Mục lục
Thời Đại Đại Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển dừng giữa khoảng không, bởi tình huống đột ngột phát sinh vừa nãy khiến mọi người không biết nên tiến hay lùi.

-Có thứ gì đó bay về phi thuyền Hi Vọng?

Diêu Nguyên bay vào trong phi thuyền vận chuyển thông qua cửa ra vào, các tổ trưởng xúm lại đón hắn. Trong đó, một số người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi thấy sắc mặt lo lắng của Diêu Nguyên, ai cũng hiểu tình hình đã đến hồi nguy cấp.

Cho đến khi Diêu Nguyên cùng Thích Hiểu Điểu nói ra suy đoán của mình, tất cả trở nên xôn xao.

Thực ra, trong nửa năm huấn luyện vừa qua, hơn nữa thông qua các bản báo cáo đánh giá về tình hình robot trên xác chiến hạm, nhiều người đã chuẩn bị tinh thần hi sinh trong nhiệm vụ này. Đó không phải là ý định bồng bột nhất thời, mà là quyết định có được sau hơn nửa năm suy nghĩ.

Trải qua tràng hạo kiếp trên Trái Đất, tuyệt vọng khi biết tin tức về mảnh vỡ sao Neutron, lúc bước lên phi thuyền Hi Vọng, đến công việc hiện tại, ai ai cũng hài lòng về phúc lợi xã hội hiện giờ. Người người đều cố gắng lao động vì ngày mai, vì người nhà, vì tương lai, không ai bảo ai đều gắng sức. Cho dù phải hi sinh vì sự truyền thừa nhân loại, vì sự phát triển của loài người, bọn họ đều khắc sâu ý định này trong lòng, đó chính là thứ giúp họ chống đỡ qua nửa năm huấn luyện gian khổ!

Hơn nữa, quá cô đơn!

Loài người thật quá cô đơn trong vũ trụ!

Không gặp bất kỳ người ngoài hành tinh nào, không biết đến bất kỳ nền văn minh nào. Tạm thời không xét đến việc sau khi gặp bọn họ thì là phúc hay là họa. Nhưng trong vũ trụ bao la, đen tối vô tận này, loài người chỉ có mười mấy vạn người, không có đất đai, không có quốc gia, không có trời xanh mây trắng, không có biển xanh sâu thẳm, không có những hòn đảo êm đềm, tất cả đều không. Thứ còn sót lại duy nhất chỉ một phi thuyền Hi Vọng nhỏ bé.

Nơi nhỏ bé đó chính là toàn bộ hi vọng của loài người!

Tuy có rất nhiều người chuẩn bị tinh thần hi sinh, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện phi thuyền Hi Vọng bị thương tổn. Nơi đó có bạn bè của họ, có người thân của họ. Tuy cái chết chỉ trong chớp mắt, nhưng nếu không có phi thuyền Hi Vọng, người thân của bọn họ sẽ chết trong tuyệt vọng, chết vì tự tử, chết trong không gian lạnh lẽo, vô tình của vũ trụ này. Không, bọn họ không chấp nhận việc này!

Rất nhiều, rất nhiều người kêu lên, họ muốn Diêu Nguyên lập tức hạ lệnh trở về phi thuyền Hi Vọng. Bởi vì quân đoàn vũ trụ này có thể coi như là chi quân đội duy nhất trên phi thuyền Hi Vọng có khả năng tác chiến ngoài không gian. Ngoài ra, trên phi thuyền Hi Vọng không còn bất kỳ năng lực chiến đấu nào, đặc biệt dưới sự tập kích bất ngờ như vậy.

-Không thể trở về!

Trước khi Diêu Nguyên kịp đưa ra ý kiến, Thích Hiểu Điểu đã rống lớn:

-Chúng ta trở về thì có ích gì? Hiện giờ, có hay không thứ gì đang tiến về phi thuyền Hi Vọng còn chưa rõ, hơn nữa, cho dù có thì chúng ta cũng không tài nào thấy được chúng. Nên biết rằng, phi thuyền Hi Vọng luôn sử dụng thiết bị thăm dò quang học 24/24 để quan sát quần thể chiến hạm này. Kết quả ra sao? Trong mắt chúng ta, không có bất cứ thứ gì xuất hiện!

Kẻ địch vô luận là gì, thì trình độ khoa học kỹ thuật của chúng đã vượt quá xa chúng ta. Thế nên chúng ta một mạch bay đến đây, mà đến việc đối phương là ai, chúng ở đâu đều không rõ. Không biết bất cứ thứ gì, vậy quay trở về liệu có ích gì? Căn bẳn không giúp được phi thuyền Hi Vọng chút nào!

Lúc này, một người lính đứng lên lớn tiếng hỏi:

-Vậy chúng ta nên làm gì đây? Ở chỗ này quan sát, đợi đến khi phi thuyền Hi Vọng biến thành một quả cầu lửa biến mất trong vũ trụ này sao? Khốn nạn! Ít nhất chúng ta cũng phải quay về báo cho họ biết. Cho dù chúng ta bị bỏ lại cũng được, ít ra cũng phải truyền tin để bọn họ sử dụng bước nhảy không gian chứ.

-Còn vành đai bị nhiễu tín hiệu làm sao đây?

Lúc này, Diêu Nguyên đứng lên cắt ngang, lớn tiếng nói:

-Vành đai nhiễu tín hiệu vẫn còn tồn tại, tín hiệu điện tử mà chúng ta phát ra vĩnh viễn không thể xuyên qua chúng, thậm chí…đến cả thiết bị liên lạc trên tàu con thoi, vốn được chế tạo dựa vào kỹ thuật ngoài hành tinh cũng vô dụng! Chúng ta làm sao vượt qua vành đai kia đây? Tốn hơn chục phút ì ạch bay về sao? Trong khoảng thời gian đó, với trình độ khoa học kỹ thuật của kẻ thù đã dư sức hủy diệt cả chục phi thuyền Hi Vọng rồi. Các ngươi nói ta nghe, làm sao về đây!

Nhất thời, tiếng ồn ào chợt trở nên im lặng. Những chuyện này, từ nửa năm trước mọi người đã biết. Bởi vì xung quanh quần thể chiến hạm có vô số mảnh vỡ bay rải rác, cho nên tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển không thể bay qua với tốc độ nhanh nhất. Đặc biệt là vành đai nhiễu tín hiệu, bất kỳ tín hiệu điện tử nào đi qua nơi đó đều biến mất. Cho nên thiết bị thăm dò cũng vô phương sử dụng, muốn bay qua chỉ có thể sử dụng mắt thường để nhận biết phương hướng. Do đó, tốc độ bay đã chậm lại càng thêm chậm.

-Hơn nữa, không biết các ngươi đã phát hiện ra chưa.

Diêu Nguyên lạnh lùng nhìn đông đảo binh lính trước mặt, lớn tiếng:

-Chúng ta tiến vào quần thể chiến hạm này, mật độ mảnh vỡ xung quanh gia tăng đột biến. Rất có thể việc này do kẻ địch thực hiện, nhằm che mắt hệ thống thăm dò trên phi thuyền Hi Vọng. Cứ như vậy, chúng buộc chúng ta phải bay vòng vèo trong vành đai nhiễu tín hiệu, trong thời gian ngắn căn bản không thể trở về kịp!

-Vậy chúng ta nên làm gì đây?

Một tân nhân loại bình thường đột nhiên khóc rống, vừa khóc vừa nói:

-Tôi còn có một đứa con trai, nó vẫn chưa đầy một tuổi, chuyện thế này…Cho dù tôi phải chết, nhưng ít ra vợ tôi và con phải còn sống!

Nhiều người không nén nổi xúc động, không khí trầm xuống. Bất quá, bọn họ tuy có thể nổi nóng với Thích Hiểu Điểu, nhưng tuyệt đối không dám phát tác với Diêu Nguyên. Còn Diêu Nguyên thì trực tiếp nhìn về Thích Hiểu Điểu:

-Ta cũng không đồng ý việc quay trở về, vừa không thể cứu phi thuyền Hi Vọng mà có khi đánh mất cả cơ hội cuối cùng. Thích Hiểu Điểu, ngươi thấy hiện tại nên làm gì?

Lúc này, Thích Hiểu Điểu đã tiến vào trạng thái của suy luận giả, đầu óc hắn vận chuyển với tốc độ chóng mặt. Nếu dùng thiết bị đo nhiệt độ để kiểm tra não của hắn, có thể thấy nhiệt độ não hắn đã cao đến mức bất thường, gần như tương đương với nhiệt độ của người đang sốt cao.

-Tiến lên! Chúng ta tiếp tục tiến vào quần thể chiến hạm!

Thích Hiểu Điểu phát biểu:

-Từ tình huống các mảnh vỡ chiến hạm bị va chạm, chúng ta có thể kết luận trong nội bộ quần thể chiến hạm này, đặc biệt ở vành đai nhiễu tín hiệu, thứ đang bay tới phi thuyền Hi Vọng bằng một đường thẳng. Nói cách khác, có một con đường thẳng tới sâu bên trong quần thể chiến hạm. Chúng ta men theo đường đó, đi thẳng đến nơi sâu nhất, thẳng đến xác chủ hạm!

-Sau đó thì sao?

Diêu Nguyên nghe vậy, trong lòng đã có chút suy đoán, nhưng hắn vẫn tiếp tục lắng nghe.

Thích Hiểu Điểu khoát tay áo, nói:

-Kế tiếp sẽ phải coi xem suy đoán của Nhâm Đào có đúng hay không. Trên căn bản, trong quần thể chiến hạm này không còn sinh vật nào còn sống cả. Như vậy, thứ bay về phi thuyền Hi Vọng, chỉ có thể do trí tuệ nhân tạo của người ngoài hành tinh điều khiển.

Đây là một canh bạc, hoặc có thể nói, là canh bạc cược xem trí tuệ nhân tạo kia đã tiến hóa đến trình độ gì.

Thích Hiểu Điểu nhìn mọi người xung quanh, hỏi:

-Nếu như các vị là trí tuệ nhân tạo, sống trong một quần thể chiến hạm tan nát, không có cách nào rời khỏi. Thì đúng lúc này, từ nơi xa bỗng nhiên xuất hiện một phi thuyền vũ trụ. Kỹ thuật dịch chuyển như vậy là thứ kỹ thuật mà ngươi căn bản chưa hề gặp qua, không, phải nói đúng hơn là không cách nào tưởng tượng được, cứ như phép màu vậy. Nếu như phi thuyền đã nắm giữ ky thuật vượt bậc như vậy, vậy còn các sinh vật sống trên phi thuyền thì sao. Bọn họ sẽ bóp chết ngươi dễ dàng như bóp chết một con rệp, vậy ngươi sẽ ứng phó như thế nào?

Tất cả mọi người im lặng, chỉ có Diêu Nguyên trả lời:

-Trốn đi, bởi vì xung quanh đều là chiến hạm hư hỏng, không có sinh vật sống nào tồn tại cả. Chỉ cần trốn trong đây thì không ai có thể tìm ra ta. Cho nên ta sẽ trốn, cho đến khi phi thuyền này rời khỏi mới thôi.

-Đúng.

Thích Hiểu Điểu tiếp tục nói:

-Và trí tuệ nhân tạo này đã thực hiện đúng như thế. Chúng ta đã đến đây gần một năm rồi, mà hắn thủy chung không lộ diện, một chút dấu vết cũng không. Chúng ta chỉ có thể thông qua các con chip bên trong robot bảo vệ mảnh vỡ chiến hạm để suy đoán. Mà trong một năm qua, chúng ta luôn thăm dò quần thể chiến hạm, thì ngược lại hắn cũng một mực quan sát chúng ta. Hắn tò mò, tại sao phi thuyền có được kỹ thuật khoa học thần kỳ như vậy…lại trông yếu ớt như một con rệp vậy? Hắn suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Nếu trong tình huống như vậy, các vị sẽ làm gì?

-…Thử dò xét.

Sau một lát suy nghĩ, Diêu Nguyên quả quyết.

-Đúng, thử dò xét! Hắn cần tra xem trình độ khoa học kỹ thuật trên chiếc thuyền này rốt cuộc đến đâu, sau đó mới quyết định có nên chiếm lấy phi thuyền này hay không. Nếu suy đoán của Nhâm Đào về loại trí tuệ nhân tạo này không sai sót, nếu như suy đoán của ta không nhầm lẫn,…Như vậy, hắn tuyệt đối không thể dùng bản thể của mình bay về phi thuyền Hi Vọng. Mà ngược lại, hắn sẽ phái một số lượng lớn robot, hoặc robot lái các mảnh vỡ chiến hạm bay tới gần phi thuyền Hi Vọng!

Thích Hiểu Điểu khẳng định.

Diêu Nguyên tiếp tục suy luận dựa theo giả thuyết của Thích Hiểu Điểu. Quả thật, nếu như vậy, lúc này đúng là một ván bạc. Loài người thật quá nhỏ bé, yếu ớt…vô luận thế nào cũng không thể chống lại sự xâm lăng của đội quân robot đến từ nền văn minh ngoài hành tinh.

Nếu vậy, cơ hội duy nhất chỉ có một. Và chỉ có quân đoàn vũ trụ bọn họ mới làm được!

-Tốt, chúng ta tiếp tục theo con đường mà bọn chúng đã đi, xông thẳng vào bên trong quần thể chiến hạm. Với tốc độ hiện giờ, tối đa chỉ cần hơn 10 phút là có thể tới nơi. Tìm nơi tọa lạc của trí tuệ nhân tạo, sau đó chúng ta…

…Sẽ cho nó thưởng thức vũ khí hủy diệt mạnh nhất của loài người!

Cùng lúc đó, trong phi thuyền Hi Vọng, Nhâm Đào đang ngồi trong phòng của mình đọc báo. Còn Nhâm Trừu Nguyệt thì chuẩn bị cơm trưa, khi nàng dọn cơm lên bàn thì Nhâm Đào thở dài. Nhâm Trừu Nguyệt không nhịn được khuyên:

-Nếu ông muốn đi như vậy thì đi đi, tui đi theo cũng có sao đâu.

Nhâm Đào gãi gãi lỗ tai phản bác:

-Ai muốn đi cùng bọn họ? Tui sẽ không bao giờ tham gia vào cái chiến dịch tự sát đó.

-…Vậy ông ngồi đây đọc báo cho đến trưa làm gì, hơn nữa còn than ngắn thở dài?

Nhâm Trừu Nguyệt bực dọc ngồi xuống cạnh Nhâm Đào.

-…Gần đây cảm thấy hơi chán nên ngồi giải khuây thôi, không được à.

Sắc mặt Nhâm Đào trơ trơ, tròn mắt bịa đặt một cách trắng trợn.

Nhâm Trừu Nguyệt còn muốn nói điều gì đó, nhưng lúc này, cảm giác nguy hiểm ập đến. Nàng hốt hoảng đứng lên kêu to:

-Không ổn! Có nguy hiểm!

Tiếng nói vừa dứt, ánh đèn trong phòng vụt tắt. Xung quanh không một tia sáng, rồi một giây sau, hai người cảm thấy thân thể trở nên nhẹ đi, từ từ bay khỏi mặt đất.

Một tia sáng vụt qua não Nhâm Đào, hắn hét lớn:

-Không ổn! Vành đai nhiễu tín hiệu! Có mảnh vỡ chiến hạm, không, nhất định là trí tuệ nhân tạo khống chế mảnh vỡ chủ hạm bay tới gần phi thuyền Hi Vọng! Chỉ có nó mới khiến cho toàn bộ phi thuyền bị tê liệt!

Mau! Trừu Nguyệt, đi theo ta!

Nhâm Đào dựa vào cảm giác chộp lấy tay Nhâm Trừu Nguyệt, hai người lơ lửng trên không, bắt đầu bay về phía cửa phòng. Nhưng có lẽ do chưa quen với cách di chuyển này, hắn va vào vách tường một cái rầm.

-Khốn kiếp! Trừu Nguyệt, mau đi với ta đến kho quân nhu. Nhất định phải mặc bộ đồ du hành vũ trụ, nếu không…

Hệ thống duy trì sự sống, hệ thống tuần hoàn không khí, hệ thống phản trọng lực. Tất cả đều bị vô hiệu. Căn bản không cần chờ robot người ngoài hành tinh đến tấn công, qua nửa tiếng sau, chúng ta…

…Chúng ta sẽ ngạt thở mà chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK