Trong vũ trụ, Tinh vân vốn không phải thứ quý hiếm, khó gặp gì. Nếu so với sao Neutron hay siêu tân tinh… thì phổ biến hơn nhiều.
Ngày nay vũ trụ vẫn đang tiếp tục mở rộng, Tinh vân cỡ lớn còn có thế khuếch tán đến mấy chục năm ánh sáng nữa. Nếu lấy chu vi của cả hệ Mặt trời để so sánh thì vẫn chưa đủ, cho nên chúng ta có thể lấy tạm vị trí của sao Diêm Vương tính trở lại để hình dung.
Ánh sáng từ mặt trời phát ra, cho tới khi đến được Diêm Vương Tinh mất khoảng chín tiếng đồng hồ, cũng tức là khoảng cách giữa nó và mặt trời là chín tiếng ánh sáng. Với nền khoa học kĩ thuật hiện tại thì hầu như không có cách nào để tới đó, hoàn toàn bất khả thi đối với con người. Cho dù sử dụng vệ tinh không người lái với tốc độ cao nhất thì cũng phải mất tám đến chín năm mới tới được Diêm Vương Tinh.
Mới chín tiếng ánh sáng đã vậy, vậy một năm thì như thế nào? Dùng tốc độ cao nhất đi một năm thì mất bao lâu? Mà đường kính của Tinh vân cỡ lớn thường đến mấy chục năm ánh sáng…
Khoảng cách lớn như vậy đối với con người mà nói thực sự là không thể vượt qua được. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ cho dù dùng tốc độ tối đa thì cũng phải tốn mấy chục vạn năm mới đi hết được quãng đường mấy chục năm ánh sáng kia. Nó thậm chí còn lâu hơn so với chiều dài lịch sử văn minh nhân loại.
Cho nên khi Diêu Nguyên nghe tin phi thuyền Hi Vọng đang ở trong một Tinh vân dạng vật chất thì vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi. Bây giờ đừng nói đến phạm vi mấy chục năm ánh sáng, dù mấy năm ánh sáng hay một phần một trăm thậm chí là một phần ngàn năm ánh sáng thì cũng đủ chết rồi!
Nên biết rằng lượng năng lượng còn lại trên phi thuyền Hi Vọng đã không đủ để sử dụng Bước nhảy không gian thêm một lần nữa. Lượng năng lượng này chỉ đủ cung cấp cho phi thuyền sử dụng trong vòng hai mươi lăm ngày tới… Cho dù đóng cửa, tắt đèn, đóng lại một số khoang không cần thiết để duy trì hệ thống hay cắt bớt năng lượng ở những nơi không quan trọng thì phi thuyền cũng cần năng lượng để bay chứ? Đó cũng là một số năng lượng không nhỏ rồi.
Cho nên dù tiết kiệm cỡ nào đi nữa, với lượng năng lượng còn lại để duy trì hệ thống sinh thái cho mười hai vạn người lại cộng thêm tiêu hao cơ bản của phi thuyền, năng lượng cần thiết để duy trì tốc độ bay về phía trước thì… nhiều nhất chỉ cầm cự được ba mươi ngày. Ba mươi ngày sau, cả phi thuyền sẽ biến thành một quan tài bằng kim loại khổng lồ lạnh lẽo. Toàn bộ sự sống ở đây sẽ mất hết, mười hai vạn người trên phi thuyền không ai thoát được.
Nhưng trong thời gian ba mươi ngày thì… với tốc độ của phi thuyền Hi Vọng so với phạm vi của Tinh vân mà nói… còn không bằng cả một bước đi của con kiến trên địa cầu.
“Tinh vân vật chất... Mọi người đã thăm dò hoặc tính ra giới hạn của nó chưa?” Thật lâu sau Diêu Nguyên mới hỏi tiếp.
Vẻ mặt của các nhà khoa học đầy đắng chát, Ireland là người đầu tiên lên tiếng trả lời:
“Không có, mà cũng không thể tính được… Thiếu tá, ngài đã quá đề cao chúng tôi rồi. Mặc dù trên phi thuyền Hi Vọng có kỹ thuật bước nhảy không gian, có hệ thống phản trọng lực và thiết bị liên lạc siêu cấp… nhưng cái đó cũng không có nghĩa là nền khoa học loài người chúng ta đã đạt tới trình độ như vậy. Nền khoa học của chúng ta vẫn dừng chân ở thế kỉ XXI. Nó còn cách nền khoa học kỹ thuật của vũ trụ ít nhất một ngàn năm!”
"Đúng là khi một hệ hằng tinh được sinh ra thì lớp vật chất mới cũng theo nó mà hình thành nhưng Tinh vân vật chất chỉ là một cái tên hay đúng hơn chỉ là suy đoán của giới khoa học gia mà thôi. Còn về nó có thật hay không thì có trời mới biết. Với loại Tinh vân này chúng ta mặc dù không thể nói là không biết gì nhưng tất cả kiến thức, suy luận, tính toán về nó đều được thực hiện ở khoảng cách rất xa, chính là từ Trái Đất. Vị trí quan sát gần xa khác nhau thì kết quả cho ra cũng khác một trời một vực."
Ireland cười khổ nói:
“Hơn nữa loại Tinh vân này còn có tầng hạt tích điện, chính là lớp ánh sáng màu xanh mà ngài đã từng thấy. Cho nên tất cả những thiết bị thăm dò của chúng ta đều không hiệu quả, hơn nữa chúng ta thật sự không hiểu rõ lắm về loại Tinh vân vật chất này, vì vậy… Việc xác định chu vi của nó là bao nhiêu, vị trí hiện tại của phi thuyền là nơi nào, còn cách biên giới xa không... Tất cả mọi thứ chúng ta đều không biết.”
Sau khi những lời này vang lên thì toàn bộ người trong phòng họp đều trầm mặc, bởi vì bất cứ ai ngồi tại đây đều biết được tình trạng năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng, cũng biết được phi thuyền chỉ có thể cầm cự tối đa một tháng nữa. Sau một tháng khi năng lượng hết sạch thì cũng là thời điểm tử vong của mọi người.
“Như vậy sao?”
Diêu Nguyên khẽ nói một câu rồi im lặng, không nói lời nào hay đúng hơn là hắn không biết nói gì cho phải.
Bầu không khí trong phòng họp thoáng cái ngưng trệ lại, mọi người như đang lâm vào tuyệt vọng thì bỗng nhiên, một khoa học gia trẻ tuổi, trông có vẻ nhút nhát đứng lên, nói ra một câu động trời:
“Thật ra chúng ta vẫn còn một cơ hội nữa…”
Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn người thanh niên trẻ tuổi này, Diêu Nguyên lập tức nhận ra anh ta. Đó chính là người đầu tiên tìm ra sự thật về đám thực vật trên hành tinh sa mạc, cũng là người đầu tiên đưa ra lý thuyết tương khắc nhau giữa các loài – lý thuyết về virus ngoài hành tinh có thể là tuyệt độc đối với con người thì tương tự, virus trên Trái Đất cũng có thể là thiên địch với sinh vật ngoài hành tinh.
Diêu Nguyên bỗng nhiên xen vào, hỏi:
“Ta còn nhớ cậu. Lúc ở trên hành tinh sa mạc, nếu không có lý thuyết mà cậu đề ra thì chúng ta đã không thể thoát khỏi đó được. Xin hỏi tên cậu là... ?”
Người thanh niên trẻ tuổi này có lẽ mang dòng máu Ả Rập, có thể nói là con lai của người châu Âu và người Ả Rập, anh ta hơi sửng sốt một chút rồi lập tức trả lời:
“Tên của tôi là Yvaine Mohammed Beith XXX… Thiếu tá, họ của tôi tương đối dài dòng cho nên ngài chỉ cần gọi tôi là Yvaine thôi.”
Diêu Nguyên gật đầu, nói:
"Tốt, Yvaine, cậu vừa nói chúng ta vẫn còn có một cơ hội, đó là cơ hội gì?"
Yvaine giờ phút này có đôi chút chần chừ… Trên thực tế, một nghiên cứu sinh mới hơn hai mươi tuổi như hắn lại có thể quyết định vận mệnh của mười hai vạn người, bản thân không khỏi có chút căng thẳng. Mà cũng nhờ vào lý luận trên hành tinh sa mạc nên giờ đây hắn đã không còn là một nghiên cứu sinh nho nhỏ mà đã trở thành một thành viên đích thực trong tiểu tổ khoa học, lợi ích theo đó cũng tăng lên rất nhiều.
Hắn cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ một lát, rồi từ tốn nói:
“Thiếu tá, về phần Tinh vân thì tôi không biết rõ, dù sao chuyên môn của tôi cũng không phải phương diện này. Đến bây giờ, Tinh vân có bao nhiêu loại cũng không biết nhưng chúng ta không thể bó tay chịu chết như vậy được, phi thuyền Hi Vọng thực ra vẫn còn một nguồn năng lượng khác!”
“Cái gì?”
Mọi người xung quanh đều chú ý lắng nghe, tất cả cùng nhìn về phía Yvaine. Còn Diêu Nguyên, trong lòng hắn lúc này dường như nhớ tới cái gì, giây phút đó tất cả mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh. Cũng chính trong khoảnh khắc này, bốn chữ chợt hiện lên trong đầu hắn, hệt như có một người đang thì thầm vào tai.
Tinh thạch năng lượng!
Yvaine cũng đúng lúc nói ra bốn từ này, lại tiếp tục hăng say:
“Căn cứ vào thí nghiệm của chúng ta khi trước, đám thực vật ngoài hành tinh kia muốn tạo ra một phần mười milimet khối thể tích Tinh thạch năng lượng thì ước chừng cần phải hấp thụ một vạn kw điện.”
Diêu Nguyên lập tức ngắt lời hắn, nói:
“Đợi đã, kw nghĩa là… độ phải không? Cũng có nghĩa là cứ một phần mười milimet khối thể tích Tinh thạch năng lượng chứa một vạn độ điện lượng, phải không?”
“Độ?”
Yvaine và các nhà khoa học khác cùng nhíu mày, bởi vì lúc nãy khi Diêu Nguyên nói tới đơn vị “độ” là nói theo tiếng phổ thông Trung Quốc, cho nên các nhà khoa học này đều không hiểu Thiếu tá có ý gì.
Ba Lệ ngồi bên cạnh khẽ nhíu đôi mày thanh tú, thấp giọng mắng một tiếng ngốc rồi đứng lên nói:
“Đúng thế, một kw chính là một độ điện, nhưng kw là từ ngữ chuyên môn còn 'độ' là cách gọi dân gian.”
Diêu Nguyên nửa cười nửa không với Ba Lệ, rồi nói với Yvaine:
“Xin lỗi, mời tiếp tục.”
Yvaine gật đầu, tiếp tục trình bày:
“Về phương diện năng lượng thì quả thật tôi không rành cho lắm, nhưng chuyện tính toán chuyển đổi vẫn có thể làm được. Tiểu tổ của chúng ta căn cứ vào lượng điện đó để tính toán, Thiếu tá, viên Tinh thạch năng lượng mà ngài mang về có thể tích tầm một ngàn năm trăm vạn milimet khối, lớn bằng một nửa quả bóng rổ thông thường. Nếu như có thể hấp thu toàn bộ lượng năng lượng trong nó thì tức là chúng ta… chúng ta sẽ có được một ngàn tỷ năm trăm triệu kw năng lượng!”
“Bao nhiêu?”
Không chỉ riêng Diêu Nguyên và các đội viên Hắc Tinh sững sờ mà toàn bộ các nhà khoa học khác cũng trợn mắt há hốc mồm hỏi:
“Một ngàn tỷ năm trăm triệu kw năng lượng!”
Yvaine khẳng định, đồng thời lấy ra rất nhiều bảng báo cáo chi tiết đưa cho từng nhà khoa học, Diêu Nguyên và các đội viên Hắc Tinh sau đó mới tiếp tục nói:
“ Dĩ nhiên, đó là trong trường hợp tuyệt đối không có hao phí gì. Tức là đám thực vật kia hấp thụ bao nhiêu năng lượng sẽ được chuyển hóa toàn bộ thành tinh thạch. Nhưng mà trên thực tế thì không thể nào có chuyện đó, bởi cơ thể đám thực vật đó không phải là chất siêu dẫn, hơn nữa khi hấp thu vào thì bản thân chúng cũng đã sử dụng bớt một phần rồi. Cho nên tiểu tổ chúng tôi đã hạ thấp bớt hiệu suất xuống còn 1%, tức là mỗi một trăm kw điện năng hấp thụ vào thì đám thực vật sẽ chuyển hóa thành một kw điện năng vào tinh thạch.”
“Cho dù là vậy thì…”
Yvaine vô cùng quả quyết nói:
“Cho dù là thế thì viên tinh thạch năng lượng mà ngài mang về... rất có khả năng lượng năng lượng còn trong nó ít nhất là mười tỷ năm mươi triệu kw.”
Diêu Nguyên bỗng thấy choáng váng, cảm giác như vừa bị cả tấm kim loại nện vào đầu, miệng lẩm bẩm:
“ Chờ…chờ một chút. Để ta tính cái đã… Vào năm 2026, cả Trung Quốc sử dụng hết mười một nghìn tỷ kw, còn nước Mỹ là tám nghìn tỷ kw… Yvaine, cậu có biết cậu đang nói gì không? Một viên tinh thạch năng lượng nhỏ bé như thế, lại chứa đựng lượng năng lượng đủ để cung cấp cho toàn bộ loài người trong 10 năm, cái này thực sự…”
Yvaine một lần nữa khẳng định:
“Tôi biết, thiếu tá, mọi người. Điều này quả thật rất khó tin, nhưng đó là kết quả mà chúng ta có được sau mấy lần tính toán và thí nghiệm, sai số không thể quá lớn được. Lượng năng lượng mà viên tinh thạch này chứa sẽ không ít hơn so với tính toán nhưng vấn đề mấu chốt là… Làm cách nào để sử dụng lượng năng lượng đó đây? Bản thân viên tinh thạch đã là tạo vật nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, ngay cả việc phân tích cũng không thể làm được, vậy thì làm cách nào để sử dụng nó?
Phòng họp lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng nhưng sự im lặng này cũng không kéo dài lâu bởi Ba Lệ bỗng nhiên lên tiếng.
Cảm giác lúc đó của Ba Lệ rất kỳ quái, nàng một lần nữa tiến vào trạng thái mà bốn phía đều yên tĩnh, rồi một giọng nói thì thầm bên tai nàng, khiến cho nàng không kìm lại được mà bật thốt lên:
“Tháo chuông phải cần người buộc chuông…”
Bảy chữ này vang lên khiến cho mọi người ở đây hầu hết đều không hiểu gì. Từ các nhà khoa học nước ngoài cho đến thành viên của tiểu đội Hắc Tinh. Tất cả đều ngỡ ngàng nhìn Ba Lệ, ngoại trừ Diêu Nguyên, bởi lúc đó một ý nghĩ đã vụt qua trong đầu hắn, ngay lập tức Diêu Nguyên đã hiểu được ý của Ba Lệ.
Quả thật, nền khoa học kỹ thuật của chúng ta cách nền khoa học tạo ra khối tinh thạch năng lượng quá xa. Tuy nhiên xa không có nghĩa là nó khác về mặt bản chất. Trong thế giới này, vạn vật đều có cùng nguồn gốc, bất cứ chuyện gì cũng có mặt trái ngược, chế ngự lại nó!
Diêu Nguyên phấn khởi đứng lên, lớn tiếng nói:
“Nếu đám thực vật ngoài hành tinh kia có thể hấp thu năng lượng bên ngoài để tạo thành tinh thạch thì bọn chúng chắc chắn cũng có cách hấp thu năng lượng từ tinh thạch. Đúng vậy, đây là cách duy nhất có thể thực hiện được. Chúng ta đã có tiêu bản của đám thực vật ngoài hành tinh, tất cả đều được ngâm trong dung dịch axit mạnh. Bây giờ có thể sử dụng rồi, phải tuyệt đối cẩn thận, dùng nó để khám phá ra bí mật trong tinh thạch năng lượng!”
“Ba mươi ngày! Mọi người, chúng ta chỉ có ba mươi ngày!”
“Tất cả tiểu tổ khoa học có liên quan đều phải hành động. Trong vòng ba mươi ngày tìm ra cách mà đám thực vật kia tái sử dụng tinh thạch năng lượng! Đó là con đường sống duy nhất của chúng ta, mọi người! Tất cả phải cùng hành động thôi!”