Trái Đất, khoảng 4 giờ 45 phút chiều. Toàn bộ nhân viên ở doanh địa đều được giải cứu thành công, thống kê tổn thất gồm: ba khinh khí cầu, hơn hai trăm binh sĩ, hơn một trăm nhà khoa học và nhân viên kĩ thuật, kĩ sư. Tất cả đều là những nhân viên cốt cán, tinh anh của Phi thuyền Hi Vọng. Đối với những người còn sống mà nói, đây là tổn thất hết sức nghiêm trọng.
Đến 4 giờ 50 phút chiều, tàu con thoi cuối cùng trên Phi thuyền Hi Vọng đã ở trên đường bay chuẩn bị phi hành. Cùng lúc đó, ba lò phản ứng hạt nhân của Phi thuyền Hi Vọng cũng đã khởi động xong. Năng lượng trên phi thuyền đã đạt tới mức cao nhất, gần bằng lúc khởi động Bước Nhảy Không Gian.
Đến lúc này, nguồn năng lượng còn lại chỉ đủ thực hiện hai lần Bước Nhảy Không Gian nữa. Nói cách khác, toàn bộ năng lượng của Phi thuyền Hi Vọng đã bị hấp thụ hơn một phần ba.
Ở bên cạnh tàu con thoi, ba người Diêu Nguyên, Trương Hằng, Morrison đều đã mặc trang phục du hành vũ trụ. Cả ba mở toang mũ bảo hiểm, mỗi người đang hút một điếu xì gà. Diêu Nguyên, Morrison thì không sao nhưng Trương Hằng càng hút càng ho sặc sụa.
Diêu Nguyên nhíu mày nói:
"Được rồi, Trương Hằng, cậu không quen vị xì gà thì đổi thuốc lá mà hút, đừng cố quá, đây chẳng qua là sở thích của Morrison thôi".
Trương Hằng vừa hút xì gà vừa run rẩy, nói:
"Tôi cũng biết vậy, thực ra tôi thích thuốc phiện và thuốc lắc hơn. Nhưng mà tôi chưa biết vị xì gà nên muốn thử chút coi nó ra làm sao, kẻo sau này chẳng còn cơ hội mà hút nữa."
Diêu Nguyên thở dài, vỗ vai Trương Hằng, cả hai người đều lặng yên không nói.
Bên cạnh, Morrison cười khẩy:
"Anh đúng là còn thảm hơn cả tôi. Dù gì anh cũng là sĩ quan cấp úy, thế mà cũng bị đưa tới chỗ này chịu chết. Còn tôi đúng là có tội thì phải bị trừng phạt thôi. Tôi đào thoát khỏi Trái Đất, không ngờ rằng lại gặp quái vật ngoài vũ trụ... Còn anh nữa, ngài thiếu tá đại nhân. Anh đường đường là chủ nhân của Phi thuyền Hi Vọng, là một chủ nhân duy nhất của phi thuyền. Thậm chí sau này có trở thành hoàng đế bệ hạ cũng không ai dám dị nghị. Tại sao anh lại muốn cùng chúng tôi đi chịu chết vậy?
"Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi."
Diêu Nguyên không nhìn Trương Hằng, cũng không nhìn Morrison, hắn ngẩng đầu lẩm bẩm nói:
"Cả đời con người thường mang theo rất nhiều gánh nặng. Chỉ có người nhu nhược hay kẻ hèn nhát mới lựa chọn trốn tránh... bởi vì có nhiều gánh nặng đồng nghĩa với có nhiều trách nhiệm, là nghĩa vụ mà chúng ta không thể nói bỏ là có thể bỏ xuống được.”
Morrison khinh thường cười, hỏi lại:
"Đức Chúa cứu thế cao cả ơi, tư tưởng của ngài cao thượng quá, tiếc là nó không liên quan gì đến người bình thường như tôi đâu... nếu không, đám tội phạm đã đi tự sát hết rồi".
"Cao thượng ư?"
Trong mắt Diêu Nguyên bỗng nhiên hiện lên vẻ ôn nhu. Hắn lơ đãng hít mạnh một hơi xì gà khiến mình bị ho sặc sụa, nước mắt ứa ra.
"Ta chỉ muốn hoàn thành một lời hứa khi xưa mà thôi..."
Diêu Nguyên bỗng nhiên nhìn Morrison và Trương Hằng, nghiêm túc nói:
“Ta cũng chẳng phải người tốt lành gì so với hai người các ngươi. Tay ta đã nhuốm đầy hắc ám và máu tươi, hai người khó mà tưởng tượng được, những từ cao thượng gì gì đó không hề quan hệ gì với ta cả. Đó chẳng qua là một lời hứa, là một gánh nặng trong lòng, là trách nhiệm của ta. Ta phải sống, phải hoàn thành nhiệm vụ bằng bất cứ giá nào, chỉ thế thôi... "
"Lần hành động này, các cậu hẳn rất oán hận, nhưng Morrison, người Mĩ các cậu chẳng phải có câu nói: ‘Sức mạnh càng lớn trách nhiệm càng cao’ hay sao. Hai cậu đều là những người sở hữu những năng lực đặc biệt. Ta nghe người ta nói năng lực này gọi là Tân Nhân Loại, tạm thời chưa biết đúng sai thế nào nhưng cứ tạm gọi chúng ta là Tân Nhân Loại đi. Trương Hằng, cậu có năng lực dự đoán tương lai, có thể biết trước vài giây khi hiểm nguy sắp xảy ra. Morrison, cậu thì có năng lực lừa gạt. Đừng có chối nhé, lúc trước cậu có thể sống sot cũng nhờ năng lực ấy. Còn ta thì có thể cảm nhận được sát khí, thị giác nhạy bén, thần kinh phản xạ tốt, mỗi loại năng lực ta có thể sử dụng một chút... cho nên ta là người thích hợp nhất để điểu khiển tàu con thoi này.”
"Trương Hằng, cậu sẽ làm người báo động, có nguy hiểm gì phải báo ngay cho ta biết, về phần Morrison... những lời này thật không dễ nghe nhưng cậu hãy cố gắng làm mồi nhử, dụ bọn thực vật này về phía cậu, có như vậy ba người chúng ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này. Những việc khác không nhắc tới nhưng Morrison, ta dám đảm bảo chỉ cần lần này chúng ta sống sót trở về, quá khứ không hay trước kia của cậu sẽ được xóa bỏ hết. Sẽ không ai biết quá khứ của cậu, hơn nữa khi đã trở thành anh hùng cậu sẽ được hưởng đại ngộ của sĩ quan cấp cao, có thể tự do đi lại khắp năm tầng của phi thuyền Hi Vọng. Có phòng riêng, y theo chế độ đãi ngộ của sĩ quan cấp cao.”
"Còn Trương Hằng... cậu đã là thành viên của tiểu đội Hắc Tinh, được hưởng đãi ngộ của tổ chức rồi. Là thành viên của tiểu đội Hắc Tinh, cậu có nghĩa vụ phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chỉ cần hoàn tất nhiệm vụ lần này, toàn bộ thành viên trong đội sẽ không dám xem thường cậu nữa.Giống như nhóm của tên Ưng kia, cậu sẽ thành anh hùng, tất cả bọn ta đều là anh hùng.”
Morrison xúc động, trăm mối tơ vò trong lòng cũng được tháo gỡ. Làm anh hùng sao...
“Ba mẹ à, từ nay con sẽ phấn đấu trở thành anh hùng! Ba mẹ hãy dõi theo con!”
Giọng trẻ con ngây ngô quanh quẩn mãi trong đầu Morrison làm hắn cứ đứng ngây ra, mãi lâu sau mới hoàn hồn, nói:
“Dù sao thì tôi không đi cũng không được, mọi việc đều tùy ngài sắp xếp. Tôi chỉ sợ đến lúc nguy cấp, khả năng lừa gạt kia lại không thể phát huy, lúc đó mới thật là nực cười.”
Diêu Nguyên nghe vậy, cười đáp:
"Đến lúc ấy, thành công hay thất bại đều chẳng quan trọng nữa. Chúng ta đã dùng cả tính mạng để nỗ lực, dù có thất bại, dù có chết... cũng không hổ thẹn với người thân, người yêu của chúng ta".
"Chết sao? Ngài thích xuống Địa Ngục à? Tôi thích lên Thiên Đường hơn."
Morrison không hiểu câu nói mang đậm tính tôn giáo Trung Quốc này, cho nên hắn lại lần nữa phản bác lại.
Diêu Nguyên cũng chẳng buồn chỉnh lại câu nói kia, tầm mắt hắn lại nhìn sang phía Trương Hằng.
Lúc này toàn thân Trương Hằng vẫn run rẩy, cánh tay cầm xì gà cũng run lẩy ba lẩy bẩy, muốn ngừng cũng khó mà ngừng được.
Diêu Nguyên lại vỗ vỗ vai Trương Hằng, nói:
"Đừng sợ, Trương Hằng. Ta tìm được cậu trước khi tìm thấy phi thuyền, đúng vậy, cậu trước kia chính là một tên công tử bột, là thứ cặn bã, là tên côn đồ. Đánh nhau, chơi gái, đánh bạc, hút thuốc phiện, chuyện xấu nào cũng tham gia . Cậu cảm thấy quá khứ kia thật tàn khốc... nhưng quá khứ đó đâu thể kết luận rằng cậu không phải là một nam nhân chân chính!"
"Nam nhân thì phải luôn trưởng thành. Cho dù trước kia có bại hoại thế nào, nếu cố gắng vẫn có thể trở thành người đàn ông tốt. Cậu phải tin vào bản thân mình, tin vào dũng khí của cậu, dũng khí lúc phá giải mật mã phong tỏa căn cứ, dũng khí khi tìm kiếm phụ thân thất lạc. Thậm chí lúc cầu xin ta cho cậu mang theo mấy cô gái kia lên phi thuyền... dũng khí đó đâu rồi.”
"Trương Hằng, hãy cho ta thấy dũng khí tiềm ẩn của cậu! Cho ta xem, sau khi trút bỏ cái mác công tử bột, cái mác côn đồ kia cậu sẽ trở thành một người đàn ông chân chính như thế nào!
Từ cái vỗ vai của Diêu Nguyên, Trương Hằng cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền từ bả vai xuống khiến những run rẩy đều tan biến, lòng cảm thấy ấm áp, tinh thần cũng vững vàng hơn.
"Tốt rồi, theo giờ Trái Đất thì sắp tới 5 giờ chiều, đi thôi, chúng ta phải xuất chinh rồi!"
Trong khi nói chuyện, Diêu Nguyên đã đội mũ bảo hiểm du hành vũ trụ lên, sau đó đi tới cửa lớn tàu con thoi. Trương Hằng và Morrison theo sát phía sau Diêu Nguyên, ba người lần lượt lên tàu con thoi.
Lúc trước, sau khi cùng các nhà khoa học và các thành viên tiểu đội Hắc Tinh thảo luận, Diêu Nguyên đã lập ra kế hoạch cuối cùng.
Tên kế hoạch là: Được ăn cả, ngã về không!
Khởi động đồng thời ba lò phản ứng hạt nhân của Phi thuyền Hi Vọng, bắt đầu tiến vào trạng thái năng lượng cao nhất. Chỉ có như vậy phi thuyền mới có thể khởi động hệ thống phản trọng lực để bay lên không trung.
Nhưng do tác dụng của trọng lực trên hành tinh này nên cần khoảng nửa giờ Phi thuyền Hi Vọng mới có thể đạt độ cao 5000m.Trong thời gian đó đám thực vật xanh đang bám dưới tầng cuối hoàn toàn có thể hút cạn năng lượng của tàu. Cung cấp toàn bộ năng lượng cùng với bị hấp thu từ từ. Đây rõ là hai khái niệm trái ngược nhau.
Mà theo sự gia tăng năng lượng, số thực vật ngoài hành tinh đang hấp thu năng lượng kia sẽ nhiều thêm. Cùng lúc đó, Phi thuyền Hi Vọng cũng vọt lên không trung, đám thực vật màu xanh kia hoặc sẽ bị kéo đứt, hoặc là toàn thân nhô ra khỏi mặt đất... nếu như năng lượng đủ lớn thì có khả năng kéo được bản thể của nó ra khỏi lòng đất. Chính lúc ấy là cơ hội xuất kích của tàu con thoi.
"Hai phút là tất cả thời gian của tàu con thoi. Sau hai phút, năng lượng để trở về sẽ cạn sạch, hệ thống phản trọng lực không thể sử dụng được nữa. Vì vậy trong hai phút chúng ta phải tiêm virut vào cơ thể mẹ của thực vật ngoài hành tinh kia, sau đó mau chóng trở về Phi thuyền Hi Vọng. Nếu không hoàn thành, chúng ta sẽ chết chắc.”
Diêu Nguyên ngồi ở ghế điều khiển, hít sâu một hơi rồi quay sang bên cạnh nói với Morrison:
"Nhiệm vụ của cậu là quan trọng nhất, phải mau chóng lừa được con quái vật ngoài hành tinh kia, làm cho nó tưởng chỗ này có nguồn năng lượng rất lớn. Nguồn năng lượng này vô cùng lớn, lớn tới mức phải để cho cơ thể mẹ của thực vật ngoài hành tinh xuất hiện mới hấp thu hết được. Trong hai phút... không, nếu trong vòng một phút mà cậu không làm được, chúng ta sẽ không trở về phi thuyền được nữa. Phi thuyền Hi Vọng cũng không thể thoát khỏi nơi này, tất cả mọi người sẽ chết hết..."
"Này!"
Morrison liên tục vỗ mặt mình, lớn tiếng nói:
"Đừng đặt áp lực lớn như vậy cho tôi chứ! Ngay cả lúc trước tôi tham gia thi đấu trận chung kết bóng bầu dục thiếu niên cũng không bị áp lực lớn như thế này a..."
"Vậy thì biến áp lực thành động lực đi!"
Diêu Nguyên hét lớn, tay kéo mạnh cần gạt. Một cột lửa phun ra từ phía sau tàu con thoi, đèn chỉ dẫn bật sáng. Tàu con thoi tăng tốc vọt ra khỏi phi thuyền.
Phảng phất như một mũi tên lửa lao vào bầu trời đêm, tàu con thoi đã bay ra khỏi phi thuyền Hi Vọng.