đặc biệt là rắn độc được Xà Vương dung máu nuôi dưỡng ra, lại càng là vật báu vô giá.
Hai Năm trước có một vương tử Ả Rập bị bệnh ngoài da hiếm thấy, trong thuốc bác sỹ kê có thành phần là da rắn Hoàng kim cước. Vương tử ra bẳng giá khắp nơi trong thiên hạ, với một trăm triệu đô la mua da rắn Hoàng kim cước. Sau đó không ngừng tăng giá, thậm chí muốn dung một mỏ dầu để đổi lấy một tấm da rắn mà cũng không được.
Toàn bộ chợ ngầm xôn xao, cũng không ai có thể tìm được Hoàng kim cước. Ba tháng sau, Vương Tử chết thảm.
Bởi vậy có thể thấy, giá trị của Hoàng Kim cước đáng quý biết bao, Nếu bạn không chê buôn nôn, lấy đi ngâm rượu, uống một ngụm, sau này e là bách độc khó xâm phạm. Cho dù lau lau trên người, ngay cả những vật nhỏ như ruồi muỗi cũng không dám tới gần.
Dưới ánh mắt quái dị của mọi người, Diệp Thu cất túi da có đuôi rắn xong, lúc định tới xem chiến đấu kịch liệt giữa Long Nữ và Lạp Đinh Hi, lại nghe thấy bên bờ biển có tiếng quái dị truyền tới.
Đó là tiếng của vật thể ma sát với đá, còn có tiếng kêu chit chit kỳ quái, mà tiếng kêu quá nhiều, lại quá lạ, hợp thành thanh thế lớn mạnh.
Lúc Diệp Thu và thành viên tiểu đội Lôi Đình tìm ra chỗ phát ra tiếng kêu, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Rắn. Chi chít rắn.
Dưới sự dẫn dắt của rắn độc màu vàng kim, vô số rắn biển bò về phía Xà Vương, Vì quá nhiều rắn độc, trải rộng trong phạm vi lớn, có nghĩa là bao vây Diệp Thu và toàn bộ tiểu đội Lôi Đình lại.
Hoàng kim cước rít lên, chữ "Vương" trên trán lấp lánh, hận thù trong con mắt tam giác khiến người ta có thể cảm thấy rõ được.
"Xà Vương tới báo thù rồi, chúng ta có nên vứt trả đuôi cho nó không? " Lạc Thiên Quân đứng bên Diệp Thu gượng cười nói. Nếu nhiều rắn độc như vậy cùng tấn công, bọn họ thật không dễ đối phó, trừ phi không để ý, không quan tâm, nhanh chóng chạy trốn.
Cristiano cách đó không xa.
Nhíu nhíu mày, bỗng xuất hiện trong đám rắn.
Không biết là vì trên người Cristiano có bảo vật tránh độc, hay là đám rắn cảm thấy khí tức nguy hiểm từ người cô ta, mà từng con dừng lại không tiến về phía trước được nữa, không dám vượt qua giới hạn.
Nhìn thấy tiểu công chúa ra uy, bốn bảo vệ phía sau lập tức biết phải làm gì, một người trong đó nhanh như chớp nhào về phía rắn độc, rút trên người ra một lọ nhỏ, bật nắp lọ ra, sau khi rót ra một đường thẳng tắp trước đàn rắn, đường hắn đi liền trở thành lôi khu, đám rắn tránh xa ra, không lên trước nữa.
Trong lòng Diệp Thu mừng rỡ, chạy tới trước mặt Cristiano và lôi kéo làm quen, cười nói: "Ngay cả Xà Vương cũng sợ cô, thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ".
Ánh mắt Cristiano lại chuyển về trận đấu giữa Long Nữ và Lạp Đỉnh Hi cách đó không xa. Hai người đều là cao thủ hạng nhất, muốn phân thắng bại, còn cần thêm chút thời gian, không thể một hai chiêu là có thể giải quyết được.
Thấy Cristiano không tiếp nhận mình xu nịnh, Diệp Thu cũng không tức giận, ai bảo thực lực của người ta mạnh như vậy chứ?
Ánh mắt Diệp Thu cũng chuyển tới người Long Nữ, lo lắng nói: "Hay là cô cũng tới giúp Long Nữ đi ? hai người cùng ra tay, Lạp Đỉnh Hi chết không cần nghi ngờ gì".
"Tôi không thể ra tay" Cristiano bình thản nói, cũng không giải thích nguyên nhân vì sao mình không thể ra tay.
"Hi vọng tối nay sẽ hoàn toàn loại bỏ được những thứ đen tối này, đỡ phải cả ngày chúng cứ quay đi quay lại bên cạnh" Diệp Thu cười nói.
"Hắn không phải đối thủ của chị" Christiano nói.
Diệp Thu nhìn hai người quyết đấu một hồi, trong lòng thầm kinh hãi nói: "Thực lực của họ thuộc cấp nào vậy? "
"Cấp Vương".
"Cấp Vương? Trên cấp vương là cấp gì? "
"Thần cấp".
"Phía dưới cấp Vương? "
"Á cấp" Cristiano bực mình nhìn Diệp Thu một cái, trả lời. Người đàn ông này thật lắm lời, như một cô gái cộng thêm hai con vịt vậy.
Diệp Thu có vẻ buồn, nói : "Ôi, thì ra ta vẫn kém Long Nữ một bậc".
Thầm nghĩ, nếu như vậy, lúc nào mới có thể lật đổ cô ta ?
Cristiano liếc Diệp Thu một cái, không vui nói : "Anh là người nâng cao tốc độ nhanh nhất tôi từng gặp, cũng là người đạt đến á cấp trong thời gian ngắn nhất, lẽ nào anh còn chưa thỏa mãn? Lạp Đỉnh Hi là dưới Vương cấp, chỉ là vương cấp, tôi cũng là vương cấp, nhưng tình hình của chúng tôi không giống anh".
Tuy rằng thái độ ngữ khí của Cristiano rất không tốt, nhưng Diệp Thu lại cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, hỏi : "Các người đều lời lại như vậy, thế cao thủ thần cấp có thực lực thế nào? ".
"Tôi không biết" Cristiano lắc đầu.
"Trên thế giới này có bao nhiêu cao thu thần cấp? "
"Ba".
"Mới có ba thôi? Ba người đó là ai? " Diệp Thu kinh ngạc. Hắn không rõ lắm về hệ thống sức mạnh của thiên giới. Nhưng cũng đúng là muốn biết rốt cuộc bọn họ làm sao so sánh với thực lực của một người. Càng muốn biết, thực lực của mình thê nào, có bao nhiêu người đè trên đầu mình.
"Ông nội tôi là thần cấp. Còn có hai lão nhân cũng là thần cấp" Cristiano nói ngắn gọn, cũng không muốn để lộ quá nhiều điều với người đàn ông mình không thích này.
Ầm !
Từ xa, cơ thể Lạp Đỉnh Hi bị một chưởng của Long Nữ đánh bay, cơ thể chật vật từ không trung rơi xuống té ngã trên đất, phun từng ngụm máu lớn.
Diệp Thu biết, bộ tộc Hắc Dạ Xoa sắp đi đời rồi.
Vẻ mặt Ctristiano bình thản đi về bên đó, Diệp thu cũng sải bước theo. Nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra, cho dù hắn có gắng thế nào, đều chậm hơn cô gái này một bước. Thầm nghĩ, lẽ nào cô gái này còn biết Súc địa thuật sao?
Biểu cảm cảu Long Nữ bình tĩnh nhìn Lạp Đỉnh Hi – Dạ Xoa Vương trên đất nói: "Niệm tình ngươi là vương của một tộc, cho người có cơ hội tự kết thúc".
Lạp Đỉnh Hi lại phun vài ngụm máu, khuôn mặt anh tuấn có chút méo mó, áo bào lộng lẫy trên người rách mướp, thậm chí còn một chỗ bị đốt trụi, lộ ra da thịt trên người.
Lấy tay lau máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Long Nữ, ánh mắt thầm tính nói: "Long Nữ, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt? Cô nên biết rằng, mọi thứ ta làm đều là vì cô".
"Ta không muốn nghe những lý do này nữa, cũng không muốn nghe ngươi giại thích". Vẻ mặt Long Nữ vẫn bình thản như ban đầu, ý trong lời nói lại như phán người ta án tử hình: "Người kết thúc đi".
"Long Nữ, niệm tình Hắc Dạ Xoa ta và cô cùng từ Ấn Độ tới, xin cô hãy tha mạng cho ta" Lạp Đỉnh Hi hoàn toàn mất đi phong cách quý phái kiêu ngạo thường ngày, ngồi trên mặt đất giọng nói bi thương cầu xin tha thứ.
"Bộ tộc Hắc Dạ Xoa người thường ngày làm điều ác còn ít sao? " Giọng Long Nữ lạnh lùng nói.
Thấy Long Nữ không muốn buông tha, Lạp Đỉnh Hi khẽ thở dài nói : "Được thôi, nếu cô đã tuyệt tình như vậy, ta sẽ thỏa mãn ý cô".
Con mắt vô cùng lưu luyến nhìn gương mặt Long nữ vô cùng xinh đẹp, trầm giọng nói : "Thỉnh cầu cuối cùng, xin hãy buông tha cho bộ tộc Hắc Dạ Xoa".
Long Nữ gật gật đầu.
Lạp Đỉnh Hi mặt nở nụ cười, cố gắng kìm nén vết thương chi chít trên người mình ngồi thẳng dậy, hai chân xếp bằng, dáng vẻ như lão tăng ngồi thiền, hai tay hợp thành chữ nhật, từ từ nhắm mắt lại.
Đó là hỏa tang của tộc Dạ Xoa, có thể phóng thích năng lượng trong cơ thể và thiêu cháy người.
Nhìn người mang tuyết thế này dần mất đi, Diệp Thu khẽ thở dài. Lần gặp đầu tiên, hắn trong chớp mắt giết chết mấy chục người. Thường ngày hoành hành ngang dọc, rất nhiều người phải kiêng sợ, không ngờ hôm nay lại có kết cục như vậy.
Đúng lúc này, lại xảy ra đột biến. Lạp Đỉnh Hi đang nhẩm đọc khẩu quyết tự thiêu, hai cánh tay đột nhiên bắt đầu đánh ra thủ ấn, chỉ nhìn thấy ấn quyết hai tay giơ lên, hai tay trong nháy mắt có hoa lửa hiện ra.
"Ba la đê duệ y lợi đề. Toa bà. Khởi" Lạp Đỉnh hi giơ tay phải mình lên, cùng theo đó là cát sỏi cũng thọ chỉ lệnh của hắn bay lên. Hình dạng của cát sọi lớn nư bàn tay, mà trên đất cũng vừa vặn hình thành lên từng hố lớn, những hố to nhỏ không đồng nhất này hợp lại, hình dạng cũng giống với một thủ ấn lớn.
Dưới sự chỉ huy của Lạp Đỉnh Hi, bàn tay lớn hình thành từ sỏi các này ùn ùn kéo tới phía Long Nữ, Cristiano và Diệp Thu. Mà điều càng khiến người ta kinh hãi chính là, tảng đá này giống như lửa thiêu, đỏ đậm, từ xa đã cho người ta cảm giác áp bách giết người.
Hắn lợi dụng khẩu quyết, dồn năng lượng sinh mệnh mình vào lòng đất, phản kích lại trước khi chết, không thành người, liền thành người chết.
"Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống" Long Nữ giận dữ, trên tay cũng điểm chỉ tung bay.
Trăng mờ nhô lên, gió biển nhè nhẹ thổi.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng kề vai trên đỉnh núi, nam nhân tuấn tú điềm tĩnh, phụ nữ diễm lệ thoát tục,
"Thực lưc của dưới vương cấp và vương cấp cũng không chênh lệnh nhiều. Lạp Đỉnh Hi cũng là mục tiêu tổ chức muốn bắt sống. Bây giờ xem ra, ngươi có thể loại trừ khỏi danh sách" cô gái khẽ thở dài, nhìn trận đánh bên bờ biển dưới sườn núi nói.
"Theo tôi biết, thực lực của Lạp Đỉnh Hi chỉ có thể gọi là dưới vương cấp. Cho dù là đội trưởng mười tổ chức đại dị năng, thực lực của họ cũng chỉ là á cấp hoặc dưới vương cấp. Thực lực vương cấp há lại dễ dàng có thể đạt tới như vậy? Cô gái đó, e là cao thủ vương cấp" Ánh mắt Phạm Thiên luôn chăm chú nhìn cô gái áo trắng chiến đấu kịch liệt trên bãi biển, trong mắt lóe lên chiến ý rực lửa.
Đây là một cao thủ, nếu có cơ hội, nhất định phải khiêu chiến với cô ta.
"Hình như mọi chuyện đều có liên quan tới tên Diệp Thu đó. Từ khi hắn tới Hồng Kong, kế hoạch của chúng ta đã gặp trở ngại. Người của hắn với số lượng lớn tràn vào Hồng Kong, lại còn tiến hành lùng tìm toàn thành, bức bách chúng ta ngay cả cơ hội ra ngoài cũng không có. Thiếu gia đã gọi điện tới khiển trách" Trên mặt cô gái hiện lên vẻ lo lắng, nói: "Càng tồi tệ hơn là, tôi lo kế hoạch của chúng ta đã để lộ".
Phạm Thiên biết sự thông minh của cô gái trước mặt, hắn hiểu rõ cô ta còn hơn hiểu chính mình.
Nghe cô ta nói như vậy, Phạm Thiên không hề lo lắng hỏi: "Là vì chuyện bên Trung Quốc chiếm giữ Hồng Kong sao? "
Cô gái gật gật đầu, nói : "Đúng vậy, sau này hành động cần phải cảnh giác hơn mới được. Nếu tin bí mật này bị các nước khác biết được, thiếu gia sẽ rất bị động".
"Rõ" Phạm Thiên gật đầu nói: "Có cần người của chúng ta tới giúp Lạp Đỉnh Hi không? "
Cô gái lắc đầu: "Muộn rồi".
"Vậy tôi đi thì sao? "
"Không được, Phạm Thiên, vết thương của anh, tôi rất lo lắng" Cô gái quay đầu lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, trong mắt lại có vẻ lo lắng.
Vết thương?
Vuốt ve Tam lăng hoàng kim cương xoa trong tay, khóe miệng Phạm Thiên(Brahm) tràn đầy cay đắng. Tự cho mình là rất cao, lại bại trong tay Tu La. Đây là điều hắn không thể chấp nhận. Thất bại lần này cũng như vạn muỗi cắn trong lòng khiến hắn thấy khó chịu.
"Tu la, chờ ta. Ta sẽ nhanh chóng khiến cái chuôi cương xoa này quay về với nguyên chủ" Phạm Thiên trầm giọng nói.
Cô gái nghiêng mặt nhìn Phạm Thiên, rồi lại quay đi.
"Thông tin cho biết, hai tổ chức đại dị năng "Phoenix" của Đức và "Ni la vương quyền" của Ai Cập đã tới Hồng Kong, chỉ mong mục tiêu của họ không phải là chúng ta".
Một điểm sáng đột ngột xuất hiện trong không trung, sau đó điểm sáng sang lên dưới chỉ quyết của Long Nữ, trong nháy mắt, liền biến thành một thanh kiếm lớn sáng loáng.
"Sở kiến phàm tâm, giai vị phật tâm. Trảm" Long Nữ bắn ngón tay, thanh kiếm sang loáng đó cắt phía chân trời, với sức mạnh như vạn quân lôi đỉnh đâm tới cát bụi mà thủ ấn của Lạp Đỉnh Hi thổi lên.
Khuôn mặt Lạp Đỉnh Hi méo mó, trong lòng mâu thuẫn hai suy nghĩ cực đoan điên cuồng cuối cùng sinh tồi và bỏ mạng. Với sức mạnh thiêu đốt chính mình và nguồn sinh sinh mệnh, ra đòn tấn công cường hãn nhất đời mình.
Băng !
Bàn tay lớn và kiềm quang chạm vào nhau, phát ra tiếng va đập kịch liệt. dưới đại lực áp chế của Lạp Đỉnh Hi, kiếm sắc lại không thể tiến vào một tí nào.
Long Nữ một tay niết ấn, miệng lẩm bẩm. Một chuỗi âm phạn đi ra từ miệng nhỏ nhắn xing xắn làm cho quang kiếm lại đại tác thần quang, vang lên thanh trong, kiếm quang đã phá vỡ tường cát, chém thẳng tới Lạp Đỉnh Hi.
Mặt Lạp Đỉnh Hi lộ vẻ sợ hãi, còn chưa kịp hô lân, đã bị kiếm chém đứt đầu.
Còn hạt cát nổi lên cuồn cuồn do hắn thi quyết đột nhiên thiếu đi nguồn động lực " bịch" một tiến rơi xuống, chôn kín thi thể hắn, không cần tới người động tay động chân.
Lúc Lạp Đỉnh Hi đột nhiên xảy ra biến cố, dung thủ ấn làm cát nổi lên cuồn cuộn, hắn đã được Cristiano kéo ra, không ngờ cô gái này có vẻ lạnh lùng, thật ra tới thời điểm sống chết, cô vẫn giúp đỡ bạn một tay.
Người tốt nếu làm chuyện xấu, sẽ khiến người ta khó mà chấp nhận được, còn người xấu nếu đột nhiên làm chuyện tốt lại khiến người ta vừa bất ngờ vửa cảm kích. Diệp Thu mỉm cười thật thà với Cristiano, cô liếc hắn một cái, rồi quay người đi về phía Long Nữ.
"Chị, chị không sao chứ ? " Cristiano quan tâm hỏi thăm.
"Không sao. Một Hắc Dạ Xoa mà thôi, không gây tổn thương cho chị được" Long Nữ cười lắc đầu, giọng nói trong trẻo.
"Lạp Đỉnh Hi là vương của Hắc Dạ Xoa, tộc Dạ Xoa e là sẽ sống chết với chúng ta? " Diệp Thu đi tới đổ thêm dầu vào lửa nói. Hắn quả thực cũng lo lắng vì cái chết của Lạp Đỉnh Hi mà tộc Hắc Dạ Xoa liều chết tới tìm Long Nữ. Hảo hán không chỉu nổi nhiều người, nếu Long Nữ không cần thận, mình còn không nỡ để Long Nữ chịu bất cứ thương tổn nào.
"Ta đã cho bọn họ cơ hội, đáng tiếc bị vương bọn họ lãng phí mất rồi", Long Nữ liếc Lạp Đỉnh Hi bị chôn cất nói.
"Ta đã ra lệnh Hắc Dạ Xoa phải diệt".
Tối nay, bị chấn động nhất chính là đoàn người của tiểu đội Lôi Đỉnh rồi. Bọn họ ăn ngũ cốc hoa màu mà lớn lên, đột nhiên gặp phải thứ huyền hồ như thế, đều có cảm giác như mộng như ảo.
Thì ra người của thiên giới đều có oai phong như vậy?
Nghĩ tới sau này phải giao tiếp với rất nhiều loại người, ai nấy trong lòng vô cùng đau khổ.
Diệp Thu để bọn họ quay về nghỉ ngơi, lần nữa căn dặn bọn họ chú ý đề phòng. Mặc dù Xà Nữ đã chết, nhưng chưa chắc đã không có những thế lực đối địch khác muốn nhằm vào họ. Nếu tiểu đội mình dẫn theo đều bị diệt ở Hồng Kong. Yến Thanh Phong ở Yến Kinh xa xôi nhất định sẽ cười rụng răng mất.
Sau khi người của tiểu đội Lôi Đỉnh rời khỏi, Diệp Thu đi tới trước mặt Long Nữ, cười nói: "Luôn dày mặt nói sẽ bảo vệ cô, hôm nay mới biết chúng ta chênh lệnh lớn biết bao. Nếu không phài cô tới kịp thời, ngay cả cơ hội chạy trốn tôi cũng không có, Lạp Đỉnh Hi mạnh hơn tôi nhiều".
Long Nữ cười nói : "Còn không biết đủ? Năm nay anh mới bao nhiêu tuổi? Thực lực đã đạt tới đỉnh á cấp. Hơn nữa chiếc nhẫn trên tay anh còn luôn luôn giúp anh tích góp năng lương. Còn ai nâng cấp nhanh hơn anh? Diệp Thu, tôi thật không thể tưởng tượng anh có thể đi tới bước nào. Chiếc nhẫn này quá mức thần kỳ. Mặc dù tốc độ tích góp chậm, nhưng một ngày hai tư tiếng, không ngừng thu nạp, tích tiểu thành đại, ai có thể so với anh được? "
Diệp Thu thầm nghĩ cũng đúng, chiếc nhẫn này quả thực là vật dối trá vô địch. Ngày tháng trôi qua, thật không biết nó sẽ dẫn mình tới đâu nữa.
Đương nhiên, tuyệt đối không nhập ma là được, bây giờ trong lòng Diệp Thu vô cùng mâu thuẫn, một mặt vừa hưởng thụ công hiệu thần kỳ chiếc nhẫn này mang tới, mặt khác lại vô cùng phòng bị với nó, sợ mình lại không cẩn thận làm vỡ nó, mình sẽ bị nó đùa chơi tới chết.
"Cuối tháng là đại hội dị năng thiên giới, anh phải chuẩn bị cẩn thận". Long Nữ lại dặn dò, tới lúc đó người tham gia đại hội thiên giới không ít, nếu thật sự phải làm loạn lên, mình sợ không có cách nào bảo vệ được Diệp Thu.
"Được, yên tâm đi. Nếu không có ai quấy rồi, tôi đi để mở mang kiến thức, thậm chí sẽ không để người ta phát hiện" Diệp Thu cười nói.
Trở về số ba Thâm Thủy Loan, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn chưa ngủ, đang nói chuyện với Tây Môn Thiền Ngữ. Tây Môn Thiền Ngữ còn là học sinh của Cảng Đại, để tiếp đãi khách tới nhà, cô đã mấy ngày rồi không tới trường. Thật ra trong lòng cũng có suy nghĩ ở chung với Diệp Thu nhiều một chút, thấy Diệp Thu trở về, khuôn mặt ba người đều hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Diệp Thu, nói cho anh hay một tin tốt lành" Lâm Bảo Nhi cầm tờ báo chạy tới trước mặt Diệp Thu nói : "Cora chết rồi, nhảy lầu ở Ma Cao, trên báo đã đăng tin rồi".
Diệp Thu nhận tờ báo "Báo chiều Tỉnh Đảo" Lâm Bảo Nhi đưa tới, bên trên đúng là có tin Cora nhảy lầu tự tử.
"…rơi vào Hắc bang môn, Cora leo lên tòa nhà cao nhất Ma Cao, với dáng vẻ dứt khoát, đã vĩnh biệt vô số bạn bè mình…"
Minh tinh ngôi sao thần tượng hot nhất trong nước đột nhiên nhảy lầu tự sát, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của vô số truyền thông, sự việc xảy ra vào hơn ba giờ chiều. Truyền thông Hồng Kong đã có được tư liệu đầu tiên, hơn nữa còn xuất hiện trên báo chiều ngày hôm đó. Có thể thấy hiệu suất công việc của họ tốc độ tới mức nào.
Diệp Thu khẽ thở dài, Cora chỉ là vật hi sinh cho lợi ích.
Vì hắn dám giật giây tay súng hạ thủ với Đông Nhi. Cho dù lần này hắn không chết, Diệp Thu cũng sẽ tìm cơ hội giết chết hắn. Chỉ có điều chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, Diệp Thu luôn không để tâm tới hắn.
Không ngờ Cora luôn cao ngạo tự tin đầy mình, không thể chấp nhận hiện thực từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tự mình lựa chọn phương thức như vậy để kết thúc cuộc sống của mình.
Diệp Thu không có ý kiến gì với chuyện này, nhìn Lâm Bảo Nhi và Đường Quả nói: "Anh định ngày mai quay về một chuyến, các em có muốn quay về cùng anh không? "
"Quay về ? Yến Kinh" Tây Môn Thiền Ngữ đột nhiên mặt xám xịt như tro tàn, sốt ruột hỏi.
Diệp Thu nhìn cô kỳ lạ, không biết tại sao cô lại có phản ứng dữ như vậy, gật gật đầu nói: "Ừ, quay về Yến kinh một chuyến".
Chủ Nhật là sinh nhật Lam Khả Tâm, Diệp Thu đồng ý nhất định sẽ về giúp cô tổ chức sinh nhật. Diệp Thu là một người đàn ông giữ lời hứa, một lời nói ra, mười Lâm Bảo Nhi cũng đừng nghĩ tới làm cho hắn thay đổi.
Ngày mai chính là chủ nhật, ngày mai quay về còn kịp.
Đường Quả biết một số manh mối, nhìn Tây Môn Thiền Ngữ, khẻ thở dài, lại là một cô gái ngốc.
Cứ xếp tiếp, không biết phải xếp tới số mấy.
Lâm Bảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Ngày mai e về cùng anh, e cũng nhớ bà rồi".
"Um, Đường Quả thì sao? " Trong lòng Diệp Thu cười thầm, nhìn Đường Quả hỏi, có thể lừa hai cô gái này quay về, mình cũng đỡ không ít gánh nặng bên này.
"Em cũng về" Đường Quả nói.
"Diệp Thu, anh còn tới Hồng Kong khong ? " Lâm Bảo Nhi hỏi.
"Có".
"Vậy được rồi, lúc anh tới, e sẽ đi cùng anh" Lâm Bảo Nhi nói.