Diệp Thu đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt vui vẻ nhìn Nhiễm Đông Dạ đang bận rộn ký tên cho người ta. Cô gái này đang dần dần trưởng thành rồi, sự nghiệp cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, phong thái giơ tay nhấc chân mê hoặc chúng sinh đó, hào quang của cô cuối cùng không còn bị chị gái hoàn toàn che lấp rồi.
"Tiên sinh, cho hỏi anh có phải là fan của Nhiễm Đông Dạ không?" Một người dẫn chương trình xinh đẹp giơ mic hỏi.
Diệp Thu không ngờ những người vừa này còn phỏng vấn chụp ảnh bên cạnh đột nhiên chạy tới hỏi mình câu hỏi này, bây giờ đang là phát sóng trực tiếp, nếu bối rối chạy đi, chắc chắn sẽ gây sự chú ý của người khác.
Diệp Thu hơi chút do dự, nhưng thẳng thắng nói: "Vâng".
"Anh thích bài hát nào của cô ấy nhất?" Nữ MC rất hài lòng với biểu hiện quan tâm hào phóng vừa vặn của Diệp Thu. Có người vừa nhìn thấy có ống kính chỉ về phía mình, không che mặt chạy đi, thì nói năng cũng rất lộn xộn.
"Bài nào cũng thích" Diệp Thu nói. Hắn không giống người khác, thích bài "Không hẹn mà gặp" hoặc một bài hát nào khác của Nhiễm Đông Dạ. hắn đúng là bài nào cũng thích. Thậm chí hắn rất thích nói chuyện với Nhiễm Đông Dạ, nói chuyện bình thường mà không có bối cảnh hoa lệ và các nhạc cụ âm nhạc phức tạp.
Nữ MC cười hấp dẫn, nói: "Xem ra là fan ruột của Nhiễm Đông Dạ, lúc người khác đều đi xếp hàng lấy chữ ký của Nhiễm Đông Dạ, sao anh không tới đó xem thử?"
Nếu nói mình và Nhiễm Đông Dạ rất thân, muốn lấy chữ ký lúc nào cũng được. Đây rõ ràng là không được, nhưng nếu không tìm một lý do, vậy fan ruột như mình có phải không đủ tư cách không?
"Tôi, thấy người đông quá, sợ cô ấy mệt" Diệp Thu nói, cái cớ này chắc là không tệ?"
"Wa, đúng là rất chăm sóc. Nhiễm Đông Dạ có fan như bạn thật hạnh phúc. Thấy bạn tuổi còn rất trẻ, chắc là vẫn chưa kết hôn? Có bạn gái chưa? Cô ấy có suy nghĩ gì việc bạn theo đuổi minh tinh không?"
Diệp Thu bắt đầu có chút buồn bực, cô gái này sao mà hỏi nhiều câu hỏi như vậy, tuổi còn trẻ mà đã lắm điều như vậy, về già thì làm thế nào? Lẽ nào phải đặt thiết bị mất tiếng trên miệng?
Diệp Thu còn chưa kịp trả lời, ánh mắt liền bị thu hút bởi một người trên sân khấu
Đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt. Cũng xếp hàng trong đôi ngũ chờ xin chữ ký của Nhiễm Đông Dạ. Trước mặt hắn chỉ còn lại một cô gái vóc dáng thấp, sau khi cô gái xin xong chữ ký, liền tới lượt hắn.
Nguyên nhân sở dĩ Diệp Thu chú ý tới hắn là vì, phản ứng của hắn không giống những người khác. Người khác càng tới gần Nhiễm Đông Dạ, tâm trạng càng kích động, ánh mặt càng chăm chú nhìn trên người thần tượng Nhiễm Đông Dạ đang bận rộn ký tên. Còn hắn lúc sắp tới gần, ánh mắt lại lướt tới nhân viên bên sân khấu và bảo vệ bên ngoài, giống như ngắm tuyến đường chạy trốn trước khi chuẩn bị làm chuyện xấu gì đó.
Trong một tay nắm cầm hai chiếc đĩa dùng để ký tên, tay kia còn bóp một túi ni lông màu đen, miệng túi được hắn buộc chặt, nhưng nhìn từ đầu túi, bên trong chắc chắn là vật thể dạng chất dịch.
"Tiên sinh,…tiên sinh….Anh có nghe thấy câu hỏi của tôi không?" Nữ MC xinh đẹp đợi mãi, không nghe thấy câu trả lời của Diệp Thu, thấy ánh mắt hắn bị thu hút bởi tình huống trên sân khấu, trong lòng có chút rối rắm. Xuất đạo nhiều năm như vậy, lần đầu tiên xuất hiện tình cảnh lúc phỏng vấn bị người ta coi thường.
Mặc dù có chút bất mãn với Diệp Thu, nhưng ánh mắt cũng nhìn theo về trước sân khấu. Cô muốn xem điều gì thu hút ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi này . Rất khéo léo, ánh mắt của MC nhìn lên sân khấu, ống kính máy quay tất nhiên cũng quay về hướng đó.
Nữ sinh dáng người thấp ký tên xong, bưng một đống đĩa vẻ mặt hưng phấn chạy đi. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai sau khi đặt hai chiếc đĩa trên bàn cho Nhiễm Đông Dạ ký tên, lại nhanh chóng nhìn khắp lượt. Bắt đầu chân tay luống cuống, mở túi da màu đen ra.
"Nhiễm Đông Dạ, con đàn bà tiện nhân này, ăn *** đi" Người đàn ông giơ túi màu đen trong tay lên, miệng lớn tiếng mắng.
Diệp Thu vẫn đang chú ý động tác của hắn, sao có thể cho hắn thực hiện được
Không kịp nghĩ nhiều, viên đá thủ sẵn trong tay nhanh như điện ra tay.
Bốp!
Túi bị đánh thành một cái lỗ lớn, xu thê viên đá không giảm, đánh thẳng một cái lỗ trên áp phích tuyên truyền của Nhiễm Đông Dạ ở phía sau.
Vật thể đen vàng trong túi từ lỗ thủng chảy ra ngoài, chảy trên người đàn ông.
"A!"
"Thối quá, thối chết mất"….
"Là phân.. là phân….mẹ kiếp lại dám giội phân lên thần tượng của chúng ta"
Người đàn ông này nghĩ thế nào cũng không ngờ chiếc túi mình giơ lên cao còn chưa kịp nện vào đầu Nhiễm Đông Dạ, sao có thể rách rồi. Dùng vạt áo lau vật thể chảy dài trên mặt, nhanh chân bỏ chạy.
Nhiễm Đông Dạ vừa nãy vẫn luôn cúi đầu ký tên, nghe thấy tiếng thét của người đàn ông kia mới biết tình huống không ổn. Lúc cô thấy trên mặt người đàn ông đều là vật thể đen vàng có mùi tanh thối, càng cảm thấy không hiểu gì hết.
Ngược lại nhân viên bên cạnh phản ứng rất nhanh, hai người tới bảo vệ Nhiễm Đông Dạ, hai người khác chạy đuổi theo người có ý đồ giộ phân kia.
Nữ MC không ngờ lại xuất hiện cảnh này, cô vẫn luôn đứng bên Diệp Thu, tất nhiên nhìn thấy hành động ra tay của Diệp Thu. Lúc vẻ mặt cô kích động muốn kéo Diệp Thu tới phỏng vấn, nhưng trước mặt đã không còn hình bóng Diệp Thu nữa
Quảng trường Tân Thiên người đông nghìn nghịt, đội ngũ vốn đợi xin chữ ký kia đã loạn lên. Sau khi xảy ra biến cố như vậy, các fan điên cuồng muốn đục nước béo cò xông lên sân khấu. Nhiễm Đông Dạ dưới sự bảo vệ của hai nhân viên, giống con thuyền nhỏ giữa biển lớn mênh mông, xóc nảy dập dềnh theo sóng gió.
Mấy người đàn ông xông về phía Nhiễm Đông Dạ là fan điên cuồng của cô. Bọn họ thấy Nhiễm Đông Dạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn chạy lên sân khấu bảo vệ nữ thần trong lòng mình, bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, một người lên thì động toàn quân. Lúc bọn họ xông lên sân khấu, cũng kích động những người khác. Những người đó cho rằng bọn họ muốn tìm cơ hội tiếp xúc thân mật với Nhiễm Đông Dạ, vì thế rất nhiều người lên theo. Có người muốn chiếm lợi, có người muốn bảo vệ, ai cũng không phân rõ địch ta, sân khẩu nhỏ loạn hết cả lên.
Rắc!
Sân khấu đơn giản phát ra tiếng cảnh báo trước
Uỳnh
Dự báo vừa kết thúc, sân khấu cuối cùng không chịu được gánh nặng, đổ xuống mặt đất.
Diệp Thu vừa xông tới bên Nhiễm Đông Dạ, liền nghe thấy tiếng sân khấu sắp sập, hắn muốn kéo Nhiễm Đông Dạ tới, không ngờ hai nhân viên bảo vệ bên cạnh Nhiễm Đông Dạ vô cùng cảnh giác. Một người còn tưởng hắn là người xấu không có ý tốt, một đấm đánh lên mặt hắn
Diệp Thu không có thời gian dây dưa với họ, một tay một chân đá họ sang bên bên, sau đó ôm Nhiễm Đông Dạ vào lòng.
"Không sao chứ?" Diệp Thu hét lớn.
"Không….A"
Khói bụi nổi lên bốn phía, sân khấu đơn giản dổ sụp, không ít người bị đè trong ván gỗ và sắt vụn.
Cơ thể Diệp Thu cong lên, che chở cẩn thận cho Nhiễm Đông Dạ dưới người hắn. Một thanh thép rơi xuống, đập mạnh trên lưng hắn. Cơ thể hắn đột nhiên chìm xuống dưới, sau đó định dạng thần kỳ lúc đè ngã Nhiễm Đông Dạ, sau đó lấy tư thái thêm kiên cường đứng thẳng dậy.
Khuôn mặt Nhiễm Đông Dạ ngẩng lên, vừa lúc thấy quá trình sắc mặt Diệp Thu biến hóa, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn. Lo lắng hỏi: "Diệp Thu. Anh sao rồi? Có sao không?"
"Anh không sao" Diệp Thu cười nói,
Đám người kia vẫn còn rất hỗn loạn. Chúng ta phải nhánh chóng rời khỏi đây".
Diệp Thu nhìn bốn phía, nói với Nhiễm Đông Dạ: "Chúng ta chạy ra từ đâu?"
Diệp Thu vừa nói, đẩy thanh thép đè trên lưng hắn ra, kéo tay Nhiễm Đông Dạ chạy ra ngoài.
"A..Nhiễm Đông Dạ….Đông Dạ kìa"
"Có người mang Đông Dạ đi rồi, mau đuổi theo"
"Mau báo cảnh sát.. mau báo cảnh sát"
Diệp Thu kéo Nhiễm Đông Dạ chạy như gió, Nhiễm Đông Dạ không cần dùng lực, liền bị Diệp Thu kéo đi như vậy, bỏ xa người đuổi theo ở phía sau.
Chạy một hồi, Diệp Thu Thu phát hiện mình đã theo thói quen chạy tới cửa sau Đường Thị. Thấy có người vẫn bạt mạng chạy đuổi theo về phía này, dứt khoát kéo cô tới văn phòng mình tránh đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Không ai có thể ngờ tới cô có quan hệ với một nhân viên bộ phận bảo an của Đường Thị, đây chắc chắn là nơi an toàn nhất.
Lúc Lữ Bưu đang dẫn người đi kiểm tra, thấy Diệp Thu kéo một cô gái chạy về bên này
Diệp Thu mà hắn quen biết mặc dù tuổi không lớn, nhưng làm việc đâu ra đấy, rất có phong thái đại tướng. Từ trước tới nay chưa thấy Diệp Thu chạy trốn bối rối như vậy, hôm nay có chuyện gì thế?
Lữ Bưu và hắn cách nhau một hàng lan can, không đuổi tới được, ở phía sau hét lớn: "Chủ nhiệm Diệp, xảy ra chuyện gì thế?"
"Tí nữa có thể có người đuổi tới bên này, các người phải chặn họ lại, không cho họ vào trong" Diệp Thu sai bảo.
"Vâng, chủ nhiệm Diệp. tôi đi sắp xếp ngay" Lữ Bưu vừa nói liền chạy ra ngoài.
Nhiễm Đông Dạ vừa gặp đại biến, lại bị Diệp Thu kéo chạy một vòng lớn như vậy, không chỉ không hề sợ hãi, ngược lại còn rất hứng thú quan sát văn phòng của Diệp Thu, cười hỏi: "Đây là nơi anh làm việc?"
"Ừ" Diệp Thu gật đầu. Nghĩ ngợi, nói: "Em có cần gọi điện cho nhân viên công tác trước không, để bọn họ không phải lo lắng"
Nhiễm Đông Dạ gật gật đầu, gọi điện thoại cho trợ lý, nói mình đang ở một nơi an toàn, bọn họ không cần lo lắng, trợ lý truy hỏi bây giờ cô đang ở đâu, cô đã tắt máy rồi.
Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ chạy tới văn phòng mình không có ý làm khách, ngược lại còn giống chủ nhân chạy tới bình nước phía trước pha trà, gượng cười nói: "Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Gần đây em có kết thù với ai không? Bị người ta báo thù?"