Công việc đào hầm đã kéo dài được ba tháng.
Lúc này, phi thuyền Hi Vọng chỉ còn cách mặt đất hơn 2000 mét. Tốc độ nhanh như thế do việc sử dụng các loại đạn pháo gây nổ, cũng vì hệ thống phản trọng lực được lắp đặt trên các khối nham thạch, dù có sạt lở cũng không còn nguy hiểm. Cho nên tốc độ đào bới tăng nhanh, dự tính sau ba tháng rưỡi, phi thuyền Hi Vọng sẽ rời khỏi lòng đất.
Khi càng gần mặt đất, hệ thống thăm dò siêu từ có thể quan sát rõ ràng mọi thứ trên hành tinh.
Hành tinh này lớn gấp ba lần Trái Đất, tốc độ quay quanh trục của mình bằng ¾ so với Trái Đất, còn tốc độ di chuyển thì nhanh hơn Trái Đất một chút. Đồng thời, do hành tinh này khá lớn nên trọng lực cũng lớn hơn Trái Đất, ước tính gấp hai lần. Con người khi bước ra khỏi phi thuyền Hi Vọng sẽ cảm giác thân thể nặng hơn, đầu choáng váng như say xe, thể lực sụt giảm nghiêm trọng. Đương nhiên, với những người có tố chất thân thể khỏe mạnh thì ảnh hưởng rất nhỏ…
Trong các thông tin thu thập được, tỷ lệ bao phủ thực vật trên hành tinh này rất cao, cơ bản có thể coi như một hành tinh nguyên thủy. Về các loại động vật, cấp độ tiến hóa cao nhất là các loại bò sát. Đại dương bao phủ hơn 62% diện tích hành tinh, so ra nhỏ hơn Trái Đất nhiều. Cho nên, sẽ xuất hiện một vài sa mạc hoặc vùng đất khô cằn. Tuy nhiên, diện tích của bọn chúng không lớn lắm, bởi vì hầu hết đâu đâu cũng là rừng rậm.
Túm lại, với thông tin thu được trước mắt, đây là một hành tinh lý tưởng mà loài người mơ ước. Không cần phải cải tạo gì cả, cũng không phải hành tinh có các dân tộc bản địa sinh sống. Chỉ là một hành tinh nguyên thủy, tràn ngập sắc xanh, đại dương bao la, bầu trời bát ngát. Một hành tinh hoàn mỹ!
Các thông tin này khi được công bố thông qua tuần san Hi Vọng, càng làm cho người dân thêm mong đợi với hành tinh mới này, hơn nữa tích cực ủng hộ việc đào hầm.
Diêu Nguyên cũng từng nghĩ đến việc đẩy nhanh tốc độ đào, lí do không phải vì thuận theo ý nguyện của người dân, mà vì hắn cảm giác thấy nguy hiểm.
Hôm nay là lúc hắn xác nhận cảm giác nguy hiểm đó có thật. Sau buổi cơm trưa, hắn cho người gọi Trương Hằng tới. Dĩ nhiên, thời gian gần đây, anh Trương Hằng nhà ta luôn có vài động tác “mập mờ” với hai chị em Bạch Ngưng Tuyết và La Miêu Miêu, đi quấy rầy lúc này quả tội lỗi. Nhưng hết cách, Trương Hằng vốn là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, chuyện có liên quan đến nhiệm vụ, Diêu Nguyên tuyệt đối đặt nó lên trên tất cả chuyện tư.
-…Nói chung là như thế. Ta luôn cảm thấy nguy hiểm, nhưng không rõ nguy hiểm đến từ đâu. Cảm giác, cảm giác như có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
Diêu Nguyên nói dự cảm của mình cho Trương Hằng biết, sau đó nhìn thẳng về hắn, chờ câu trả lời.
Trương Hằng lộ vẻ mặt quả nhiên, hắn suy nghĩ chốc lát rồi đáp:
-…Thật ra tôi cũng cảm giác được nguy hiểm. Bất quá cảm giác này rất yếu ớt. Giống như cảm giác có được trong vành đai thiên thạch, lúc đầu thì rất yếu ớt, từ từ nó lớn dần lên. Chẳng qua loại cảm giác này…Càng đến gần mặt đất, càng mạnh hơn. Mấy hôm trước, tôi có đọc một bản báo cáo của tiến sĩ Mitsuda Saburo, nêu giả thuyết về các mối nguy hiểm bệnh dịch từ hành tinh mới này. Ông ta yêu cầu tất cả nhân viên khi xuất nhập phi thuyền Hi Vọng đều phải thực hiện quy trình khử độc sát trùng nghiêm khắc. Tôi đang suy nghĩ, cảm giác nguy hiểm đó có phải từ bệnh dịch trên hành tinh hay không? Nhưng lần này, dù ra sao chúng ta bắt buộc phải đặt chân lên hành tinh này, nên tôi không nói cảm giác này cho ngài biết.
Diêu Nguyên nhắm mắt lại, tập trung sử dụng năng lực tân nhân loại để cảm ứng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu khẳng định:
-Ta cũng thế. Lúc trước không hề có cảm giác gì, nhưng càng tới gần mặt đất, cảm giác nguy hiểm càng mãnh liệt. Có lẽ cậu nói đúng, cảm giác nguy hiểm này đến vi sinh vật hoặc vi khuẩn gây bệnh trên hành tinh này…Về phần động vật thì có lẽ là không, bởi cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy loại động vật nào có thể gây hại đến chúng ta. Chuyện này đã làm phiền cậu rồi, lần sau nếu có cảm giác được điều gì bất thường, lập tức báo cho ta. Vô luận ta đang làm gì, hoặc ở đâu, tìm cách báo cho ta ngay.
Trương Hằng gật đầu, đứng lên chào, định rời đi, bỗng nhiên Diêu Nguyên cất tiếng hỏi:
-À, nói chuyện ngoài lề chút. Cậu rốt cuộc thích Bạch Ngưng Tuyết hay La Miêu Miêu đây? Ta nhớ phi thuyền Hi Vọng không có cho phép chế độ nhiều vợ đấy.
-…Ặc ặc…
Trương Hằng lúng túng gãi đầu, cười cười:
-Thật ra hai nàng ai cũng tốt cả. Một người nhiệt tình hào phóng, một người dịu dàng yếu đuối. Ai cũng có ưu điểm cả.
-Cậu thật là…
Diêu Nguyên lắc đầu:
-Tóm lại, nên khống chế mình cho tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta chỉ nhận pháp không nhận người (chỉ thi hành theo pháp luật chứ không ảnh hưởng bởi quan hệ). Nhưng cậu đừng có học theo tên Dương Ngõa La kia, ác danh của hắn cũng quá mức ầm ĩ rồi.
Trương Hằng nhất thời cảm thấy hứng thú. Hắn vốn rất quen thuộc với mọi người trong tiểu đội Hắc Tinh, mà mọi người khác cũng tiếp nhận thành viên mới là hắn nồng nhiệt, cho nên cảm thấy tò mò:
-Sao? Ác danh gì? Sao tôi lại không biết?
-Ách.
Diêu Nguyên nhìn xung quanh, sau khi xác nhận Barbie không có ở ngoài cửa, mới hạ giọng:
-Ác danh của hắn là “bắt cá phải bắt bằng lưới”
-Cái gì?
Cười giỡn một hồi, khi Trương Hằng đi mất, Diêu Nguyên cho người mời Mitsuda Saburo đến phòng hạm trưởng. Sau khi nói tất cả nghi vấn, Diêu Nguyên hỏi:
-Tiến sĩ Mitsuda, ta muốn hỏi. Xác suất xuất hiện các loại virus, vi sinh vật mang mầm bệnh nguy hiểm với con người là bao nhiêu phần trăm? Mức độ nguy hiểm ra sao?
Mitsuda Saburo đứng lên, nhận tách trà từ tay Diêu Nguyên. Hắn uống một ngụm rồi nói:
-Hạm trưởng, mức độ nguy hiểm diệt chủng thì không thể. Bởi không có bất kỳ một một chủng loại vi khuẩn, virus nào có thể diệt chủng cả một chủng tộc. Bởi vì, bộ gen của con ngươi có khả năng biến hóa rất cao. Tuy chúng ta hầu như đều có hai mươi ba cặp nhiễm sắc thể, 99% trong số đó y hệt nhau, nhưng 1% còn lại thì có rất nhiều điểm khác biệt. Từ dung mạo, chiều cao, giới tính, tuổi thọ…Với vô số đặc điểm khác nhau, cho nên mức độ kháng bệnh cũng sẽ khác nhau.
Ngay cả bệnh dịch AIDS, được gọi là căn bệnh thế kỷ, cho tới giờ cũng đã phát hiện người có thể miễn dịch nó hoàn toàn. Dĩ nhiên, bọn họ vẫn mang mầm bệnh trong người, chẳng qua mầm bệnh không có hiệu quả với bọn họ. Đồng dạng, khi số lượng người mắc bệnh quá lớn, thì dù loại bệnh dịch nào cũng không thể diệt chủng toàn bộ loài người. Giống như việc dùng kháng sinh, cho dù hầu hết vi khuẩn chết nhưng vẫn có một bộ phận ít ỏi còn sống. Hơn nữa, còn sinh ra kháng tính. Loài người cũng thế, khi nhiễm bệnh lây truyền đều có xác suất sinh ra kháng thể chống lại bệnh.
Cho nên có thể nói, chỉ cần cơ thể con người sinh ra được kháng thể, thì không có bệnh dịch nào có thể diệt chủng toàn bộ loài người.
Nói tới đây, Mitsuda Saburo đứng lên, khẽ khom người:
-Xin hạm trưởng chấp thuận việc thành lập một tiểu đội thăm dò tiền trạm. Tiểu đội này sẽ được ưu tiên đến mặt đất, thu thập các mẫu sinh vật và vi sinh vật trên hành tinh này. Như vậy, chúng ta mới có thể đề ra biện pháp dự phòng, hơn nữa tổ chức nghiên cứu các loại vi khuẩn gây hại, cũng như điều chế vắc xin chữa bệnh.
Diêu Nguyên vội vàng nâng tiến sĩ dậy, mời hắn ngồi rồi đáp:
-Không cần phải khách khí như vậy, đây vốn là việc ta phải làm…Tiểu đội tiền trạm sao…
Sau khi nói chuyện với Mitsuda Saburo, Diêu Nguyên ngay lập tức cho người gọi Ba Lệ và các kiến trúc sư chịu trách nhiệm đào hầm. Nói cho họ biết yêu cầu của Mitsuda Saburo, rồi hỏi biện pháp để một tiểu đội lên mặt đất sớm nhất có thể.
-Ta biết chuyện này hơi làm khó mọi người. Nhưng liệu có thể ưu tiên đào một đường hầm nhỏ, cho một tiểu đội tiền trạm đi lên mặt đất không? Dù sao đây là việc liên quan tới mái nhà sau này của chúng ta, bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra đều phải được đề phòng và ngăn chặn. Bên trong phi thuyền Hi Vọng có tới hơn 18 vạn người, ta không thể mạo hiểm tất cả mạng sống của bọn họ!
Diêu Nguyên nói với mấy vị kiến trúc sư chịu trách nhiệm chính.
Các kiến trúc sư này nhìn lẫn nhau, bộ dáng khó xử. Lâu sau, một người trong đó lên tiếng:
-Chúng ta có thể thử đào một đường hầm nhỏ từ những nơi có nền đất yếu. Nhưng nếu đào một đường hầm lên mặt đất, như vậy không thể dùng đạn pháo để mở đường, bởi vì…Khi dùng rất có thể sẽ khiến cho cả khu vực sụp đổ. Tuy có hệ thống phản trọng lực ngăn ngừa thương tổn, nhưng cũng sẽ làm cho đường hầm bị lấp kín…Khó a.
Ba Lệ đứng bên cạnh bỗng nhiên cất tiếng:
-Dùng trường lực siêu từ thì sao?
-Trường lực siêu từ? Nó là cái gì vậy?
Diêu Nguyên cố gắng nhớ lại các thành tựu của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, tò mò hỏi..
Ba Lệ liếc mắt nhìn Diêu Nguyên, lộ vẻ xem thường:
-Thật có lỗi, ta nhớ rằng hơn ba tháng trước, ta đã trình cho ngươi một bản báo cáo về việc chế tạo cỗ máy trường lực siêu từ này. Nhưng ngươi ngay lập tức đóng mác ba chữ không phê duyệt bên ngoài, làm ta tưởng rằng ngươi đã hoàn toàn hiểu hết hạng mục kỹ thuật này rồi chứ.
Diêu Nguyên cười tỏ vẻ xấu hổ:
-Bởi vì nguồn vật tư và không gian mà em yêu cầu quá lớn a. Tuy nó nhỏ hơn máy gia tốc hạt siêu từ, nhưng theo như mô tả trong bản báo cáo, cỗ máy đó cũng chiếm gần ¼ tầng lầu. Như vậy sao ta có thể phê duyệt được đây…Em nhắc lại chút đi, cái siêu từ gì gì đó rốt cuộc là thứ gì vậy?
Ba Lệ vẫn trừng mắt nhìn Diêu Nguyên tỏ vẻ khinh bỉ, lát sau mới lên tiếng:
-Dựa vào các tài liệu lấy được từ quần thể chiến hạm, cũng như linh cảm có được từ năng lực nhĩ ngữ giả mới tìm ra được manh mối thử nghiệm loại kỹ thuật này. Cũng may, cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn thời kỳ cuối đã bước đầu có thể tạo ra trọng lực. Dĩ nhiên, hệ thống phản trọng lực thì khác hẳn. Ở đây, cỗ máy kia dùng một lượng năng lượng cực lớn để tạo ra một trường lực siêu từ, có tác dụng cố định tất cả mọi vật trong phạm vi ảnh hưởng. Tuy nhiên, điểm yếu là tiêu hao năng lượng rất lớn, cho dù với lò phản nhiệt hạch của nển văn minh ngoài hành tinh cũng không thể áp dụng nó lên toàn thể chiến hạm. Có thể nói, bản chất của cỗ máy này và hệ thống phản trọng lực của chúng ta khác nhau một trời một vực.
Diêu Nguyên nhất thời cảm thấy hứng thú, hắn hỏi:
-Sau đó thì sao? Áp dụng nó thì giúp ích gì cho việc đào đường hầm, hay vẫn phải đào từ từ?
-Không, chúng ta dùng biện pháp trực tiếp hơn.
Đôi mắt Ba Lệ hiện vẻ giảo hoạt xen lẫn sự hưng phấn:
-Dùng hệ thống phản trọng lực để cho các khối nham thạch kia không sụp đổ, dùng trường lực siêu từ để cố định các khối nham thạch tại chỗ, sau đó…
Chúng ta dùng Tiêm Tinh Pháo! Dùng nó để đào ra một đường hầm dài 2000 mét thông thẳng lên mặt đất!