Ba chiếc xe xếp hàng dừng ở cửa sân bay, thân xe màu đen bóng loáng, khí chất rất xa hoa, cùng với lái xe đẹp trai mặc vest đen đứng cạnh xe nhìn thấy Tây Môn Hướng Đông tới lập tức mở cửa xe chờ chủ nhân tiến vào, phái đoàn như vậy hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
Cho dù là hành khách vội vã đi máy bay, khi nhìn thấy cảnh như vậy cũng sẽ kìm lòng không được mà dừng lại nhìn thêm mấy lần. Một số người rảnh rỗi tới đón bạn bè người thân hoặc là khách máy báy tối nay, đều đứng ở bên cạnh vây xem, chỉ trỏ về phía mấy chiếc xe này, suy đoán thân phận chủ nhân cùng với thân phận người khách sắp sửa nghênh đón.
Lúc Diệp Thu đi qua, còn nghe thấy hai thanh niên tranh luận tới mặt đỏ tai hồng. Một người nói người được nghênh đón nhất định là siêu sao bóng đá David Beckham, bởi vì truyền thông đưa tin David Beckham có thể sẽ tới Hong Kong tham gia một hoạt động thương nghiệp trong khoảng thời gian này. Người kia lại nói không thể nào, bởi vì sân bay căn bản không hề thấy bóng dáng của truyền thông, người tới nhất định là chính khách quốc gia khác hoặc là thương nghiệp lớn.
Hai người ai cũng không phục ai, đều một bộ dạng muốn xắn tay áo lên đánh nhau.
Tây Môn Hướng Đông mỉm cười mời Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi, Đường Quả vào trong xe.
Hắn vẫn cho rằng Thiết Ngưu là người hầu của Diệp Thu, lúc đang định bảo người khác dẫn Thiết Ngưu lên xe khác, Diệp Thu đột nhiên mở miệng nói: "Hắn là bạn tôi, có thể ngồi chung với tôi không?"
Vẻ mặt Tây Môn Hướng Đông hơi sửng sốt, sau đó lộ vẻ áy náy nói: "Đương nhiên có thể. Thật xin lỗi, tôi không biết vị tiên sinh này là bạn của Diệp tiên sinh".
Tây Môn Hướng Đông hướng Thiết Ngưu xin lỗi rất khiêm tốn, sau đó bắt tay với gã rất trịnh trọng, hơn nữa sau một phen tự giới thiệu mình, còn mời Thiết Ngưu vào trong xe.
Diệp Thu cười cười, không nói gì. Ngược lại, Thiết Ngưu được người khác đối xử trọng hậu như vậy, đầu liền lâng lâng, cũng chẳng tính toán gì mà trở về khuôn mặt tươi cười chất phác.
Xe vừa dài vừa rộng. Sau khi Thiết Ngưu to con này bước vào mà lại không khiến người khác có cảm giác chật chội. Với lại ba người Đường Quả, Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi đều không phải mập. Vóc người bọn họ cũng có thể cho Thiết Ngưu tiết kiệm được không ít không gian.
Tây Môn Hướng Đông không ngồi xe khác, mà ngồi ở vị trí phụ lái. Chỗ này bình thường đều là vị trí cố định của quản gia gã. Hôm nay xem như là ngoại lệ.
"Diệp tiên sinh, Lâm tiểu thư, Đường tiểu thư, cả Thiết Ngưu tiên sinh. Hoan nghênh các người đến Hong Kong. Hong Kong là một thành phố vô cùng đẹp. Lần này tới nhất định phải ở thêm vài ngày. Hướng Đông cũng có thể có một cơ hội tận tình địa chủ". Tây Môn Hướng Đông hơi nghiêng mặt đi một chút, để mắt thấy đối phương thuận tiện khi nói bản thân nói chuyện.
Nam nhân như vậy tuyệt đối đã từng trải qua huấn luyện lễ nghi quý tộc nước Anh chính thống nhất. Bởi vì gã nói mỗi một câu, mỗi một động tác, thậm chí ngay cả độ cong nụ cười, đều khiến người khác cảm thấy không thể bắt bẻ. Gã giống như hoàng tử trong truyền thuyết. Quả thực là hoàn mỹ không chút tì vết.
Khó trách vừa rồi Lâm Bảo Nhi và Đường Quả lúc dừng phía sau người ta, Đường Quả chọt chọt cánh tay Lâm Bảo Nhi, nói: "Bảo Nhi, vị hôn phu của em ưu tú như thế. Buông tha không phải là rất đáng tiếc à? Hay là em thử một chút với hắn xem thế nào?"
Lâm Bảo Nhi vẻ mặt ngây thơ nhoẻn miệng cười, hỏi: "Chị Đường Đường cũng thấy hắn rất ưu tú sao?"
"Đó là tất nhiên. Quá hoàn mỹ. Là nam nhân đẹp trai nhất chị từng thấy". Đường Quả vỗ ngực cam đoan, thiếu chút nữa còn thề mọi lời mình nói đều là sự thật.
Hết cách, Đường đại tiểu thư cảm thấy tình địch của mình thật sự nhiều lắm. Có thể tống đi từng người, mình cũng có thể thoải mái chút.
Nụ cười trên mặt Lâm Bảo Nhi càng thêm khiến người ta yêu thích, cười hì hì nói: "Nếu chị Đường Đường thích hắn thế, em đây liền giới thiệu hắn cho chị có được không?"
"Ặc, chị cảm thấy hắn với Bảo Nhi xứng hơn".
"Là xứng với chị Đường Đường hơn một chút á. Trai tài gái sắc".
"Các người mới là trời đất tạo nên đó".
"Các người châu liên bích hòa".
"Các người rắn chuột một ổ".
"Các người mới là rắn chuột một ổ đấy".
"Các người mới thế".
Nếu không phải Diệp Thu lén liếc trộm, thiếu chút nữa rớt cả con mắt ra ngoài, hai cô gái này mới dừng lại liền cãi nhau. Nếu Diệp Thu không ngăn cản, trời mới biết hai cô gái dữ dằn này có thể vung tay ở sân bay không.
Nghe thấy lời Tây Môn Hướng Đông nói, Lâm Bảo Nhi cười nói: "Anh Tây Môn, em là tới từ hôn với anh, chẳng lẽ anh không tức giận à?"
Tây Môn Hướng Đông thật không ngờ Lâm Bảo Nhi lại nói đề tài kia vào chính lúc này, hơn nữa còn dùng cách trực tiếp như vậy. Với gã đã trải qua cách giáo dục Anh quốc mà nói, thật là không quen cách nói chuyện này, cảm thấy đây không phải là biểu hiện của thân sĩ và thục nữ.
Nhưng nếu là lời tiểu công chúa Lâm gia nói ra được, gã cũng không có lý do gì mà không nghiêm túc đối đãi.
Ánh mắt ấm áp nhìn Đường Quả, lại nhìn thoáng qua Diệp Thu, nói: "Thật ra, ban đầu ở Yến Kinh, ông nói đề nghị hai nhà kết thân, trong lòng anh cũng rất thấp thỏm. Một mặt, anh và em Bảo Nhi cũng chưa gặp mặt, không biết có thể có tiếng nói chung không. Mặc khác, anh cảm thấy rằng đàn ông nếu thích một cô gái, thì phải tự mình theo đuổi, dùng thành tâm của mình cảm hóa đối phương, chứ không phải là mượn hoặc dùng giàu sang quyền quý bức hai người ở cùng nhau".
"Thật ra Diệp tiên sinh và em Bảo Nhi không cần tự mình tới đây giải thích, chỉ cần một cuộc điện thoại của Lâm gia nói rõ một chút là được rồi. Tình yêu là lớn nhất, nếu em Bảo Nhi và Diệp Thu tiên sinh tình đầu ý hợp, Hướng Đông ở Hong Kong cũng chỉ có chúc phúc, đợi đến khi các người kết thành chuyện tốt, nói thế nào anh cũng phải đi đòi chén rượu mừng".
Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, cố ý làm vẻ mặt rất khoa trương nói: "Hì hì, như vậy thì tốt. Em cứ sợ anh Hướng Đông bị bọn em chọc tức, không chào đón bọn em chứ".
Lâm Bảo Nhi mặc dù bề ngoài ngây thơ, nhưng con gái lớn lên trong tộc chính trị gia như Lâm gia, cũng hiểu được nhờ có minh hữu như Tây Môn gia tộc mới có ích lợi của nhà mình. Lại giải thích thêm một câu, nói: "Thật ra anh Hướng Đông là một người rất tốt, Bảo Nhi cảm thấy còn không xứng với anh nữa. Có điều, em tin nhất định sẽ có một cô gái càng ưu tú hơn thích anh".
Khóe miệng Tây Môn Hướng Đông hàm chứa nụ cười khiêm tốn, Đường Quả thiếu chút nữa liền cười ra tiếng.
Anh là người tốt, nhưng em cảm thấy mình không xứng với anh. Đây không phải là cái cớ lúc con gái cự tuyệt một người đàn ông hay dùng à?
Bảo Nhi này thật sự là ác độc nha, bay ngàn dặm xa xôi tới bảo người ta là người tốt.
Diệp Thu cũng cười thầm trong lòng, không biết Lâm Bảo Nhi này là ác ma không rõ những lời này, hay là cố ý nói thế, nhưng nói như vậy để nam nhân kiêu ngạo như Tây Môn Hướng Đông nghe, tuyệt đối rất có lực sát thương.
Sợ là người này sau khi trở về sẽ giấu đầu trong chăn, khóc đến ba ngày ba đêm mất. Gia thế số một, khí chất xuất chúng, năng lực trác tuyệt, tướng mạo lại là loại hại nước hại dân, lại bị người ta cho là người tốt. Thế này có còn để người ta sống hay không?
Diệp Thu là tới vì chuyện giải thích với Tây Môn gia tộc Lâm Bảo Nhi từ hôn, cũng không muốn vì chuyện này mà trở mặt với Tây Môn gia tộc, liền vừa cười vừa nói: "Lúc ở Yến Kinh, đã nghe đại ca Thương Lan nói đến Hướng Đông, khen anh là nhân kiệt đương thời. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền".
Tây Môn Hướng Đông biết tính cách của Lâm Thương Lan, gã cũng là nam nhân kiêu ngạo đến tận xương, gã cho tới bây giờ chưa từng khen ngợi người khác tùy ý.
Mình có thể được gã khen một câu là "Nhân kiệt đương thời", mặc dù không biết những lời này cuối cùng có phải gã nói hay không, nhưng mà, trong lòng Tây Môn Hướng Đông vẫn rất vui vẻ. Tâm tư vẫn luôn phòng bị với Diệp Thu cũng phai nhạt một chút, lại lần nữa biểu đạt sự kính ngưỡng với Lâm Thương Lan và mấy câu ca ngợi Diệp Thu.
Lúc này, di động trong túi áo của Tây Môn Hướng Đông đột nhiên vang lên.
Tây Môn Hướng Đông quay đầu lại nói câu "Xin lỗi", lúc này mới nhận nghe điện thoại. Sau khi che loa nghe một lát, lúc này mới cúp điện thoại, quay đầu giải thích với bọn Diệp Thu: "Vừa rồi trong sân bay gã mạo phạm Diệp tiên sinh tên là Lý Tiểu Hổ, là con trưởng của lão đại Lý Thái Long "Xuất vị" nhất Hong Kong gần đây. Quản gia của tôi đã giải thích nguyên nhân gây ra chuyện với cảnh sát sân bay, Lý Tiểu Hổ cũng đồng ý không truy cứu việc này nữa, xin quản gia xin lỗi Diệp tiên sinh".
Trong lòng Diệp Thu thầm giật mình, gia tộc Tây Môn này không chỉ có lực ảnh hưởng cực kỳ sâu xa với chính giới và thương nghiệp, mà thậm chí ngay cả hắc bang bản địa hung hăng ngang ngược cũng sợ gã mấy phần. Nếu quả thật sinh xung đột với bọn họ, cũng không chắc mình nhất định có thể chiếm được tiện nghi.
Đặc biệt là dưới tình huống phía sau mình còn đi theo mấy cái đuôi nhỏ như vậy, mình càng phải thật cẩn thận.
Diệp Thu cười nói: "Không sao. Nhưng lại khiến anh Hướng Đông gặp phiền phức rồi".
"Không sao". Tây Môn Hướng Đông lắc đầu, nói: "Hong Kong gần đây không thái bình lắm, cho nên lúc ra đường, ông lại dặn dò, phải mang thêm những người này ra ngoài, không thể để một số tiểu bối vô tri va chạm với khách quý của chúng tôi. Không ngờ Hướng Đông vẫn chậm một bước, sợ là trở về phải chịu sự giáo huấn của ông".
Diệp Thu không biết Hong Kong trong miệng Tây Môn Hướng Đông không thái bình như thế nào, nhưng cách giải thích này của Tây Môn Hướng Đông thật khiến trong lòng hắn thư thái không ít. Vốn cho là người này mang theo một nhóm cao thủ như vậy tới đón người là để hạ uy mình chứ.
Có điều, tình địch giả bộ làm như một đôi vào lần đầu gặp mặt, nên Diệp Thu cũng sẽ chẳng dễ dàng tin lời của đối phương như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chiếc xe lái vào trong chợ, đến trung tâm chợ tấp nập, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đều rất không có phong phạm thục nữ mà tựa ở cửa nhìn cửa hàng bên ngoài náo nhiệt xôn xao, còn thảo luận râm ran. Đột nhiên lúc đó Diệp Thu lại cảm giác một cỗ hàn ý lạnh như băng trên ngón tay xâm nhập vào cơ thể, sau đó đầu đau nhức một trận.
Chiếc nhẫn phệ hồn cơ hồ bị Diệp Thu quên lãng lóe ra ánh bạc nhàn nhạt, ký tự Anh văn thần bí trên mặt nhẫn lại bắt đầu chuyển động nhanh chóng. Ánh sáng kia giống như là hiệu ứng ánh mặt trời phản xạ lên mặt ngoài chiếc nhẫn, cho dù là Lâm Bảo Nhi và Thiết Ngưu ngồi cạnh hắn cũng không biết bất cứ dị trạng gì của nó.
Nhưng đeo nó nhiều năm như vậy, Diệp Thu cơ hồ cùng với nó có tâm linh lại cảm giác được sự dị thường của nó rõ ràng.
Còn có cỗ hàn ý lạnh như băng kia, khiến cả người hắn đều có cảm giác trong nháy mắt rơi xuống hố băng.
Nhẫn phệ hồn báo động trước, rốt cuộc là địch nhân cường đại cỡ nào mới có thể kích hoạt hoạt tính của nó?
"Dừng xe". Diệp Thu đột nhiên quát.