Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng giống như lúc trước, không có cảnh quyền phong vù vù rồi hai bên đẩy lùi nhau ra.

Hai nắm tay của Diệp Thu và Tham Lang tốc độ như hai con sóng lớn va chạm một chỗ, bên ngoài thoạt nhìn nhẹ, không có chút lực nào, nhưng bên trong sinh ra chấn động mãnh liệt.

Nhất trọng kình.

Đây là lực lượng sau khi quán trú vào cánh tay, chỉ cần là một người thường tùy tiện đánh ra một quyền cũng có thể sinhh ra sức lực không nhỏ.

Diệp Thu vừa rồi phối hợp tam cước chiết xạ điên cuồng oanh tạc Tham Lang, hai người va chạm không dưới mấy trăm lần, đại đa số đều sử dụng loại quyền ngắn gọn hữu dụng này.

Nhị trọng kình. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đây là sau khi sử dụng nhất trọng, đêm nội lực từ lâu tu luyện chuyển thành sức mạnh, lực cũ suy kiệt, lực mới lại nổi lên, có hiệu quả đánh bất ngờ. Người có thể sử dụng nhị trọng kình, đều là người có thành tựu trong khí công, thậm chí còn có cả khí công tông sư. Đương nhiên, lực đạo như vậy không phải mãi sinh không kiệt, mà cần tích lũy dần dần trong cơ thể.

Mà tam trọng kình cũng tứ trọng kình chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tất cả mọi người đều biết có, lại cực hiếm người chân chính gặp được.

Diệp Thu lần này hạ nhẫn tâm, muốn cho Tham Lang nếm chút khổ sở.

Hắn điên cuồng công kích như mưa rào, Tham Lang tuy rằng mặt ngoài ứng phó được, nhưng Diệp Thu cảm giác quyền phong của hắn có chút hỗn độn, hơn nữa cái nhìn đại cục ngày càng kém, vô luận ai bị vây trong một trận quyền đầu như vậy cũng xuất hiện vấn đề.

Diệp Thu cần chính là loại hiệu quả này, hắn không cần đến một giây đồng hồ thời gian liên tục phát lực, dùng tam trọng kình đánh bại Tham Lang, mặc dù Tham Lang biết là tam trọng ám kình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng không kịp làm ra phản ứng gì.

Nhất trọng kình, hai người lực lượng ngang nhau.

Nhị trọng kình, nắm tay hai người va chạm cực nhanh rồi tách ra, sau đó lại càng chặt chẽ tiếp xúc.

Ầm!

Diệp Thu trợn hai mắt, thân thể căng ra, tay đẩy ngang về phía trước, lực lượng từ đan điền điên cuồng tuôn ra, toàn bộ lực lượng thân thể dồn lên quyền đầu.

Binh!

Bình!

Bình!

Tham Lang bị mạnh mẽ đánh vào, thân thể lảo đảo lui về sau, hai chân dạng ra, đế giày ma sát với nền sàn tạo thành vết, vội dùng Thiên Cân Trụy khó khăn lắm mới dừng lại được thân thể.

Trong cổ họng một chút ngọt ngòn, phun ra một búng máu.

Một kích này, khiến nội tạng hắn bi thương.

"Không tồi, trong truyền thuyết nói thần tiên cũng không trốn nổi tam trọng kình a? Nếu mày biết sử dụng tứ trọng ám kình chỉ sợ tao mất mạng không nghi ngờ." Tham Lang vươn ngón cái lên lau miệng, sau đó bỏ ngón tay vào miệng liếm liếm. "Nếu mày không có bổn sự này, vậy ngược lại khiến tao có chút thất vọng đó." Diệp Thu cười nói.

Trong lòng hắn thực lực Tham Lang vượt xa biểu hiện của hắn.

Mà hiện tại Tham Lang biểu hiện tốc độ cùng lực lượng không lớn, chẳng lẽ phía sau hắn còn có ám chiêu?

À, hắn vì sao còn chưa sử dụng thuốc kích thích gen?

Xem ra, lực áp bức còn chưa đủ a.

"Được rồi, phần nóng người đã xong." Tham Lang trầm ổn nói, tuy rằng vừa bị Diệp Thu làm bị thương nhưng ngữ khí ngược lại càng cuồng vọng.

Thì ra vừa rồi chỉ là làm nóng người?

Người dưới đài nghe hai người nói chuyện chút nữa ngã ngửa.

Hai tên này thực là quái vật a, cho dù học võ từ trong bụng mẹ, cũng khó có thể luyện tới mức này a? Hơn nữa, bọn họ sử dụng công phu hoàn toàn vượt quá khả năng của bộ đội đặc chủng.

Không có vị giáo luyện nào giám đứng lên vỗ ngực nói tôi dạy ra hai đệ tử như thế này.

"Cũng nên xong lâu rồi." Diệp Thu gật đầu nói, hắn vừa rồi sử ra cấp công (xem chú thích chương trước), nhìn có vẻ tốn sức, nhưng thực ra là hắn tiến vào cảnh giới vong ngã, mức này sẽ không khiến thân thể tiêu hao năng lượng, ngược lại còn nâng cao chút chiến ý.

Sát thủ là do không ngừng giết người mà luyện ra sát ý, mà chiến ý cũng do chiến đấu mà luyện ra, chiến ý của Diệp Thu đã thành, hiện tại muốn có cơ hội xuất thủ.

Nếu như Tham Lang chỉ có thế, chẳng phải là không thú vị sao?

Khi anh muốn làm chút chuyện vận động trên giường, khi mình đang bừng bừng hứng chí, người yêu lại giơ tay đầu hàng, chẳng lẽ anh không có ý kiến?

Hai người đối nhãn, ánh mắt chạm một chỗ.

Toàn bộ đại sảnh huyền vũ im lặng vô cùng, không một tiếng vang, mặc dù ngay cả phó cục trưởng Cao Sâm uống nước, cũng nghe rõ cả âm thanh nước chảy xuống cổ họng.

Huuuuu!

Tham lang vẫn luôn trầm ổn bỗng nhiên rống lên, hai tay nắm chặt, than thể rung động răng rắc, không phải do uống thuốc kích thích gen mà do xương cốt chịu lực lượng quá lớn mà kêu lên. Cả người Tham Lang như đột nhiên lớn lên, chân tay dài ra thậm chí ngay cả nấm tay cũng lớn hơn một chút.

Đương nhiên, đó chỉ là ảo giác.

Khi tu vi một người tới một mức nhất định, dù bản thân có tướng ngũ đoản, cũng có thể khiến người ta cảm giác cao lớn vô cùng.

Bạo cốt?

Rút cuộc đã muốn động thật?

Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch, vẻ mặt chờ mong đợi Tham Lang công kích.

Bạo cốt, đem lực lượng trong xương cốt lấy ra, sau đó chuyển hóa trực tiếp thành lực công kích để sử dụng. Loại công phu này giống như công phu phòng ngự Thiết Bố Sam, về mặt nguyên lý có chút tương tự. Đều là dùng khí ở ngoại giới dẫn phát lực lượng trong xương cốt, mà bạo cốt không dùng để phòng thủ mà để tấn công, đương nhiên yêu cầu đối với thân thể người luyện cực cao.

Cao thủ bình thường căn bản không chịu nổi cảm giác đau đớn khi thi triển công phu này, thân thể kiến cường. Thân thể không đủ dẻo dai không thể sử dụng loại công phu này.

Người có thể chiến đấu, có thể di chuyển hoàn toàn là do xương chống đỡ, một người lực đạo lớn nhỏ, nếu nói lực đạo lớn nhỏ, không bằng nói là luyện xương.

Một người xương cốt càng rắn chắc, vậy quyền đầu đánh ra lực đạo càng lớn. Mà da thịt thuộc loại công cụ dùng để công kích, xét mặt nào đó còn làm giảm lực công kích.

Tham Lang thuộc hàng cao thủ của đội năm, cho dù trong thế giới lính đánh thuê hay sát thủ, thực lực của hắn cũng phải đứng trong top đầu. Cốt cách của hắn thuộc loại hiếm có, tốt hơn so với Hỏa Hầu, thuộc loại xương thô mà cân đối. Thân thể cường hãn có thể chịu được thống khổ của Bạo Cốt, mà uống thuốc kích thích gen như uống nước, phương diện chịu đựng cũng không vừa.

Nhưng mà loại võ công này vốn thuộc võ công cổ truyền của Hoa Hạ, sao lại xuất hiện trong bộ đội đặc chủng?

Tính ra, cũng đến trăm năm rồi không thấy ai sử dụng bạo cốt a?

Ông!

Tham Lang thay đổi phương thức công kích, quyền không hề cương trong nhu như trước mà là một quyền đánh ra, ẩn ẩn tiếng sấm rền.

Sau khi sử dụng bạo cốt xong, da thịt cũng chuyển thành màu đỏ nhạt, hơn nữa da thịt mỏng như giấy, như người bị lột da, chỉ dùng xương cốt để công kích.

Khiến cho người ta không thể không nghĩ trò chơi chiến binh khô lâu.

Đương nhiên, bộ xương trước mặt Diệp Thu không đơn giản như trong game, tính ra ít nhất cũng thuộc loại khô lâu thống lĩnh, cấp bậc boss hoàng kim.

Nắm tay trong nháy mắt di chuyển, Diệp Thu không né tránh mà đón đỡ, thân thể sử ra tam cước chiết xạ liên tục đổi vị trí, cuối cùng lại về chỗ cũ, chuẩn bị dọc sườn chế trụ cổ tay Tham Lang thì một cước của Tham Lang đã đá tới.

Diệp Thu chỉ lại né tránh.

Tốc dộ hắn nhanh hơn Tham Lang, nhưng Tham Lang từ bao lần tích lũy kinh nghiệm tác chiến cùng ánh mắt nhìn cục diện cao hơn hẳn Diệp Thu. Diệp Thu muốn dùng tốc độ để dụ Tham Lang vào tiếu tấu của mình, nhưng Tham Lang vẫn chậm rãi không chịu mắc câu.

Trong tầm nhìn của đội viên bình thường, một người cực nhanh, một người quá chậm, khiến bọn họ sinh ra cảm giác nước giếng không phạm nước sông, nhưng khi Diệp Thu vs Tham Lang ra chiêu, đều là chiêu bảo toàn, nếu cảm thấy mình không chống nổi, liền dùng ra sát chiêu lưỡng bại câu thương.

Đối với Tham Lang chính là ý hay, dù sao thân thể đội năm biến thái, hơn nữa có thuốc kích thích gen có công năng chữa trị, hai người cùng chịu đòn, chỉ có Diệp Thu chịu thiệt.

Phật!

Đang công kích, thân thể Tham Lang đột nhiên kêu vang, Diệp Thu đang nâng cao cảnh giác, bỗng phía sau đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, khí huyết quay cuồng, lảo đảo tiến lên vài bước, thật lâu sau mới đè nén được cảm giác nôn nao trong cơ thể.

Sao lại thế?

Rõ rằng mình đã cuốn lấy hai tay Tham Lang, hai chân cũng thủ vững, chỉ cần hắn hơi động, mình có thể phát động công kích.

Sau lưng mình sao đột nhiên lại bị tổn thương?

Nhìn hai tay Tham Lang, Diệp Thu trong lòng thầm cân nhắc.

"Đây là chiêu thức gì?"

"Ký quái, hay do cấu tạo cơ thể? Cánh tay hắn sau có thể vòng đánh ra sau lưng?"

"Hôm nay xem trận này thực sự đại khai nhãn giới, đội trưởng, anh biết đây là chiêu thức gì không?"

Diệp Thu là người trong cuộc hơn nữa còn đang tập trung chiến đấu cùng Tham Lang còn không biết xảy ra chuyện gì.

Người xem lại nhìn rõ.

Tham Lang vung quyền phải đánh về phía cằm Diệp Thu, tay trái nhanh như dao chém về sườn Diệp Thu, bị tay Diệp Thu ngăn lại, không trúng thân thể Diệp Thu.

Nhưng tay trái hắn không buông tha, thân thể hơi nghiêng toàn tay liền thân, như con giun không xương, lách về phía sau Diệp Tu, tại vị trí không phòng bị này vỗ một chưởng, nếu không phải Diệp Thu phản ứng nhanh, chỉ sợ là một kích này cũng khiến hắn trọng thương.

Tham Lang nhếch miệng cười, nhìn Diệp Thu đang cau mày suy nghĩ.

Là đối thủ, hắn không phải đem tuyệt chiêu của mình báo cáo lại, đó là hành vi của kẻ ngốc.

Đội năm sùng bái vũ lực, mạnh nuốt yếu, kẻ chiến thắng mới có thể sống.

Hắn phải làm một việc đó là chiến thắng, không ngừng chiến thắng. Minh chứng cho những chiến thắng này chính là những quân công chói mắt trên người.

Hơn nữa, Tham Lang hưởng thụ trận đấu này.

Có thể bức mình sử ra thực lực thực sự, người trẻ tuổi trước mặt này còn chưa đến hai mươi a.

Anh hùng tĩnh mịch, đối thủ khó cầu, hắn chỉ có thể dùng toàn bộ sở học để hưởng thủ niềm vui sướng khi chiến đấu, cùng biểu hiện kính ý với Diệp Thu.

Đúng vậy, Diệp Thu là đối thủ của hắn, đối thủ chân chính, không phải là trò chơi trẻ con nữa.

Chiến nào!

Không chiến đấu khác nào là chết!

Con đường này mình ta nhịp bước sao?

Con ếch không hướng về dòng suối, chỉ là ếch trong đáy giếng mà thôi.

Tham Lang hai mắt trợn lên, xương cốt toàn thân rung động, chiến ý cao ngất, hai chân bước ngắn di chuyển, lên hai bước, lùi bốn bước, tiến bốn lui một, vo tình mà như cố ý dùng ra thân pháp hình bát quái.

Thái Cực tiểu toái bộ, còn Thái Cực Trang Lăng Ba bộ, chính là của một vì tài đam mê nghiên cứu thái cực hơn mười năm tạo ra một đạo bộ pháp này.

Tham Lang chân như không chuyển động, thân hình dần mờ ảo, lúc trước vì hình tượng thô dã của hắn mà mọi người đều nhầm tưởng hắn là một đối thủ trọng cương kình, mà khi hắn sử ra nhu, lại khiến mọi người như gặp ảo giác.

Lần này lại đổi thành Tham Lang chủ công.

Bạo cốt, phối hợp với Thái Cực tiểu toái bộ, thế công như vũ bão đánh tới Diệp Thu.

Ầm!

Ầm!

Bốp !

Bốp!

Hai người chiến đấu khó phân thắng bạo, lúc trước Diệp Thu sử dụng tam cước chiết xạ cùng nhị trọng kình chủ công, Tham Lang phòng thủ, lúc sau Tham Lang bạo cốt cùng Thái Cực tiểu toái bộ chủ công, Diệp Thu toàn lực chống đỡ.

Toàn bộ hội trường đều vang lên tiếng xương cốt răng rắc, cùng tiếng kêu như kim loại, đó là tiếng vang khi xương cốt Diệp Thu va chạm Tham Lang.

Nhảy lên hạ xuống, hàng ngàn tư thế, hai cao thủ buông mình chiến đấu, liên tục xuất ra kỳ chiêu khiến người ta ánh ngời hai mắt, nhịn không được trầm trồ khen ngợi. Mà nhiều pha nguy hiểm lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, thậm chí thở cũng không dám, sợ tiếng hô hấp của mình ảnh hưởng nhịp đọ trận đấu trên đài.

Giang Yến Tử nhìn thân ảnh tiêu diêu đang chiến đấu với Tham Lang, ánh mắt cuồng nhiệt, trên mặt còn đầy vui vẻ, trong mắt liên tục lóe lên những tia sáng kì dị.

"Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của anh? Diệp Không Nhàn a Diệp Không Nhàn, không hổ danh Vương Sư.....ông rút cuộc sao có thể dạy dỗ ra tên quái thai như vậy? Hai mươi năm trước thiên phú kì tài, mang danh là nam tử đệ nhất Yến Kinh ôn hận ra đi, một kiếm khuấy động cả Kinh đô, có lẽ ông còn không cam lòng? Hiện tại, hắn mang cừu hận của ông trở lại."

"Quỷ Sư Mạc Ngôn ở đâu? Nói hắn là người tiếp tục ẩn mình sau ông ở yến kinh, chẳng lẽ vì một lời hứa hẹn? Hai lớn một nhỏ, ba quái thai này rút cuộc mưu đồ gì?'

Nhìn Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo cố ý tỏ ra bộ mặt lạnh nhạt, Giang Yến Tử trong lòng đột nhiên sinh ra một chút ý thương hại.

Ai biết, hắn có địch nhân như vậy, rút cuộc là may mắn? Hay bất hạnh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK