Mục lục
Thời Đại Đại Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Nguyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc…

Đúng vậy, trong mông lung hắn vẫn có thể cảm nhận, trong vũ trụ rất lạnh giá, hiu quạnh, tràn ngập nguy hiểm….rất nhiều thứ mà con người chưa thể thích ứng được. Vẫn còn lâu lắm con người mới có thể tung hoành trong vũ trụ, bây giờ mới là đầu thế kỷ 21 a! Nhân loại đã bước chân ra ngoài vũ trụ quá sớm, ít nhất là sớm tới một ngàn năm!

Hiểu biết của nhân loại về vũ trụ vẫn còn ở mức sơ cấp, thậm chí có thể nói là non nớt và sai lầm. Trong tình huống như vậy mà nhân loại vẫn bị bắt buộc tiến vào vũ trụ, hơn nữa còn là mang thân phận những người sống sót cuối cùng. Vì thế cảm giác bất an này mới mãnh liệt như thế.

Lấy ví dụ đơn giản nhất, cho ngươi vào sống trong một căn nhà có đầy đủ phòng vệ sinh, nhà bếp, phòng khách…Rồi sau đó đem ngươi chuyển vào sống trong một cái hộp nhỏ, sau đó vứt chiếc hộp này vào trong dung nham. Ngươi không biết khi nào dung nham sẽ hòa tan chiếc hộp, ngươi cũng không biết khi nào mới có thể thoát khỏi chiếc hộp đó…Thậm chí đến việc gọi cứu viện cũng không làm được!

Như vậy ngươi có sợ không? Hoảng hốt không? Hiện giờ tuy mọi người đang ở trong phi thuyền nhưng họ còn hoảng sợ hơn những người trong chiếc hộp kia nhiều! Ít nhất người trong hộp còn biết được bên ngoài là dung nham, còn người trong phi thuyền thì có trời mới biết ngày mai họ sẽ phải đối mặt với thứ gì bên ngoài. Nỗi sợ lớn nhất chính là nỗi sợ những thứ chưa biết …

Diêu Nguyên tự nhủ với lòng không cần phải sợ. Từ khi bắt đầu kế hoạch trên Trái Đất hắn đã luôn thầm nhủ như thế, nhiều năm trước nàng đã từng nói… hắn sẽ không còn sợ hãi nữa, hắn sẽ sống tiếp phần của nàng…

Nhưng khi chân chính tiến vào trong vũ trụ, trở thành lãnh đạo tối cao trên phi thuyền, thậm chí có thể nói là kẻ độc tài thì trên vai hắn đã có quá nhiều gánh nặng rồi. Từ khi bắt đầu kế hoạch tìm kiếm phi thuyền tới nay thời gian ngủ của hắn không lúc nào vượt qua bốn tiếng. Nào là sắp xếp chỉnh lí lại các loại tư liệu, động viên các nhà khoa học, gặp gỡ và bổ nhiệm các chức vụ mới cho từng binh lính, phân phối thức ăn cho mười hai vạn người và tính toán phi thuyền còn dư bao nhiêu không gian nữa, lựa chọn có nên mang theo người này hay vứt bỏ người kia không…

Những thứ này như núi Thái Sơn đè nặng lên vai hắn, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bỏ cuộc rồi, nhưng hắn vẫn luôn tự nhủ với lòng - mình phải kiên trì!!

Bởi vì hắn phải sống, vì lời thề năm xưa, vì huynh đệ xung quanh, vì hi vọng sinh tồn cuối cùng của nhân loại…

Có lẽ trong tâm trí các thành viên của tiểu đội Hắc Tinh hắn là một người đa mưu túc trí, lòng dạ rộng rãi, một chỉ huy tốt, một hảo chiến hữu, chỉ cần có mặt hắn thì bất kỳ khó khăn nào cũng được giải quyết…Thế nhưng không ai biết được trong nội tâm hắn yếu đuối, sợ hãi như thế nào. Bởi vì hắn là thủ lĩnh, là lãnh đạo tối cao của hơn mười hai vạn người nên hắn phải ngụy trang mình thành một người kiên cường mạnh mẽ, phải cho mọi người biết một chân lý, chỉ cần có hắn ở đây thì họ nhất định sẽ sống sót!

Đó để cách để mọi người giữ vững hi vọng…

Những cảm xúc mệt mỏi, bất an, sợ hãi… đều bị hắn chôn dấu thật sâu trong lòng …

Đến lúc này, hắn có thể cảm giác được bảy mươi ba đốm sáng đang vây quanh mình, những đốm sáng này cách hắn không gần cũng không xa, dường như lúc nào cũng có thể chạm vào nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhích tới gần được. Chỉ có thể mơ hồ cảm giác được bảy mươi ba đốm sáng này truyền lại cho hắn đủ loại tâm tình, trong đó phần lớn là sự cô độc, tịch mịch, bất an…

Không biết vì sao, bảy mươi ba đốm sáng sau khi cảm ứng được sự tồn tại của nhau thì sự cô độc, tịch mịch từ từ biến mất, dường như có một phương thức trao đổi không lời làm cho chúng hiểu được mình không cô độc, mặc dù chúng vẫn không biết mình đang trao đổi về cái gì.Cái cảm giác an tâm, không còn lẻ loi, cô độc… làm Diêu Nguyên cảm thấy vô cùng bình yên, phảng phất như được trở về trong bụng mẹ, được quay về quê hương cứ thế hắn dần chìm vào giấc ngủ say.

Không biết trôi qua bao lâu, khi Diêu Nguyên tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt hắn là mấy người mặc đồ bảo hộ đang vây quanh ghi chép cái gì đó. Diêu Nguyên không hoảng hốt, cẩn thận quan sát Xung quanh. Nơi này là một gian phòng nhỏ, là một phòng cách ly. Hắn đang được điều trị trong khu cách ly đặc biệt trong phi thuyền.

Trên người đầy các thiết bị thăm dò chuẩn đoán, hắn thấy bên ngoài cánh cửa còn có vô số phòng tiệt trùng giống như vậy. Mặc dù không rõ trong đó có người hay không, nhưng trực giác cho hắn biết ở đó có bốn thành viên của tiểu đội Hắc Tinh. Nhìn gương mặt bình tĩnh của họ thì dường như mọi chuyện vẫn bình thường, phi thuyền vẫn chưa xảy ra bạo loạn.

Diêu Nguyên từ từ ngồi dậy, mấy người mặc đồ bảo hộ thấy thế kinh ngạc lui về sau nửa bước. Nhưng Diêu Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, vừa xoa bóp vai vừa hỏi:

“Đã qua bao lâu rồi... ta hôn mê đã bao lâu rồi?”

Mấy người mặc đồ bảo hộ vừa mừng vừa sợ, lập tức nói gì đó vào thiết bị liên lạc đeo trên người. Mấy giây sau, một thanh niên có vẻ là trưởng nhóm mới bước lên nói:

“Thiếu tá, ngài đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi. Trong lúc đó chúng tôi đã theo lệnh ngài, cách ly toàn bộ những người bị sốt cao và hôn mê. Tình luôn ngài thì tổng số người bị cách ly là ba trăm chín mươi hai người, nhưng mà…”

Người thanh niên nói tới đây thì dừng lại.

Diêu Nguyên ngẩn người, nói:

“Nhưng mà thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không? Nói cho ta biết ngay.”

Người thanh niên do dự một hồi rồi mới nói tiếp:

“Bởi vì virus lây lan cho nên chúng tôi đã thực hiện các biện pháp cách ly khẩn cấp. Nhưng do số lượng binh lính không đủ nên Vương thượng úy đã ban hành lệnh giới nghiêm, tiến hành kiểm tra toàn bộ khu vực dân cư trong ba tầng đầu, lệnh này đã thi hành được hai ngày rồi, mọi người đang rất hoang mang.... “

Nghe thế Diêu Nguyên thở phào như trút được gánh nặng, tình huống hiện giờ còn tốt hơn tưởng tượng của hắn, vẫn còn có thể kiểm soát được.

Không sợ lệnh giới nghiêm, không sợ lòng người hoang mang, chỉ cần giải quyết trong thời gian nhanh nhất là được. Hắn sợ nhất chính là xảy ra bạo loạn, nơi này không phải là Trái Đất mà là đang ở trong vũ trụ. Một khi xảy ra bạo loạn, đặc biệt là có sự tham gia của quân đội thì dù có hàng trăm người như hắn cũng không thể ngăn cản nổi, tình hình hiện giờ có thể nói là tốt gấp trăm lần tình huống tồi tệ nhất mà hắn tưởng tượng ra!

“Tình trạng thân thể của ta hiện giờ như thế nào? Đã tìm ra đó là loại virus gì chưa?”

Diêu Nguyên suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng hỏi.

Người thanh niên vội vàng cầm bản ghi chép, nói:

“Trước mắt đã kịp thời cách ly tất cả những người có dấu hiệu nhiễm bệnh, tổng số người bị cách ly là ba trăm chín mươi hai người, trong đó bốn mươi ba người đã chết, những người còn lại đang trong tình trạng hôn mê. Thiếu tá là người đầu tiên tỉnh lại, nếu có thể, hi vọng ngài cho phép chúng tôi kiểm tra toàn diện thân thể, còn về virus thì…Chúng tôi không tìm được nó, thật quái lạ, tất cả bệnh nhân đều rất khỏe mạnh, không phát hiện nguyên nhân dẫn tới việc phát sốt cao nhưng họ vẫn phát sốt và hôn mê bất tỉnh, hơn nữa tất cả loại thuốc hiện có đều không có tác dụng. Thật xin lỗi ngài, thiếu tá, chúng tôi không tìm được bất kỳ loại virus nào cả.”

Nói xong, người thanh niên hơi cúi chào Diêu Nguyên, tư thế quen thuộc khiến hắn hơi nhíu mày, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã bình tĩnh trở lại, không ai phát hiện được sự thay đổi chớp nhoáng đó.

“Cậu hình như có vẻ rất quen thuộc với những chuyện này thì phải, đúng rồi, cậu là tổ trưởng của tiểu tổ này à?“

Diêu Nguyên tùy ý hỏi.

Người thanh niên lập tức cung kính trả lời:

“Tôi là Mitsuda Saburo - tổ trưởng của tiểu tổ phòng chống virus. Thật xấu hổ, tôi không tìm thấy bất kỳ con virus nào, thậm chí cũng không tìm được cách chữa trị hiệu quả. Sau khi việc này kết thúc tôi sẽ từ chức, xem ra tôi không xứng đáng với chức vị tổ trưởng của mình.”

Trong nháy mắt vô số suy nghĩ đã hiện lên trong đầu Diêu Nguyên, trên thực tế, vì để đảm bảo công bằng cho mọi người trên phi thuyền, hắn lựa chọn người châu Á không phải toàn bộ đều là người Trung Quốc mà cũng có một số người Nhật Bản, thậm chí còn có hai ngàn người Hàn Quốc. Đương nhiên những người ở các nước phát triển nhất châu Á như Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản... thì về cơ bản đều được chọn. Còn các dân cư từ những quốc gia khác, như Indonesia chẳng hạn thì hắn giải thích là không phù hợp tiêu chuẩn để được lên phi thuyền (1), kể từ đó, trên phi thuyền cũng không còn ai rãnh rỗi mà quan tâm đến mấy việc này.

Không ngờ một người Nhật Bản lại trở thành tổ trưởng của tiểu tổ phòng chống virus, đây không phải là chuyện mà hắn có thể can thiệp. Vì thành viên trong từng tiểu tổ đều là các học giả và các nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới. Vô luận là về thực tài hay danh tiếng đều làm cho người khác phải khâm phục, cho nên trừ các tiểu tổ quan trọng như Vật lý Thiên văn tiểu tổ, Vật lý tiểu tổ, Hóa học tiểu tổ, Sinh học tiểu tổ, các tiểu tổ khác Diêu Nguyên đều để cho các thành viên tự bầu lên tổ trưởng. Dù sao cũng có rất nhiều việc cần phải làm, không thể nào ôm đồm hết được.

Không ngờ rằng các nhà khoa học kiêu ngạo của Châu Âu lại chấp nhận để một người trẻ tuổi Nhật Bản làm tổ trưởng, xem ra…Người này quả thực là có tài a.

“Không, cậu cứ tiếp tục làm tổ trưởng đi. Vì nếu toàn bộ nhân viên đều không phát hiện được virus thì không thể đổ hết trách nhiệm lên người cậu được.”

Diêu Nguyên nhẹ nhàng thư giãn gân cốt rồi mới nói:

“Mọi người có thể bắt đầu kiểm tra toàn diện thân thể của ta. Bao gồm cả việc đo lường sinh hóa đồng thời liên lạc với Thượng Úy Vương Quang Chính, nói hắn biết ta đã tỉnh, ta có chuyện cần nói với hắn.”

Mấy tổ viên nghe vậy thì mừng rỡ thi hành mệnh lệnh, bắt đầu tiến hành từng mục đo lường xét nghiệm. Mấy phút đồng hồ sau đã nghe giọng Vương Quang Chính vang lên trong phòng.

“Lão đội trưởng…Thiếu tá Diêu Nguyên, Vương Quang Chính sẵn sàng thi hành mệnh lệnh của ngài!”

Diêu Nguyên mặc cho các nhà khoa học đang kiểm tra, trả lời:

“Vương thượng úy, từ giờ đến lúc ta khỏe lại và được xác nhận không còn nhiễm virus thì ngươi vẫn phải tiếp tục đảm nhiệm chức hạm trưởng, đồng thời, ta ban bố ba mệnh lệnh. Một là hủy bỏ lệnh giới nghiêm vì không còn cần thiết nữa, hai là chuẩn bị phương tiện liên lạc để ta thông báo cho toàn phi thuyền, ba là lập tức ra lệnh cho các nhân viên điều khiển phi thuyền bắt đầu bay về phía hành tinh kia, sử dụng tốc độ tiêu chuẩn, tiết kiệm năng lượng để phi hành…”

“Chỉ ba mệnh lệnh này thôi, hãy thi hành ngay lập tức.”

Chú thích:

1/Theo mình hiểu đoạn này ý của Diêu Nguyên là không muốn đưa những thành phần bất hảo lên phi thuyền chứ không phải vì phân biệt chủng tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK