Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em thích cô gái của Lâm gia đó?"

Trong căn phòng xa hoa đặc hưởng của trọng tài, cơ thể Yến Thanh Phong với tư thế đẹp nhất nằm trên sofa, trong tay cầm ly rượu cao chân long lanh trong suốt, vẻ mặt tươi cười nhìn người thanh niên ngồi đối diện hắn.

Trong lòng, hắn không thích người em họ này lắm. Vì hắn không đủ thông minh, nhưng luôn muốn làm những việc vượt ra ngoài chỉ số thông mình của hắn. Nhưng hắn là người được chọn cho gia chủ kế tiếp của Yến gia, mà cha ruột của Yến Khang lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tỉnh nào đó. Chỉnh hợp thế lực của gia tộc tới hoàn hảo, phát huy sức ảnh hưởng lớn nhất, là một gia chủ phải có năng lực đầy đủ.

Đừng nói Yến Khang là một người, hay là người thực vật, trước mặt hắn, Yến Thanh Phong cũng giữ thái độ tôn trọng.

Người có thể có giá trị lợi dụng, đều có thể có được sự tôn trọng của hắn, đây cũng là nguyên nhân thuộc hạ hắn có thể tụ tập một đám công tử, hơn nữa những người này cam lòng nghe lệnh.

Yến Khang hơi sợ Yến Thanh Phong, cảm giác này giống với tình cảnh mỗi năm đón tết tới bái kiến Yến lão gia tử vậy. Thực lực một người nắm giữ đủ lớn, vậy thì trên người hắn tất nhiên sẽ sản sinh ra khí thế, hoặc là ung dung hoặc uy nghiêm, sát phạt tùy ý.

"Vâng, bọn em…. Lúc cùng tham gia lớp huấn luyện, thì có tình cảm" Yến Khang thành thật trả lời. Hắn không dám nói dối.

Yến Thanh Phong cười lớn ha ha, nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nam nữ yêu nhau vốn là chuyện thường tình, có gì mà ngại? Hôm nay anh cũng thấy cô gái đó rồi, rất đáng yêu, rất xứng đôi với em họ".

Yến Khang trong lòng kích động, Yến Thanh Phong lại chính miệng gọi mình là em họ, chẳng lẽ nói, địa vị của mình đã được gia tộc công nhận rồi sao?

Nhưng nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay ở nhà ăn, trong lòng Yến Khang lại vô cùng đau khổ.

Trời ơi, cứu con với, người con yêu cô ấy không yêu con.

Yến Thanh Phong không phải người thường, sao không hiểu em họ mình bây giờ đang nghĩ gì, bưng chén trà ngồi bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Cảm thấy rất khó khăn phải không?"

"Vâng" Yến Khang gượng cười, "Em theo đuổi cô ấy rất lâu rồi, nhưng cô ấy chưa từng nhìn thẳng vào em, em vốn trong lòng còn thấy may mắn, vì cô ấy cũng có thái độ lạnh nhạt như vậy với những người đàn ông khác. Nhưng không ngờ hôm nay…..hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Mặc dù trước mặt một người đàn ông khác nói ra thất bại tình cảm của mình là một chuyện rất mất mặt, nhưng nếu Yến Thanh Phong hỏi, hắn cũng không tiện giấu, hơn nữa chuyện hôm nay hắn cũng đã nhìn thấy rồi, nếu nói dối ngay cả chuyện nhỏ nầy, e là sau này mình không có cơ hội gia nhập vào vòng tròn trung tâm của Yến Thanh Phong nữa.

Yến Thanh Phong trầm ngâm một hồi, nhấp ngụm rượu, để chất lỏng thơm mát này lên men trong họng, một lát sau, nói: "Có thể kết hôn với tiểu công chúa của Lâm gia, rất thích hợp với lợi ích của Yến gia. Phải biết rằng, sức ảnh hưởng trong quân đội của chúng ta luôn rất yếu, nhưng theo tình hình hôm nay, cơ hội em theo đuổi thành công hình như không lớn lắm, đúng không?"

"Vâng" Yến Khang vô cùng xấu hổ. Nếu có thể nắm bắt được tiểu công chúa của Lâm gia tốt biết bao. Mình có thể một phút lên tiên, sức ảnh hưởng trong Yến gia nâng cao lên không nói, nói không chừng có thể bức được Yến Thanh Phong, sau này đâu còn nhìn sắc mặt người khác mà hành sự chứ?

Nhưng, cơ hội là xa vời.

Tên Diệp Thu kia, đúng là đáng chết. Yến Khang lại đương nhiên chuyển mục tiêu hận thù của mình lên người Diệp Thu, nếu không có hắn, mình thật ra vẫn có hi vọng.

"Uh, cách chinh phục con gái không chỉ có một, có rất nhiều cách, cho nên, vẫn phải dùng một số thủ đoạn khác" Yến Thanh Phong híp mắt nhìn Yến Khang, lời nói không tâm chính lại vô cùng đầu độc.

"Thủ đoạn khác?" Yến Khang không hiểu.

"Đúng vậy, thủ đoạn khác, ví dụ, thuốc mê? Ha ha, anh chỉ tiện miệng nói mà thôi. Thật ra cách đàn ông đối phó với phụ nữ có vô số loại, chỉ xem em có động não hay không. Uh, Yến Khang , coi chuyện này là cuộc khảo hạch năng lực của em đi, xem em có khiến người khác thất vọng hay không". Yến Phong Thong cười ha ha nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Yến Khang lại toát mồ hôi lạnh.

Dùng thuốc mê đối phó với con gái Lâm gia? Nếu sự việc bại lộ, mình e là chết không có chỗ chôn rồi.

Nhưng, Yến Thanh Phong sao lại muốn mình làm như vậy? Việc này có lợi gì cho hắn?

Yến Khang biết mình đã rơi vào âm mưu, nhưng bị vây xung quanh không tìm ra được cửa ra.

Hai giờ chiều, thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng lại bắt đầu.

Đội viên Điền Thử của bộ đội số 5 ra trận, lần nữa lấy thủ đoạn uy lực như sấm sét đánh bại tuyển thủ của tiểu đội Cuồng Phong. Bộ đội số 5lập lên kỳ tích thắng liền ba trận.

Cuồng của tiểu đội Tử La Lan và đội viên của liên đội hải phong thi đấu kịch liệt hai mươi phút, cuối cùng thắng cuộc, mặc dù vết thương chi chít, nhưng cuối cùng cũng giành được một điểm cho Tử La Lan.

Người kế tiếp ra trận là Giang Yến Tử và đội viên Sa Ngư (Cá mập) của tiểu đội Cuồng Phong. Giang Yến Tử là đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, thực lực tất nhiên không cần nghi ngờ. Thi đấu với một đội viên bình thường của tiểu đội Cuồng Phong, phải không hề lo lắng mà giành thắng lợi mới đúng, nhưng không ai ngờ tới trận đấu lại kịch liệt tới mức độ thế này.

Sau trận đấu bọn Diệp Phong mới nghe nói Sa Ngư là người có thực lực mạnh nhất của tiểu đội Cuồng Phong, tương xứng với đội trưởng Ngân Ly của bọn họ. Cũng may là đội trưởng Giang Yến Tử đích thân xuất mã, nếu là thành viên khác của tiểu đội Tử La Lan, nói không chừng chỉ có thể thảm bại.

Bởi vậy cũng chứng mình, lần thi đấu này là đầm rồng hang hổ, ẩn dấu thực lực há chỉ mình Diệp Thu? Giang Yến Tử và Sa ngư là hai người phụ nữ xinh đẹp, hai người lúc mới lên sàn, dưới khán đài tiếng vỗ vay như sấm rền.

Từ lúc mở màn thi đấu võ thuật, lần đầu có hai nữ tuyển thủ cùng lên sàn thi đấu, hơn nữa còn là hai đại mỹ nhân.

Giang Yến Tử tay trắng nõn nà, khí chất xuất chúng, lạnh lùng nho nhã, Sa Ngư da màu bánh mật, khỏe mạnh rắn chắc, gợi cảm mạnh mẽ. Hai mỹ nhân phong cách khác nhau đứng trên võ đài, cho dù vẫn chưa chính thức bắt đầu, người xem bên dưới đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Cuối cùng cũng được "ăn mặn" rồi.

"Xin chỉ giáo" Ánh mắt Sa Ngư sắc bén nhìn Giang Yến Tử đối diện nói. Đội trưởng nói người phụ nữ này vô cùng cường hãn, hai mươi năm trước đã nổi danh khắp Yến Kinh….Nhưng nhìn tuổi tác của cô cũng chỉ hai ba mươi tuổi. Đúng là yêu quái.

Giang Yến Tử khẽ gật đầu, nhưng không có hứng thú nói chuyện. Ngoài trước mặt Diệp Thu ra, cô đều không có hứng nói chuyện với bất kỳ ai. Mà Diệp Thu cũng là vì người cha đã mất của hắn.

Cùng với âm thanh bên cạnh, hai người liền đồng thời xông tới đối phương. Đồng thời ép thấp người lao xuống, đầu giơ trước, tốc độ nhanh kinh người.

Lúc tới điểm ở giữa, Sa Ngư đột nhiên tốc độ như cá bơi hạ thấp người xuống, sau đó hai tay chạm đất chuyển thành điểm chống đỡ, hai chân mở rộng, thành hình cái kéo cắt về phía chân Giang Yến Tử. Chiêu này là chiêu nổi danh của tiểu đội Sa Ngư. Chỉ cần Giang Yến Tử không né tránh kịp bị Sa Ngư dính vào chân, cô liền có thể mượn lực này đánh lên người cô, tốc độ đánh liên tục.

Tiếp đó, lúc Sa Ngư buông đối phương ra thì cơ thể của đối phương bị cuộn lại không thể phản đòn linh hoạt, đối thủ đã không có lực phản công rồi.

Cách tôn trọng đối thủ là không để lại đường sống.

Nếu đội trưởng nói người phụ nữ này là một cao thủ, cô chỉ có toàn lực ứng phó.

Khóe miệng Giang Yến Tử hiện lên nụ cười chế giễu, vừa lên đã muốn tấn công hết sức, hoặc là chứng minh kinh nghiệm đối địch của cô gái này không đủ, hoặc chứng minh cô có đủ tự tin với thân thủ của mình.

Thân là thành viên của bộ đội đặc chủng, kinh nghiệm đối chiến không đủ, khả năng này rất thấp. Vậy thì, ý cô ta là nói đối phó với mình có đủ tự tin?

Lực uốn tới trình độ thế này, so với đánh vòng quanh trước thi đấu của Diệp Thu thần không biết quỷ không hay giữ chặt đối phương, đúng là còn kém xa.

Giang Yến Tử quát lên một tiếng, dồn khí đan điền, bước chân đột nhiên dừng lại, mượng lực xông tới vừa nãy mà nhảy cao lên, chạy nhanh như gió, cú nhảy này phải cao tới hơn hai mét.

Trong tình huống trong không trung không có bất kỳ trợ lực nào, Giang Yến Tử miệng hít vào một hơi, lại dùng lực, di chuyển ba mươi cm trong không trung, lúc này, cô vừa vặn lướt tới phạm vi tấn công của Sa Ngư. Còn Sa Ngư liên tục làm sáu lần động tác gió thu quét lá rụng dưới sàn, vẫn không đợi được Giang Yến Tử hạ xuống.

"Ta không tin cô sẽ không xuống" Trong lòng Sa Ngư thầm nghĩ, nhưng hai tay lại không muốn chống giữ, quyết định rồi, chỉ cần cô hơi hạ xuống, sẽ cho cô nếm mùi khổ sở.

Giang Yến Tử quả thật không thể trong không trung lâu được, nhưng tư thế lúc cô hạ xuống được điều chỉnh. Nếu không phải hai chân chạm đất đơn thuần, như vậy rơi xuống, có thể bị Sa Ngư thủ thế bên dưới kéo xuống.

Một chân khẽ gập lại, chân khác lại duỗi về trước, với lực ngàn cân cơ thể nhanh chóng xuống dưới. Cả người đập thẳng xuống đỉnh đầu Sa Ngư.

Hai tay Sa Ngư chống đỡ, đạp lùi sau ba bước, vừa tránh ra khỏi phạm vi tấn công của Giang Yến Tử, không ngờ chân Giang Yến Tử gập lại lúc nãy đột nhiên duỗi thẳng, Sa Ngư lại chật vật lui về sau, nhưng đã không kịp nữa, sau đó chân hai người lần đầu tiên va đâp mạnh vào nhau.

Một người đã có ý đồ, một người vội vàng ứng phó. Chiêu thứ nhất Sa Ngư chịu bất lợi, xương đùi chân trái bị mũi chân đi giày da của Giang Yến Tử đá trúng, kêu lên một tiếng, nhưng không dám liều lĩnh tấn công như vậy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK