Tất cả người đều nhìn vào Diệp Thu đang rất vui vẻ, không ai dám đứng lên phá vỡ bầu không khí này.
"Diệp Thu, đẹp quá. Anh là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới này." Tống Ngụ Ngôn rất hứng khởi, chạy đến ôm eo Diệp Thu cười nói.
Diệp Thu quả nhiên đã báo thù cho cô, đánh đám khỉ Indonesia này phải lăn lộn dưới đất. Mặc dù Tống Ngụ Ngôn giống như Diệp Thu, không hiểu tiếng Indonesia, nhưng cô nghĩ rằng âm thanh phát ra từ đám người Indonesia kia là tiếng cầu cứu.
Những người đứng ngoài khác lúc này mới náo nhiệt hẳn lên, chuyển động con ngươi từ nãy đến giờ chưa chuyển động, bắt đầu bàn luận nhỏ tiếng với nhau.
"Cậu con trai đó thật đẹp trai, tư thế đánh người thật là men..."
"Ôi ôi, anh ấy là ai thế? Tôi có quen không? Là người của Tô Hàng à? Sao trước giờ không nghe thấy có nhân vật này xuất hiện?"
"Hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi. Anh ta là bạn trai của Trầm Mặc Nùng. Nghe nói là một vệ sĩ. Nhưng có điều, rất có cá tính. Tôi cũng đã từng tìm một người con trai là vệ sĩ, thật là có cảm giác an toàn."
"Thôi đi. Thay bạn trai như thay áo vậy, ai mà dám yêu cô chứ? Sao lại là bạn trai của Trầm Mặc Nùng được nhỉ. Thật là chẳng thú vị gì hết."
Diệp Thu nhìn đám người Indonesia nằm bò trên đất kiểm tra cậu nhỏ, trong lòng có chút bất an.
Họ thật là yếu.
Nếu đánh bại họ dễ dàng đến vậy, thì Quách Thành Chiếu đưa đám vô dụng này đến Trung Quốc để làm gì chứ?
Chẳng lẽ họ còn có người đằng sau nữa? Hay là mình nhạy cảm quá rồi?
Dù sao thì cao thủ không thể nào sản xuất ra được.
Lệ Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, vỗ vỗ người con trai từ nãy giờ đứng bên cạnh mình, dùng tiếng v nói: "A Vượng, cậu lên đi. Hắn là một cao thủ, cậu phải hết sức cẩn thận, có cơ hội, thì giải quyết hắn ta đi."
A Vượng là người con trai không uống rượu không chơi gái không biểu hiện bất cứ điều gì. Có thể chống lại sức hút của gái đẹp và rượu ngon, người đàn ông như vậy tất nhiên sẽ có chỗ không giống người thường. Liên Phong Duệ đánh giá cao cậu ta, trong bụng đang nghĩ đến việc giữ cậu ta lại bên cạnh mình.
A Vượng sải ba bước lớn, đứng trước mặt Diệp Thu, mắt lạnh như băng dò xét đối thủ của mình. Nguồn: http://truyenfull.vn
Vù!
A Vượng nhanh như cắt lùi ra sau mấy bước, nhưng không ngã. Trong mắt ánh lên một tia sáng, mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thu.
Người con trai này có tốc độ thật đáng kinh ngạc, đúng là địch thủ lợi hại nhất mà 10 năm nay hắn mới được gặp.
Nhưng đáng tiếc, người con trai đó phải chết. "Quyền pháp của Indonesia đúng là không tầm thường." Diệp Thu nghĩ bụng.
Anh có thể nhìn ra, quyền pháp mà tên này dùng là quyền đạo của Indonesia.
Võ Indonesia không chỉ thu nhận những gì của võ Trung Quốc mà còn mang trong mình phong cách của võ Thái Lan, nổi tiếng thế giới với sự nhanh, chuẩn và mạnh mẽ.
Điểm này có sự khác biệt và tương đồng với huấn luyện đặc chủng của bộ đội số 5, dựa vào cách đánh nhanh nhưng lại để lại cho địch thủ những vết thương nặng nề nhất, vì thế Diệp Thu mới cảm giác rằng khi đánh nhau với A Vượng giống như là tham chiến với Tham Lang vậy.
"Diệp Thu, không sao chứ? Có cần phải báo cảnh sát không?" Tống Ngụ Ngôn đứng ở đằng sau gọi, trên gương mặt đầy sự quan tâm.
Cô cũng phát hiện ra rằng, tên A Vượng này có vẻ không đơn giản, sợ Diệp Thu bị thương, dứt khoát gọi cảnh sát đến giải quyết cho xong.
Có lúc, tâm tình của đàn bà còn thẳng thừng hơn của đàn ông, và cũng ích kỷ hơn một chút. Họ chỉ quan tâm đến việc người của mình có bị sao hay không là được rồi, những việc khác không nằm trong phạm vi suy xét của họ.
Diệp Thu không quay đầu lại, chỉ giơ tay về đằng sau xua xua.
Vì động tác này, thân thủ của Diệp Thu bị lộ sơ hở. A Vượng làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ, hắn tung ra một đòn về phía Diệp Thu, vì tốc độ quá nhanh, nên vang lên cả tiếng gió rít.
Diệp Thu nghĩ, đám người vừa mình đánh đều là trình độ như thế này, sợ rằng mình bị thiệt rồi.
Lần này, mục tiêu mà nắm đấm của A Vượng hướng tới là mắt của Diệp Thu hoặc là mũi. Có lẽ hắn nghĩ rằng hành động đánh vào mũi đồng bào mình vừa nãy của Diệp Thu là một nỗi nhục, vì thế lần này muốn để cho anh nếm thử món đòn của chính mình.
Diệp Thu không tránh, mà cũng tung ra một chưởng.
Tốc độ của A Vượng nhanh, nhưng của Diệp Thu còn nhanh hơn, dường như là nhanh hơn gấp đôi.
Tốc độ càng nhanh thì độ ma sát càng lớn, vì thế người công kích là người được lợi nhiều hơn.
Nắm đấm của Diệp Thu dừng lại trên tay của A Vượng.
A Vượng phát hiện ra tình hình có vẻ không đúng lắm, muốn thu nắm đấm về, nhưng đã không kịp nữa, chỉ là xuất hiện phản ứng này trong đầu. Chưa kịp thực hiện, nắm đấm của đối phương đã lao đến rồi. A Vượng chỉ cảm thấy một luồng khí lực ập đến, nắm đấm của mình đánh vào nắm đấm của đối phương, như đấm vào một tảng đá rất cứng, cả cánh tay đau đến nỗi không nhấc lên được nữa.
Việc này còn chưa là gì, đáng lẽ nghĩ rằng sau khi tung một chưởng ra, mình sẽ có thể nhanh chóng thu về, để tìm một vài giây điều chỉnh lại phản ứng của cánh tay.
Không ngờ, một luồng sức mạnh đã ập đến rồi.
Rầm!
Cả thân người A Vượng bị đấm bay đi, máu mồm hộc ra.
Lệ Phong thất thần kinh hãi. Không ngờ hạ thủ của mịnh lại bị đánh cho trọng thương, vội vàng quỳ xuống hỏi xem tình hình của A Vượng.
"Phép thuật, hắn biết phép thuật." A Vượng chỉ Diệp Thu, mặt kinh hãi nói.
Diệp Thu nhìn biểu hiện của A Vượng, lắc lắc đầu.
Mấy tên này, người khác chỉ cần dùng một thứ võ công thâm hậu hơn hắn thì hắn sẽ cho là phép thuật.
Lệ Phong vô cùng tức giận, thò tay vào trong lòng. Liên Phong Duệ nhanh mắt, vội bước đến ngăn cản hắn ta.
Ngoài kia đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Không biết nội bộ người làm việc của Vương Giả haylà một trong những người hội viên đã báo cảnh sát.
Lúc này mà động đến súng ống, chỉ làm cho sự việc phát triển theo hướng không lợi cho bản thân mình mà thôi.
"Tôi đã thấy tác phong làm việc của Vương Giả rồi, đúng là làm người ta phải buồn. Chúng ta đi." Liên Phong Duệ nhìn Diệp Thu nói.
Liên Phong Duệ lách qua người Diệp Thu đi ra ngoài. Ở đây thêm chút nữa thì cũng là tự tìm phiền hà cho mình mà thôi. Không cần anh ta phải nhắc, bốn tên vệ sĩ đứng ở bốn góc tường quỳ xuống kiểm tra vết thương cho những người Indonesia đó, những người bị thương nhẹ thì để tự đi, bị thương nặng thì dìu ra ngoài.
Diệp Thu quay người lại, nói vào tai Tống Ngụ Ngôn mấy câu, mắt Tống Ngụ Ngôn sáng lên, lập tức rút điện thoại từ trong túi áo ra gọi.
Đám người Indonesia đó vừa đi ra đến cổng Vương Giả, liền bị cảnh sát bắt lại.
"Làm gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại bị thương thế này?". Đại đội trưởng Thái Quốc Lượng chỉ vào vết thương của họ rồi hỏi.
"Không cẩn thận bị ngã? Thì đã làm sao?" Một tên vệ sĩ của Liên Gia nói. Mặc dù họ không có tư cách nói chuyện trước mặt Liên Phong Duệ, nhưng thật tình không coi đám cảnh sát này ra gì. Đừng nói là một anh đội trưởng con con, cả cục trưởng thành phố đến Liên Gia cũng phải khách khí.
"Ngã? Ai nấy đều do ngã hết? Ai nấy ngã xong đều bị thương ở mũi? Chúng tôi nhận được cuộc điện thoại báo cảnh sát, nói là ở Vương Giả có người đánh nhau, có phải các anh không?" Thái Quốc Lượng nói to.
Anh ta biết rằng thân phận của câu lạc bộ Vương Giả không đơn giản, cục cảnh sát của khu này đã nhận được sự quan tâm từ cấp trên. Hôm nay anh ta đang ngồi chơi điện tử trong cục, không cẩn thận bị nhảy ra một trang web sex, anh ta còn đang tìm hiểu nội dung trong đó cơ đấy, thì nhận được điện thoại báo cảnh sát.
Nghe nói là ở Vương Giả có người đánh nhau, Thái Quốc Lượng suýt nữa thì chửi bậy.
Ai mà không có chút đầu óc nào lại chạy đến nơi này đánh nhau cơ chứ?
Trước đó anh ta đã chào hỏi khắp một lượt tất cả những người đứng đầu ở đây, không được đến Vương Giả gây chuyện, không được đến đó bán thuốc phiện. Đương nhiên, anh cũng biết đám khốn nạn này không thể vào được cửa của Vương Giả, nhưng cứ cẩn thận là hơn.
Gọi điện gọi tất cả những người trực ban đến, sau đó bản thân anh ta cũng vội vàng xông ra ngoài. Sau khi chạy đến cửa mới nhớ ra, vẫn chưa tắt máy tính, rồi lại chạy về, thu thập hai trang web đó lại rồi mới tắt máy tính chạy ra ngoài.
Vừa đến Vương Giả, lại nhất được một cuộc điện thoại từ cấp trên, trách họ không giữ tốt trị an khu Ngọc Khê. Ý của lãnh đạo, anh ta hiểu rõ, chính là muốn anh phải trừng trị nghiêm ngặt người phạm tội.
Vì thế, nhìn thấy đám vệ sĩ ăn mặt không bình thường này, anh chỉ có thể cứng đầu đối đầu với chúng.
Người có thể mời được nhiều vệ sĩ thế này, làm sao dễ dây được chứ?
Mẹ ơi, tôi chỉ xem có mấy trang web sex thôi mà, sao lại trừng phạt tôi như vậy được chứ?
"Đồng chí cảnh sát. Anh kiểm tra cho rõ tình hình đi rồi hẵng nói. Chúng tôi không phải là đánh nhau, mà là người bị đánh đấy." Tên vệ sĩ tức giận nói.
"Đem về đồn kiểm tra." Thái Quốc Lượng vẫy tay, mấy tiểu đệ đi phía sau liền lao lên như hổ.
Tên vệ sí đó thấy đám này dám ra tay thật, đang định nói rõ thân phận của mình, thì điện thoại trong túi lại vang lên.
"Đi cùng chúng đi." Liên Phong Duệ ngồi trong xe, chỉ gọi đến nói vài câu rồi cúp máy, sau đó khởi động xe, rời khỏi nơi này.
"Đây chỉ là hiệp 1 thôi." Liên Phong Duệ hậm hực nói: "Ta chỉ cần thắng hiệp cuối cùng."
Đợi đến khi đám người Indonesia đó rời xa, Diệp Thu nhìn Tống Du Hoài nằm dưới đất, hỏi: "Anh sao rồi?"
"Tôi không sao." Tống Du Hoài nói, không ngờ vừa bỏ bàn tay giữ mũi ra, máu mũi lại không ngừng bắn ra ngoài.
Tống Du Hoài thất thần, vội vàng thò tay ra ôm lấy mũi.
Diệp Thu ấn vào huyệt đạo trên cổ Tống Du Hoài, sau đó xoa xoa, nói: "Anh cứ giữ mãi như vậy cũng không được đâu. Tôi xoa bóp dùm anh, có thể giảm thiểu lượng máu mũi, nhưng mũi anh bị thương rồi, nhất định phải đi bệnh viện động dao kéo mới được."
"Vâng, cảm ơn." Tống Du Hoài cảm kích nói.
Sau khi Hậu Mẫn lo lắng nhìn sang Tống Du Hoài, sau đó bắt đầu tổ chức người làm việc ở Vương Giả đem những người bảo vệ bị thương đi kiểm tra. Những ai bị thương nặng phải đưa đến bệnh viện. Mấy người hội viên không còn chuyện xem nữa, tự động lùi ra, nhưng có không ít phụ nữ không muốn rời đi, muốn đi ra nói vài câu với Diệp Thu để xin số điện thoại.
Nếu mọi người tình nguyện thì có thể ở cùng nhau mà.
Xã hội này, không có mấy ai nghĩ việc làm chuyện đó trước hôn nhân là một việc không nên làm.
Tống Ngụ Ngôn chạy qua, đắc ý nói với Diệp Thu: "Thế này thì đám khỉ Indonesia nhất định bị cảnh sát bắt đi rồi." Hừ! Tốt nhất là tống họ vào vườn thú!"
Diệp Thu nghĩ, nếu họ có án trên người, thì sợ rằng lần này bị bắt không ra được nữa rồi. Nhưng có điều, với trí thông minh của Liên Phong Duệ, sao có thể đem đám người này ra nhỉ? Vì vậy, Diệp Thu nghi ngờ rằng đám người Indonesia này là những con rối có thân phận rất trong sạch.
Vậy thì sát chiêu thật sự, nằm ở đâu?
Tống Ngụ Ngôn thấy Diệp Thu không để ý đến cô, nhíu mày, rồi nói: "Diệp Thu, sao anh lại đến Tô Hàng? Đến rồi cũng không nói với chị em tôi một tiếng, có còn coi chúng tôi là bạn bè hay không? Thế mà chị tôi lần trước còn bảo tôi gọi điện cho anh dặn dò cơ đấy. Đúng là chẳng có lòng tốt chút nào. Giờ anh đang ở đâu? Trầm Gia? Hôm nay tôi uống nhiều rồi, không lái xe được, anh phải đưa tôi về nhà.
Bối Khắc Tùng và Hàn Ấu Lăng cũng bước về phía Diệp Thu, nghe thấy lời nói của Tống Ngụ Ngôn, hai người nhìn nhau cười, sau đó Bối Khắc tùng cười nói: "Diệp Thiếu, xem ra tối nay cậu không có thời gian rảnh rồi. Tôi và Hàn Thiếu lại phải cô đơn rồi."
"Ha ha, chúng ta cũng phải tự đi tìm niềm vui đi chứ. 12 Quan lần này không bị ai chọn rồi chứ? Đi, chúng ta đi tìm 12 Quan uống rượu. Kỳ Quan phải chịu ấm ức, chúng tôi đi an ủi một chút.
Hai người chào Diệp Thu, sau đó rời đi. Tống Ngụ Ngôn kéo áo Diệp Thu, không rời tay ra.
"Ôi." Diệp Thu thở dài, nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về."