Lúc đi qua đại sảnh, thấy trên Sopha có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đàng nằm ngủ rất tự nhiên ở trên đó, ánh mắt hai người lướt qua một lượt trên người cô gái, rồi thẫn thờ quay đi. Họ cùng lên cầu thang được thiết kế theo hình xoắn ốc với những tay vịn bằng đồng đen được lau chùi sáng bóng, đến trước cửa một căn phòng liền gõ cửa, từ bên trong vọng ra giọng nói có phần hơi quá đáng của một thanh niên trẻ: "Vào đi!"
Người đàn ông trung niên hơi nghiêng người sang một bên, tên tóc vàng liền từ bên cạnh ông ta ngênh ngang bước vào. Người đàn ông trung niên lúc này mới bước vào sau vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và cung kính.
" Hai vị vất vả rồi." Một thanh niên trẻ đang ngồi trên chiếc ghế làm việc trong căn phòng, nét mặt mỉm cười quan sát hai người đang đứng trước mặt mình.
Cậu thanh niên trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, to cao lực lưỡng, mặc một bộ đồ thể thao màu đen hiệu Nike, chân đi một đôi giầy thể thao màu trắng. Trông có vẻ giống một sinh viên đại học.
" Chào Đạo Diễn." Người đàn ông trung niên cung kính chào hỏi cậu thanh niên trẻ. Còn tên tóc vàng lại nhún vai, đi thẳng đến ngồi xuống ghế.
Cậu thanh niên ra hiệu cho người đàn ông cũng ngồi xuống ghế, mấy ngón tay gõ trên mặt bàn nói: " Mỗi lần chúng ta tưởng chúng ta đã dự tính đầy đủ về đối thủ, thì biểu hiện của hắn lại luôn nằm ngoài những dự liệu của chúng ta. Những kế hoạch bắt cóc nhằm vào tập đoàn nhà họ Đường mấy trước đây đều thất bại, mà bảo tiêu Diệp Thu chính là người có quan hệ trực tiếp với Đường Quả."
"Cho nên tôi mới phải tìm đủ mọi cách để dụ Diệp Thu ra, trừ khử hắn đi. Diệp Thu không còn nữa, cơ hội thành công của chúng ta sẽ càng lớn. Nhưng các anh lại gọi điện nói với chúng tôi rằng kế hoạch lại một lần nữa thất bại. Mất đi một số người không có gì quan trọng, nhưng một căn cứ nữa của chúng ta ở Yến Kinh lại bị bại lộ. Có thể giải thích cho tôi biết được không?"
Tên tóc vàng xoa xoa tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: " Trung Quốc các anh có một câu nói thế này, trước những thực lực tuyệt đối, tất cả những âm mưu quỷ kế đều là hư ảo đó sao? Lũ vô dụng mà chúng tôi mang đi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng. Bọn chúng vốn dĩ là những tên ma vương, là những con quỷ giết người. Nếu như có cơ hội, tôi cũng rất hi vọng Đạo Diễn có thể tự mình đi thỉ nghiệm một chuyến. Tôi cảm thấy, anh nên phái thêm nữ ưu nữa, chứ không phải là để cho chúng tôi đi làm những chuyện hi sinh vô ích này."
" Nữ ưu?" Cậu thanh niên cười nhạt, "Anh có biết vì kế hoạch này mà chúng tôi đã mất đi bao nhiêu nữ ưu rồi không? Bọn họ đều là những người mà tổ chức đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới đào tạo được. Nếu như cứ tiếp tục bị bại lộ thì cho dù nhiệm vụ lần này có thành công, chúng tôi cũng không thể bù lại những tổn thất. Sau này còn tiếp tục có những nhiệm vụ khác thì làm thế nào?"
Tên thanh niên tóc vàng với biệt hiệu Biên Kịch là người của Tổng bộ phái xuống để hỗ trợ mình, đương nhiên cũng chính là một kiểu giám sát. Cái bệnh đa nghi của bọn nước ngoài này ngày càng nặng, trừ bản thân mình ra, bọn chúng rất hiếm khi tin tưởng vào người khác.
Cũng chính vì thế, tên khốn kiếp này mới không coi mình ra gì. Rồi sẽ có một ngày, phải bắt hắn hi sinh trong khi làm nhiệm vụ.
" Biên kịch, khi nãy tôi vừa nhận được điện thoại thúc giục của Tổng Bộ. Bọn họ dường như cũng đang không còn kiên nhẫn nữa, và tỏ ra rất tiếc cho chúng ta. Nếu như chúng ta không đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta sẽ phải đối diện với khả năng nhóm sẽ bị giải tán."
Giải tán nhóm, như vậy đối với tổ chức mà nói, bọn họ cũng chẳng có chút giá trị sử dụng gì nữa. Điều gì sẽ chờ đợi họ, mỗi người trong bọn họ đều hiểu rất rõ.
"Được thôi." Tên tóc vàng gật đầu nói. " Anh là đạo diễn, vậy tất cả đều tiến hành theo sắp xếp của anh. Bước tiếp theo chuẩn bị làm gì?"
" Gọi Mật Phong quay về. Chúng ta không thể tiếp tục để mất đi những anh tài được." Đạo diễn trầm ngâm nói: " Ngoài ra, mọi việc ở bên này do Biên Kịch toàn quyền phụ trách. Tôi tạm thời vẫn không thể bị lộ. Tôi nghĩ tôi nên cố gắng ở phương diện khác, nếu có thể tiếp cận và làm bạn với chúng, thì là một chuyện quá tốt. Màn trình diễn tối nay quả thật là quá kịch, đây chính là nguyên nhân khiến cho các anh bị thất bại. "
Đạo Diễn vốn dĩ dự tính sẽ bảo Diệp Thu mang Đường Quả đến để đổi lấy con bé xấu xí Lam Khả Tâm, những đây chỉ là một cái bẫy. Hắn tính chắc rằng Diệp Thu sẽ không bao giờ đưa Đường Quả đến để đổi người, trừ khi đầu óc hắn có vấn đề. Nhưng theo những gì mà Đạo Diễn biết về con người Diệp Thu thì hắn dứt khoát sẽ đến cứu người, hơn nữa sẽ chọn cách một mình trốn đến để cứu người. Như vậy thì chỉ cần cho thủ hạ mai phục ở sân sau với một tên bắn tỉa xuất sắc là đã rất có khả năng sẽ hạ được hắn rồi. Cho dù có không hạ được Diệp Thu thì cũng sẽ lôi được Diệp Thu vào trong sân, hắn cũng sẽ có cách khiến cho Diệp Thu mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Không ngờ, sự lựa chọn của Diệp Thu lại làm đảo lộn hết kế hoạch của Đạo Diễn, hắn thật sự mang đại tiểu thư nhả họ Đường đến để đổi người (Lẽ nào bọn con gái đều ngu ngốc đến thế? Sao lại có thể đồng ý được chứ nhỉ?—Lời tác giar~.~) Người của Đạo Diễn lại không kịp đề phòng, đành phải rút ra một số trong đám mai phục đi đối phó Diệp Thu. Còn những người còn lại lại bị sự xuất hiện bất ngờ của Tiểu Bạch làm kinh động.
Còn về Lam Khả Tâm, hắn đã nhận định là Diệp Thu không dẫn người đến trao đổi. Vả lại làm sao mà để để người ở trong trạm sửa xe được?
Lúc Lam Khả Tâm từ từ tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, dường như bị một vật rất nặng đập vào đầu. Ký ức đầu tiên của cô sau khi tỉnh lại là cảnh trước khi cô bị ngất, một cái xe con màu trắng đột nhiên lao đến trước mặt. Cô kinh hoàng định tránh đi, nhưng hai người đàn ông từ trong xe nhảy xuống, thậm chí cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã bị bọn họ ép lên xe đưa đi rồi. Cô ra sức giãy giụa, sau đó thì bị bịt lấy miệng, rồi ý thức dần dần mơ hồ, cho đến khi không nhìn thấy, không nghe thấy gì nữa.
Lam Khả Tâm biết mình đang bị bắt cóc, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem mình bị bắt cóc vì lý do gì hoặc xem xét kỹ môi trường xung quanh thì chợt nghe thấy có tiếng người đang nói với mình. Khả năng quan sát của đối phương hẳn là rất tinh tế. Cô không hề mở mắt mà lông mi chỉ khẽ cử động mà cũng bị hắn phát hiện ra.
" Tỉnh rồi hả?" Là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Lam Khả Tâm biết mình không còn cách nào tiếp tục giả vờ chưa tỉnh được nữa liền mở mắt ra, nhìn qua. Quả nhiên, một người đàn ông trung niên tướng mạo cũng khá phổ thông đang ngồi trên chiếc Sopha đối diện, nhìn cô mỉm cười.
Trong lúc quan sát người đàn ông trung niên liền nhân thể đưa mắt quan sát xung quanh chỗ cô đang ở. Xem ra đây là một ngôi biệt thự rất hào nhoáng, màu sắc chủ đạo là màu trắng, các đồ dùng ở đây đều là kiểu loan thôi cổ điển, các phần viền ngoài trang trí ở các đồ đạc, khung tranh đều bằng kim tuyến, một phong cách châu Âu cổ điển đang rất được ưa chuộng.
Bọn bắt cóc này cũng thật có khí phái, người ta bắt người rồi hầu như đều mang nhốt ở những khu ngoại ô hoặc trong xóm núi hẻo lánh. Bọn chúng lại rất tốt, đưa người ta vào hẳn biệt thự. Nếu không có bằng chứng thép thì e rằng đến cả cảnh sát quốc gia cũng không có gan dám đến đây mà khám xét.
Lúc này, Lam Khả Tâm đang nằm trên một chiếc Sopha dài chừng hai mét, rộng chừng hơn một mét, quần áo vẫn rất ngay ngắn, cảm thụ một lát, trên cơ thế cũng không thấy có gì bất thường cả. Nếu như không tính tác dụng của thuốc mê thì vẫn thấy hơi chóng mặt một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Ông là ai? Các người muốn gì?" Lam Khả Tâm thẳng thắn nói, và cũng đang cố gắng tìm ra mục đích mà bọn chúng bắt cóc cô.
" Chúng tôi không cần gì cả." Người đàn ông lắc đầu, " nói cách khác, cũng không chuẩn bị bắt cô làm gì cả. Tôi thấy chắc cô cũng đói bụng rồi phải không? Muốn ăn gì? Ở đây có những đầu bếp xuất sắc nhất đấy!"
Lam Khả Tâm không biết phải nói gì, lẽ nào chúng bắt cóc mình đến đây chỉ để thưởng thức sơn hào hải vị?
Ngoài mục đích đó ra, cô không nghĩ ra được cái gì khá hơn. Nếu mà bọn chúng cần tiền, cô có thế gọi điện thoại đi chuẩn bị tiền. Nhưng bọn chúng lại không cần gì hết, nên Lam Khả Tâm cảm thấy như bị làm khó.
Cô bạn cùng phòng đã nhìn thấy mình bị bắt cóc, chắn chắn sẽ báo cảnh sát cho mình. Như vậy thì liệu Diệp Thu có biết không nhỉ?
Con gái mỗi khi bị lâm vào tình huống nguy hiểm đều ảo vọng sẽ có một hoàng tử tuấn tú cưỡi bạch mã đến cứu mình. Lam Khả Tâm cũng thế.
Đối phương là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, nếu bắn tầm xa hắn luôn chiếm ưu thế. Nhưng Diệp Thu và Tiểu Bạch cũng đâu phải hạng kém cỏi gì. Bọn họ cũng xông xáo khắp nơi nhằm vây đánh tên bắn tỉa đó. Chỉ cần họ có thể tiếp cận hắn, thì hắn cầm chắc cái chết trong tay rồi.
Bịch!
Diệp Thu lộn một vòng trên không tránh được phát súng nguy hiểm của đối phương. Sau đó lại một lần nữa dựa vào phương hướng của viên đạn điều chỉnh lại vị trí dự đoán của đối phương. Hắn có thể liên tục thay đổi vị trí, quả là một tên bắn tỉa cao cường, khi mà bọn Diệp Thu đang tiến gần đến vị trí của hắn thì hắn cũn đang liên tục di chuyển sang vị trí khác.
Diệp Thu huýt sáo ra hiệu, Tiểu Bạch lập tức hiểu ra ý hắn, liền dùng khẩu súng trường trong tay bắt đầu bắn liên tiếp vào vị trí của tên bắn tỉa. Tuy không có mục tiêu cố định, nhưng trong một nơi như thế này, Tiểu Bạch cũng không thể nào lộ diện được.
Còn Diệp Thu lợi dụng kẽ hở này, chạy như bay về phía trước mặt. Lúc này tên bắn tỉa lo tránh đạn của Tiểu Bạch còn không kịp, chắc chắn sẽ không có cơ hội mà để ý đến Diệp Thu.
Với ngần ấy xe ô tô cộng thêm một đống lốp xe làm lá chắn, không ai có thể phát hiện ra Diệp Thu. Phía Tiểu Bạch cũng đang không ngừng nhả đạn để tự vệ. Những viên đạn bay với tốc độ kinh người, vừa hết phát này, không đợi cho hắn thò đầu ra, Tiểu Bạch đã nhả tiếp phát thứ hai.
Diệp Thu không thể không rút dây động rừng, vòng một vòng lớn rồi chạy ra phía sau nơi tên bắn tỉa đang nấp. Đây mới là đánh úp từ phía sau. Cuối cùng Diệp Thu cũng nhìn thấy một bóng người màu đen ở giữa đống lốp xe hỏng đang chất thành từng đống.
Chẳng trách hành tung của hắn lại khó nắm bắt đến thế, khắp người hắn đều là màu đen, đến cả da cũng đen nốt. Cứ nhìn màu da của hắn thì có lẽ hắn đến từ châu Phi hoặc là một quốc gia nào đó của người da đen. Người đen như thế này có lẽ đã được trời phú cho một tấm nguỵ trang trong đêm tối
Diệp Thu tựa người vào phía sau một chiếc xe, hít thở nhẹ nhàng, trong súng đã hết sạch đạn, thò tay xuống đất lần tìm một hồi cũng chỉ tìm thấy một nửa khối chuyên đầu với mấy viên đá nhỏ xíu bằng hạt lạc. Đêm tối thế này, lại không thể chạy khắp nơi, chẳng có cách nào để tìm được thứ nào thích hợp hơn để làm ám khí cả.
" Cấm nhúc nhích!" Diệp Thu đột nhiên nhảy ra từ phía sau xe, chĩa thẳng khẩu súng đã hết đạn trong tay vào yên bắn tỉa da đen.
Tiếng súng của Tiểu Bạch vẫn văng vẳng bên tai, đoàng đoàng từng hồi không dứt, bắn đến mức đất bụi ở bên này đều bay tứ tung, chốc chốc lại có một cái lốp xe bị bắn nảy lên không trung.
Nghe tiếng huýt sáo của Diệp Thu, Tiểu Bạch mới ngừng bắn, chạy như bay về phía Diệp Thu
Tên da đen không ngờ lại có người xông đén từ phía sau.. Điều khiến hắn thấy đáng sợ hơn là hắn không hề nghe thấy tiếng bước chân của đối phương. Hắn là người đến từ khu rừng nguyên thuỷ châu Phi nên vô cùng nhạy bén với tiếng bước chân người và động vật. Đây cũng là nguyên nhân giúp hắn trở thành một tay bắn tỉa tài ba. Mặc dù khi nãy luôn bị tiếng súng của Tiểu Bạch áp đảo, nhưng thính giác của hắn vẫn không lúc nào lơ là. Không hiểu tên Trung Quốc này giở trò gì mà lại làm được như thế.
Tên da đen ngừng lại một lát, sau đó đặt khẩu bắn tỉa của mình xuống đất, từ giữa đám lốp xe từ từ đứng dậy.
Diệp Thu đang do dự không biết có nên thăm dò ký ức của tên da đen này không, nếu như thăm dò hắn, e rằng sẽ phải chịu đựng cả những ký ức đau khổ của hắn. Nếu hắn đến từ bộ tộc ăn thịt người thì có lẽ cả tháng trời mình không nuốt nổi cơm thì làm sao?
Nếu không xem trộm thì hắn làm sao biết được chỗ Lam Khả Tâm đang bị nhốt?
Bọn họ chiến đấu ác liệt như thế, ngoài những tên bị hắn và Tiểu Bạch giết chết, không thể rời khỏi đây, thì có lẽ cả cái trạm sửa xe này không còn một mạng sống nào.
Vì Khả Tâm, vẫn phải nhẫn tâm hơn nữa. Diệp Thu nghĩ rồi đưa tay xoa xoa chiếc nhẫn bạc đang đeo trên tay.
Đoàng!
Tiểu Bạch đột nhiên nhắm đúng đầu tên da đen nhả đạn, mặc dù trời rất tối nhưng vẫn nhìn rõ những huyết hoa hoà cùng dòng máu đỏ tươi trào ra từ não hắn. Thậm chí một mảnh vỏ sọ còn dính tóc còn bay thẳng về phía Diệp Thu đang đứng.
Trong khi Diệp Thu còn đang nghi ngờ Tiểu Bạch tại sao lại giết người diệt khẩu, thì Tiểu Bạch đã ào tới, nắm tay Diệp Thu chạy ra ngoài.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn, thấy tên da đen từ từ đổ người xuống đất, trên mặt đất, một bảng điểu khiển màu đen đang nhấp nháy đèn đỏ liên hồi, Diệp Thu lập tức hiểu ra chân tướng sự việc.
Bọn khốn kiếp, chúng mày thật độc ác!