Hắn liếc nhìn xung quanh một lượt, sau khi không thấy có bất kì nhân vật đáng ngờ nào, hắn mới bấm chuông cổng.
"Ai vậy?". Một giọng nói đàn ông nhã nhặn vang đến.
"Không phải tôi". An Thiết lên tiếng, nói. Đó là một ám hiệu vô cùng đơn giản, nếu như hắn bị người khác uy hiếp thì ám hiệu sẽ là "tôi đây". Sau đó người bên trong sẽ chuẩn bị mai phục, hoặc là nhanh chóng rút đi.
Người đàn ông bên trong kéo cánh cửa sắt ra, An Thiết bước vào trong, những loài hoa không biết tên trong vườn đang nở rộ, bốn mùa của Hongkong không rõ nét lắm, mùa xuân thường là đến sớm hơn một chút.
Không có ai ra đón cả, An Thiết tự mình thay dép đi trong nhà đặt ở cửa, rồi mới bước vào trong phòng khách của tòa nhà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Đưa đến phòng trà chờ đi". Một người đàn ông Đông Dương anh tuấn đến mức hơi quá đáng đang ngồi trên sôpha lên tiếng nhắc nhở. Hắn đang dùng một con dao nhỏ sắc nhọn chú tâm gọt quả táo trong tay mình, cũng không ngẩng đầu lên nhìn An Thiết một cái. Vỏ táo dài lê thê rủ xuống dưới, còn trái táo lúc này giống như là một người phụ nữ bị lột sạch quần áo vậy, nõn nà nhìn rất ngon miệng.
"Cám ơn". An Thiết cúi người một cách cung kính, rồi mới xoay người đi về hướng phòng trà.
Phạm Thiên, người bảo vệ của thủ lĩnh, cũng là bảo tiêu duy nhất của thủ lĩnh.
Chỗ nào có Phạm Thiên, chỗ đó chắc chắn có thủ lĩnh, chỗ nào có thủ lĩnh, thì chỗ đó cũng chắc chắn có Phạm Thiên, hai người như hình với bóng, nhiều lúc còn bị người khác nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân.
Nhưng An Thiết biết, người đàn ông đó có thân thủ cực kì cao, những người có ý đồ muốn làm hại hoặc đạt được thủ lĩnh, đều là chết một cách lặng lẽ.
Phòng trà được trải lớp thảm màu vàng kiểu Nhật Bản, phong cách rất trang nhã, bên ngoài cửa sổ là sân nhà được lát gạch đỏ.
Hương trà phảng phất, một người phụ nữ mặc Kimono ngồi xếp bằng, mái tóc dài được búi lên đỉnh đầu, có một cây trâm cài tóc màu đen giữ lấy cái mái tóc, cúi đầu xuống, hai tay như mây bay nước chảy đang biểu diễn nghệ thuật trà đạo Đông Dương.
An Thiết đứng đó nhìn xuống, không có cách nào nhìn rõ được mặt của người phụ nữ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy bờ trán trắng sáng, đầy đặn và đẹp đến mức làm người ta không kiềm chế được bản thân muốn bước lên hôn một cái vào đó.
Nhưng An Thiết biết, chỉ cần hắn hơi có chút thất lễ, người đàn ông ở bên ngoài đó có thể biến hắn thành cái sàng lỗ chỗ trong khoảnh khắc.
An Thiết đứng cúi đầu lặng lẽ ở một bên, chờ đợi màn biểu diễn nghệ thuật pha trà của người đó kết thúc.
"Việc đã làm đến đâu rồi?". Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng hỏi.
An Thiết ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy người phụ nữ đang cầm tách trà trong tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Những người Đông Dương này, kể cả là trước mặt thuộc hạ của mình, họ cũng sẽ vẫn duy trì lễ nghi mang tính hình thức này, tuy An Thiết biết, cô ta và Phạm Thiên ở bên ngoài đều sẽ không xem trọng hắn.
"Báo cáo thủ lĩnh, thất bại". An Thiết xấu hổ cúi đầu xuống: "Lợi dụng buổi tiệc của Tư Không Đồ, tôi đã cho trứng rắn xuyên tâm hồng mà lần trước cầm ở chỗ Phạm Thiên cho vào trong rượu, đáng tiếc bị hắn phát giác ra trước".
"Tại sao lại phải làm như vậy?". Người phụ nữ hỏi một cách bình đạm, khuôn mặt đẹp đến tinh tế đó không có chút tì vết, giống như là đã được máy tính xử lí photoshop một cách đặc biệt vậy, không biểu lộ một chút tình cảm.
"Gia tộc Tư Không và gia tộc Tây Môn trước giờ không sống hòa thuận với nhau, thuộc hạ cho rằng, nếu như có thể giết được Diệp Thu và những người bạn của hắn trong bữa tiệc của gia tộc Tư Không, vậy thì để đối phó với áp lực đến từ Yên Kinh. Gia tộc Tây Môn bất luận là muốn hay không, đều sẽ phải tuyên chiến với gia tộc Tư Không, hơn nữa lúc đó Tây Môn Hướng Đông và Tây Môn Thiển Ngữ đều có mặt, tôi cho rằng đó là cơ hội tốt nhất để gây mâu thuẫn giữa hai nhà". An Thiết trầm giọng giải thích, nói.
"Sau đó thì sao?". Người phụ nữ nhấp một ngụm trà, hỏi.
"Chúng ta có thể ngư ông đắc lợi, gia tộc Tây Môn có sự ủng hộ của Lâm Gia ở Yên Kinh, còn gia tộc Tư Không có bối cảnh vương thất nước Anh vô cùng sâu sắc, có lẽ, cuộc chiến giữa hai gia tộc này còn có thể ảnh hưởng đến sự qua lại bình thường của hai nước, đây chẳng phải là điều mà chúng ta muốn sao?".
An Thiết thấy người phụ nữ không hề có ý tức giận, vẫn đang chuyên tâm lắng nghe hắn nói, cảm thấy có dũng khí hơn, tiếp tục nói: "Đến lúc họ bên què bên bị thương, dưới sự ủng hộ của thủ lĩnh, tôi sẽ có cơ hội nắm giữ gia tộc Tư Không, cống hiến cho tổ chức".
Người phụ nữ lắc lắc đầu, than thở một hơi, nói: "Anh quá vội vàng, cũng quá ngu xuẩn, hạ độc người của gia tộc Tây Môn trong buổi tiệc của Tư Không Đồ, họ sẽ liên tưởng ra sự tồn tại của thế lực thứ ba".
An Thiết cúi đầu không dám nói gì, hắn không có dũng khí và quyền lực để phản kháng lại thủ lĩnh. Nếu như người phụ nữ trước mặt hắn này muốn, cô ta có thể cho hắn chết bất cứ lúc nào.
"Vừa nãy phía bên Yên Kinh có thông tin truyền đến, Trần Kiến Châu và bạn của hắn đã bị bắt".
An Thiết sắc mặt kinh ngạc, hắn từng nghe được đại danh của Trần Kiến Châu trong nội bộ tổ chức, người này dựa vào sự cơ trí trầm tĩnh mà được vô cùng coi trọng. Sao lại để người ta bắt được vậy?
"Một tháng trước, có một nhóm người đến nước Mĩ để điều tra thông tin về tổ chức, để tránh đánh rắn động cỏ, làm bại lộ cứ điểm của tổ chức, đầu lĩnh ra hiệu cho chúng ta rời khỏi đây".
Bàn tay ngọc ngà trắng nõn của người phụ nữ nhẹ nhàng xoa nhẹ chiếc ly, nói: "Chúng ta bị lộ càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng nhanh, đó là điều mà đầu lĩnh không muốn nhìn thấy, cho nên tất cả những người biết tình hình của tổ chức, đều phải chết".
"Xin thủ lĩnh dặn dò". An Thiết nói một cách cung kính.
"Đừng hấp tấp, bất kì lúc nào, cũng không được quá nóng vội. Trần Kiến Châu chính là vì quá tham lam chuyện lập công, mới gặp phải vận mệnh bó tay chịu trói".
"Vâng".
"Hiện nay điều chúng ta cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, kể cả anh không gây chia rẽ, gia tộc Tư Không và gia tộc Tây Môn cũng sẽ vì nhu cầu của sự phát triển mà xảy ra một trận ác đấu. Đất Hongkong nhỏ như vậy, sao có thể có hai con rồng lớn cùng tồn tại? Hiện giờ anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần yên tâm tiềm phục bên cạnh Tư Không Đồ là được, hắn vô cùng quan trọng đối với kế hoạch của chúng ta".
"Vâng". An Thiết lại cúi người thêm một lần nữa.
"Được rồi, đi đi, không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi, tôi không phải là một chủ nhân hiếu khách đâu".
An Thiết cúi chào xong, quay người rời khỏi phòng trà đơn giản mà trang nhã đó.
Đợi đến khi An Thiết rời khỏi, người đàn ông anh tuấn vừa nãy ngồi trên ghế sôpha mới bước vào, trên tay cầm một đĩa táo, trên đĩa xếp ngay ngắn 8 miếng táo, trên mỗi miếng đều cắm một cái tăm.
"Tỉ tỉ, ăn hoa quả". Người đàn ông ngồi ngay ngắn bên cạnh người phụ nữ, chọn một miếng táo đưa cho người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Người phụ nữ lúc nãy còn là lạnh lùng vô cảm liền nở một nụ cười, nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Y Đằng, cậu vẫn giống một đứa trẻ lắm đấy". Người phụ nữ nhẹ nhàng cầm lấy miếng táo mà người đàn ông đưa đến, khẽ cắn một miếng.
"Tỉ tỉ, ăn thêm một miếng nữa". Nói rồi lại đưa một miếng nữa đến.
"Không ăn nữa, vừa nãy uống trà, không thích hợp ăn hoa quả". Người phụ nữ lắc đầu, nói.
"Sau này uống ít trà thôi, tuy nó có lợi cho sức khỏe, nhưng uống nhiều quá cũng không tốt". Người đàn ông đặt đĩa táo lên bàn, giơ tay ra ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, nói: "Mấy người Hoa Hạ này có đáng tin không?".
"Đáng tin hay không thì có làm sao? Chúng có thể chịu được cái giá của sự phản bội không?". Người phụ nữ nói một cách khinh thường.
"Nhưng hiện nay chúng ta đã lộ càng ngày càng nhiều, có cần em đích thân ra tay không? Mọi người đều nói Diệp Thu là một cao thủ, em rất muốn thử một chút, có lẽ, hắn có thể được chết trong tay em cũng là một vinh hạnh của hắn".
"Tạm thời không cần thiết, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta hiện nay, chính là gây náo loạn trong đại hội thiên giới sắp tới. Thiếu gia muốn khống chế những kẻ biến dị này bắt chúng phục vụ cho chúng ta, đối với chúng ta mà nói, đây là một việc vô cùng nguy hiểm. Sự móc nối giữa thương ngiệp và chính trị, vốn dĩ đã là vô cùng hung hiểm, hơn nữa, những người này trước giờ đều là có sự tồn tại mang tính độc lập, chính phủ các nước cũng chỉ biết để mặc họ, cho họ tự do phát triển".
"Đây là một phép toán cân bằng, nếu như để đồng minh của chúng ta biết được thiếu gia muốn khống chế những người này, liệu họ có nhúng tay vào chuyện này không?". Người phụ nữ nói một cách lo lắng.
Người đàn ông kéo kimono của người phụ nữ ra, thè lưỡi ra liếm nhẹ vào mép ngực của người phụ nữ, nói: "Có điều, thực lực của họ quả thực rất mạnh".
Người phụ nữ đẩy người đàn ông ra, nói: "Đừng".
"Tỉ tỉ, em muốn chị". Người đàn ông lại một lần nữa kéo cổ áo kimono xuống phía dưới, lộ ra hai bầu ngực căng tròn trắng muốt.
"Y Đằng, chị là chị của em, chị ruột đấy". Người phụ nữ đẩy tay của người đàn ông ra, nói.
Hai mắt của người đàn ông lập tức đỏ ngàu lên, giống như một con sư tử bị chọc tức, trợn mắt nhìn người phụ nữ, nói: "Không cần nói với em điều này, em chỉ biết, chị là người phụ nữ em yêu nhất".
Y Đằng cũng biết lời hắn vừa nói có chút quá khích, tỏ ý xin lỗi, nói: "Tỉ tỉ, xin lỗi".
Người phụ nữ khẽ lắc đầu, ưỡn lưng lên, tự mình cởi dây buộc ở eo, lộ ra trước mặt người đàn ông, là một cơ thể đẹp đến hoàn mĩ.
Bên ngoài tòa nhà, một chiếc xe màu đen đỗ lại từ phía xa.
Tiểu Bạch ngồi trong xe nhìn chằm chằm về phía tòa nhà, trong lòng cảm thấy do dự không quyết, thân phận của An Thiết hắn đã biết được, Diệp Thu bảo hắn theo dõi nhân vật này, chắc là đã sinh ra sự cảnh giác đối với hắn, tên nhãi nhép đó, bất kì lúc nào bất kì nơi đâu Tiểu Bạch đều có thể bóp chết hắn.
Chỉ có điều những nhân vật ở trong tòa nhà này, rốt cuộc là ai?
Tiểu Bạch không biết tiến vào xem xét thì tốt hơn, hay cứ ở đây quan sát thì tốt hơn, nếu tiến vào chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, nếu cứ như vậy mà rời đi, lại sợ sẽ bị mất đi tung tích của chúng, muốn tìm ra được chúng trong biển người mênh mông, quả thực là chuyện quá khó khăn.
Thôi được, chuyện như thế này cứ hỏi anh ấy cho chắc vậy, Tiểu Bạch cầm điện thoại lên, nhắn một tin nhắn gửi đi.
"Thăm dò một chút xem sao, biết đâu có thu hoạch lớn". Tin nhắn lại của Diệp Thu rất nhanh được gửi đến.
Tiểu Bạch mở cửa xe ra, trong tay cầm chiếc nĩa ba ngạnh bằng vàng của hắn, thân người xông vào sân sau với tốc độ cực nhanh.