Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận ra nhẫn Âm Linh trong tay mình không thể nào làm tổn thương được đối phương, thì Diệp Thu bỗng nhiên cảm thấy đầu của hắn đau như búa bổ.

Gã này đúng là một đối thủ đáng gờm, không những võ công cao siêu thuộc vào hạng Vương Cấp siêu cấp bảo tiêu, mà năng lực của hắn cũng vô cùng kiên định vững vàng.

Lần đầu giao thủ Diệp Thu đã biết khả năng của đối thủ giỏi hơn hắn rất nhiều.

Nhất là với chiêu điện não công kích kia, không những không làm cho đối phương bị tổn thương mà bản thân hắn cũng bị nhận đòn phản hồi làm cho đầu đau như búa bổ. Điều này chứng tỏ rằng sức mạnh tinh thần của đối thủ cao hơn hắn gấp bội.

Diệp Thu thầm hối hận trong lòng, biết trước đối thủ mạnh thế này thì ngay từ đầu đừng có giữ người ta lại một cách miễn cưỡng có phải hơn không.

Bây giờ phải làm sao đây?

Diệp Thu lắc đầu thở dài một hơi, bộ mặt lộ rõ sự thất vọng nói: "Không giữ lại được thì thôi vậy, người xưa có câu oán thù nên giải không nên kết, bản thân tôi cũng không có thành kiến gì với anh cả, hơn nữa lần ra biển này còn phải cảm ơn anh đã đối đãi tốt với tôi."

" Anh cũng là người Trung Quốc đúng không? Trông anh cũng giống người Trung Quốc! Người Trung Quốc chúng tôi có truyền thống đó là một giọt máu đào hơn ao nước lã! Vậy mà bây giờ chúng ta lại xắn tay áo lên đánh nhau máu chảy đầu rơi thế này, tôi thật sự không muốn ra tay với anh một chút nào!"

Tuy ngoài miệng Diệp Thu nói vậy, nhưng trong bụng hắn lại nghĩ lần sau đem theo Tiểu Bạch sẽ làm thịt Thiên Diệp Huân, cùng lắm là nhân lúc hắn đang một mình rủ thêm Long Nữ liên thủ lại để đối phó với hắn.

Thiên Diệp Huân nghe mà sững người không hiểu, cái gã này mới đầu to mồm to miệng nào là vì lợi ích quốc gia, lợi ích của nhân dân, có thù không đội trời chung với mình, vậy mà mới đánh có một tý thôi mà hắn đã thay đổi lời nói của mình đến 180 độ.

Thiên Diệp Huân cười nói: "Có phải là thực lực của tôi nằm ngoài sự dự đoán của anh không?"

"Đó chỉ là lý do thứ yếu mà thôi!" Diệp Thu cười nói, ai lại nói ra cho mày biết là mày giỏi hơn tao, tao không đánh lại mày nên mới thay đổi thái độ bao giờ.

"Lúc trước tôi rất vui khi nghe những lời lẽ thế này! Vì nói cho cùng thì tôi cũng không phải hung thủ gây nên sự việc của Thiên Giới, hung thủ thật sự vẫn đang chờ anh đi đối phó! Vậy nhưng, bây giờ tôi lại không muốn rời đi nữa!" Thiên Diệp Huân nói, ánh mắt của hắn không dời chiếc nhẫn trên tay của Diệp Thu lấy nửa con mắt.

"Tại sao?" Diệp Thu tuy ngoài miệng hỏi vậy, nhưng trong lòng hắn biết tỏng là Thiên Diệp Huân đang muốn lấy cái nhẫn của hắn. Đồ của hiếm thì dễ bị cướp, hơn nữa cái nhẫn này lại là bảo vật vô cùng quý hiếm.

"Xem ra nhẫn Âm Linh không có tác dụng cho anh lắm thì phải, hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch, anh thấy thế nào?" Thiên Diệp Huân cười nói.

"Không bán, cũng không đổi!" Diệp Thu cự tuyệt nói, hắn thà chết chứ không thể để chiếc nhẫn này lọt vào tay người khác.

Bản thân hắn đeo chiếc nhẫn này đã đọc được ký ức của người khác mà đã thấy run sợ lắm rồi, nếu như để người khác đọc được ký ức của hắn thì……..quả là khủng khiếp.

Bất luận thế nào cũng không thể nào để cho người khác biết được hắn có ý định nằm ngủ với cùng một lúc ba người Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi được.....

"Ố! Xem ra anh cũng hiểu được giá trị thực sự của chiếc nhẫn!" Thiên Diệp Huân thấy Diệp Thu từ chối thẳng thừng như vậy liền cười nói: "Anh chỉ biết cái trò dùng tinh thần để công kích, chứ chưa thật sự biết được nhẫn Âm Linh còn có những khả năng khác, bởi giá trị của nó không chỉ tầm thường như vậy!"

"Cái này không cần anh phải lo cho tôi, tôi sẽ từ từ ngâm cứu!" Diệp Thu xoay xoay chiếc nhẫn trên tay tủm tỉm cười nói.

Khả năng bảo vệ tinh thần của Thiên Diệp Huân quá lớn, Diệp Thu căn bản không đủ khả năng xâm nhập vào bộ não của hắn.

"Những thứ mà tôi thích thì tôi hoàn toàn có thể đoạt nó cho bằng được!" Vừa dứt lời thì Thiên Diệp Huân liền phóng tới, thân ảnh của hắn trùng trùng điệp điệp như hóa thành trăm hình bóng Thiên Diệp Huân cùng một lúc ùa ập vào Diệp Thu.

Xoẹt!

Đến cũng nhanh mà lui cũng rất nhanh.

Một đạo ngân quang vụt sáng cắt vào khoảng không, nhưng vẫn kịp nghe thấy tiếng quần áo bị cắt rách.

Không biết tự lúc nào, vũ khí bí mật của Diệp Thu đã nằm trong tay của hắn.

Tay phải của hắn lúc này đã xuất hiện một thanh kiếm sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.

Trạng thái tinh thần của Diệp Thu căng lên tột độ, hắn mở to tròng mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp Huân.

"Thú vị thật! Đúng là thú vị, nếu như tôi đoán không lầm thì thanh kiếm trong tay anh chính là Độ Ma Kiếm của Mật Tông đúng không? Những bảo vật vô thượng đều nằm trong tay của anh hết cả, không biết trên người anh còn bảo vật nào nữa không?"

"Cũng chỉ có hai thứ này thôi" Diệp Thu nói.

"Tiếp tục!" Diệp Thiên Huân nói, thân hình hắn lấy chân phải làm trụ rồi quay như chong chóng.

Diệp Thu phát hiện Thiên Diệp Huân không hề mở miệng nói chuyện với hắn, nhưng lời hắn nói vẫn vang lên đều đều.

Gia tộc Thiên Diệp có thể làm điên đảo Thiên Giới hẳn nhiên là phải có những tuyệt kỹ kinh người.

Diệp Thu biết Thiên Diệp Huân đang dùng Phúc Ngữ (nói bằng bụng!). Đó là tuyệt chiêu của Ác Quán Mãn Doanh Đoàn Diên Khánh cha của đại sắc lang Đoàn Dự trong <Thiên Long Bát Bộ>.

Chỉ khác nhau ở chỗ Đoàn Diên Khánh làm vậy vì do ông ta bị tàn tật, còn Diệp Thiên Huân làm vậy chắc chắn có nguyên nhân khác!

Bí mật chắc chắn sẽ có một ngày sáng tỏ.

Nhờ vào nội khí trong cơ thể mình, Thiên Diệp Huân quay người càng lúc càng nhanh, hàng trăm nghìn tàn ảnh cứ thể được phát tán ra, thật thật giả giả, hư hư thực thực làm cho mắt trần khó mà phân biệt được.

Diệp Thu chớp chớp mắt, hắn bây giờ không thể nào phân biệt được đâu là Thiên Diệp Huân thực sự nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Mắt không nhìn ra được, bây giờ chỉ còn dựa mỗi vào đôi tai của hắn mà thôi.

Diệp Thu nhắm luôn mắt lại, dỏng tai lên nghe ngóng. Cao thủ đối đầu với nhau thì đôi tai có khi còn hữu dụng hơn đôi mắt.

Vì khi nhìn bằng mắt thì rất dễ bị lừa vì tốc độ của đối phương quá nhanh, võng mạc của mắt không kịp phản ứng tạo ra những ảnh giả trong mắt. Nhưng với đôi tai thì lại không thế.

Xoẹt!

Cả thân hình của Thiên Diệp Huân lúc này bỗng chốc biến thành một cơn cuồng phong, và mục tiêu càn quét của hắn chính là Diệp Thu.

Đôi tai của Diệp Thu dỏng lên nhưng hắn không chạy trốn ngay lúc này.

Diệp Thu nắm chặt lấy thanh kiếm nhắm chuẩn mục tiêu để phóng ra một nhát chí mạng.

Cả thân hình của Diệp Thu lúc này đã bị cuốn vào trong cơn cuồng phong kia.

Toàn bộ khí lưu nhất thời bốc thẳng lên không chụp lấy toàn bộ thân hình của Diệp Thu.

Đây là tuyệt học của gia tộc Thiên Diệp, Phúc Khí Năng Lượng Ba, đây là khí của cơ thể hòa quyện với khí lưu của tự nhiên mà thành, và cũng là cảnh giới cao nhất trong võ học, chỉ trong nháy mắt có thể cắt người ra làm đôi giết chết đối thủ ngay lập tức.

Lúc này toàn bộ thân hình của Diệp Thu đã nằm gọn trong cơn cuồng phong của Thiên Diệp Huân, cơn cuồng phong gào thét dữ dội, nó quay điên cuồng chóng mặt, giống như một quả bóng sắp nổ, toàn bộ khí lưu cuộn thành một đống rồi đột nhiên nổ ra tứ phía.

Hai luồng nhân ảnh thoắt một cái bắn từ trên không xuống dưới chân núi.

Ầm!

Hai người cùng đáp đất một lúc, thân hình của Diệp Thu loạng choạng lui lại mấy bước mới đứng vững được, còn Thiên Diệp Huân vẫn đáp đất rất nhẹ nhàng, chỉ có đôi chân của hắn hơi run lên một chút.

Trên mặt của Thiên Diệp Huân lúc này có vài vết cứa của dao, quần áo cũng đã bị chém nát bươm, thậm chí ống tay áo còn bị cắt đi một nửa.

Quần áo trên người của Diệp Thu vẫn còn nguyên vẹn, nhưng sắc mặt của hắn trắng bệch, khóe miệng rỉ máu.

Theo tình hình này thì Diệp Thu đúng là bị thương nặng hơn đối thủ.

"Đưa nhẫn Âm Linh đây, tôi sẽ không giết anh!" Thiên Diệp Huân đưa tay ra nói.

Tuy quần áo của hắn ta bị Diệp Thu chém cho nát bươm, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ phong độ vốn có của mình.

"Tự đến đây mà lấy này!" Diệp Thu đưa tay lên chùi vết máu trên mép cười lạnh nói.

Lần này, hắn đã cố gắng hết sức mình rồi. Ngày trước khi giao đấu với đối thủ hắn thường giữ lại một chút thực lực, một phần là vì muốn giữ miếng để phòng thân, một phần là vì đối thủ của hắn quá yếu.

Nhưng hôm nay đối thủ mà hắn gặp lại quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hắn thầm nghĩ tên khốn này chắc từ nhỏ đã ăn nhiều bài thuốc đại bổ, chứ không thì hắn còn trẻ như vậy làm gì mà có nội công thâm hậu như thế này được. Diệp Thu từ trước đến giờ luôn nghĩ bản thân mình là một nhân tài, nhưng hắn không ngờ hôm nay hắn lại gặp được một người còn có tài hơn cả hắn.

Tên khốn này bắt buộc phải chết.

"Anh nên biết rằng anh hiện giờ không phải đối thủ của tôi, còn tôi thì lại không muốn giết anh chút nào!" Thiên Diệp Huân nhìn Diệp Thu nói: "Tôi chỉ muốn lấy chiếc nhẫn Âm Linh mà thôi!"

"Tôi cũng cần đến nó!" Diệp Thu đáp, hắn thầm thở dài trong bụng nghĩ rằng chắc hôm nay phải bỏ mạng sa trường rồi.

Bất luận thế nào chiếc nhẫn này cũng không được phép rơi vào tay của người khác.

Diệp Thu không phải là người chết vì sĩ diện hay lòng tự tôn, mà là vì chiếc nhẫn này hắn sẵn sàng hy sinh vì nó.

Thiên Diệp Huân thấy Diệp Thu vẫn cứng đầu cứng cổ, liền từng bước từng bước lừ lừ tiến lại bên Diệp Thu.

"Chờ chút!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Christino với bộ áo cung đình tuyệt đẹp đứng trên đỉnh núi lên tiếng.

Thiên Diệp Huân không ngờ Christino bất ngờ tới đây, trong bụng thầm cảm thấy lo lắng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười cười nói: "Sao vậy? Cô em Chritino, cô em cũng muốn ra tay với anh sao? Lẽ nào cô em muốn nhúng tay vào việc này để gia tộc Atlantis và Thiên Diệp trở mặt thành thù, để một mình Long tộc độc quyền hay sao?"

Christino lạnh lùng nói: "Tôi chỉ đến tặng cho Diệp Thu một món quà mà thôi!"

Không chờ cho Thiên Diệp Huân kịp có phản ứng, Christino đã đến gần Diệp Thu.

Cô im lặng đứng trước mặt Diệp Thu, trông thấy bộ mặt trắng bệch của hắn làm cho trái tim cô quặn thắt lại.

Cảm giác này sao mà quen quá, nhưng mình không thể nhớ ra được nó từng có khi nào.

"Anh không sao chứ?" Christino lên tiếng hỏi Diệp Thu.

"Có!" Diệp Thu cười khổ đáp.

Trông mình tàn tạ thế này rồi thì làm gì lại không sao được chứ?

Ngực của Diệp Thu bị ăn một chưởng của Thiên Diệp Huân, bị nội thương khá trầm trọng, nếu như lĩnh thêm một chưởng nữa e rằng lục phụ ngũ tạng của hắn sẽ vỡ nát mà chết.

Christino lúc này tiến sát đến bên người Diệp Thu hơn, hắn bất giác cảm thấy một mùi thơm nhè nhẹ ập vào mũi của hắn, mùi thơm này vô cùng đặc biệt, khác hẳn mùi thơm của nước hoa mà hắn thường ngửi thấy.

Diệp Thu nhìn vào gương mặt đẹp như tranh vẽ của Christino mà không hiểu cô sắp tặng cho mình món quà gì nữa.

Christino chỉ im lặng đứng trước mặt hắn, một lúc sau cô mới hạ quyết tâm nhìn vào ánh mắt của Diệp Thu thật lâu, rồi đưa ngón tay của mình lên cắn một cái. Một việc lạ xẩy ra, máu của Christino chảy ra không phải là màu đỏ mà là màu vàng, nó không hề tanh hôi mà thơm phức, không chờ cho máu rơi xuống dưới đất, Christino liền nhét luôn ngón tay của mình vào miệng của Diệp Thu nhẹ nhàng, âu yếm nói: "Mau uống đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK