Vị trí của tọa độ đã được xác nhận, đó là một địa điểm tại bang Tennessee của Mỹ…
“Vị trí tọa độ không được phép có sai sót nữa, một là địa điểm, hai là thời gian… Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu”.
Lời của Diêu Nguyên vẫn còn vang vọng bên tai của toàn bộ thành viên bộ đội đặc chủng Hắc Tinh.
“Về địa điểm thì ta không nói thêm nữa, Tennessee chính là nơi nước Mỹ công bố tìm được phi thuyền ngoài hành tinh. Ta tin rằng ở đó chắc chắn có một căn cứ bí mật …Về phần thời gian thì các cậu đừng tưởng rằng còn tới tám tháng, chúng ta không còn nhiều thời gian như vậy đâu!”
“Đầu tiên chúng ta phải tìm được phi thuyền, tiếp theo phải học cách khởi động và điều khiển nó, đây chỉ là điều cơ bản nhất, ngoài ra… Còn phải tìm được một lượng lớn thức ăn gọn nhẹ và lượng lớn nước sạch, thậm chí còn phải tìm hệ thống lọc không khí, hệ thống làm sạch nước, đừng nghĩ trên phi thuyền đã có sẵn những thứ này, đây chính là trong không gian vũ trụ! Ngoài cửa khoang chính là vùng đất chết! Không có không khí và nước, các cậu sẽ biết thế nào là chết trong đau khổ!”
“Sau đó còn phải tìm các loại linh kiện máy móc và vũ khí... những thứ này tạm thời không nói tới, thứ quan trọng nhất chính là con người.”
“Căn cứ theo kích thước của phi thuyền, chúng ta sẽ quyết định xem có thể cứu được bao nhiêu người. Đừng nhìn ta như thế, đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, chúng ta không có khả năng cứu được tất cả mọi người… Ta không biết đám quan lớn quyền quý kia mang đi bao nhiêu người nhưng nếu có khả năng, ta sẽ tận lực cứu càng nhiều người càng tốt, để nhân loại chúng ta có cơ hội sinh tồn cao hơn. Nhưng những người này không thể tự tiện mang theo. Ta nói mấy điểm trọng yếu cần lưu ý, một là những nhà khoa học tài giỏi nhất, chỉ cần không bị đám lãnh đạo kia mang đi chúng ta tìm được bao nhiêu sẽ mang theo bấy nhiêu…”
“Sau đó là những người có trình độ về kỹ thuật hoặc những người có học vấn cao, còn có những người không hề phạm tội, cuối cùng chính là những người như chúng ta: những quân nhân khi sống trong một thế giới đầy tuyệt vọng như thế này vẫn không hề làm hại người khác… những gì ta vừa kể trên đều rất quan trọng.”
“Ta không biết thời gian tám tháng còn lại có đủ để chuẩn bị những thứ này không, tuy nhiên nếu tinh thể bay về hướng Thái Dương hệ thực sự là mảnh vỡ của sao Neutron, mật độ của nó lại lớn gấp mấy lần Trái Đất.. thì có thể khẳng định trọng lực nó tạo ra sẽ rất lớn. Ta không biết kỹ thuật mà nước Mỹ nghiên cứu ra dựa trên nguyên lý nào, nhưng ta biết rõ một điều… một khi trọng lực quá lớn thì rất nhiều máy móc, dụng cụ khoa học kỹ thuật sẽ phát sinh sự cố, thậm chí đến cả tính chất vật lý cũng sẽ thay đổi, rất có thể sẽ làm chúng ta không thể rời đi. Vì vậy chúng ta chỉ còn sáu tháng, thậm chí là bốn tháng cuối cùng mà thôi.”
“Những điều này là kết quả mà ta phân tích suốt một tháng nay, hiện tại nếu chúng ta phải đi tới bang Tennessee ở nước Mỹ, tốt nhất chỉ nên mất khoảng năm đến sáu ngày, sau đó trong vòng nửa tháng phải tìm được phi thuyền, một tháng để tận lực học cách điều khiển nó. Từ đó chúng ta mới có hi vọng sống sót, các ngươi phải nhớ, nhiệm vụ lần này không chỉ liên quan đến sự sống còn của chúng ta mà còn liên quan đến việc bảo tồn sự sống cho nhân loại, bất kể thế nào chúng ta cũng phải thành công! Thân vì Hắc Tinh!”
“Thắng tử vô hối!”
Tất cả mọi người đều đứng nghiêm, lớn tiếng hô.
Đúng vậy, thắng tử vô hối! Chỉ cần thắng lợi, có chết cũng hối tiếc!
Khi màn đêm buông xuống, các thành viên trong Hắc Tinh vốn vô cùng mỏi mệt đã nằm xuống yên tĩnh nghỉ ngơi. Đây là một đêm mà họ thật sự buông lỏng sự cảnh giác, an tâm nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, mỗi người đều tự động thức dậy, sau khi ăn uống xong liền chuẩn bị hành động theo sự an bài của Diêu Nguyên.
“Như lời ta nói tối qua, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm phương tiện di chuyển, tốt nhất là máy bay, nhưng với tình hình trước mắt, máy bay của quân đội thì không ổn, cho dù có chắc hẳn cũng ở trong căn cứ. Khoảng cách tuy không thành vấn đề nhưng vẫn còn loạn quân cản đường, súng đạn không có mắt, dù chúng ta có tinh nhuệ thế nào nhưng nếu không cần thiết thì vẫn nên hạn chế giao chiến, trong lúc này bất kỳ tổn thất nào đều có thể làm cho nhiệm vụ thất bại. Ta hi vọng mọi người chú ý, hôm qua các cậu làm rất tốt, âm thầm tiến vào trong đêm. Hôm nay cũng phải làm như thế, chờ sau khi tìm được phi thuyền thì các cậu có thể đại khai sát giới.”
Diêu Nguyên nhìn các đồng đội đứng nghiêm túc tại chỗ, nói:
“Thành phố S này có tổng cộng ba sân bay dân sự, một cái ở gần khu phố xá sầm uất, hai cái ở ngoại thành. Sân bay ở khu phố xá sầm uất tạm thời bỏ qua, năm ngày trước dường như trong đó đã xảy ra bạo loạn, còn có tiếng nổ rất to, hệ thống giám thị của ta cũng hư hỏng trong vụ đó cho nên khả năng tìm được máy bay rất thấp. Về phần hai sân bay nằm ở ngoại thành kia, cá nhân ta cảm thấy rất có khả năng tìm được máy bay, như vậy bây giờ chúng ta bắt đầu phân đội, một nửa theo ta đi xem xét sân bay ở phía Nam thành phố. Đội trưởng Vương dẫn đầu số người còn lại đi xem xét sân bay ở phía Bắc, dù có tìm được máy bay hay không chúng ta đều phải tập hợp ở đây trước chín giờ tối!”
Vương Quang Chính lập tức tiến lên phía trước một bước, giơ tay chào nói:
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Diêu Nguyên gật đầu, tiếp tục dùng thanh âm nghiêm túc nói:
“Tất cả bọn họ đều là đồng đội của chúng ta, mang theo bọn họ ra ngoài thì khi trở về cũng phải đem họ trở lại, thiếu một người cũng không được!”
Vương Quang Chính lập tức giơ tay chào một lần nữa:
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Như vậy…Giải tán!”
Mọi người đều là quân nhân, hơn nữa là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho nên không nói nhiều lời, cũng không có tràng cảnh tiễn biệt gì, mỗi người đều yên lặng rời khỏi cửa hàng, nắm chặt vũ khí trong tay, cẩn thận quan sát xung quanh trong lúc di chuyển, nhanh chóng hướng về phía mục tiêu.
Đây là lần đầu tiên Diêu Nguyên rời cửa hàng sau năm ngày qua, hắn cẩn thận ẩn núp ở phía trước đội ngũ, đảm nhận nhiệm vụ tiên phong, cho dù vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, nhưng khi nhìn thấy tình hình bên trong thành phố, trong lòng hắn vẫn không ngừng run rẩy…
Quá thê thảm…
Trên đường phố, máu đã nhuộm đen con đường mà giờ lại là mùa hè nên bốc mùi hôi thối nồng nặc, vô số ruồi nhặng và các con giòi bọ mới sinh ra bu đầy trên các thi thể. Nơi này còn là thành thị sao, là địa ngục thì đúng hơn!
Trong năm ngày bạo loạn vừa qua, sau khi đã mất đi hi vọng, hơn nữa những tin tức được công bố kia được xác định là sự thật, đám lãnh đạo cao cấp đã chạy trốn, rời khỏi Địa Cầu để lại phần lớn dân chúng không nơi nương tựa. Mảnh vỡ sao Neutron ở ngoài Thái Dương hệ càng lúc càng tiến lại gần, trong vòng vài ngày đếm ngược nữa thôi Tận Thế sẽ đến. Đại đa số người đã bắt đầu điên lên, phát tiết những thứ xấu xa nhất ẩn giấu trong tâm hồn bọn họ.
Căn cứ vào tri thức chuyên nghiệp của Diêu Nguyên, dựa vào các vết tích còn sót lại và thời gian tử vong của các thi thể, hắn có thể nhận ra phần lớn người chết đều là phụ nữ, nhưng khuôn mặt đã tổn hại khá nhiều nên không cách nào biết được có phải là mỹ nữ hay không. Tiếp theo là những đứa trẻ sau đó mới tới thi thể của đàn ông, từ số thi thể trên quảng trường và những tòa nhà cháy đen bên cạnh đại khái có thể đoán được, dân chúng trong thành chưa kịp chạy thoát ít nhất đã chết mất tám phần, trong đó thậm chí có rất nhiều thi thể mặc quân phục.
Dù trong lòng Diêu Nguyên vô cùng giận dữ nhưng hắn vẫn giữ được lý trí vững vàng như lúc còn là đội trưởng bộ đội đặc chủng Hắc Tinh. Cẩn thận phân tích hoàn cảnh xung quanh, hắn không thể quyết định sai lầm được, vì giờ đây không chỉ có một mình hắn mà bên cạnh còn có tới mười mấy huynh đệ, trong tương lai còn phải cứu mấy vạn người. Đây là nhóm bộ đội sẽ bảo tồn sự sống cho loài người, hắn không thể có sai sót.
Trên đường đi cả bọn gặp phải mấy nhóm loạn binh, hầu hết bọn chúng đều đã uống rượu say mèm hoặc rơi vào trạng thái điên cuồng, mỗi nhóm ít thì mấy người, nhiều thì hai ba chục người. Phần lớn bọn chúng đều nuôi trên một trăm người cả nam lẫn nữ, dĩ nhiên phụ nữ sẽ nhiều hơn một chút. Diêu Nguyên tận mắt thấy một nhóm đang điên cuồng giết người, còn có một nhóm đang thác loạn, cũng gặp phải mấy nhóm liều mạng với nhau, trong đó tựa hồ có một bên là xã hội đen. Có trời mới biết bọn chúng làm cách nào tìm được súng và vũ khí.
Diêu Nguyên kìm nén cơn giận dữ trong lòng, cẩn thận tránh né tất cả đám loạn quân cùng với dân thường, lựa những con đường vắng vẻ trong quảng trường và các tòa nhà xung quanh để di chuyển, thậm chí còn phải đi một đoạn dưới cống ngầm. Rốt cuộc khoảng hai giờ chiều, bọn họ đã đi tới sân bay nằm ở ngoại thành phía Nam. Nơi này đến một bóng người cũng không thấy, hơn nữa trên mặt đất có rất ít thi thể, tình hình dường như không ổn lắm…
Lối ra vào sân bay đã bị đóng lại, khắp nơi đều có vết nám đen, rõ ràng là dấu vết của hỏa hoạn, nhìn qua cửa kính có thể thấy bên trong còn bị cháy lớn hơn nữa trong đó còn có vô số thi thể đã cháy thành than…
Trong lòng Diêu Nguyên run lên, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh rồi quay ra phía sau phát ra tiếng chim kêu, cho đến khi bảy đội viên còn lại tập họp đông đủ hắn mới chỉ ra mấy dấu tay, chia mọi người ra thành: quân tiên phong, yểm trợ, phục kích… cẩn thận bước vào bên trong sân bay.
Cả sân bay không hề có một bóng người, chỉ có vô số thi thể... bị đốt cháy thành than…
Đây là một tràng đồ sát, không biết là ai đã cưỡng chế nhốt mấy ngàn người lại trong lầu một và lầu hai, sau đó phóng hỏa đốt toàn bộ đại sảnh của sân bay. Ở nơi này ngoại trừ những thi thể bị đốt cháy thành than thì không còn thứ gì khác.
“Súc sinh!”
Bên cạnh Diêu Nguyên, người trẻ tuổi nhất là Lý Hải Vân không nhịn được chửi thầm.
Ánh mắt của Diêu Nguyên âm trầm, không nói lời nào tiếp tục đi về hướng sân đậu máy bay, vượt qua mấy cửa khẩu, cứng rắn mở ra vài cánh cửa lớn, rốt cuộc cũng tìm được. Lúc mở cửa, không ai thấy hai bàn tay Diêu Nguyên hơi run rẩy.
Rốt cuộc, cánh cửa của kho chứa máy bay đã mở ra, ở bên trong… Một chiếc máy bay cũng không có!
Đúng vậy, một chiếc máy bay cũng không có, nếu có thì cũng đã bị nổ tan tành hoặc bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ…
“Quay về thôi, chờ tin tức từ đội ngũ của lão Vương…”
Ánh mắt Diêu Nguyên càng thêm âm trầm, sau khi nhìn thấy sự thật trước mắt hắn không chút do dự xoay người lại bước đi, để lại sau lưng mấy đội viên còn đang ngơ ngẩn nhìn xung quanh.
( Rõ ràng có người cố ý phá hoại phương tiện giao thông trong thành phố, cách thức ra tay rất chuyên nghiệp, tác phong rất giống với quân đội, tại sao? Chẳng lẽ là…)
( Ngoại trừ ta còn có người khác biết cái tọa độ kia ư? Hơn nữa đã từng đến nơi này...? )