Chương này có đoạn lời bài hát, khúc ấy mình chỉ ráng dịch sao cho mọi người hiểu được nó đang nói cái gì.
Nên nếu ngôn từ không được trau chuốt thì thông cảm nha.
Tin tức về tiệc mừng năm mới cùng đại hội cinema không hề được giấu giếm, sau được Diêu Nguyên đồng ý thì các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh và nhân viên trong phòng làm việc chính phủ đều nhanh chóng lan báo ra ngoài. Dân chúng vốn là những người mong đợi năm mới nhất thì hối hả truyền tin cho nhau, toàn bộ đều hoan hô vui sướng.
Đương nhiên, như thế càng làm cho Diêu Nguyên cùng chính phủ thêm bận rộn. Vì tiệc mừng năm mới diễn ra, cho nên vô luận là nhân viên đang làm việc trên phi thuyền Hi Vọng, hay là những công nhân đang khai thác quặng phóng xạ, hoặc là những nhân viên kỹ thuật đang thực hiện công tác tại tầng 3, tất cả đều sẽ trở về khu cư trú để tham dự tiệc mừng, dĩ nhiên, những nhân viên đảm nhận những việc cố định trên phi thuyền Hi Vọng thì không thể đi, bất quá có thể phân công thay phiên. Trong đó, chia thành từng nhóm, thay nhau nghỉ ngơi cùng làm việc.
Tới nữa là vấn đề thức ăn, cho dù văn hóa khác biệt nhưng hầu như ở quốc gia nào, ai cũng muốn chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn nhân ngày đầu năm. Một bữa ăn ngon sẽ càng làm niềm vui thêm trọn vẹn, bất kể phong tục tập hóa khác nhau ra sao.
Cho nên, đã tổ chức tiệc mừng năm mới thì thức ăn không thể thiếu được. Các loại xa xỉ phẩm như thuốc lá, rượu, nước trái cây… cũng không thể ít. Dĩ nhiên, mọi thứ phải được tính toán cẩn thận, tồn kho còn bao nhiêu nguyên vật liệu, dù sao kế hoạch trồng trọt còn chưa được chính thức triển khai trên tại tầng sinh thái. Trước mắt, tầng sáu trên phi thuyền Hi Vọng đã được sử dụng hết công suất rồi, không thể nào cung cấp lượng thịt, trứng, sữa, hải sản… lớn hơn được. Hầu như đều phải sử dụng hàng trong kho.
Bất quá, cho dù hoạt động chúc mừng kéo dài tới hai ngày, hình thức tổ chức là những bàn ăn thịnh soạn hoặc tiệc buffet, chỉ cần khoang thuyền phụ bên ngoài được chế tạo xong, thêm vào kế hoạch trồng trọt chăn nuôi tại khu sinh thái được vận hàng thì sẽ nhanh chóng bổ sung lại thực phẩm trong kho. Cho nên, Diêu Nguyên càng hạ quyết tâm ký quyết định cho phép sử dụng một lượng lớn nguyên vật liệu tồn kho, sau đó bắt đầu chiêu mộ những đầu bếp có tay nghề trong dân chúng.
Được rồi, thức ăn cùng xa xỉ phẩm có thể cắn răng xử lí được, nhưng mà không thể nào tổ chức một tiệc mừng mà sau khi đã ăn uống no say, người ta dùng tiếng Pháp chào mình, mình lại trả lời bằng tiếng Trung được a?
Cho nên, tiếp đó Diêu Nguyên lại bù đầu với mớ công việc trù bị cho tiệc mừng…
Trừu Nguyệt vừa đi trên đường tới phòng ăn vừa kéo Nhâm Đào, hắn đang mang khuôn mặt cau có mặc cho Trừu Nguyệt vừa đi vừa nói:
-Nhâm Đào a, ông đừng có mang vẻ mặt đó được không. Ta đâu có phá giấc mơ của mi, được rồi, lần sau ta hứa sẽ đánh thức nhẹ nhàng hơn, được chưa…Bây giờ ta hỏi thiệt ông, ông cảm thấy ta nên tham dự cuộc thi tuyển chọn ca sĩ cho buổi yến tiệc không? Ta coi vậy chứ biết nhiều ca khúc hot lắm nha.
Nhâm Đào chán nản vò vò lỗ tai, nói:
-Miễn, bà tính đem cái giọng giết người ấy hù chết người ta à? Bà nên biết rằng tiệc mừng năm mới này, tất cả nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, kỹ thuật đều tham gia. Lúc đó, bà rống lên một tiếng, thanh niên trai tráng thì còn đỡ, nhưng lỡ mấy ông lão chịu không nổi phát bệnh tim chết thì sao? Bà nên biết bọn họ đều có thân phận rất cao, có bồi thường cả đời cũng không đền nổi đâu.
Mặt Trừu Nguyệt đỏ lên, giận dữ lấy tay gõ đầu Nhâm Đào, lớn tiếng nói:
-Cái gì chứ! Chỉ là tiếng hơi thô một chút thôi, không biết nói nhẹ một chút à! Tên chết tiệt! Cái đồ chỉ thích chọc ngoáy người khác! Hừ, không tham gia thì không tham gia, dù sao ta còn hơn ông. Ta là tân nhân loại đó, có năng lực dự cảm đấy. Hừ hừ, ông thấy tên Trương Hằng kia oai phong không, chờ ta luyện tập năng lực của mình thành thục rồi, nói không chừng sẽ không kém hắn ta đâu! Ít nhất, còn hơn ông, ngay cả tân nhân loại còn không phải!
Nhâm Đào chỉ cười ngơ ngác, không hề trả lời lại. Lúc này, hắn đang kiểm tra lại những suy luận của mình trong mấy tháng qua.
Cái gọi là tân nhân loại là chỉ những người sống sót trong cơn bệnh dịch virus thần bí kia. Trong bọn họ có một số ít người sở hữu năng lực mà ngay cả khoa học cũng không giải thích được, như khả năng dự cảm trước nguy hiểm, hay có thể gọi là giác quan thứ sáu. Vấn đề này từ lâu đã được các nhà khoa học dày công nghiên cứu, tuy vẫn chưa thành công, nhưng thực tế giác quan thứ sáu quả có thực. Hơn nữa, những người có giác quan thứ sáu mạnh có thể báo trước được nguy hiểm của những người chung quanh.
Trong những tân nhân loại được biết đến bây giờ, thì năng lực của Trương Hằng khá nổi tiếng, có người cho rằng chẳng qua hắn có khả năng phát huy giác quan thứ sáu đến cực hạn. Nhưng thật ra không phải, đó quả thật là siêu năng lực, năng lực dự cảm tương lai.
Còn có những siêu năng lực khác như hai nhân viên nghiên cứu nổi tiếng, hoặc nói đúng hơn là nhà khoa học – Ba Lệ cùng Yvaine. Bọn họ hình như được gọi là nhĩ ngữ giả. Mỗi khi nghiên cứu phải một vấn đề khó khăn, bên tai họ sẽ vang lên một thanh âm thần bí giúp họ giải đáp vấn đề. Nghe nói sau khi có được siêu năng lực này, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, bọn họ đã giải quyết xong mấy nan đề làm khó giới khoa học gần đây. Có thể nói, cả hai gần như được xem là Newton và Einstein trong tương lai.
(Về cái này, dường như năng lực của nhĩ ngữ giả khá giống với năng lực của ta, bất quá ta không hề nghe được tiếng nói nào cả. Chỉ cần cung cấp đủ dữ liệu, sao đó dùng suy luận logic là có thể giải đáp vấn đề. Chỉ như vậy mới khớp với những biểu hiện trước giờ của ta…Năng lực này nên gọi là gì đây? Tư tưởng giả được không?)
Trong lúc Nhâm Đào đang suy tư, thì Trừu Nguyệt đang đi bỗng giật mình, cảm thấy kỳ kỳ. Hình như mình đang kéo tay hắn mà, sao lạ vậy? Khi nàng quay đầu lại thì chỉ thấy mình đang nắm một bộ quần áo, còn người thì biến mất tăm…
Bên kia, Nhâm Đào vừa suy nghĩ, vừa leo lên mép liều khổng lồ bên cạnh. Dần dần, trong trạng thái khỏa thân, hắn đã lên cao tới năm sáu mét…
Bất kể ra sao, bữa tiệc mừng năm mới diễn ra khá thuận lợi, các tiết mục biểu diễn văn nghệ đều nhận được rất nhiều sự ủng hộ của người xem, bên trong cánh gà ai ai cũng bận rộn chuẩn bị cho tiết mục của mình. Dĩ nhiên, những tiết mục này không thể nào so sánh với những chương trình chuyên nghiệp trên Trái Đất, nhưng nó thu hút ở chỗ đây là cây nhà lá vườn, hơn nữa trong số những tiết mục cũng không thiếu giọng ca vàng. Cho nên, không khí buổi diễn rất náo nhiệt.
Theo như ý Diêu Nguyên thì tiệc mừng năm mới được tổ chức theo kiểu tiệc buffet, trong đó ngoài những xa xỉ phẩm được phân phối có giới hạn như hải sản, thuốc lá, rượu, nước trái cây, trứng cá hồi, xì gà…Còn lại, những thức ăn khác như ngũ cốc, thịt trứng đều có thể ăn thoải mái, không cần lo lắng.
Bữa ăn thịnh soạn, mọi người vui vẻ, hơn nữa còn có những tiếc mục văn nghệ góp vui. Cảnh tượng này khiến cho tất cả cảm thấy dường như mình đã trở về Trái Đất, đang tận hưởng cuộc sống an bình…
Rất nhiều người thậm chí đã rơi nước mắt, nhớ tới khoảng thời gian đen tối trước kia, rồi sau đó tới lúc lên phi thuyền Hi Vọng, mỗi ngày đều sống trong lo sợ, niềm vui mừng khi tìm thấy hành tinh sa mạc, trải nghiệm cảm giác kinh khủng khi đối mặt với quái vật ngoài hành tinh, còn có hành trình phiêu lưu trong Tinh Vân, lang thang trong tuyệt vọng…
Vô số chuyện, đủ cung bậc cảm xúc. Quá khứ và hiện tại khác nhau quá xa, bảo sao người ta không rơi nước mắt đây?
Lúc này, Bạch Ngưng Tuyết vừa biểu diễn xong một ca khúc thịnh hành, tiết mục tiếp theo liền được bắt đầu. Nhưng điều khiến người ta giật mình là ca sĩ chỉ là một cô bé Châu Á tầm mười bảy, mười tám tuổi. Cô bé có mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt sáng tròn thêm vào hàm răng trắng bóng, làn da trắng như tuyết. Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Nhưng điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là trang phục cô bé này, một bộ trang phục cổ trang thời Hán, giống như trang phục mà những cung nữ thường mặc. Có thể nói, trang phục này càng làm nổi bật vẻ đẹp mỹ miễu của cô, cho nên vừa xuất hiện, hầu hết dân chúng đều nhìn về sân khấu, cả hội trường ồn ào cũng dần yên tĩnh.
Cô bé còn mang theo một cây đàn tranh, dưới sự giúp đỡ của người dẫn chương trình, cô đặt chiếc đàn lên bàn rồi ngồi trên ghế, bắt đầu tấu lên giai điệu mở đầu kỳ ảo, dưới sự trợ giúp của loa, âm thanh này lan tỏa khắp hội trường.
-Màu lam thân thương tựa như ánh minh châu, nó là cố hương, là quê nhà của chúng ta, ấm áp tựa như vòng tay mẹ hiền…
Những người con xa quê, tha hương nơi vũ trụ rộng lớn, đen tối không thấy điểm dừng…
Nhưng chúng ta không hề tuyệt vọng, cũng không nản chí. Chúng ta vẫn mang trên người dũng khí, hi vọng về tương lai…
Tương lai a, vẫn luôn trong tay mọi người, trong tinh không mênh mông này, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được quê nhà mới, nơi đó màu sắc rực rỡ như ngọc, nơi đó, màu lam thân thương…
Hiển nhiên, đó không phải là nhạc trẻ, cũng không phải nhạc cổ truyền. Có thể, đó là bài hát do cô bé tự sáng tác, vô luận là giai điệu hay lời ca đều hơi trúc trắc, thậm chí có vài chỗ còn không lưu loát, nhưng mà cảm giác thật kỳ quái…
Ai ai cũng thế, hễ sau khi nghe được ca khúc thì đều cảm nhận được sự thống khổ, đau đớn khi phải tha hương cầu thực, cảm giác kinh khủng cùng tuyệt vọng khi lang thang trong vũ trụ, rồi cảm giác sung sướng hạnh phúc khi tìm được vành đai thiên thạch, sự tin tưởng vào tương lai!
Cảm giác này thật sự rất khó hình dung, khi nghe xong ca khúc kỳ ảo này, mọi người đều như lâm vào ảo giác, mà ảo giác này lại bắt nguồn từ tâm linh của cô bé kia.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều mù mờ về chuyện vừa xảy ra. Bên dưới, Diêu Nguyên, Trương Hằng, Morrison, Lưu Bạch, Ưng, Hắc Thiết cùng các đội viên Hắc Tinh ở xa khác, hoặc Nhâm Đào, Trừu Nguyệt, Phong Tiểu Chanh, Thích Hiểu Điều, Lâm Khâu Thu, Vương Đan Đán…đại đa số những người sống sót trong cơn dịch bệnh virus thần bí, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng quái dị.
Bởi, bọn họ cảm thấy dường như mình đã gặp phải đồng loại, cứ như cô bé ấy vừa dùng tâm linh để giao tiếp với bọn họ.
Không lâu sau, Diêu Nguyên đến trước mặt cô bé, khẽ lẩm bẩm nói:
-Niệm Tịch Không, em cũng là một tân nhân loại a, hơn nữa còn là tân nhân loại sở hữu kỹ năng chưa được phát hiện…
Truyền đạt cảm giác tâm linh cho người khác…Chẳng lẽ là Truyền đạt giả sao?