Phi thuyền Hi Vọng bay đến độ cao năm nghìn mét thì hệ thống trọng lực một lần nữa khôi phục lại bình thường. Tốc độ bay của phi thuyền vốn rất chậm chạp bỗng nhiên gia tăng tốc độ, nhanh chóng lao ra khỏi tầng khí quyển quay trở về không gian đen mịch ngoài vũ trụ. Rốt cuộc nỗi lo lắng cũng được mọi người buông xuống, sau đó là vô số tiếng reo hò mừng rỡ.
Diêu Nguyên tỉnh lại đúng lúc phi thuyền Hi Vọng bay ra khỏi tầng khí quyển. Hắn được Morrison cứu nhưng vẫn bị treo lủng lẳng trên dây cứu hộ, vốn hắn đã kiệt sức, hơn nữa khi đáp xuống thì không có bộ đồ phi hành gia bảo vệ nên cả người bị va chạm mạnh với boong thuyền nên cứ thế mà lăn ra bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cấp cứu, được các bác sĩ gấp rút kiểm tra tình trạng sức khỏe cũng như đi qua đi lại băng bó các vết thương trên người.
Diêu Nguyên lặng lẽ thử cử động toàn thân: tay, chân chỉ là hơi đau nhức một chút. Điều này chứng tỏ là không có gì nghiêm trọng lắm, hẳn là do lúc va chạm gây ra thôi. Còn lại thì vẫn không sao, đám thực vật ngoài hành tinh không hề gây tổn thương gì hắn hết.
"Ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Diêu Nguyên bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Mấy bác sĩ đang kiểm tra cho hắn nghe tiếng nói thì giật mình, sau đó vui vẻ trả lời:
"Thiếu tá, người không có hôn mê lâu lắm đâu, khoảng chừng hơn mười phút thôi."
Bác sĩ trưởng lập tức lên tiếng :
"Thiếu tá, lần va chạm ban nãy khá nghiêm trọng, xương của ngài có thể đã bị gãy vài nơi. Điều này chưa chắn chắn, muốn có kết quả chính xác ngài cần phải làm xét nghiệm, hơn nữa não của ngài cũng bị chấn động nên bây giờ cần phải nghỉ ngơi..."
Diêu Nguyên lắc lắc đầu nói:
"Không, không thể nghỉ ngơi, nhất là bây giờ càng không thể, các người nhanh chóng sơ cứu và băng bó cho ta là được, còn nữa mau đem xe lăn đến đây, đẩy ta đến phòng hạm trưởng, giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi."
Mấy bác sĩ muốn ngăn cản nhưng lại thôi. Bác sĩ trưởng là một người đàn ông trung niên, ông ta hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu nói:
"Được rồi, nếu ngài nhất quyết muốn như vậy... Nhưng sau khi xong việc ngài phải cho phép chúng tôi làm kiểm tra tổng quát đấy."
"Chắc chắn rồi, có trời mới biết lũ thực vật kia có ký sinh trên người ta không?" Diêu Nguyên cười cười, rồi nhắm hai mắt nằm ở trên giường bệnh, chờ xe lăn đến.
Hắn thật sự đã quá mệt mỏi rồi...
Cái trạng thái thần bí kia đã cho hắn một năng lực khủng khiếp, nói thật, nhiệm vụ lần này chỉ có thể dùng từ không thể tin nổi để mà hình dung. Trong vòng hai phút ngắn ngủi phải hoàn thành tất cả công việc, rồi trở về phi thuyền Hi Vọng, xác xuất thành công của việc này gần như bằng không. Nhưng bọn hắn lại thành công, trong đó Morrison và Trương Hằng là những anh hùng, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Tất cả ba người bọn hắn đều nhờ vào trạng thái thần bí kia để thực hiện thành công nhiệm vụ, nó thật sự quá kỳ diệu, một cái thôi là lừa gạt tất cả thực vật ngoài hành tinh kia. Trương Hằng thì có khả năng dự đoán trước nguy hiểm, còn có trạng thái thần bí của hắn nữa... nếu như không có nó thì sao hắn có thể dễ dàng đi đến nơi cần tiêm virus như vậy chứ?
Chẳng qua là sau khi sử dụng cái trạng thái thần bí này thì toàn cơ thể đều rã rời, chỉ muốn đánh một giấc thật dài. Nó thật sự còn mệt mỏi hơn nhiều so với việc chạy marathon đường dài. Thậm chí Diêu Nguyên còn thấy hai cái giừơng cứu thương cạnh mình, đó là Trương Hằng và Morrison, cả hai đều đang ngủ say. Thật ra hiện giờ hai mí mắt của Diêu Nguyên đang nặng trĩu, hắn cũng muốn được nằm xuống ngủ một giấc.
Nhưng làm sao có thời gian để ngủ đây?
Hắn nghe tiếng hoan hô từ nơi khác truyền đến, vậy là bọn họ đã thoát rồi, đã rời khỏi hành tinh sa mạc rồi, không cần phải sợ đám quái vật ở hành tinh đó nữa. Chỉ cần ở trên phi thuyền Hi Vọng thì sẽ được an toàn, nó là nơi trú ẩn duy nhất của họ.
Nhưng toàn thể dân chúng đâu biết, để có thể thoát khỏi đấy thì phi thuyền Hi Vọng đã phải trả giá đắt thế nào?
Lượng năng lượng đã dùng đủ để thực hiện hai lần bước nhảy không gian.
Tại hành tinh sa mạc không hề tìm được bất kỳ mỏ phóng xạ nào, có thể đám sinh vật kia cho đó là năng lượng nên đã phân giải hết rồi, hoặc đã được chứa sâu trong những chiếc túi khổng lồ trong người chúng. Cái giá phi thuyền Hi Vọng phải trả quá đắt nhưng lại chẳng nhận được hồi báo gì, hiện giờ phi thuyền đã cận kề tuyệt cảnh...
Năng lượng còn lại chỉ đủ để thực hiện một bước nhảy không gian, phần còn dư chỉ có thể cung cấp cho mười hai vạn người trên phi thuyền sử dụng khoảng một, hai tháng.
Cả Vũ Trụ mênh mông này...!
Lần thứ nhất sử dụng bước nhảy không gian đã gặp ngay một hành tinh, nói là kỳ tích cũng không ngoa nhưng bây giờ chỉ còn một lần thực hiện bước nhảy không gian, còn phải tìm được hành tinh có chứa mỏ Uranium, trong điều kiện có thể khai thác… Xác suất thành công của việc này nhỏ đến mức đáng thương!
Cho nên Diêu Nguyên phải lập tức biết rõ phi thuyền Hi Vọng còn dư bao nhiêu năng lượng, đồng thời phải cùng các nhà khoa học thảo luận một chút, tìm xem còn biện pháp nào để khai thác năng lượng và khoáng vật trong thân thể đám thực vật trên hành tinh sa mạc không, dùng để bổ sung cho phi thuyền Hi Vọng.
Những chuyện này không thể nào chậm trễ. Như vậy thì sao hắn có thể cho mình thời gian để ngủ được?
Trong lúc Diêu Nguyên đang âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên có mấy người lính chạy lại gần, người dẫn đầu là Lưu Bạch, hắn bước đến quan sát Diêu Nguyên một lúc rồi nói:
"Yên tâm đi, không gãy tay hay đứt chân gì cả. Chắc là không có vấn đề gì đâu… Lão đội trưởng, viên tinh thạch năng lượng mà ngài ôm về phải xử lý như thế nào đây? Nó vẫn còn ở bên cạnh tàu con thoi, chúng tôi không dám di chuyển nó. Đã báo cho các nhà khoa học rồi, ngài có tính toán gì không?"
"Tinh thạch năng lượng?"
Diêu Nguyên sửng sốt một chút rồi chợt nhớ tới chính mình đã nắm lấy nó trong lúc vô thức, nó là một quả cầu nhỏ màu lam trong chiếc túi lớn kia. Vốn hắn còn tưởng nó chỉ là một loại khoáng thạch, không ngờ rằng nó lại là một viên tinh thạch năng lượng.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
"Chắc là không có vấn đề gì đâu. Lúc trước khi ta ôm nó đã va chạm mạnh với sàn phi thuyền, nếu nó phát nổ do sự tiếp xúc mạnh hay cái gì đó đại loại thế thì đã sớm nổ rồi, cho nên vấn đề an toàn cũng được đảm bảo… Nhưng các ngươi đừng để người khác lại gần, đó là loại năng lượng chưa ai biết đến, nên có thể chứa phóng xạ gây hại cho cơ thể con người. Cứ giao nó cho các nhà khoa học là được rồi."
Lưu Bạch gật đầu nói:
"Đã rõ... Lão đội trưởng, ngài hãy nghỉ ngơi đi? Tuy công việc vẫn còn nhưng ngài không cần phải bán mạng như vậy?"
Diêu Nguyên cười khổ, cũng không nói thêm gì nữa. Trên thực tế, hắn vẫn chưa nói cho bất kỳ ai biết về tình trạng cạn kiệt năng lượng của phi thuyền Hi Vọng, trừ một số ít các nhà khoa học ra thì ngay cả thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh cũng không biết. Đặc biệt là trong tình huống này, bên cạnh vẫn còn có quá nhiều người nên hắn không tiện nói ra.
Cứ thế, hơn mười phút sau Diêu Nguyên đã được đưa đến phòng hạm trưởng, thông qua thiết bị liên lạc thảo luận với toàn bộ các nhà khoa học về tình trạng năng lượng trên phi thuyền.
"Thiếu tá, đã tính toán xong lượng năng lượng còn lại trên phi thuyền Hi Vọng… Ước chừng vẫn còn có thể sử dụng bước nhảy không gian thêm một lần nữa, đồng thời lượng năng lượng thừa vẫn còn đủ cho chúng ta sử dụng trong hai mươi lăm ngày tới. Độ sai lệch tầm trên dưới năm ngày."
Một nhà khoa học vừa nhìn vào bản báo cáo chi tiết trên tay, khuôn mặt đầy vẻ sầu khổ nói.
Diêu Nguyên vỗ vỗ vào mặt mình một cái, uống một ngụm trà lớn rồi nói:
"Vậy năng lượng mặt trời thì sao? Nếu huy động toàn bộ pin năng lượng mặt trời trên phi thuyền Hi Vọng hấp thụ thì sao?
Một nhà khoa học khác, lắc đầu nói:
"Không được thưa thiếu tá. Người trên phi thuyền Hi Vọng quá nhiều, hơn nữa với diện tích hấp thụ năng lượng mặt trời như thế thì chỉ có thể cung cấp cho một phần ba dân chúng sử dụng tuần hoàn. Như vậy thì chúng ta vẫn còn tới tám vạn người, tương đương với hai phần ba số năng lượng dự kiến rồi. Hơn nữa cũng cần phải tính tới việc tiêu hao đột xuất. Nếu đem toàn bộ năng lượng có được từ năng lượng mặt trời cung cấp cho tầng thứ sáu thì cũng chỉ vừa đủ để duy trì hệ sinh thái ở đó thôi. Thực tế, khả năng hấp thụ năng lượng mặt trời của phi thuyền Hi Vọng chính là sự chuẩn bị cho những sự cố có thể xảy ra cùng với duy trì tình trạng bình thường ở khu sinh thái."
"Thật vậy à?"
Lòng Diêu Nguyên càng trầm xuống, trầm tư một lát rồi nói:
"Vậy còn hành tinh sa mạc thì sao? Hiện tại chủ thể thực vật đã bị tiêu diệt, chúng ta có thể trở về hành tinh đó một lần nữa không, bắt đầu tìm kiếm khoáng thạch năng lượng hoặc là tìm kiếm khoáng thạch phóng xạ trong chủ thể thực vật?"
Sắc mặt của các nhà khoa học bỗng trở nên nặng nề, thật lâu sau một người trong số đó mới nói:
"Chỉ sợ là không được… Thiếu tá, thật ra chúng tôi đang hoài nghi, chủ thể mà chúng ta tiêu diệt chẳng qua chỉ là một trong những con chủ thể thực vật ở trên hành tinh mà thôi."
"Chỉ là một trong số đó?"
Diêu Nguyên vô cùng ngạc nhiên, hắn vội vàng hỏi:
"Ý ông là sao?"
Nhà khoa học này khẽ quay người lại nói với các thực tập sinh ở đằng sau, ngay lập tức một bản đồ 3D hiện lên trước mắt. Hắn vừa chỉ vào đó vừa nói:
"Thiếu tá, xin ngài hãy nhìn vào đây. Đây là toàn bộ địa hình thu nhỏ của hành tinh. Nơi này là nơi phi thuyền Hi Vọng của chúng ta đáp xuống. Mặc dù phi thuyền Hi Vọng của chúng ta rất khổng lồ nhưng chẳng qua là đối với nhân loại mà thôi, còn so với hành tinh này thì quá nhỏ bé, không đáng kể."
"Chúng ta dừng lại trên hành tinh sa mạc cũng không lâu, nhưng rất nhanh sau đó đã bị đám thực vật tấn công hút năng lượng. Điều này có nghĩa là nơi chúng ta đáp xuống cách chủ thể thực vật không xa, hơn nữa nếu căn cứ vào độ lớn của nó thì…"
"Trừ phi chúng ta xui xẻo cùng cực, vừa đáp xuống đã trúng ngay phía trên đầu của chủ thể thực vật trên hành tinh này. Nếu không thì có lẽ đó chỉ là một trong hơn bốn mươi con chủ thể mà thôi, bọn chúng được phân tán rải rác ở khắp nơi, bao trùm khắp cả hành tinh sa mạc, mà con chúng ta gặp chỉ là một trong số chúng..."
Diêu Nguyên nhìn lên màn hình, chỗ đó đang hiện rõ hình ảnh của phi thuyền Hi Vọng cùng với bản đồ chi tiết của hành tinh sa mạc. Quả thật, nếu như hành tinh này chỉ có một con vật chủ thì trừ phi bọn họ đáp xuống ngay trên nó, còn nếu không thì xác suất gặp nó chỉ có 1/40 mà thôi…Bởi vì với độ lớn như vậy thì nó không thể nào bao phủ cả hành tinh được. Cộng tất cả chiều dài xúc tu của nó thì cũng nhiều nhất chỉ bao trùm 1/40 hành tinh thôi.
Nói cách khác, khả năng lớn nhất chính là hành tinh này vẫn còn các con vật chủ khác, chúng phân bố ở khắp nơi.
"Cho nên, thiếu tá, căn cứ theo sự tính toán của chúng tôi thì nếu như phi thuyền Hi Vọng đổ bộ một lần nữa, rất có thể sẽ gặp được… một con chủ thể thực vật khác. Hơn nữa, chỉ cần bị hút đi một ít năng lượng thôi thì chúng ta sẽ xong đời ngay. Sợ rằng lúc đó thì ngay cả việc thực hiện bước nhảy không gian cũng là cả một vấn đề. Cho nên, kết luận của chúng tôi là… không thể đáp xuống được nữa, tốt nhất là tránh xa hành tinh này."
Nét mặt nhà khoa học này hơi khổ não, lên tiếng nói.
Diêu Nguyên im lặng không nói nên lời, một lúc sau mới nói:
"Ta hiểu rồi... không thể mạo hiểm mạng sống của mười hai vạn người được. Mặc dù sử dụng bước nhảy không gian tuy mạo hiểm, nhưng hành tinh này quả thật vô duyên với chúng ta. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ thì khó mà sinh sống trên đó được, bất luận là đám thực vật hay là quái vật ngoài hành tinh kia, đều là những thứ mà chúng ta không có sức chống cự…"
"Nhưng còn những hành tinh khác? Những hành tinh khác trong tinh hệ này thì sao? Đã nhiều ngày như vậy rồi thì hẳn cũng đã thăm dò được gì rồi chứ?"
Diêu Nguyên ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi.
Lúc này, một nhà thiên văn học đứng dậy trả lời:
"Thiếu tá, đã thăm dò được sáu hành tinh trong tinh hệ này. Trong đó có ba hành tinh ở trạng thái rắn còn ba hành tinh ở trạng thái khí, nhưng tiếc là… Hành tinh ở trạng thái rắn gần chúng ta nhất lại cách tới một tháng phi hành, còn các hành tinh ở trạng thái khí kia thì cần tới bốn tháng, xa hơn nữa chính là bảy tháng. Hai hành tinh ở trạng thái rắn khác thì… ở quá xa, cơ hồ là nằm ở ngoài rìa của tinh hệ này. Khoảng cách của nó giống như khoảng cách giữa Trái Đất và Hải Vương Tinh, Diêm Vương Tinh vậy, thậm chí còn xa hơn nữa. Để đi đến đó, chúng ta cần ít nhất là một năm…"
“Ngoại trừ Bước nhảy không gian, năng lực du hành vũ trụ của chúng ta vẫn như cũ, vẫn phải dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của chúng ta mà thôi…”
“Không còn cách nào khác ư?”
Diêu Nguyên chán nản nhắm mắt lại, hồi lâu không nói tiếng nào, người xung quanh cứ tưởng hắn đã ngủ thiếp đi, đột nhiên hắn ưu sầu nói:
“Sử dụng Bước nhảy không gian thôi, chúng ta không thể trì hoãn thời gian ở nơi này được nữa, tương lai… cứ để tương lai quyết định đi, chúng ta đã làm hết sức mình rồi, một giờ sau sẽ thực hiện Bước nhảy không gian. Thượng úy Vương Quang Chính tạm thời giữ chức hạm trưởng, hãy nhớ, cố tiết kiệm năng lượng. Có lẽ lần bước nhảy không gian tiếp theo chúng ta chưa chắc đã gặp được hành tinh nào nữa đâu…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, vừa dứt lời Diêu Nguyên đã ngủ thiếp đi…
Những người còn lại đều lặng yên nhìn vị hạm trưởng này, cũng là chủ nhân độc nhất của phi thuyền Hi Vọng. Hắn đã hai lần cứu vớt mười hai vạn người: trên Trái Đất và trên hành tinh này. Ánh mắt mỗi người nhìn hắn, kể cả những người Châu Âu đều mang theo sự tôn kính.
Giờ phút này bọn họ đều im lặng đứng đó, bên trong phòng hạm trưởng chỉ còn lại tiếng hô hấp của Diêu Nguyên, tiếng bước chân của Vương Quang Chính cùng các binh lính lục tục rời đi…
Mỗi một người hiểu rõ tình hình đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Một hành tinh ngập tràn ao ước, một bước nhảy không gian mang đầy kỳ tích nhưng kết quả lại như vậy... còn tương lai sẽ ra sao? Điều gì đang chờ đợi những con người di dân từ Trái Đất này?
Không ai biết cả…
Một giờ sau, phi thuyền Hi Vọng cuối cùng cũng thực hiện bước nhảy không gian. Chỉ vài giây sau, cả phi thuyền đã biến mất trong tinh vực, cứ như chưa bao giờ xuất hiện…