Vào lúc xế chiều….
Trương Hằng không cần tham gia lần họp này, trên thực tế đa số đội viên tiểu đội Hắc Tinh cũng không tham gia. Bọn họ chủ yếu tập trung huấn luyện trong một phòng ở tầng năm, tiếp tục rèn luyện kỹ năng bắn súng hoặc kỹ năng cận chiến. Vết thương của Trương Hằng vẫn chưa lành không thể tham gia huấn luyện nên hắn được tự do.
Đến lúc này Trương Hằng mới phát hiện những chỗ tốt của quân hàm thượng sĩ, hắn không ngừng cảm thán suốt buổi chiều. Đúng là đặc quyền a!
Phi thuyền có tổng cộng sáu tầng, toàn bộ dân chúng chỉ có thể sinh hoạt trong ba tầng đầu, hơn nữa chỉ được đi lại trong phạm vi phụ cận nơi ở, không thể đi qua nơi khác nếu không sẽ bị nhắc nhở, ai tái phạm sẽ bị tạm giam.
Các nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật thì có thể tự do đi lại trong bốn tầng đầu, nhưng một khi đi tới ba tầng đầu thì sẽ có một binh lính theo hộ tống, số lượng binh lính tổng cộng chỉ có 1500 người cho nên khi bọn họ muốn đi tới ba tầng đầu thì phải trình báo lên trên. Muốn đi lên tầng thứ năm cũng cần trình báo, hoặc phải là một thành viên trong tiểu tổ nào đó mới có thể đi lên.
Về phần các binh lính thì đa số đều đang làm nhiệm vụ nên không có thời gian đi loanh quanh. Những lúc không có nhiệm vụ thì họ có thể tự do di chuyển trong cả năm tầng, riêng tầng sáu thì không được.
Chỉ có mười bốn người trong tiểu đội Hắc Tinh và Trương Hằng là có tư cách đi bất cứ nơi đâu mà không cần trình báo. Hơn nữa Trương Hằng còn được hai binh lính bộ đội đặc chủng Hắc Tinh theo bảo vệ. Chỉ cần hắn rời khỏi tầng năm họ sẽ luôn theo sát hắn, hai người này còn là hai đại mỹ nữ trong bộ đội đặc chủng làm hắn cảm thấy như mình đã trở thành đại gia...
Trương Hằng vô cùng đắc ý nhưng không hề lộ ra trên mặt. Trong lúc đi dạo quanh ba tầng đầu, nhìn thấy sự trật tự sau cơn hỗn loạn, thấy rất nhiều nụ cười nở trên môi, bất tri bất giác, lực chú ý của hắn đã tập trung trên người những dân chúng này... có người da vàng, người da trắng, người da đen…Bọn họ đều sống chung một chỗ, trên mặt không còn vẻ chán chường, tuyệt vọng…như khi còn ở trên Trái Đất.
Hiện tại ai cũng mong đợi về một tương lai tốt đẹp, chẳng hạn như khi Trương Hằng thuận đường đi ngang qua, nghe được mấy người Châu Á đang bàn luận về số lượng thức ăn được cung cấp mỗi ngày. Đa số ai cũng đủ ăn, tuy nhiên cũng có những người ăn không đủ no vì thân hình quá khổ hoặc một số người thèm ăn thì phải trình báo lên cấp trên, một khi được xác nhận là có thể nhận được lượng thức ăn hằng ngày nhiều hơn.
Mấy người Châu Á này dường như từng là hàng xóm, trong đó phần lớn đều có người nhà và trẻ nhỏ. Trương Hằng đi ngang qua đúng lúc nghe được họ đang bàn luận về lượng thức ăn được phân phối hằng ngày hình như hơi nhiều, có nên tiết kiệm một chút, chờ tới lúc đói mới đi lãnh thức ăn hay không? Và hằng hà sa số các vấn đề linh tinh khác...
“Không biết tới khi nào chính phủ mới tạo ra tiền ha?”.
Một nam tử hơi béo nói:
“Nói ra thật xấu hổ...ta đã từng học qua chuyên ngành kinh tế. Hiện giờ trong phi thuyền có tới mười hai vạn người, tương đương với dân số của một thành phố, chế độ phân phối như hiện giờ chỉ có thể áp dụng trong thời gian ngắn, nếu để quá lâu, một năm, hai năm sau chế độ này sẽ có nhiều bất cập. Các ngươi thử nghĩ xem, những người lính bảo vệ cho chúng ta, phân phối thức ăn cho chúng ta…Nhiệm vụ hằng ngày của họ rất nhiều, tuy được ở trong khu vực đặc biệt tại tầng năm, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ... Trong thời gian ngắn thì không sao, còn nếu tiếp tục kéo dài thì….Ta lo bọn họ sẽ nghĩ rằng đãi ngộ quá thấp, có thể xảy ra những chuyện không thể lường trước được.”
Một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, đang bế một bé gái ngồi cạnh chồng khẽ gật đầu nói:
“Đúng thế, ở trên phi thuyền, chỉ cần đồng sức đồng lòng dù phải đối mặt với khó khăn như thế nào chúng ta cũng không sợ. Chỉ sợ lòng người hiểm ác, đặc biệt là quân đội có vũ khí trong tay, nếu có biến cố gì xảy ra thì chúng ta sẽ sống không bằng chết…May là cấp trên là người Trung Quốc, thật là may mắn a...”
Người xung quanh nghe thế đều đồng tình gật đầu.
Trương Hằng vô cùng kinh hãi, trước kia hắn là một tên công tử bột chỉ biết ăn chơi trác táng, rảnh thì đi tìm gái, hút ma túy hoặc nghịch một chút kỹ thuật của Hacker...có biết gì về mấy đạo lý trong xã hội đâu, bây giờ nghe mấy người này nói thì cảm thấy rất có lý, hơi lo lắng liếc nhìn hai mỹ nữ đang bảo vệ phía sau. Nhưng cũng may, dường như hai mỹ nữ này không hiểu tiếng Trung, vẻ mặt họ không hề thay đổi, vẫn như cũ cảnh giác xung quanh.
Nhưng Trương Hằng thì lại cảm giác có nguy cơ, hắn không biết hai mỹ nữ này thật sự nghe không hiểu hay đang giả bộ, cho nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, thương thế trên người lại bắt đầu tái phát. Hiện giờ đang ở ngoài không gian vũ trụ, mỗi lần đi ngang qua cửa kính nhìn thấy khoảng không đen như mực bên ngoài, sâu trong nội tâm hắn luôn cảm thấy: sợ hãi, lạnh lẽo, cô độc, bứt rứt không yên….những cảm xúc tiêu cực này cứ thi nhau xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng.
Đột nhiên, Trương Hằng thấy trước mắt tối sầm, ngã gục về phía trước.
Hắn phát cơn sốt cao…
Trong mơ hồ, hắn vẫn có thể cảm nhận nỗi sợ hãi không gì sánh được, cùng với cảm giác lạnh lẽo, cô độc, lo lắng không yên...
Trong phòng hội nghị, Diêu Nguyên và các khoa học gia, các tiểu tổ khoa học đang trao đổi, tham khảo ý kiến lẫn nhau.
“Trước mắt, theo chúng ta quan sát được, bề mặt hành tinh này bị bao phủ bởi sa mạc, được rồi, các nhà khí tượng học kia dường như có ý kiến, ta biết các vị muốn nói gì. Ta cũng biết khí tượng trên hành tinh này dường như không hề có hoạt động gì kịch liệt, nhưng ta đến đây không phải để tranh luận mâu thuẫn này với các vị, ta chỉ trình bày một sự thật …”
Trên bục cao, tổ trưởng của tiểu tổ địa lý đang phát biểu, đó là một người đàn ông khỏe mạnh khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn không giống khoa học gia nhưng thật ra tên tuổi của hắn rất nổi tiếng trên thế giới, dù sao thì hắn cũng là tổ trưởng của tiểu tổ địa lý trên phi thuyền.
Hắn tiếp tục nói:
“Cả hành tinh đều là sa mạc, hơn nữa theo tình hình hiện nay thì vẫn chưa phát hiện được nguồn nước…Ta tự hỏi những kết cấu địa chất như: cao nguyên, đồi núi, thung lũng, biển cả…đang ở đâu? Không có, toàn bộ hành tinh này đều là sa mạc. Vậy nguyên nhân là do đâu, không thể do thời gian phong hóa quá dài mà bị sa mạc hóa, vì trưa nay đã có kết quả thăm dò của tiểu tổ thiên văn. Theo báo cáo chi tiết của họ thì tuổi thọ của hành tinh này cũng gần giống Trái Đất. Nói cách khác, nó không thể nào trải qua mấy trăm tỷ năm phong hóa được, tuổi thọ của nó chưa dài đến mức như thế ! Vì thế tiểu tổ chúng tôi đã đưa ra một kết luận khó tin…”
“Không khí trên hành tinh này có thể mang tính ăn mòn mãnh liệt, có thể ăn mòn tất cả vật chất bên trong nó, từ đồi núi cho đến biển cả... đến khi tất cả biến thành sa mạc mới thôi! Nếu chúng ta đổ bộ, rất có thể sẽ làm cho phi thuyền tiến vào một nơi có nồng độ axit Sunfuric đậm đặc!”
Người đàn ông này vừa nói xong thì từ phía dưới đã vang lên hàng loạt tiếng kinh hô. Rất nhiều người vội vã thảo luận với người bên cạnh, người đàn ông trên bục khẽ cúi chào rồi bình tĩnh trở về chỗ ngồi để lại vô số thanh âm thảo luận xôn xao.
Diêu Nguyên cau mày, hắn nhìn tổ trưởng của tiểu tổ khí tượng học, nhưng nữ khoa học gia này đang bận thảo luận với các thành viên khác trong đội của cô, xem ra tạm thời vẫn chưa thể lên phát biểu được. Không còn cách nào khác hắn đành phải tự mình bước lên trên bục, vừa đi vừa suy nghĩ làm thế nào để giảm bớt sự ảnh hưởng từ những tin tức vừa rồi…Dù đúng hay không thì hiện giờ phi thuyền đang cần có hy vọng, một khi hy vọng này vỡ tan, kết quả xảy ra chuyện gì thì không chỉ mình hắn mà toàn bộ phi thuyền cũng không sao chịu nổi…
Nhất định phải đổ bộ dù hành tinh này nguy hiểm đến thế nào đi nữa! Đây là hành tinh đầu tiên chúng ta gặp phải, vì thế nhất định phải đổ bộ! Đây là quyết định của hắn!
Diêu Nguyên vừa đi vừa lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ phi thuyền, ngoài đó vẫn là khoảng không gian đen như mực...
(Đúng là một nơi nguy hiểm, một khi rời khỏi phi thuyền thì con người chẳng khác gì một con kiến yếu ớt …Không, còn yếu ớt hơn cả con kiến…Đó là một lồng giam đầy nguy hiểm tràn ngập sự cô độc, tịch mịch a….)
Diêu Nguyên còn chưa đi tới trên bục thì đột nhiên có mấy người lính từ ngoài cửa chạy vào. Họ không màng tới ánh mắt ngạc nhiên của các nhà khoa học mà chạy thẳng tới bên Diêu Nguyên, một người trong đó khẽ nói vào tai của hắn điều gì đó. Nhà khoa học bên cạnh chỉ loáng thoáng nghe được một vài từ như bảy mươi ba người, bao gồm mười hai Hắc…
Diêu Nguyên sắc mặt khẽ biến nhưng trong nháy mắt đã bình thường trở lại, khẽ nói với người lính kia mấy câu rồi sau đó vẫy tay với Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính vội vàng chạy tới bên cạnh, thấp giọng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt của ngài sao lại khó coi vậy? Xảy ra bạo động hay sao?”
Diêu Nguyên hơi lắc đầu nói:
“Không, ta đang nghi ngờ không biết có virus đang lây lan trên phi thuyền hay không. Tiểu đội Hắc Tinh trừ ngươi và ta ra, mười hai người còn lại và Trương Hằng đều phát sốt. Không biết lúc ấy ở tòa nhà cao tầng và cục cảnh sát Lăng Ba Đào có phát tán bệnh dịch gì không nữa, một số dân thường cũng bị... tổng cộng là bảy mươi ba người đã lên cơn sốt cao, cần cách ly bọn họ ngay, lão Vương, ngươi lập tức đến ….”
Đang nói những lời này thì trước mắt Diêu Nguyên bỗng nhiên tối sầm nhưng dù sao ý chí của hắn cũng vượt xa người thường nên vẫn còn cố gượng được, sự bất an trong lòng hắn càng ngày càng tăng thêm, hắn vội vàng nói:
“Không xong, có thể ta cũng bị lây nhiễm rồi. Mau cách ly ta...lão Vương, nhớ kiểm soát chặt chẽ quân đội…”
Chưa nói xong Diêu Nguyên đã gục xuống hôn mê. Trong mơ hồ hắn vẫn còn nghe được vô số thanh âm hoảng loạn xung quanh, sau đó không còn biết gì nữa.
Trong lúc mê man dường như hắn vẫn có thể cảm giác được thân thể của mình còn tồn tại, đây là một khoảng không gian đen tối lạnh buốt trong vũ trụ, cô độc, hiu quạnh, đầy rẫy nguy hiểm…
Hắn đã biến thành một quả cầu sáng, xung quanh còn có bảy mươi ba đốm sáng nữa, thậm chí còn có một số đốm sáng đang hình thành, trong đó hắn là đốm sáng to lớn nhất…