"Ngiệt súc, còn muốn đuổi tận giết tuyệt?". Một tiếng quát ầm ầm như sấm vang lên, sau đó một luồng sáng khẽ lóe lên lao vọt đến mặt của Diệp Thu. Trong quá trình bay của vật thể đó, thấp thoáng tiếng vù vù, khi không khí đập vào vật đó, vang lên những tiếng như tiếng sáo.
Soạt!
Đầu Diệp Thu nghiêng một bên, vật thể đó bay ngang qua cánh mũi hắn, Diệp Thu lúc này mới nhìn rõ, vật vừa nãy là một vật thể làm bằng trúc, trên thân nó có mấy cái lỗ, là loại nhạc khí giống như là sáo hoặc tiêu.
Chẳng nhẽ là xà vương đích thân đến đây?
Diệp Thu thấy kinh hãi trong lòng, nắm chặt hai nắm đấm lại, lần này chỉ sợ sẽ là một trận đấu ác liệt đây.
Xà vương của Ấn Độ Demiler, tuy hắn trước giờ chưa từng có qua lại với ông ta, nhưng đại danh của ông ta lúc nào cũng là như sấm bên tai.
Năm đó Diệp Không Nhàn đánh giá các anh hùng thiên hạ, lúc nhắc đến tên của xà vương, đã đặc biệt dừng lại một chút, đồng thời dặn dò Diệp Thu, đánh thắng cũng phải chạy, đánh không thắng thì càng phải chạy, không phải là vì thân thủ của ông ta xuất chúng như thế nào, mà là vì trên người ông ta toàn là độc.
Đối phó với xà nữ, vẫn còn có thể chơi bài giáp lá cà với cô ta, nhưng đối phó với xà vương, chỉ cần hơi chạm vào quần áo của ông ta thôi cũng có khả năng dính độc.
Cần phải biết là, xà vương của Ấn Độ cũng chính là xà vương thế giới, bất kì một người nào được xưng chữ "vương", đều là có thực lực vô cùng khủng khiếp. Họ ngày nào cũng gặp phải những sự khiêu chiến khác nhau, có thể sống đến hiện nay là không phải dùng vận khí mà có thể giải thích được.
"Ai? Ra đây đi". Diệp Thu hét lớn.
"Ra rồi thì làm sao? Chẳng nhẽ cậu cũng muốn giết cả tôi à?". Từ phía mà cây sáo bay đến, một người đàn ông trung niên trên người mặc một chiếc áo choàng màu trắng, đầu đội mũ vải, ở lỗ mũi còn đeo hai cái vòng bạc nhìn rất là khác người bước ra.
Diệp Thu bĩu bĩu môi, cái kiểu ăn mặc này của xà vương đúng là không thể ưa được.
Một con rắn màu trắng to lớn quấn quanh cổ ông ta, nhìn thấy Diệp Thu liền thè thè cái lưỡi màu đỏ của nó ra, đó chính là con bạch xà trốn trong trăn định đánh lén Diệp Thu.
Con súc sinh này không ngờ còn biết nhận mặt người.
Có điều, cái phương hướng mà ông ta bước ra làm Diệp Thu rất là kinh ngạc, vừa nãy rõ ràng cây sáo bay từ phía chính diện trước mặt đến, vậy thì ông ta phải là đứng ở phía trước chính diện để ném mới đúng, lúc này sao lại có thể bước ra từ phía sau lưng mình chỗ cây sáo bay đến?
Không những thế, trong tay của ông ta còn đang cầm cây sáo vừa nãy vứt ra. Đỉnh núi này không có chỗ nào có thể ẩn nấp, chỉ có cỏ dại cao bằng đầu gối và những cây nhỏ cao bằng đầu người.
Nếu như là một người bình thường, Diệp Thu cũng có thể làm được cái trò lặng lẽ không tiếng động di chuyển từ trước mặt ra sau lưng mà không bị đối phương phát hiện này, nhưng người ông ta đối diện là mình mà….. chẳng nhẽ trong mắt ông ta, mình cũng biến thành một người bình thường?
Sự thua kém chắc sẽ không lớn đến vậy chứ? Diệp Thu lại nhớ đến lời dặn dò của lão đầu tử, trong lòng ngầm tính toán xem chạy hướng nào thì có thể thoát thân được.
Trên mặt thì Diệp Thu vẫn giả vờ cái bộ dạng khinh thường không hề sợ hãi người được xem là thiên hạ anh hùng này, nói: "Sao? Giết ông thì làm sao? Chẳng nhẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn à? Ông có thể giết người, còn tôi thì không được chắc?".
Diệp Thu thấy ông ta nói tiếng Hoa lưu loát như vậy, thế là bất giác lôi một câu thành ngữ ra, lại sợ ông ta không hiểu có ý nghĩa là gì, đành đệm thêm một câu giải thích ở phía sau.
Giao lưu với người nước ngoài, CMN đúng là mệt ya, những phụ nữ vĩ đại dựa vào thân mình vì đất nước Trung Hoa mà giao lưu về thể xác lẫn tinh thần với người nước ngoài đó đúng là đáng để sùng kính ya. Đợi đến khi Trung Hoa kỉ niệm quốc khánh 100 năm, cần phải bố trí riêng một chiếc xe hoa cho những phụ nữ này, chạy vòng quanh quảng trường Thiên An Môn, tiếp nhận những đóa hoa tươi và tiếng vỗ tay của hơn 1 tỉ quần chúng.
Xà vương cúi đầu xuống nhìn xà nữ đang nằm dưới chân Diệp Thu, bộ mặt vốn dĩ đã đen của ông ta lại càng trở nên u ám hơn.
Ông ta vừa hừm một tiếng vừa nói: "Thù thì cũng đã kết rồi, vậy thì sự sống chết cứ chiếu theo mệnh trời, là cậu tự sát hay để tôi đích thân ra tay?".
Giọng điệu khi nói của xà vương tuy có chút quái dị, nhưng ông ta có thể dùng những từ ngữ như là "sống chết chiếu theo mệnh trời", cũng là làm cho Diệp Thu kinh ngạc vô cùng, không nén được cảm xúc muốn hỏi ông ta xem là tu luyện ở lớp học thêm tiếng Hoa nào.
"Tại sao lại muốn giết tôi?". Diệp Thu hỏi một câu hỏi ngu ngốc, đương nhiên lúc này hắn vẫn không biết ngu xuẩn ở chỗ nào.
"Giết cậu….cần phải có lí do sao?". Xà vương nói một cách cuồng ngạo.
Diệp Thu chỉ hận không thể tự tát vào mồm mình hai cái thật đau, nếu như mình không hỏi câu này, thì ông ta chả phải không có cơ hội để lên mặt sao?
Ông ta muốn giết mình, không ngờ đến lí do cũng không nói? Còn bảo mình tự sát….Diệp Thu cứ cho rằng Diệp Không Nhàn là người đàn ông biết cách tinh tướng nhất thiên hạ này, không ngờ khi so sánh với xà vương, vẫn chỉ là bọ ngựa đá xe.
"Kiểu gì thì cũng phải có một lí do chứ, nếu không thì tôi sao có thể chết một cách tâm phục khẩu phục được?". Diệp Thu vừa cười lạnh lùng vừa nói.
Sự cuồng vọng của xà vương đã kích phát ngạo khí trong lòng của Diệp Thu, cần quái gì biết ông ta là vương ya, thần ya, chém hết. Người ta nói xà nữ lợi hại ghê ghớm, chả phải cũng bị mình đạp chết đây thây?
"Được rồi, nếu như cậu nhất định cần một lí do….". Xà vương Demiler giơ tay xoa xoa đầu của con bạch xà trên vai, nói: "Ngươi làm Tiểu Bạch bị thương, tội đáng muôn chết".
Tiểu Bạch? Con bạch xà này của ông ta cũng có tên là Tiểu Bạch?
Diệp Thu nắm chặt nắm đấm, nhìn Demiler, nói một cách thành khẩn: "Ông có thể đổi tên con rắn của ông không?".
"Ồ?". Xà vương vô cùng ngạc nhiên, tư duy của ông ta dường như không theo kịp tiết tấu của Diệp Thu, hỏi: "Tại sao?".
"Bởi vì tôi có một người bạn tên là Tiểu Bạch". Diệp Thu nói một cách thẳng thắn.
Cái tên Tiểu Bạch là mình đặt cho cô ấy, cả thiên hạ độc nhất vô nhị, một con súc vật mà tên quái vật này nuôi mà cũng dám lấy tên là Tiểu Bạch, đúng là làm cho Diệp Thu cảm thấy rất không thoải mái.
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có chủ nghĩa đại nam nhi, có người còn là cực kì rõ nét, có người thì biết lấp liếm nó đi, chỉ khi anh ta gặp phải chuyện khó khăn hoặc người mà anh ta cần phải bảo vệ thì mới được bộc lộ ra.
Diệp Thu, không phải nghi ngờ gì cả chính là thuộc vào vế sau.
Có lẽ, hành vi này đối với nhiều người mà nói là vô vị và ấu trĩ, đối mặt với một đối thủ đáng gườm như này, nói nhiều một chút mấy câu giập đầu xin tha mới là thượng sách.
Nhưng Diệp Thu không như vậy, nếu hắn làm như vậy thì hắn đã không phải là Diệp Thu. Hơn nữa, nếu hắn quỳ xuống xin tha thì ông ta sẽ tha cho hắn chắc?
Demiler sắc mặt ngạc nhiên nhìn Diệp Thu, đột nhiên cười lớn, chỉ cây sáo trong tay về phía Diệp Thu, nói: "Cậu là một đối thủ rất thú vị, như này đi, tôi không giết cậu nữa, để cho Tiểu Bạch cắn cậu một cái, nếu như không chết, thì cậu có thể nhặt về được một mạng".
"Sao ông biết ông có thể giết được tôi?". Diệp Thu nắm chặt lấy con dao trong tay, sát khí đầy người, nói.
"Vậy thì đừng trách tôi". Xà vương hạ thấp người xuống, từ từ đặt con bạch xà trên vai xuống đất, sau khi thả con rắn ra, bắt đầu nhìn chính diện về phía Diệp Thu.
Một con gió lạnh thổi qua, Diệp Thu chỉ thấy lạnh toát sống lưng, ánh mắt của người đàn ông này quá là sắc nhọn lạnh lẽo đến rợn người.
Xà vương dựng cây sáo trong tay lên, lúc đang chuẩn bị tấn công, đột nhiên hai tai của ông ta khẽ động đậy, sau đó vọt về phía Diệp Thu với tốc độ kinh hồn, như sét đánh chớp giật.
Diệp Thu nghiêng người tránh sang một bên, con dao trong tay lóe lên quầng sáng đâm về phía vai của ông ta.
Đâm trượt.
Khi Diệp Thu vụt cái quay người lại, thì đã không thấy tăm hơi của xà vương đâu cả, đến thi thể của xà nữ trên mặt đất cũng không thấy đâu nữa. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Những ánh sáng đèn pin đó vẫn đang chỉ ở lưng chừng núi, chẳng nhẽ xà vương lại sợ những nhân viên bảo tiêu đó?
Rất nhanh sự nghi hoặc của Diệp Thu được sáng tỏ.
Long Nữ và Kelistinuo từ bên dưới dốc núi chầm chậm bước tới, không nhanh không chậm, việc leo núi đối với hai người họ mà nói là giống như đi trên đất bằng.
Diệp Thu vừa cười khổ vừa nhìn Long Nữ, nói: "Cũng may là có hai người đến, nếu không trận chiến đêm nay đúng là không thể lường trước được. Thế nhưng, như thế này liệu tôi có giống như mấy tên mặt trắng chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ không? Lần nào gặp nguy hiểm cũng đều là nhờ phụ nữ ra mặt giải nguy".
Long Nữ bước đến trước mặt Diệp Thu, lắc đầu nhè nhẹ, nói : "Em muốn được như thế".
Diệp Thu vô cùng bực tức, chửi: "Xà vương cái quái gì, cũng chỉ là cái thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn mình, hèn nhát trước kẻ mạnh. Biết hai người đến đây, hắn chạy còn nhanh hơn thỏ. Đúng rồi, sao em biết anh gặp nguy hiểm vậy?".
"Bởi vì bọn em ở ngay phía xung quanh anh". Kelisdinuo nói một cách hơi bực bực, rõ ràng cô không hài lòng lắm với quyết định này của Long Nữ.
Diệp Thu thấy cảm động trong lòng, nắm chặt lấy tay của Long Nữ, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, giường trong phòng anh cũng lớn, ba người ngủ cũng không chật đâu".
Nói xong hắn liền bị Kelistino đá cho một cái vào mông.
Tiểu Bạch ngồi trong xe một cách yên tĩnh, chiếc xe này vừa được hắn thuê lúc chiều nay, một chiếc Ford còn được 70%, một chiếc xe như này không bắt mắt lắm, đó chính là điều mà hắn muốn.
Tiểu Bạch thích sự tĩnh lặng, hắn thích ngồi một mình trong xe hoặc một góc khuất không có người nào đó. Những lúc như thế, hắn cảm thấy dường như cả đất trời đều thuộc về hắn, không cần phải giao lưu với ai, không cần phải nói chuyện, không còn bị người khác phát hiện ra là hắn khác với họ.
Cuộc sống của hắn đơn điệu mà vô vị, nhưng hắn thích như vậy, bởi vì hắn có rất nhiều thứ đáng để hồi ức, những thứ đó chính là món ăn tinh thần mà hắn thưởng thức được khi ở một mình.
Lúc chiều nay hắn đặt chân đến Hongkong, sau đó trực tiếp thông qua chợ đen ngầm của nơi này để mua súng, xe và súng là hai thứ công cụ không thể thiếu của một sát thủ. Tiểu Bạch lại là từng được đào tạo để làm sát thủ chuyên nghiệp, quy trình này đối với hắn mà nói là không lạ lẫm gì.
Hắn không biết tại sao Diệp Thu lại bảo hắn theo dõi chặt người đàn ông này, nhưng hắn biết, lúc Diệp Thu bảo hắn đi làm chuyện này, thì chắc chắn là có giá trị của nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hắn muốn làm một cánh tay đắc lực của Diệp Thu, đó chính là sứ mệnh của hắn.
Mọi thứ bắt đầu sinh sôi nảy nở từ khi hai người gặp nhau, bắt đầu mọc mầm từ lúc Diệp Thu đặt tên cho hắn, bắt đầu đâm hoa kết trái từ lúc Diệp Thu ưỡn hai vai gầy gò đứng phía trước hắn chặn lại tất cả những đòn roi da ác man đó. Lúc đó Diệp Thu đã nói với hắn, đừng sợ, còn có tôi ở đây.
Hiện giờ đã đến lúc hắn bao bọc che chở cho Diệp Thu, tuy bờ vai của hắn không hề to lớn và ấm áp.
Thấy chiếc Lotus chạy ra từ cổng chính nhà Tư Không gia, Tiểu Bạch nhẹ nhàng vặn chìa khóa, chầm chậm lái xe bám theo.