Năm đó, Ellison mới tầm 50 tuổi, đầu tóc tuy đã bạc trắng nhưng vẫn được cắt tỉa cẩn thận. Mái tóc ấy mà kết hợp với chiếc kính lão, thêm vào bộ vest mà ông thường mặc thì nếu nhìn thoáng qua, người ta thường hay lầm tưởng ông là một doanh nhân thành đạt chứ không phải là một nhà khoa học nổi tiếng…Thực tế, ông ấy đúng là một doanh nhân nổi tiếng trên thế giới. Là nhà khoa học đứng đầu nhóm nghiên cứu tạo ra vật liệu siêu dẫn mới, hơn nữa cũng là nhà đồng phát minh vô số các ứng dụng khác dành cho vật liệu siêu dẫn. Chỉ riêng những điều đó thôi đã đủ khiến cho ông ta trở thành danh nhân, hơn nữa nhận được một số tiền khổng lồ, thậm chí có thể được đề cử cho giải Nobel.
Hôm nay, Ellison mới thương lượng xong với quan chức chính phủ về vài chuyện trong cuộc sống. Bởi vì hạng mục lúc trước đã thành công rực rỡ cho nên nhóm của ông ta có thể nhận được tài trợ nhiều hơn vào năm nay. Đồng thời, ông ta muốn loại trừ vài thành phần không “ngoan ngoãn” trong tổ mà thay bằng những người “dễ bảo” hơn. Dĩ nhiên những chuyện này đều được chấp thuận…
-Hừ, thành công vốn không phải do tình cờ mang lại. Không có tài năng, cũng không biết kính trọng trên dưới thì tốt nhất là nên xéo ra ngoài mà tự mình làm đi. Nhóm nghiên cứu của ta không cần những tên phế vật như vậy.
Ellison ngồi trên xe vừa xem báo vừa thầm nghĩ. Lúc này, tài xế đang chở ông ấy đi đón cháu trai của mình.
Sau đó, Ellison thấy được trận hỏa hoạn kinh hoàng kia…
Ông ta nghe được những lời nói cuối cùng của người đội trưởng kia…
Cháu của ông ta tuy bỏng nặng, nhưng rốt cuộc vẫn sống…
Ông ta thấy được trường học kia đổ sập trong biển lửa. Toàn bộ hai mươi tám đội viên cứu hộ vĩnh viễn không còn thấy được ánh mặt trời nữa…
Từ ngày đó, Ellison đã thay đổi.
Ông ta càng lúc càng nghiêm khắc, thẳng tay loại bỏ những nhân viên mới chỉ biết nịnh nọt người khác. Chỉ để lại những người có tâm huyết thực sự, dĩ nhiên ông ta vẫn luôn đốc thúc họ, nghiêm khắc yêu cầu họ tuân theo những quy định của mình…
Ông ta trở nên đam mê nghiên cứu một cách điên cuồng, rất nhiều hạng mục, tài liệu chỉ vì có vài khiếm khuyết nhỏ mà đã bị ông ta thẳng thừng gạt phắt đi…Vì những chuyện như thế mà ông ta đã làm mất lòng những người cộng sự của mình. Tuy ông ta đã nghiên cứu thành công rất nhiều hạng mục, nhiều hơn nhiều so với quá khứ, thậm chí vì thế mà ông được đề cử cho giải Nobel danh giá. Nhưng tính cách ấy lại khiến cho ông ta bị giới khoa học Mỹ cô lập, ai ai cũng sợ hãi sự nghiêm khắc đấy, rất nhiều nhân viên và thực tập sinh chỉ nghe đến tên ông là đã sợ vỡ mật. Cho đến những ngày cuối cùng, cũng vì tính cách quái gở đó mà cho dù ông ta có tài năng thực sự, nhưng vẫn bị chính phủ Mỹ vứt bỏ.
Vào lúc này, tuy nét mặt vẫn có sự nghiêm khắc như xưa, nhưng với tinh thần quyết tâm hi sinh, ông ta là đầu tàu tạo nên nhóm khoa học gồm năm người này.
Thí nghiệm được tiến hành rất nhanh, loại thuốc do Yvaine đặc chế được chính tay nhà hóa học Hannah chia làm 10 phần bằng nhau. Sau đó xử lý theo những cách khác nhau, từ pha loãng tới chưng cất…Tiếp đó tới lượt nhà sinh vật học Viên Bình dùng nó thí nghiệm trên mẫu thực vật ngoài hành tinh. Đồng thời, Schiele với sự hỗ trợ của Ba Lệ đã cắt nhỏ phần tinh thạch năng lượng thành mấy khối có kích thước lớn nhỏ khác nhau. Nhỏ nhất là một khối có diện tích 1/100 milimet vuông, lớn hơn chút nữa là khối có diện tích 1/10 milimet vuông, rồi tới 1/5 milimet vuông, 1 milimet vuông và 10 milimet vuông.
-Tốt lắm mọi người. Bây giờ ta muốn quan sát kỹ càng hiện tượng dẫn điện ra ngoài, để có thể kịp thời vận hành thiết bị xử lý theo sự thay đổi điện thế. Cho nên nhờ mọi người thực hiện việc thí nghiệm vậy.
Ellison nói.
Bốn người còn lại thì Schiele vốn là người nổi tiếng nhất. Bất quá người thích hợp nhất cho thí nghiệm lần này chính là Viên Bình – nhà sinh vật học người Trung Quốc. Ông ta cũng là một trong những nhà khoa học hàng đầu thế giới, đặc biệt với thành công tạo ra giống lúa nước đột biến ZH- giống cây lương thực quan trọng nhất trong thập kỷ qua. Cho nên Viên Bình trở thành người chỉ huy cuộc thí nghiệm.
-Mọi người, nếu vậy thì chúng ta bắt đầu đi.
Viên Bình khẽ hít một hơi dài, nhìn vào lớp kính cách ly trong phòng thí nghiệm rồi nói.
Bên trong con tàu con thoi đã được cải tạo thành một phòng thí nghiệm đơn giản. Ở chính giữa phòng có một lớp thủy tinh cách ly bao quanh các mẫu vật, các nhà khoa học bên ngoài chỉ có thể thao tác thí nghiệm bằng cách dùng cánh tay máy hoặc dùng bao tay cao su. Dĩ nhiên, điều này không hề giảm bớt tính nguy hiểm của cuộc thí nghiệm chút nào. Bởi dù sao đó chỉ là một lớp thủy tinh cách ly mỏng manh, căn bản không thể nào ngăn cản được vụ nổ hay lưới điện do sự bất ổn điện áp gây ra.
Dưới sự quan sát cẩn thận của bốn người còn lại, Viên Bình đem mẫu thực vật ra khỏi dung dịch axit mạnh, sau đó đặt vào trong chén thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Axit này là loại cực kỳ đậm đặc, đến xương người cũng hòa tan dễ dàng. Vậy mà nó chỉ có thể kìm hãm sự sống của mẫu thực vật kia thôi. Cứ thế, lát sau thì mẫu thực vật đó bắt đầu ngoe nguẩy, sợ rằng mười mấy giây tiếp theo đã có thể khôi phục sự sống, bắt đầu quá trình phân giải và tiêu hủy toàn bộ vật phẩm xung quanh.
Đúng lúc đó, Viên Bình nhận lấy mẫu thuốc do Hannah dùng cánh tay máy đưa qua. Đó là mẫu thuốc được pha loãng nhất, đồng thời Schiele đặt bên cạnh mẫu thực vật mẫu tinh thạch năng lượng có diện tích nhỏ nhất -1/100 milimet vuông.
Trên phòng thí nghiệm là một màn ảnh lớn hiển thị toàn bộ quá trình thí nghiệm. Khi mẫu tinh thạch năng lượng được đặt bên cạnh mẫu thực vật, đồng thời mẫu thực vật được tiêm thuốc thì không lâu sau, mẫu thực vật đó đã ngưng ngoe nguẩy trong chốc lát rồi lại bắt đầu tiếp tục quá trình phân giải. Không chỉ mẫu tinh thạch năng lượng bị phân giải mà những vật xung quanh cũng chịu chung số phận. Ở bên cạnh, Ellison gần như mở hai mắt trừng trừng nhìn vào thiết bị đo lường điện áp.
Mười giây sau, khi mẫu tinh thạch năng lượng bị mẫu thực vật phân giải hết thì Ellison mới lắc đầu, nói:
-Không có, không có bất kỳ điện năng nào được sinh ra. Tinh thạch năng lượng quá ít, đúng như dự đoán. Năng lượng cung cấp quá ít cho nên khi thực vật hấp thu vào, trước khi tái sử dụng đã xài hết rồi, dù sao bản thân nó không phải là chất siêu dẫn cho nên không thể nào truyền năng lượng mà không có sự tiêu hao được.
Mấy người kia đều im lặng, Viên Bình thở dài rồi nói bằng tiếng Anh:
-Như vậy thì tiếp tục lần thí nghiệm thứ hai thôi…Lần này sẽ thí nghiệm bằng mẫu tinh thạch năng lượng có diện tích 1/10 milimet vuông, mẫu thuốc dùng vẫn như cũ.
Lần thí nghiệm thứ hai bắt đầu…
Thời gian từ từ trôi qua, năm người thực hiện thí nghiệm không hề biết đã trải qua bao lâu, nhưng những người thân, bạn bè và đồng nghiệp… của họ đều đứng bên cửa kính của phi thuyền Hi Vọng, im lặng quan sát. Ở nơi đó, chỉ có một chiếc tàu con thoi đang trôi lơ lửng giữa khoảng không vũ trụ vô tận, bao quanh nó là vô số ánh sánh xanh mờ ảo. Do không thể liên lạc với nhau nên không ai biết được kết quả thí nghiệm như thế nào. Tất cả chỉ có thể im lặng chờ đợi. Thất bại hay thành công, chết hay sống, không lâu sau nữa sẽ rõ.
Hiện giờ đã hơn bốn tiếng trôi qua, những người chờ đợi đều hiện rõ nét mệt mỏi, thậm chí có mấy nhà khoa học không chịu nổi đã ngất xỉu tại chỗ. Vì vậy, Diêu Nguyên đã phải hạ lệnh buộc các nhà khoa học nghỉ ngơi, chỉ còn lại hắn và các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, Trương Hằng và Morrison đứng lại chờ, chờ kết quả của cuộc thí nghiệm quyết định sự tồn vong của loài người.
-Lần thí nghiệm thứ 89, sử dụng mẫu vật tinh thạch năng lượng có diện tích 1/10 milimet vuông và mẫu thuốc pha loãng cấp bảy, thí nghiệm bắt đầu.
Sau thanh âm của Viên Bình, một mẫu tinh thạch năng lượng được đặt xuống trên bàn thí nghiệm cách ly, kèm theo đó một liều thuốc mới được tiêm vào mẫu thực vật. Dưới kích thích của thuốc tiêm thì mẫu tinh thạch năng lượng kia nhanh chóng bị mẫu thực vật phân giải, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra cả. Không có dòng điện xuất hiện, không có vụ nổ, không có lưới điện…toàn bộ đều không có. Cứ như là bọn họ chỉ đơn thuần cho đám thực vật này ăn thôi.
-Ai, lại thất bại.
Viên Bình không kiềm được thở dài nói.
Mấy người khác cũng lắc đầu ngao ngán, còn Ellison thì càng nôn nóng hơn:
-Không thể nào a. Ta đã từng tới chỗ vụ nổ trong phòng thí nghiệm rồi, nơi đó chắc chắn đã xuất hiện lưới điện, tại sao không hề có dòng điện nào sinh ra đây? Không lẽ quy trình thí nghiệm của chúng ta không đúng? Hay là công thức hóa học của thuốc có gì sai sót?
Hannah lắc đầu nói:
-Công thức hóa học tuyệt đối không sai, bởi vì mẫu thực vật chỉ hấp thu tinh thạch năng lượng mà giảm bớt việc phân giải đồ vật xung quanh. Có thể nói quá trình hấp thụ đã thành công, nhưng vì sao nó lại không dẫn xuất dòng điện ra? Rốt cuộc chúng ta đã sai ở chỗ nào đây?
-Đúng thế.
Chân mày của Schiele cũng cau lại, nói;
-Thí nghiệm lần này của chúng ta có điểm nào khác biệt với thí nghiệm của tiến sĩ Yviane đây?
Ba người họ đồng loạt nhìn về phía Ba Lệ, bởi vì bọn họ biết Ba Lệ là một nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở). Năng lực thần kỳ của nhĩ ngữ giả cho đến giờ vẫn là một điều bí ẩn, nhưng thực tế đã chứng minh, nó quả thật tồn tại…Người sở hữu nó thường có được linh cảm, đầu mối về những sự kiện, hiện tượng đang suy nghĩ, cho nên có lẽ…Ba Lệ sẽ nghĩ ra được điều gì mới lạ chăng.
Không biết bây giờ Ba Lệ đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào mẫu thực vật một hồi lâu rồi bỗng nhiên nói:
-Xin lỗi bốn vị giáo sư, tôi không nghĩ ra được gì cả. Tai tôi cũng không nghe được âm thanh lạ nào, tôi cảm thấy….Quy trình thí nghiệm đã chính xác rồi, chỉ có điểm sai lầm là chúng ta quá cẩn thận thôi. Theo như dự đoán từ lúc trước, khi mẫu thực vật này tái sử dụng năng lượng thì nhất định phải tiêu hao một lượng năng lượng. Mà tinh thạch năng lượng chúng ta dùng để thí nghiệm toàn bộ đều là những mẫu có diện tích từ 1/10 milimet vuông trở xuống. Tôi e rằng lượng năng lượng trong đó chỉ đủ cho nó tiêu hao mà không có dư để phát ra ngoài. Có lẽ chúng ta đã quá mức cẩn trọng, vì vậy tôi đề nghị lần thí nghiệm tới dùng mẫu tinh thạch năng lượng lớn hơn xem sao.
Bốn người còn lại nhìn nhau trao đổi, rồi lát sau Ellison bỗng cười to, nói;
-Không sai, nếu chúng ta đã quyết tâm hi sinh thì còn phải sợ gì nữa? Không ngờ ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi, được, ta ủng hộ đề nghị của Ba Lệ.
Ba người còn lại hơi chần chờ nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý. Sau đó, lần thí nghiệm tiếp theo được tiến hành với mẫu tinh thạch năng lượng có diện tích 10 milimet vuông, mẫu thuốc tiêm vào là loại pha loãng nhất…
Quả nhiên, khi mẫu thực vật đã phân giải được một phần mẫu tinh thạch năng lượng thì bên ngoài nó xuất hiện rất nhiều dòng điện xoay chuyển. Hơn nữa, cả thân thể nó từ từ sáng lên. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, khi đó Ellison nhanh chóng dựa vào thiết bị thăm dò lắp bên ngoài mẫu thực vật để quan sát tình hình. Quả nhiên, theo màn hình hiển thị thì đã có dòng điện xuất hiện, chính là điện áp cao thế.
-Có rồi!
Ellison hưng phấn reo lên như một đứa trẻ, tác phong cau có, khó gần kia cơ hồ biến mất sạch mà thay vào đó là sự vui vẻ, hân hoan.
Khuôn mặt của những người còn lại cũng hiện nét vui mừng, nhưng niềm vui ngắn ngủi chưa kéo dài bao lâu thì bỗng dưng mẫu thực vật sáng bừng lên, năng lượng tụ tập bên ngoài nó càng lúc càng nhiều. Một tiếng nổ giòn tang xảy ra do thiết bị đo lường điện áp mà Ellison lắp đặt phát nổ, đẩy ông ta ngã lăn ra trên mặt đất. Đồng thời, một lượng điện áp khổng lồ tràn ngập đường truyền năng lượng.
Tuy biết lượng năng lượng có trong tinh thể rất lớn, nhưng chỉ một mẫu vật có diện tích 10 milimet vuông lại có thể phát ra lượng năng lượng khổng lồ như vậy, quả thật khiến cho người ta kinh hãi. Tuy đường truyền năng lượng được làm bằng những vật liệu tiên tiến nhất, nhưng ai dám chắc nó không nguy hiểm đây?
Làm sao bây giờ?
Ba vị giáo sư còn lại đều sợ đến đơ cả người, nhưng khi bọn họ muốn lấy lại mẫu tinh thạch thì họ kinh hoàng phát hiện. Mẫu thực vật đã bao kín mẫu tinh thạch, hơn nữa bên ngoài nó lại có vô số dòng điện xoay chuyển. Tình hình đã gần tới mức nổ tung rồi, nếu như bọn họ cưỡng chế gắp mẫu tinh thạch năng lượng ra thì sợ rằng sẽ phát động vụ nổ mất.
Nhưng không ngờ, giáo sư Ellison vốn bị vụ nổ đẩy ra xa lại chồm dậy, như được một sức mạnh thần bí tiếp sức lao thẳng bàn thiết bị điều khiển lúc trước. Ông ta tới nơi thì gấp rút bấm vài nút, chỉ lát sau đã có thêm mấy đường truyền năng lượng phụ được kết nối với mẫu thực vật. Nhờ có thêm vài đường truyền mà mẫu thực vật từ từ tối lại, tuy nhiên giải pháp này cũng chỉ cầm cự được trong chốc lát. Bởi tinh thạch năng lượng vẫn còn ít nhất là 8-9 milimet vuông nữa chưa được hấp thu, với lượng năng lượng còn lại khổng lồ như vậy thì chiếc tàu con thoi nhỏ nhoi này căn bản không thể chịu nổi.
Đúng lúc đó, Ba Lệ chợt cảm giác bốn bề trở nên yên tĩnh, tiếng nói thần bí mà nàng trông đợi lại vang lên một lần nữa.
-Mẫu thuốc! Độ pha loãng! Chúng ta pha loãng nó chưa đủ! Nếu chúng ta muốn hiệu ứng tái sử dụng vừa phải thì nồng độ thuốc không được quá đậm đặc, đúng rồi, axit mạnh! Dùng axit mạnh pha loãng loại thuốc này, nếu tạo điều kiện giống với môi trường trong cơ thể sinh vật ngoài hành tinh thì sẽ có thể làm giảm hoạt tính của quá trình này xuống, mau!
Ba Lệ hốt hoảng kêu to đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Ba người còn lại nhanh chóng phản ứng, đặc biệt là Hannah – nhà nữ hóa học trung niên. Nàng nhanh chóng lao tới bàn thí nghiệm, điều khiển cánh tay máy trút hết số axit mạnh còn dư lại lên người mẫu thực vật. Quả nhiên, khi axit mạnh vừa tiếp xúc với mẫu vật thì nó bắt đầu ngừng chuyển động, ánh sáng cũng từ từ tối lại. Trong vòng mười mấy giây tiếp theo, mẫu thực vật đã lâm vào trạng thái ngủ đông, tất cả năng lượng bên ngoài nó đều biến mất.
Cùng lúc đó, tại phi thuyền Hi Vọng, những người quan sát còn lại – bao gồm cả đám người Diêu Nguyên, đều thấy được tàu con thoi phát ra ánh sáng điện rực rỡ. Trong khoảng không mờ ảo như thế thì luồng sáng đó mới chói mắt làm sao…
Đã 6 tiếng 32 phút kể từ lúc cuộc thí nghiệm bắt đầu, nhóm nghiên cứu đã an toàn trở về phi thuyền Hi Vọng. Bọn họ mang về tỷ lệ phối chế giữa thuốc và axit mạnh, đồng thời thể tích tinh thạch năng lượng, thể trọng mẫu vật thực vật thí nghiệm…Có những thông tin này thì các nhà khoa học có thể tính toán ra, một mẫu thực vật có thể hấp thu và phát ra bao nhiêu năng lượng, sử dụng mẫu tinh thạch năng lượng nào là tốt nhất. Do đó sẽ không xảy ra việc lãng phí cũng như phát sinh các vụ nổ, sự cố… Cứ thế, phi thuyền Hi Vọng, nơi trú ẩn cuối cùng của hơn 12 vạn người đã bình an vượt qua mối nguy hiểm lớn nhất mà không ai hay biết một cách êm thấm…
Đã 6 tiếng 47 phút trôi qua kể từ khi cuộc thí nghiệm bắt đầu, nhà khoa học Ellison đã bất hạnh qua đời bởi nguyên nhân suy tim do sốc điện, hưởng thọ 72 tuổi. Một tuần sau đó, ông ta được trao tặng huy chương anh hùng nhân loại và được vinh dự tưởng niệm tại hội trường anh hùng, lưu truyền tên tuổi mãi mãi…