Ở trong suy nghĩ Đường Quả, Diệp Thu quan hệ tốt với mình dĩ nhiên là người tốt, gã Thanh Xà khó coi lại chủ động chạy tới khiêu khích chính là tên cực kỳ xấu xa. Mà lại nói, gã quả thật là quá xấu đi.
Thần kinh Đường Quả căng như dây đàn, trong lòng khẩn trương cực kỳ, cầm tay Lâm Bảo Nhi lúc nào không biết.
Nhưng Lâm Bảo Nhi thì lại ánh mắt sáng quắc, mắt nhìn chằm chằm hai người chiến đấu rồng cuốn hổ chồm trên đài quyền anh. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cánh tay nõn nà bị Đường Quả cầm đến độ hằn vết đỏ cũng không phát hiện.
Những người khác cũng trầm tư quan sát hai người trên đài, bọn họ không chỉ chú ý trận chiến đấu này, mà còn chú ý mấy chuyện ẩn ngầm ở trong trận chiến này.
Thanh Xà mặc dù là người tiểu đội Violet, nhưng gã từ trước đến nay luôn liên hệ mật thiết với Yến Thanh Phong. Ngay bây giờ gã vội vàng nhảy ra ngoài, chẳng lẽ là Yến Thanh Phong bày mưu đặt kế?
Như vậy quan hệ của hai người sẽ không thân thiết như lúc mới gặp nhau khi này, thậm chí còn có chút oán hận mới đúng.
Diệp Thu cũng dốc lực ứng phó cao thủ trước mắt này, đã đấu với người ta, vậy phải chuẩn bị nghênh đón đủ loại khiêu chiến đầy đủ.
Thanh Xà có thể trở thành vương bài trong tiểu đội Violet, thực lực quả thật có chỗ không tầm thường.
Diệp Thu biết hắn là một đối thủ tấn công nhanh, mà cũng cùng món mình am hiểu. Thanh Xà không phải là Diệp Hổ, Diệp Thu cùng gã không có giao tình gì, tự nhiên sẽ không giấu hai tay ở sau lưng đợi công kích của đối phương.
Thân hình chợt lóe. Diệp Thu lại hóa bị động thành chủ động, nhào tới Thanh Xà.
Mày đã am hiểu khoái công. Vậy thì tao phụng bồi mày đến nơi đến chốn.
Diệp Thu một quyền đánh về phía lỗ mũi Thanh Xà. Khoa học chứng minh, mũi người là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của thân thể. Đối với những cao thủ như bọn họ mà nói, chỉ cần hơi đả thương đối thủ một chút. Vậy rất có hy vọng lấy được thắng lợi cuối cùng.
Phanh!
Thanh Xà giơ tay lên chặn quyền này của Diệp Thu. Ngược lại còn lợi dụng ưu thế thấp lùn của mình lại từ hạ bàn xuất cước công kích Diệp Thu.
Diệp Thu biết gã ở mặt lực đạo không bằng mình, vậy còn khách khí với gã làm gì. Nghĩ vậy nên cùng thành thành thật thật đưa chân lên nghênh chiến gã.
Phành!
Bắp chân hai người lại va nhau, phát ra tiếng như vật nặng rơi xuống đất.
Thanh Xà cau mày, cũng không để ý sự đau đớn trên đùi, lại lần nữa đổi chân đá về phía Diệp Thu.
Diệp Thu vẫn giống lần trước, giơ chân đón đỡ.
Tiếng rầm rầm rầm không dứt bên tai, hai người hình như là không ai chịu thua, lúc ở thượng bàn hủy chiêu nhau, hạ bàn lại va mạnh vào nhau giống như không muốn sống. Một lần, hai lần, ba lần...
Sau hai mươi lần liên tục va chạm, Thanh Xà chống đở không nối. Thân thể hơi lay động, một chân chạm đất, thân thể rất nhanh lui về phía sau hai bước chân phải sau khi đánh với Diệp Thu đã có hơi run.
Không cần nhìn Thanh Xà cũng biết, chân này chắc chắn sẽ sưng vù không còn giống người nữa. Thanh Xà cũng rất muốn kéo quần ra nhìn thử một chút, nhưng như vậy có khác gì nhận thua chứ?
Niềm kiêu ngạo duy nhất của gã chính là ở thân thủ của mình, nếu ngay cả cái này cũng bị thua, gã còn có giá trị gì để người ta lợi dụng chứ? Không đẹp trai, không tên cầm thú đẹp trai dưới trước Diệp Thu kia bình thường lúc không có việc gì còn có thể bán nhan sắc của mình.
Có điều khiến Thanh Xà nghĩ mãi mà không rõ chính là, năng lực chống đả kích của người này sao lại lợi hại như vậy chứ? Xương và lực va chạm của xương là chính là thứ luyện khó nhất. Mình có thể kiên trì hơn mười cước như vậy là vì điên cuồng tập luyện. Hắn dựa vào cái gì mà kiên trì lâu như vậy chứ?
Lúc lại nhìn về phía Diệp Thu, Thanh Xà rõ ràng đã thu hồi lòng khinh thị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Thu cũng đau buốt, mặc dù nó không rõ như Thanh Xà. Lực đạo của hắn hơn một chút, ở trong dạng va chạm này đã chiếm chút tiện nghi. Huống chi, mình từ nhỏ đã bắt đầu tập luyện, lão đầu tử huấn luyện hắn thủ đoạn sử dụng cũng không nhân từ như phương pháp huấn luyện đội viên tổ đặc cần.
Thành công không có ngẫu nhiên. Hắn có thể sống đến bây giờ là vì hắn trả nhiều hơn người khác.
Lúc Diệp Thu đá chân điên cuồng với người khác, Lâm Bảo Nhi ở dưới đài nhìn mà da đầu tê dại, mặc dù nàng là cô gái thích xem náo nhiệt, nhưng với cách đánh nhau như thế có chút dị ứng.
Giống như đau đớn của Diệp Thu sẽ truyền lên người mình, Lâm Bảo Nhi rụt rụt thân thể, nhỏ giọng nói: "Như vậy chân có đau không? Chị Đường Đường... Chị Đường Đường, chị đang nghĩ gì thế?"
"Hả?" Đường Quả từ trong tưởng tượng của mình bừng tỉnh, nói với Lâm Bảo Nhi: "Không nên nói chuyện".
"Ừ". Lâm Bảo Nhi gật đầu. Chỉ là ý cười trong mắt càng giảo hoạt lộ ra, không biết đang toan tính cái gì.
Đường Quả nhìn Diệp Thu trên đài, lén vẽ chữ thập trước ngực, trong lòng mặc niệm: "Xin Thượng đế phù hộ. Mặc dù con chưa từng tin người, nhưng nếu hôm nay để Diệp Thu thắng lợi, hơn nữa không bị thương chút nào, con từ nay về sau sẽ tín phụng người. Người sẽ có thêm tín đồ trung thành".
Diệp Thu híp mắt nhìn Thanh Xà, nhìn cô gái trong sương khói có chút hư vô và những thành viên khác của tiểu đội Violet ở dưới đài, cười nói: "Vương bài tiểu đội Violet, chẳng qua cũng chỉ như thế".
Xôn xao!
Câu nói đó của Diệp Thu có thể nói vô cùng độc, không chỉ kích thích Thanh Xà, thậm chí ngay cả thành viên khác của tiểu đội Violet cũng đắc tội.
Cuồng tiến tới một bước, vừa muốn lên đài, lại bị Lạc Đà kéo lại.
Thành viên mới của tiểu đội Violet là Chó điên và Nhền nhện cũng rất giận dư,x vinh quang đoàn đội chính là vinh quang của bọn họ, bọn họ lúc nào cũng chuẩn bị tâm lý chết vì đội. Diệp Thu nói vương bài của tiểu đội Violet thân thủ quá tệ, đây không phải là bọn họ càng rác rưởi sao?
"Không ai được lên". Cô gái nhả ra một vòng khói, lúc vòng khói không ngừng biến ảo lượn lờ, cô gái nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
Cô gái này làm hút thuốc thành một loại nghệ thuật, nếu có lòng tính toán, chỉ nhả khói cũng có thể tùy ý nhả ra hơn ba mươi loại hình thù khác nhau.
"Đội trưởng, hắn vũ nhục Violet chúng ta".
"Tôi muốn lên thử xem hắn có bản lãnh gì. Thực lực Violet sao có thể để mặc kẻ khác nói xằng nói bậy".
"Thanh Xà không phải đã thử sao? Hay là các người thấy Thanh Xà không bằng các người?" Cô gái lãnh đạm nói.
Địa vị của cô gái ở tiểu đội Violet không người nào có thể lay chuyển được, thậm chí ngay cả Thanh Xà rất có thể tiếp nhận đội trưởng nhiệm kỳ sau cũng không thể không nghe nàng sai khiến. Mặc dù bọn họ trăm lần không tình nguyện, nhưng nếu đội trưởng đã mở miệng, bọn họ cũng không dám cố chấp nữa. Chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thu, hình như muốn khắc gã vào trong lòng.
Trên mặt Yến Thanh Phong vẫn giữ nụ cười nhạt, khi đã bắt đầu đón nhận, trong lòng lại bình tĩnh trở lại. Cho dù thế nào, người thắng cuối cùng cũng sẽ là mình. Mình là nhà cái, quy tắc trò chơi là mình chế định, chẳng lẽ còn sợ người lật tẩy sao?
"Thật cuồng vọng". Một người nam nhân bên cạnh Yến Thanh Phong nói. Người nam nhân này hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, cũng mặc vest đen. Cả buổi tối không nói lời nào, chỉ đi sát sau lưng Yến Thanh Phong như có như không. "Tịch mịch lâu như vậy, xuất hiện một đối thủ thú vị cũng không tệ lắm". Yến Thanh Phong cười nói. "Hy vọng màn biểu diễn của hắn sẽ càng thêm đặc sắc. Yến Kinh, đã an tĩnh hai mươi năm rồi".
Thanh Xà bị lời của Diệp Thu chọc giận triệt để, mắt tam giác híp lại thành một khe hở thật nhỏ, đã không còn nhìn thấy màu con ngươi bên trong, môi nhếch tái nhợt như tờ giấy, gân xanh cuồn cuộn trên tay, phảng phất giống một con dã thú sắp sửa ăn thịt người.
Diệp Thu thì chỉ đứng im, lỗi lạc mà đứng, phong độ nhẹ nhàng.
Trên mặt đã không còn ý cười, cũng không có giọng trào phúng, chỉ đứng yên lặng, cùng đợi đả kích như bão tố sau giây phút yên lặng.
Tối hôm nay, Yến Kinh, nhất định phải phát ra tiếng nói của mình. Tên Diệp Thu, sắp sửa vang vọng khắp không trung.
Điều chỉnh một lúc, chân Thanh Xà đã không còn đau giống lúc nãy, từ lồng ngực buồn bực rống một tiếng, thân thể bắt đầu nhào về phía Diệp Thu. Gã biết vấn đề của mình, tốc độ nhanh hơn Diệp Thu, nhưng lực va chạm lại kém xa, chỉ có thể tấn công nhanh. Cứ một mực khiến hắn thoát lực mỏi mệt hoặc lúc hắn không theo kịp tiết tấu của mình thì lại bắt đầu đánh lén.
Đã không còn chiêu thức hoa lệ, giờ hoàn toàn là quyền đấm cước đá thật. Điểm đặc biệt duy nhất chính là nhanh, như cuồng phong như mưa rào, khiến mắt của người đứng xem cũng phải hoa lên. Hai người dây dưa cùng một chỗ, phương vị biến hóa không ngừng, người nhãn lực không đủ cũng nhìn không ra ai là ai.
Nhanh, nhanh mới là mấu chốt thắng lợi.
Sát! Diệp Thu chỉ cảm giác ngực mình lóe sáng, lập tức biết tình huống không ổn, sau hai lần công gấp, lại lui về sau rất nhanh.
"A". Đường Quả che miệng khẩn trương. Áo trong của Diệp Thu đã bị người ta rạch một lỗ hổng.
Diệp Thu nhìn về phía Thanh Xà, ngón tay người này không ngờ lại ánh sậm lập lòe, móng tay thật dài kia phảng phất giống như vũ khí tự nhiên, mũi nhọn phát ra ánh sáng u ám.
Cũng may là Diệp Thu phát hiện kịp thời, nếu không nếu trên móng tay có độc, da thịt mình lại bị gã vạch qua, nói không chừng sẽ thành một vũng máu.
Bây giờ trình độ khoa học kỹ thuật cao như thế, dược vật nghiên cứu ra càng lợi hại vô cùng. Đặc biệt là dược vật những bộ đội đặc cần như bọn họ sử dụng.