Diêu Nguyên có kiến thức rất rộng rãi, bởi khi còn làm bộ đội đặc chủng hắn hầu như đã đi khắp thế giới để thực hiện nhiệm vụ. Sau khi xuất ngũ, hắn nhờ vào quan hệ trong gia tộc và một vài sự quen biết khi còn làm lính để gia nhập vào một công ty lớn, trở thành người tìm kiếm nhân tài cho họ… nhờ vậy mà hắn đã tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống.
Cũng chính vì thế nên hắn tin tưởng vào những chuyên gia hơn, bởi vì ngành nghề nào cũng có những chuyên gia, người bình thường dù tri thức có rộng lớn tới mấy đi nữa cũng không thể sánh bằng những chuyên gia trong lĩnh vực đó. Dĩ nhiên, chuyên gia ở đây là chỉ những chuyên gia thực sự chứ không phải là những kẻ mạo danh, lừa đảo.
Do đó, khi các nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới cùng nhau đến tìm để đề cập về vấn đề này, hắn liền nhận ra... Phải lập tức sửa chữa hệ thống phản trọng lực ở khu vực đó!
"Thiếu tá, ý của ngài là muốn chế tạo hệ thống phản trọng lực à?" Mấy nhà khoa học kinh ngạc nhìn Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên hơi khó hiểu trước những cái nhìn đó, hắn hỏi:
"Đúng vậy, hệ thống phản trọng lực ở khu đó đã bị hỏng rồi. Trong máy tính chủ của phi thuyền Hi Vọng có cả sơ đồ kết cấu của phi thuyền và bản vẽ chi tiết của thiết bị phản trọng lực, chỉ cần đối chiếu với bản vẽ rồi chế tạo thiết bị phản trọng lực mới thay cho cái cũ, thế là xong, không phải sao?"
Mấy nhà khoa học kia đều cười khổ, trong đó có một nhà khoa học giải thích:
"Thật xin lỗi, Thiếu tá, ngài nghĩ chúng ta vẫn còn trên Địa cầu sao... Thật xin lỗi, tôi không có ý chế nhạo ngài, nhưng mà... chúng ta còn đủ năng lượng không?"
"Hả?" Diêu Nguyên vẫn nhìn mấy nhà khoa học với vẻ khó hiểu.
Nhà khoa học kia tiếp tục nói:
"Chế tạo hệ thống phản trọng lực, theo lý thuyết thì chỉ cần máy tính chủ trên phi thuyền Hi Vọng có bản vẽ chi tiết của nó là có thể chế tạo được, nhưng Thiếu tá, loại thép đặc biệt dùng để chế tạo nó lấy ở đâu ra? Đúng là trên phi thuyền Hi Vọng vẫn còn một ít hàng tồn kho của loại thép đặc biệt ấy nhưng hiện giờ có một vấn đề rất quan trọng, năng lượng của phi thuyền không đủ a, lò luyện kim của chúng ta sử dụng nguồn năng lượng chính là điện, vì phi thuyền Hi Vọng là một thể kín nên không thể sử dụng các loại vật liệu gây ô nhiễm như than đá hay dầu mỏ… mà nếu sử dụng điện năng để tinh luyện thì số năng lượng tiêu hao sẽ là một con số cực lớn."
"Đầu tiên chúng ta phải hòa tan loại thép kia, sau đó dựa vào bản vẽ để tạo ra khuôn mẫu, trong đó có một vài linh kiện chế tạo rất phức tạp… rồi lắp ráp chúng lại, quá trình này lại tiêu hao một mớ năng lượng không nhỏ."
Diêu Nguyên nghe vậy thì đã hiểu, hắn suy tư rất lâu rồi mới hỏi:
"Như vậy, các vị thử tính toán xem, mỗi lần chế tạo một thiết bị phản trọng lực cần tiêu hao mấy ngày năng lượng của phi thuyền? Ý ta là… mấy ngày năng lượng ở đây là lượng năng lượng tiêu hao để vận hành phi thuyền trong một ngày đó."
"Khoảng năm ngày."
Hiển nhiên, các nhà khoa học đã chuẩn bị kĩ càng những số liệu này, khi Diêu Nguyên vừa hỏi thì ngay lập tức có một nhà khoa học lấy ra một bản báo cáo trình lên cho hắn, Diêu Nguyên cầm bản báo cáo này cẩn thận đọc, sau đó trầm ngâm không nói gì.
Sự cố lần này khiến cho ba thiết bị phản trọng lực bị hư hỏng hơn phân nửa, gần như không thể sửa chữa được, bảy thiết bị phản trọng lực khác chỉ bị hỏng nhẹ, chỉ cần sửa một chút là có thể tiếp tục sử dụng, nhưng hiện giờ không đủ năng lượng để sửa chữa, nói cách khác, có mười thiết bị phản trọng lực bị hư hỏng… nhưng có dùng hết số năng lượng còn lại của phi thuyền Hi Vọng cũng không đủ để sửa hết đống thiết bị này!
"… Ta hiểu rồi, các vị muốn dùng thiết bị phản trọng lực trên khinh khí cầu thay thế những thiết bị phản trọng lực bị hư hỏng trên phi thuyền, phải vậy không?"
Diêu Nguyên mất gần nửa ngày mới đọc xong bản báo cáo đầy những số liệu kia, rốt cuộc hắn cũng hiểu được ý của các nhà khoa học.
Khi rời khỏi Trái Đất, vì để giảm bớt tải trọng cho phi thuyền Hi Vọng nên xe tăng, máy bay… đều không mang theo, chỉ mang theo hai mươi khinh khí cầu được trang bị sẵn thiết bị phản trọng lực và ba tàu con thoi.
Trước mắt phi thuyền Hi Vọng chỉ còn lại một chiếc tàu con thoi, hơn nữa đang bị hư hỏng, khinh khí cầu cũng chỉ còn lại có mười chín chiếc, tất cả đều thuộc về trang bị của quân đội. Là những trang bị không thể thiếu cho việc thám hiểm hành tinh mới, có thể nói mỗi một chiếc đều là tài sản vô cùng quí giá. Mấy nhà khoa học này một lần cần dùng tới mười chiếc khinh khí cầu, chẳng khác nào muốn cắt một phần thịt của quân đội, khó trách sao bọn họ phải tìm tới Diêu Nguyên, vì chỉ có Diêu Nguyên mới có thẩm quyền quyết định những việc này.
"Được rồi, mười chiếc khinh khí cầu, ta phê chuẩn, các vị có thể tự do lựa chọn nhân viên kỹ thuật và kỹ sư, nhất định phải sửa xong những thiết bị phản trọng lực ở khu vực đó trong thời gian ngắn nhất… Mặt khác, có manh mối gì về thí nghiệm của tiến sĩ Yvaine không? Thứ gì đã tạo nên vụ nổ vậy?"
Diêu Nguyên cũng không keo kiệt, đồng ý giao mười chiếc khinh khí cầu cho các khoa học gia, sau đó hắn mới hỏi nguyên nhân gây ra sự cố.
Nghe thế, Schiele nói:
" Trong sự cố lần này có một người chỉ bị bỏng nhẹ, hắn đã kể lại tình huống trong phòng thí nghiệm, khi ấy Yvaine cho rằng vạn vật trên đời đều tuân theo nguyên lý tương sinh tương khắc, muốn làm cho thực vật ngoài hành tinh tái sử dụng tinh thạch năng lượng thì phải tiếp cận chúng trong điều kiện tương thích, vì thế hắn đã phân tích thứ dịch thể có khả năng ăn mòn trong cơ thể quái vật ngoài hành tinh trên tinh cầu sa mạc. Theo suy luận của Yvaine, nếu lũ thực vật có thể sinh tồn trong thân thể của quái vật ngoài hành tinh, hơn nữa còn cung cấp năng lượng cho đám quái vật đó, điều này cho thấy bản thân đám quái vật có biện pháp để bắt lũ thực vật tái sử dụng năng lượng, vì vậy trong dịch thể ăn mòn của chúng nhất định sẽ có manh mối..."
"Về sau hắn tổng hợp thành công một loại thuốc hóa học đặc thù, nhưng công thức của loại thuốc ấy vẫn chưa rõ, chỉ có bản thân Yvaine mới biết được, hắn đã lưu nó vào trong máy vi tính, cho đến khi sự cố xảy ra…"
Nghe đến đây, Diêu Nguyên cau mày hỏi:
"Sau đó hắn liều lĩnh tiến hành thí nghiệm? Ài… Được rồi, tạm thời không đề cập tới việc này nữa, đã tìm được công thức của loại thuốc kia chưa? Không phải nó đã được lưu trong máy tính rồi sao? Các vị hãy dựa vào đó chế ra một mẫu thuốc mới rồi nghiên cứu xem còn kiếm khuyết gì không mà lại tạo nên sự cố như vậy."
"Chúng tôi đã tìm được nguyên nhân của vụ nổ rồi."
Một nhà khoa học đứng gần đó lên tiếng, ông ta là một khoa học gia lớn tuổi, đã hơn sáu mươi mấy gần bảy mươi tuổi, đầu bị hói, có một cái mũi khoằm, hình dạng cứng nhắc khó gần.
Diêu Nguyên cũng biết nhà khoa học này, ông ta là nhà khoa học người Mỹ-Ellison, chuyên gia trong lĩnh vực công nghệ kim loại, đặc biệt là sở trường nghiên cứu về chất siêu dẫn (1). Ông ta từng được đề cử cho giải Nobel nhưng chỉ tiếc là không đoạt được. Nghe nói sau khi mảnh vỡ sao Neutron được phát hiện ra, chính phủ Mỹ đã từng cố gắng liên hệ với ông ta, nhưng khi đó ông ta vẫn còn đang tức giận vì không đoạt được giải Nobel nên lúc nói chuyện đã đắc tội với những nhà khoa học nổi tiếng của Mỹ, vì vậy đã bị chính phủ Mỹ bỏ lại, về sau được Diêu Nguyên cứu và mang theo lên phi thuyền Hi Vọng.
Ellison lạnh lùng nói:
"Bọn họ đều là một đám ngu ngốc! Nếu như đã tìm được loại thuốc khiến cho lũ thực vật tái sử dụng năng lượng, tại sao lại dám tiến hành thí nghiệm khi chưa chuẩn bị kĩ càng chứ? Đúng là hành vi tự tìm chết mà!"
Diêu Nguyên không tức giận trước thái độ này, nguyên tắc của hắn là luôn lễ độ với những khoa học gia, thiên tài nào mà chẳng có tính cách quái gở chứ, huống chi những nhà khoa học này đều là thiên tài trong thiên tài.
Hắn khách khí cười cười nói:
"Tiến sĩ Ellison, ngài có thể giải thích cho ta biết không? Nguyên nhân của sự cố lần này là gì?"
"Còn có thể là gì nữa?"
Ellison hừ lạnh nói:
"Đương nhiên là sau khi năng lượng ngưng tụ mà không tìm được đường ra, vì thế làm cho năng lượng dần mất đi tính ổn định nên mới phát nổ… Ta nói đơn giản một chút, thiếu tá, thực vật ngoài hành tinh hấp thu năng lượng để tạo thành Tinh thể năng lượng, đó chính là một cái đường truyền năng lượng đấy, năng lượng được hấp thu sẽ được chứa trong một cái túi trong cơ thể chúng, ngưng tụ thành Tinh thể năng lượng, đấy là một quá trình."
"Nhưng còn quá trình tái sử dụng thì sao?"
Ellison càng nói càng tức giận, giọng nói càng ngày càng lớn, vô cùng khí thế, không chút nào nhìn ra ông ta đã là một ông lão gần bảy mươi tuổi.
"Thực vật hấp thu năng lượng từ Tinh thể năng lượng ra ngoài…nhưng bên ngoài có thứ gì để chứa chúng nó, để dẫn chúng đi không? Không có! Vì thế năng lượng sẽ tập trung tại mặt ngoài của thực vật, càng lúc càng nhiều, cái này giống như một bao thuốc nổ không ổn định vậy, một khi đạt đến giới hạn thì cả gốc thực vật sẽ lập tức nổ tung, đó chính là nguyên nhân gây ra sự cố lần này!"
Diêu Nguyên nghe tới đây lập tức bừng tỉnh, hắn vội nói:
"Nếu đã như vậy, tiến sĩ Ellison hãy thành lập một tiểu tổ, chế tạo đường dẫn năng lượng ra ngoài, sau đó chúng ta sẽ dùng loại thuốc hóa học kia để lũ thực vật dẫn xuất năng lượng ra ngoài, các vị hãy thí nghiệm thử xem phương pháp này có thể dùng được hay không, có thực tiễn mới tìm ra chân lý chứ, khoa học vốn phải không ngừng thí nghiệm mà, nhưng lần này phải chuẩn bị công tác bảo đảm an toàn kĩ càng mới được."
Không ngờ, những lời này vừa nói ra thì mấy nhà khoa học, kể cả Ellison đều cười khổ, Diêu Nguyên cảm thấy thật khó hiểu, hắn kỳ quái nhìn mấy khoa học gia này, hoàn toàn không hiểu vì sao họ lại cười khổ, chẳng lẽ hắn nói sai điều gì sao?
Lúc này, Schiele lại nói:
"Thiếu tá, tôi hiểu sự khát khao lập tức đạt được năng lượng của ngài, nó có quan hệ trọng yếu tới sự sống còn của hơn mười hai vạn người chúng ta, nhưng mà… Đầu tiên, muốn chế tạo một đường truyền năng lượng thì cần phải có vật liệu truyền dẫn tiên tiến nhất, như vậy mới có thể chịu được sự tăng vọt năng lượng một cách đột ngột mà không bị nổ tung. Loại vật liệu này hiện trên phi thuyền Hi Vọng không có sẵn, muốn chế tạo phải sử dụng đến phòng luyện kim, mà như thế lại tiêu hao khoảng chừng năm đến mười ngày năng lượng của phi thuyền..."
"Tiếp theo, việc cài đặt hệ thống phản trọng lực cũng tiêu hao năng lượng, còn nữa, lỡ như lần thí nghiệm này lại gặp sự cố phát nổ như lần trước thì sao? Vì thế chúng ta không thể tiến hành thí nghiệm trên phi thuyền Hi Vọng được, bởi vì nếu lại xảy ra sự cố một lần nữa thì phi thuyền sẽ xong đời, chúng ta chỉ có thể sử dụng tàu con thoi bay ra ngoài không gian và thí nghiệm ngoài đó, mà muốn sửa chữa tàu con thoi thì lại cần tiêu hao một phần năng lượng…"
"Được rồi, Thiếu tá, dù chúng ta quyết định phá phủ trầm chu(2) dùng toàn bộ số năng lượng còn lại để thí nghiệm, dù sao thì... nếu không tìm được phương pháp tái sử dụng năng lượng, tất cả mọi người cũng phải chết thôi, chi bằng liều mạng một lần, nhưng có một điểm quan trọng nhất là…"
"Công thức của loại thuốc hóa học tuy đã được lưu vào máy tính, nhưng chiếc máy tính đó đã bị hư hỏng sau vụ nổ, không biết bao lâu mới có thể phục hồi được, mà Yvaine vẫn còn chìm trong hôn mê…"
"Hiện giờ chúng ta vẫn không có biện pháp để đạt được công thức của loại thuốc đó…!"
Chú thích:
1/ Chất siêu dẫn: vật chất dẫn điện với tính năng hoàn toàn không có điện trở, gọi đó là chất siêu dẫn, đặc tính của chất siêu dẫn là: nếu tuyển một dòng điện vào một mạch làm bằng chất liệu siêu dẫn thì dòng điện sẽ chạy trong đó mãi mà không suy giảm, vì nó không gặp một trở kháng nào trên đường đi, nghĩa là năng lượng điện không bị tiêu hao trong quá trình chuyển tải điện từ nơi này sang nơi khác.
2/ Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền): Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ". Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông, Hạng Vũ ra lệnh cho binh sĩ dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, binh sĩ chỉ được phép đem theo lương khô đủ ăn trong ba ngày, qua đó nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến, chỉ có tiến chứ không còn đường rút lui nữa.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.