Nhưng có điều, người gần với Lão Đầu Tử nhất như mình còn không nhìn ra được tuổi thật của ông, làm sao họ nhìn ra được chứ?
Lão Đầu Tử không chỉ hết sức phong độ, mà còn hiểu được cách dưỡng thân. Bình thường ăn không ít những thứ rất kỳ quái, còn tự mình nghiên cứu ra cách dùng cây cỏ để làm đẹp. Cứ cách mấy ngày lại dùng mấy thứ hoa cỏ đó trộn với đất ở trên sông sau đó đắp lên mặt. Gương mặt đẹp như vậy bị đắp trông như mặt khí. Nhưng một lúc sau rửa sạch lớp bùn đất đi, lại làm cho người ta có cảm giác trẻ ra đến mấy tuổi.
Không chỉ Lão Đầu Tử, mà Nhị Nha cũng thường xuyên bôi loại này. Trước kia khi Diệp Thu còn ở đó, anh cũng biết, nhưng chưa từng đắp.
Đàn ông mà lại đắp mấy thứ của đàn bà đó, đẹp đẽ lắm sao?
Dùng những thứ của đàn bà đó, thật mất mặt!
Nghĩ đến Diệp Thu, Thiết Ngưu liền nhe răng cười hì hì.
Anh cá chạch, ta nhớ anh rồi.
Quả Đông bực bội nhìn Thiết Ngưu, cô nghĩ rằng anh ta cười vì điệu bộ của cô, chẳng khách khí nói: "Cười gì mà cười? Có gì mà đáng cười cơ chứ? Hừ, có gì mà hơn người? Chỉ là một ông chú trung niên mà thôi."
Dẫm chân, Quả Đông tức giận quay người bỏ đi. Một đám con gái lúc ra lúc rúc không biết đang nói gì. Khi quay lại nhìn về phía này, ánh mắt đã hiển thị sự bất thiện.
"Thiết Ngưu, nhớ Diệp Thu rồi phải không?" Diệp Không Nhàn cười hỏi.
Về việc phụ nữ chủ động đến làm quen, ông đã quá quen. Năm đó khi còn ở Yến Kinh, ông đã làm thất điên bát đảo bao người phụ nữ. Khi ông rời khỏi Yến Kinh, không biết đêm đó có bao người phụ nữ đã nước mắt nhỏ ướt gối."
Mặc dù giờ đã già, nhưng lâu lắm cũng không cảm nhận lại cái cảm giác được phụ nữ vây quanh rồi. Nhưng ông cũng vẫn vô cùng lạnh nhạt. Trước kia, ông có thể vì một người mà phụ tất cả phụ nữ, giờ đây, ông vẫn có thể làm như vậy. Trên đường đến đây, không biết đã diễn bao nhiêu lần màn kịch thế này rồi.
Thiên hạ mới là điều làm ông xem trọng.
Đàn bà, chỉ là để chơi đùa mà thôi.
Thiết Ngưu cười nói: "Nhớ chứ, ngày nào cũng nhớ. Nhị Nhã cũng nhớ, nhưng...Nhưng...."
Thiết Ngưu trừng mắt nhìn Diệp Không Nhàn, trong ánh mắt có điều không dám nói ra.
Anh sợ ông già này, rất sợ.
Người khác dễ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài của ông, nhưng anh thì không. Từ nhỏ đến giờ anh ở bên ông ấy, là người tiếp cận với ông ấy ngoài Diệp Thu và Nhị Nha. Mặc dù Tiểu Bạch cũng không thể nào bằng thời gian anh ở bên ông ấy.
Hiểu nhiều, mới biết, ông không phải là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Lão Đầu Tử vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng ấy, như rất hiền từ nhìn hậu bối của mình, nói: "Ta hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì. Ta cũng hiểu trong lòng tên tiểu tử đó đang nghĩ gì. Tâm tư của Tiểu Nha ta càng hiều hơn nữa. Nhưng, giờ không phải lúc. Anh cá chạch của cậu, cũng còn rất nhiều việc chưa làm xong, lần này nếu mang Nhị Nha ra, sợ là làm cho sự tình càng loạn hơn."
"Tại sao lại vậy? Nhị Nha thích anh cá chạch mà. Anh cá chạch cũng thích Nhị Nha. Nếu họ gặp nhau nhất định sẽ rất vui mới đúng."
Diệp Không Nhàn nhìn vẻ mặt chân thật của Thiết Ngưu, lắc đầu nói: "Cậu không hiểu. Cậu vẫn không hiểu."
Tôi không hiểu.
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Thiết Ngưu bực mình nghĩ, nhưng lại không dám tranh luận với ông nwũa.
"Các vị hành khách trên tàu, đoàn tàu đã đưa quý khách đến ga Tô Hàng là ga cuối cùng của cuộc hành trình. Đề nghị các hành khách kiểm tra lại hành lý tránh để quên trên tàu xe. Các vị chờ cho tàu dừng bánh hẳn rồi hãy xuống tàu tránh xảy ra tai nạn nguy hiểm"
Tiếng còi của ga tàu vang lên. Không cần Diệp Không Nhàn phải nói, Thiết Ngưu đã khoác cái túi da lên người, tay còn xách một cái túi to nữa, như là người làm công túi lớn túi bé về nhà nghỉ tết vậy.
Người con gái trẻ bị Diệp Không Nhàn từ chối lúc nãy giờ lườm sang bên này, rồi hừ một tiếng, đi về phía cửa ra cùng đám bạn của cô.
"Chúng ta đi thôi." Diệp Không Nhàn nói. Với tính cách của ông, không hề để mắt đến đám trẻ con này.
Việc mà ông phải làm quá nhiều, những việc này không đáng để ông để mắt đến.
Diệp Thu lại sốt ruột nhìn đồng hồ, nói: "Sao vẫn chưa đến nhỉ? Bảo là 9.25 tàu vào ga cơ mà nhỉ, giờ đã 9.45 rồi."
Đường Quả căng thẳng nói: "Thần y sẽ đến chứ? Có cần phải gọi điện đi hỏi chút không?"
Diệp Thu cười đau khổ nói: "Nếu họ có điện thoại thì tôi đã gọi đi từ lâu rồi. Vấn đề là họ không dùng điện thoại. Yên tâm đi, nếu ông ta không đến, ông ta sẽ từ chối thẳng thừng. Nếu ông ta đã đồng ý rồi, thì có nghĩa là ông ta nhất định sẽ đến."
Nghe Diệp Thu đảm bảo, Đường Quả mới yên tâm.
Trầm Mặc Nùng thì trấn tĩnh hơn, nhẹ nhàng an ủi Diệp Thu và Đường Quả, nói: "Trong nước thường xuyên bị lỡ tàu xe mà, vừa nãy chẳng phải đã thông báo rồi sao? Chuyến tàu 722 từ Lĩnh Đông đến Tô Hàng sẽ đến chậm nửa tiếng. Có lẽ cũng sắp đến rồi."
Đang nói, thì tiếng loa lại vang lê, chuyến tàu 722 đã vào ga rồi, đề nghị những người làm việc ở ga bắt tay vào chuẩn bị đón tàu.
Đám người ở phòng chờ rộn rạo cả lên, Diệp Thu và Đường Quả, Trầm Mặc Nùng đứng ở cửa soát vé nhìn. Đường Quả và Trầm Mặc Nùng đều chưa nhìn thấy Lão Đầu Tử thế nào, nhưng hai cô nghĩ, đã là Lão Đầu Tử, thì nhất định sẽ không trẻ, vì thế họ để mắt vào những người trung niên bước ra.
Đột nhiên, Diệp Thu lóe mắt lên, sau đó nở một nụ cười.
Diệp Không Nhàn cũng đã nhìn thấy Diệp Thu, trong lòng cũng vui như vậy, nhưng rất nhanh đã làm tắt ngóm biểu cảm đó, mặt không chút cảm xúc đi về phía Diệp Thu.
Chỉ có Thiết Ngưu kỹ thuật không tốt, nhìn thấy Diệp Thu, gương mặt đen bỗng kích động hẳn lên.
Diệp Không Nhàn đi thẳng về hướng Diệp Thu, làm Đường Quả rất khó chịu.
Người đàn ông này thật đáng ghét, đường rộng thì không đi, lại cứ đi đến trước mặt người ta? Chẳng lẽ họ không biết cản trở tầm nhìn của người khác là hết sức bất lịch sự hay sao?
"Này, chú ơi, chú đứng chắn tầm nhìn của người khác rồi." Đường Quả vẫy tay với Diệp Không Nhàn, ngụ ý bảo ông ta đứng tránh ra. Ánh mắt cô đang dáo dác tìm kiếm người, sợ bỏ lỡ thần y chữa bệnh cho cha mình.
Diệp Không Nhàn nhìn Diệp Thu, sau đó lại nhìn sang Đường Quả đang dào dạt sức xuân, cười hỳ hỳ nói: "Tiểu cô nương, cô đang chuẩn bị đón ai thế?"
Đường Quả lúc này mới nhìn sang Diệp Không Nhàn, nói: "Tôi đón ai thì có liên can gì đến chú đâu? Cười gì mà cười? Ai cười với chú chứ? Mau đi ra, tôi còn phải đón người nữa cơ."
Chỉ có Trầm Mặc Nùng sau khi nhìn thấy sự xúc động trên mặt Thiết Ngưu có vài manh mối, chẳng lẽ họ chính là người phải đón sao?
Nhưng, không đúng mà.
Diệp Thu nói đó là một ông già, nếu cộng tuổi của hai người này lại, cũng chỉ được 60 là cùng, ở đâu có ông già cơ chứ?
Trầm Mặc Nùng cũng đang do dự, không biết có nên chào hỏi hay không. Nhưng Diệp Thu không nói gì cả, cô cũng đành yên lặng.
Diệp Không Nhàn nghe thấy Đường Quả đáp vậy, ngớ người, sau đó cười ha ha. Rồi ông lại đưa mắt nhìn sang Trầm Mặc Nùng, thầm gật đầu, nghĩ bụng tên tiểu tử này đúng là có con mắt tinh đời.
"Chỉ có hai người thôi sao?" Diệp Không Nhàn cười hỳ hỳ hỏi Diệp Thu.
Diệp Thu tất nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói đấy, anh đáp: "Vâng."
Diệp Không Nhàn xua xua tay, nói: "Không bằng ta."
Diệp Thu có chút buồn bực. Anh chạy đến đấm vào đầu của Thiết Ngưu, nhưng khi rút tay về, tay anh đỏ cả lên rồi mà Thiết Ngưu vẫn không sao. Vẫn giữ nguyên nét mặt cười đó, nhưng trong tròng mắt lại đầy nước mắt.
"Tiểu tử nhà ngươi, càng ngày càng rắn chắc rồi." Diệp Thu cười nói.
"Anh cá chạch, Thiết Ngưu nhớ anh rồi." Thiết Ngưu vất hai cái túi xuống đất, rồi giơ hai tay ôm chặt lấy Diệp Thu.
Những người trên ga nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, mà cũng có thể là nhìn vào hai cô gái.
Những người này đang đóng kịch sao?
Nhưng không nhìn thấy camera đâu mà nhỉ?
Đường Quả có cảm giác như óc mình ngắn lại, kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, không biết phải nói gì.
Chẳng lẽ, hai người này là hai người mình phải đón sao?
Thần y đâu?
Thần y đến chữa bệnh cho cha mình đâu?
Chẳng lẽ ông không đến?
Đường Quả bắt đầu buồn bã, không nói câu nào.
Ôi, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Nhưng, tại sao nhìn cảnh trước mắt, cô lại thấy cảm động đến thế?
"Cô là Đường Quả phải không?" Diệp Không Nhàn đứng bên cạnh, nhìn thấy tất cả những biểu cảm của Đường Quả. Đúng là một đứa bé đáng yêu, hỉ nộ ái ố đều biểu lộ hết ra mặt. Thuần khiết lương thiện, tên tiểu tử Diệp Thu này đúng là có phúc.
"A." Đường Quả ngạc nhiên gật đầu. Sau đó cô trợn tròn đôi mắt, hỏi: "Sao ông biết?"
"Đường Bố Y là cha cô?"
"Đúng, sao ông biết?"
"Ông ấy chính là thần y đến chữa bệnh cho cha cô đó. Hai cô còn không chào đi à?" sau khi ôm Thiết Ngưu, Diệp Thu cười quay ra bảo với Trầm Mặc Nùng và Đường Quả.
Hai người con gái lại hóa đá lần nữa.
Tuổi của người đàn ông này, cùng lắm cũng chỉ ba mươi, sao Diệp Thu lại bào là ông già chứ?
Hơn nữa, Diệp Thu nói đó là bậc ông của anh ta, chẳng lẽ họ lại gọi người này là ông sao?
Nhưng như vậy thật là chẳng tự nhiên chút nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ông bao nhiêu tuổi vậy?" Đường Quả lặng mình hỏi.
Diệp Không Nhàn lại bị cô gái xinh đẹp này chọc cười rồi, cười nói: "Tuổi của tôi nếu làm ông cô còn có thừa đấy. Yên tâm đi, cô cứ gọi tôi là ông không sai đâu."
Trầm Mặc Nùng phản ứng nhanh hơn, hào phòng nói với Diệp Không Nhàn: "Ông, cháu là bạn của Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng, hoan nghênh ông đến với Tô Hàng."