Cách một bức tường có thể nói chuyện sao? Muốn nói chuyện sao không ở hẳn chung phòng với Trầm Mặc Nùng?
Diệp Thu biết Đường Quả đại tiểu thư có ý gì, cũng biết sự phản kháng của mình là vô tác dụng. Điều tiếc nuối duy nhất là, cuộc sống hạnh phúc của mình đã ra đi không bao giờ trở lại.
Trầm Mặc Nùng lại không có ý kiến gì, rất vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Đường Quả. Bản chất của tên này biến thái thế, từ lúc anh ta đến đã đòi hỏi không thôi, xương của mình đã bị anh ta suýt làm gãy mất rồi, cũng coi như là nghỉ ngơi vậy.
Bữa tối rất thịnh soạn, bác gái nói Đường Quả gầy quá, phải ăn bồi dưỡng thêm, làm một bàn ăn to đùng. Đến canh cũng ninh không biết bao lâu rồi. Đường Quả rất giỏi nịnh người khác, không đến một ngày, đã nịnh bác gái nhận cô ấy làm con nuôi rồi, nhìn ánh mắt của cô ấy còn lanh lợi hơn Trầm Mặc Nùng gấp mấy lần.
Đêm dài lắm mộng, không muốn ngủ chút nào, không có ai ôm thật là cô đơn. Đặc biệt là nghe tiếng cười vọng lại từ phòng bên cạnh, làm cho Diệp Thu càng não nề.
Sao hiệu quả cách li lại kém thế này?
Diệp Thu bỗng đột nhiên hướng đến một vấn đề nghiêm trọng. Mình cách xa vậy mà còn nghe thấy tiếng của Trầm Mặc Nùng và Đường Quả nói chuyện, vậy thì, khi mình chạy sang phòng bên cạnh dày vò Trầm Mặc Nùng và chiếc giường của cô ta, có lẽ nào sẽ làm bố mẹ Trầm Mặc Nùng nghe thấy không?
Thôi vậy, dù sao cũng đã đến mức này rồi, có nghi kỵ thì cũng vô ích thôi.
Đang nằm trên giường nghĩ ngợi, chiếc điện thoại ở đầu giường bỗng vang lên.
Số gọi đến là Hàn Ấu Lăng, sau khi Diệp Thu đến Tô Hàng không liên lạc với anh ta, nhưng anh ta cũng biết chuyện. Đến hôm nay mới gọi điện thoại đến.
"Diệp Thiếu, buổi tối có thời gian không?" Hàn Ấu Lăng nói trong điện thoại.
"Ừm?" Diệp Thu nhìn chiếc đồng hồ đặt đầu giường, mới sáu giờ. Giờ này hôm qua, mình còn đang ôm Trầm Mặc Nùng tập thể dục thể thao kìa.
"Đi góp vui chút?" Hàn Ấu Lăng cười nói.
Diệp Thu sáng mắt lên, nói: "Có chỗ nào vui?"
"Câu lạc bộ Vương Giả. Địa bàn của Diệp Thiếu."
"Địa bàn của tôi?" Diệp Thu ngạc nhiên.
"Diệp Thiếu không biết ư?" Hàn Ấu Lăng có chút ngạc nhiên, sau đó nghĩ đến tính cách của Trầm Mặc Nùng, cười giải thích: "Câu lạc bộ Vương Giả là mọt câu lạc bộ mới mở cửa ở Tô Hàng, cũng là câu lạc bộ duy nhất có thể chống chọi lại được với câu lạc bộ Hồng Trang ở Liên Phong Duệ. Đứng đằng sau đó là Trầm Mặc Nùng tiểu thư và chị em Tống gia."
Diệp Thu đã nghe Trầm Mặc Nùng nói về chuyện sẽ góp sức với người khác mở một câu lạc bộ. Chỉ là lúc đầu anh đang bận giải quyết những việc khác, cũng không để ý lắm. Không ngờ nhanh vậy đã thành lập rồi, quy mô hình như cũng không nhỏ.
"Được, anh đến đón tôi đi." Diệp Thu nói.
Mặc quần áo, đang định đi ra ngoài, điện thoại lại reo một lần nữa. Diệp Thu nghĩ, chẳng lẽ Hàn Ấu Lăng lại thay đổi suy nghĩ sao?
Có điều, lần này không phải là điện thoại của Hàn Ấu Lăng, mà là của Bối Khắc Tùng. Vì Bối Khắc Tùng vì chuyện của Đường Quả chạy đôn chạy đáo, lại lo toan mọi việc, nên Diệp Thu rất cảm kích, gọi anh ấy đến ăn cơm tối.
"Diệp Thiếu, tôi đoán tối nay anh nhất định sẽ có thời gian." Bối Khắc Tùng cười.
Bối Khắc Tùng sau khi đã nghĩ thông một số chuyện, tâm tư cũng thoải mái rồi, toàn tâm toàn ý muốn đặt quan hệ tốt với Diệp Thu. Vì vậy lúc nói chuyện cũng thoải mái.
Nếu nói chuyện quá thận trọng, chỉ có thể làm cho người khác cảm thấy khoảng cách chứ không phải là tình bạn. Bối Khắc Tùng hiểu rõ điều này.
Diệp Thu cười đau khổ, xem ra Bối Khắc Tùng đã hiểu rõ quan hệ tay ba của mình và Trầm Mặc Nùng, Đường Quả. Nói: "Muộn thế này rồi, gọi điện cho tôi có việc gì?"
"Muộn? Diệp Thiếu, bây giờ chưa đến 11 giờ. Cuộc sống về đêm của Tô Hàng mới bắt đầu thôi. Diệp Thu nếu có thời gian thì ra ngoài uống cốc rượu, thế nào?"
Diệp Thu nghĩ một lúc rồi nói: "Câu lạc bộ Vương Giả anh có biết không?"
"Biết. Địa bàn của Diệp Thiếu mà, vẫn muốn qua đó xem xem thế nào. Đi cùng Diệp Thiếu có được miễn phí không?"
"Tập trung ở cửa Vương Giả nhé." Diệp Thu nói. Mong rằng những hành động thế này sẽ không làm cho Bối Khắc Tùng và Hàn Ấu Lăng phản cảm. Đã đến lúc mọi người hợp lại, mỗi người một nơi thế này thì làm được gì?
"Ha ha, giờ tôi xuất phát đây." Bối Khắc Tùng vui vẻ nói.
Diệp Thu không dám chào Trầm Mặc Nùng, sợ lúc sau cô ấy sẽ đi cùng, nên nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.
Đứng ở cửa nhà Trầm gia, Diệp Thu vừa đợi được một lúc thì Hàn Ấu Lăng đã lái xe đến đón anh.
Diệp Thu lên xe, nói: "Còn một người bạn nữa, một lúc sau sẽ tập hợp ở cổng câu lạc bộ."
"Bạn của Diệp Thiếu là bạn của tôi." Hàn Ấu Lăng cười khởi động xe, nói: "Mấy lão AQ trước kia vốn rất biết điều, trốn trong Liên gia không xuất kích. Không biết vì sao, hôm nay Liên Phong Duệ lại dám đưa họ đi đến Vương Giả. Theo lý thường mà nói, họ đáng lẽ phải ở Hồng Trang mới đúng. Sao giờ lại chọn Vương Giả?"
"Ừm. Liên Phong Duệ cũng đi?" Diệp Thu cười, nói: "Cũng coi là bạn cũ, đã lâu không gặp, không biết anh ta còn nhớ tôi không."
"Chắc chắn là nhớ rồi." Hàn Ấu Lăng cười nói. "Tên của Diệp Thiếu còn nổi hơn ten của tứ công tử Tô Hàng."
Diệp Thu lắc đầu, chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Hai người đến CLB Vương Giả, Bối Khắc Tùng đã đợi ở đó rồi.
Diệp Thu trước đó còn lo hai người này gặp nhau sẽ gượng gạo, không ngờ đã quá coi thường khả năng ứng biến của họ. Hai người chỉ cần một lúc là hàn huyên thân thiết với nhau. Vẫn là về Tô Hàng và tình hình của tứ công tử, thậm chí còn thân mật hơn gấp mấy lần.
Nhưng, vì lập trường trung lập ban đầu của Bối Khắc Tùng, anh ta không có thù lớn với Hàn Ấu Lăng. Mà Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu có thù với anh ấy.
Hai người đều thông minh, đều hiểu rõ được ý để cho hai người họ gặp mặt nhau của Diệp Thu. Mọi người đã là người của mình rồi, về sau không cần đấu đá nữa, và liên kết lại chống chọi với kẻ thù.
CLB Vương Giả cũng ban hành chế độ hội viên, Diệp Thu lần đầu tiên đến đây nên không có thẻ hội viên. Bối Khắc Tùng thì ở Yến Kinh suốt, nên cũng không có thẻ hội viên, chỉ có Hàn Ấu Lăng là có một chiếc, hợp quy chế, nên có thể dẫn theo hai người bạn.
Vương Giả và Hồng Trang có phong cách bài trí không giống nhau, dùng phong cách Hoa Hạ cổ điển. Một cửa chính một cửa sổ, đều rất khác người. Thaatmj chí những bức tranh treo trên tường đều là những bức thủy mặc nổi tiếng. Bước vào là có thể cảm nhận được một bầu không khí long trọng và tôn quý.
Đúng không phải danh bất hư truyền.
"Nghe nói CLB Vương Giả này ra đời dưới ngòi bút của Mặc Nùng, không ngờ cô ấy có tài thiết kế đến vậy." Bối Khắc Tùng cảm thán nói. Nghĩ đến quan hệ của Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu, sợ rằng anh lại nghĩ mình có ý gì với cô ấy, bèn thêm vào: "Diệp Thiếu thật là hạnh phúc, lấy đi người con gái đẹp nhất của Tô Hàng chúng tôi."
Diệp Thu cũng thấy Trầm Mặc Nùng là một trong những bào bối của Tô Hàng, trí thông minh, dáng điệu thanh cao, khí chất xuất chúng, vẻ đẹp diễm lệ, lại có cái thông minh của người Tô Hàng, thật là khó kiếm.
Những người đàn ông thông minh đều không khen vợ mình, mà nghe người khác khen. Mặc dù trong lòng Diệp Thu rất thích nhưng vẫn chuyển chủ đề, nói: "Sao không nhìn thấy Lien Phong Duệ nhỉ?"
"Có lẽ đã vào phòng rồi." Hàn Ấu Lăng nói: "Họ không đến Hồng Trang, mà lại đến đây. Tôi nghĩ, họ sẽ không chịu an phận đâu. Chúng ta uống rượu, đợi mấy tên ấy tự lộ mặt ra. Diệp Thiếu, gái đẹp ở đây được đó chứ. Vương Giả và Hồng Trang khác nhau ở chỗ, mặc dù đều thực hiện chế độ hội viên, nhưng có rất nhiều đãi ngộ với hội viên nữ, thậm chí những học sinh cấp ba và những con gái nhà công nhân viên chức thông thường đều làm được thẻ hội viên."
Diệp Thu biết, điều này chắc chắn là do Tồng Ngụ Thư nghĩ ra. Chẳng trách Vương Giả lại cứ lồ lộ ra thế này, rất nhiều người đẹp ăn mặc gợi cảm xinh xắn đứng ở đó. Những người này có lẽ không thích học, mà tìm một cơ hội quạ biến thành phượng hoàng ở đây.
Diệp Thu lắc đầu.
Tán gái ở trong tiệm của người phụ nữ mình mở, nếu bị Trầm Mặc Nùng biết thì dù cho cô ấy có độ lượng thế nào chăng nữa, cũng sẽ ghen thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Diệp Thu không cần đàn bà, Hàn Ấu Lăng và Bối Khắc Tùng cũng không dám hưởng thụ một mình. Ba người thuê một phòng uống rượu nói chuyện, không khí cũng khá là vui.
Dù sao thì, Bối Khắc Tùng và Hàn Ấu Lăng mặc dù có thể làm ra vẻ hợp nhau, nhưng có thể thấy được rằng không có tiếng nói chung lắm.
Diệp Thu cười nói: "Thôi vậy, tôi tìm người vào đây tiếp rượu vậy, ba người đàn ông uống rượu thật chán."
Câu này hợp với ý của Hàn Ấu Lăng, nên ngay lập tức đứng lên sắp xếp.
Hàn Ấu Lăng bước đến cửa, nói với giám đốc CLB: "Bảo Kỳ Quan, Phương Quan, Ngẫu Quan đến tiếp rượu chúng tôi."
Kỳ Quan, Phương Quan và Ngẫu Quan là ba người đầu tiên của Vương Giả, 12 cung là dựa vào 12 người trong "Hồng Lâu Mộng", mỗi người cn gái đều sắc nước nghiêng trời. Hơn nữa còn có tuyệt kỹ, là bảo vật của Vương giả. Nếu không hẹn trước, thì nhiều nhất chỉ có thể chọn đài của họ thôi.
Hâu Mẫn tất nhiên quen biết một trong tứ công tử của Tô Hàng Hàn Ấu Lăng. Trong tay bọn họ lúc nào cũng có một bản danh sách những tên tuổi quan trọng ở Tô Hàng, bên trên còn có ảnh. Tờ đơn này họ phải học thuộc lòng, hơn nữa còn phải qua kiểm tra mới được vào đây làm.
Thái độ vô cùng cung kính, cười nói : "Hàn Thiếu, thật là tiếc, hôm nay không may, 12 cung đều có khách chọn cả rồi. Hay là tôi giới thiệu cho Hàn Thiếu mấy người nữa? Tôi vừa thấy, khách cũng không ít người đẹp, tôi nghĩ, họ cũng rất muốn được tiếp rượu cậu."
Sự mất vui trong lòng Hàn Ấu Lăng lập tức liền tiêu tan, ông giám đốc này cũng biết ăn nói lắm đấy chứ. Liền xua tay, nói: "Không cần tìm khách đâu, chỉ cần tìm mấy em xinh đến phục vụ uống rượu là được rồi."
Vừa nghĩ một lúc, hỏi nhỏ: "Là ai đã chọn mất 12 cung thế?"
"Hàn Thiếu, cậu làm khó tôi rồi. Đây là bí mật của CLB Chúng tôi, chúng tôi phải chịu trách nhiệm cho khách hàng." Hậu Mẫn xin lỗi.
Hàn Ấu Lăng bắt đầu chùng mặt xuống. Với danh nghĩa của anh ta, bình thường đến đâu đều được mọi người nghênh đón. Cái Tô Hàng này, ai dám làm trái lại lời anh ta?
Nhưng hôm nay lại gặp phải hai sự việc trước mặt phụ nữ, một là 12 cung đều bị chọn hết, hai là không biết tung tích của họ.
Đáng lẽ nghĩ rằng đây là CLB của Trầm Mặc Nùng, vì thế không muốn giận dữ ở đây. Chỉ là giờ anh đang làm việc cho Diệp Thu, mà người đàn bà này lại không phối hợp chút nào cả, khó tránh anh tức giận.
Sầm mặt hỏi: "Tôi chỉ là hiếu kỳ hỏi một câu thôi, không đi ngược lại quy định của các người chứ?"
Thấy Hàn Ấu Lăng tức giận, Hậu Mẫn có chút lo lắng. Mặc dù cô rất có kinh nghiệm, nhưng danh tiếng của Hàn Ấu Lăng cô cũng đã từng nghe, nếu đắc tội với anh ta, sợ là mình cũng sẽ đen đủi.
Cười trừ, trên gương mặt có chút sợ hãi, nói: "Hàn Thiếu, không phải là tôi không muốn phối hợp với anh. Thân phận của anh tôi biết, là khách quý của Vương Giả chúng tôi. Tôi nào dám làm anh thất vọng. Chỉ là việc này…Là vấn đề quy tắc. Nếu nói cho anh biết tôi sẽ bị đuổi việc."
"Không muốn nói phải không? Được, tôi đi tìm vậy, tôi đi từng phòng một tìm, tôi không tin là không tìm được họ." Hàn Lập giận dữ nói.
"Hàn thiếu, Hàn thiếu…" Hậu Mẫn vội vàng chắn trước mặt Hàn Ấu Lăng, nói thầm không thành tiếng.
Hàn Ấu Lăng cười ha ha, cấu mặt Hậu Mẫn, nói: "Nói sớm thì tôi đã không dọa cô. Yên tâm đi, người có thể quyết định vận mệnh của cô đang ngồi uống rượu với tôi kìa."
Hậu Mẫn đợi đến khi Hàn Lập đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu để Hàn Ấu Lăng đi tìm từng phòng một thì có lẽ sẽ làm loạn cái Vương Giả này lên mất.
Mặc dù được một mức lương không ít, nhưng người phụ nữ làm nghề này, thật là không dễ dàng.
Có thể quyết định vận mệnh của mình? Hậu Mẫn nghĩ, người có thể quyết định được vận mệnh của mình là ai?
Chẳng lẽ là ông chủ đứng đằng sau Vương Giả?
Tiếc là, ông chủ đứng đằng sau đó thật là thần bí. Ngoài người đàn ông phụ trách điều hành thao tác của Vương Giả ra, người làm việc trong Vương Giả như họ cũng không rõ lắm về ông chủ thật sự. Người mang cô về từ quán rượu cũng là ông ta. Người đàn ông đó thật là làm cho con người ta rung động.
Hàn Ấu Lăng trở về phòng, cười nói: "không tìm được mỹ nữ tiếp rượu, bị người ta giành đi hết rồi. Diệp Thiếu, chúng ta có cần cướp họ về không?"
Diệp Thu và Bối Khắc Tùng nghi ngờ nhìn Hàn Ấu Lăng. Anh ta vốn biết CLB này là của hội Trầm Mặc Nùng mở mà vẫn nói vậy chắc hẳn phải có nguyên do.
"Hỳ hỳ, 12 cung nổi tiếng của Vương Giả đều bị Liên Phong Duệ cướp đi rồi, nếu không, chúng ta chủ động làm việc gì đó đi? Đối xử với địch, tôi thật không có hứng thú chờ đợi."