Như thế là một hành vi liều mạng!
Trong lòng Ưng và mọi người đều không biết một khi mình bước ra khỏi tàu con thoi sẽ phải đối mặt với thứ gì.
Bởi vì không ai trong số họ có thể xác định lũ quái vật trên hành tinh dựa vào cái gì để phát hiện sự tồn tại của nhân loại, dùng mắt ư? Hay là dựa vào nhiệt độ? Âm thanh? Hoặc dựa vào chấn động của mặt đất? Thậm chí là dựa vào thứ mới nghe lần đầu như hơi nước trong không khí để phát hiện nhân loại?
Không ai dám nói trước điều gì cả, hiện giờ họ chỉ dự phòng trước một số tình huống có thể xảy ra, nếu như có gì ngoài dự kiến thì họ chỉ có kết cục duy nhất là ... đoàn diệt. Ưng và Trương Hằng cũng không có ngoại lệ, mặc dù có trạng thái thần bí kia nhưng bọn hắn vẫn chỉ có thân thể của người bình thường, chỉ cần không phải là siêu nhân với khả năng phi thiên độn địa, ai đối mặt với đám quái vật kinh khủng kia, đến lúc chết thì cũng sẽ chết.
Trong lòng mỗi người đều vô cùng căng thẳng, khi còn ở trên Trái Đất họ chỉ là tàn dư của quân đội, đến từ nhiều quốc gia khác nhau, ví dụ như trong đó có hai quân nhân người Đức, một quân nhân người Pháp, một binh sĩ người Anh, ba người lính Mỹ, hai lính Trung Quốc... Bọn họ không phải là quân tinh nhuệ, thậm chí có người còn chưa có kinh nghiệm trên chiến đấu nhưng đã được huấn luyện sử dụng súng ống và các qui tắc trên chiến trường, vì thế mặc dù đang căng thẳng nhưng bọn họ vẫn tuân theo mệnh lệnh của Ưng, phân làm ba tiểu đội nhỏ bảo vệ Trương Hằng ở giữa đội hình, cẩn thận tiến về phía trước.
Một cột khói bốc lên ngoài xa dưới ánh bình minh đang lên đã chỉ rõ vị trí của tàu con thoi vừa gặp nạn, mọi người không cần phải mắc công tìm kiếm nữa... Nhưng quãng đường từ đây đến đó hơi xa, trên đường đi ít nhất cũng phải bổ sung dưỡng khí hơn mười lần, sẽ mất khoảng năm mươi phút thậm chí hơn một giờ đồng hồ để đi đến đó, đây là một đoạn đường đầy chông gai và nguy hiểm, một đoạn đường chết chóc!
Mỗi một người đều vô cùng cẩn thận, ngay cả Ưng cũng như thế, cho nên kết quả là dưỡng khí trong bộ đồ du hành vũ trụ tiêu hao nhanh hơn so với dự kiến, trong đó người khổ sở nhất chính là Trương Hằng, khi trước hắn chỉ là một tên côn đồ, một con nghiện chưa cai nghiện được bao lâu, thể chất còn không bằng người bình thường, sao có thể so sánh với những quân nhân kia được, dưới tình huống thiếu dưỡng khí nghiêm trọng này mặt của hắn đã trắng bệch.
Lưu Bạch là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng của Trương Hằng, lập tức gọi cả bọn ngừng lại đồng thời vội vàng chạy tới cởi nón bảo hộ Trương Hằng ra rồi hô lớn:
"Ưng, hãy ra lệnh cho mọi người dừng lại! Lập tức mở nón bảo hộ ra để bổ sung dưỡng khí, nghỉ ngơi một chút!"
Ưng nhíu mày nhìn đồng hồ đeo trên tay, nãy giờ mới đi được ba phút, hắn không nói lời nào lạnh lùng nhìn Trương Hằng.
Lưu bạch quay đầu qua thấy vậy lập tức nổi điên chạy lại đá Ưng một cái rồi hét lớn:
"Nhìn cái quái gì vậy hả! Hắn là một trong những thành viên của tiểu đội Hắc Tinh chứ có phải cỏ rác đâu mà ngươi nhìn như vậy! Thể chất hắn không tốt là do chưa được huấn luyện, đó đâu phải là lỗi của hắn? Ngươi có ngon thì cứ trừng mắt nhìn lần nữa xem! ... Tất cả mọi người, cởi nón bảo hộ ra... bổ sung dưỡng khí! "
Ưng bị đá ngã trên mặt cát, hắn trở mình đứng dậy rồi thở dài nói:
"Xin lỗi, vừa rồi ta xử sự không đúng... Tất cả nghỉ ngơi hai phút, nhớ cảnh giới xung quanh, Trương Hằng, ngươi còn sử dụng khả năng dự cảm được nữa không? "
Trương Hằng bị vẻ mặt đằng đằng sát khí của Ưng dọa sợ mất hồn, hắn vừa thở dốc vừa nói:
"Không sao, ta vẫn còn dự cảm được... "
"Tốt! "
Ưng gật đầu rồi ngồi xuống không nói gì thêm, thậm chí còn không xin lỗi Trương Hằng, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, không nhúc nhích, cầm chặt súng bắn tỉa trong tay.
Đến lúc này hơi thở của Trương Hằng mới bình thường trở lại, sắc mặt của hắn đã tốt hơn, Lưu Bạch đi tới gần hắn, từ trong túi y tế lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đen, nói:
“Ngậm trong miệng, lúc đầu sẽ hơi đắng, tí nữa quen rồi sẽ đỡ hơn…Trương Hằng, ngươi đã biết tính của tên Ưng kia rồi, hắn vốn hay lạnh lùng như vậy đấy, ngươi cứ coi hắn như tên ngốc cũng được, yên tâm đi, ngươi là thành viên chính thức trong tiểu đội Hắc Tinh, bọn ta sẽ không đối xử tệ với ngươi đâu.”
Trương Hằng miễn cưỡng vỗ vỗ đầu, cố gắng tập trung chú ý bốn phía xung quanh, nhưng ngoài ánh sáng chói chang phản chiếu thì không có gì khác lạ cả, hắn cũng rất muốn tiến vào cái cảm giác bốn bề vô cùng yên tĩnh kia nhưng rất đáng tiếc, hắn không biết phải làm thế nào để tiến vào trạng thái đó, cho nên chỉ có thể im lặng cố giữ cho mình tỉnh táo, thời gian ban ngày là lúc trên sa mạc của hành tinh này nóng bức nhất, mặc dù hắn đang ở trạng thái thiếu nước nhưng mồ hôi vẫn túa ra như tắm.
Thời gian hai phút trôi qua rất nhanh, không có con quái vật nào đến tấn công cả, trong lòng mỗi người thầm cảm thấy may mắn, cũng có người đoán là số lượng quái vật trên tinh cầu này cũng không nhiều, muốn nuôi sống một số lượng lớn quái vật trên sa mạc là điều không hề dễ dàng, có thể rất lâu mới có một con mới ra đời.
Cứ thế, cả bọn cứ đi một chút rồi dừng lại nghỉ sau đó đi tiếp, bốn mươi phút sau họ đã lờ mờ trông thấy bóng dáng của tàu con thoi kia ở ngoài xa.
Ai cũng rất hưng phấn, với tốc độ di chuyển như hiện giờ chỉ cần nghỉ ngơi khoảng bốn năm lần là có thể tới vị trí tàu con thoi kia, nhưng vào lúc này sắc mặt Trương Hằng bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Lưu Bạch liên tục chú ý vẻ mặt Trương Hằng, bởi vì hắn có thể chất yếu nhất trong đội, vừa thấy vậy liền hỏi:
“Làm sao vậy? Mệt lắm rồi hả, cố kiên trì chút nữa thôi, sau khi đến tàu con thoi chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa bọn hắn chắc chắn sẽ mang theo nước và đồ ăn xuống đây…”
Trương Hằng lắc đầu, ngắt lời Lưu Bạch rồi hô lớn cho Ưng nghe:
“Ưng! Ta cảm thấy có nguy hiểm! Từ phía sau chúng ta… hướng sáu giờ, tốc độ nó rất nhanh, nó đang đến gần chúng ta đó!”
Ưng và mọi người đều giật mình kinh hãi, Ưng quát lớn:
“Lập tức chuẩn bị vũ khí sẵn sàng chiến đấu! Đội viên phía sau giữ nguyên vị trí, những người còn lại tập hợp ở phía trước bọn họ, vị trí mỗi người sát lại gần nhau! Trương Hằng, ngươi làm tốt lắm… ra phía sau đứng đi, Lưu Bạch, ngươi phát súng cho hắn, Trương Hằng, nếu ngươi cảm thấy nơi nào có nguy hiểm thì cứ bắn tới chỗ đó, bắn trật cũng không sao, chỉ cần cho bọn ta thấy vị trí và phương hướng đại khái là được!”
Trương Hằng liên tục gật đầu nhận súng từ Lưu Bạch, đột nhiên hắn nhớ đến tình cảnh bị tên Hắc Thiết thô lỗ kéo tới sân huấn luyện tập bắn súng, có thể nói, trong tiểu đội Hắc Tinh, Hắc Thiết là người đối xử với hắn tốt nhất, nước mắt đã sắp tuôn rơi nhưng bị hắn miễn cưỡng nén lại, hai tay hơi run rẩy giương súng về phía trước, đồng thời tập trung toàn bộ tinh thần để cảm nhận nguy hiểm đang đến từ nơi nào.
Cảm giác nguy hiểm của Trương Hằng không phải là cảm giác được sát khí, ác ý gì đó… hoàn toàn khác trạng thái thần bí của Hắc Thiết, chẳng qua là cảm thấy chỗ đó dường như sắp phát sinh chuyện rất nguy hiểm, một loại trực giác giống như giác quan thứ sáu, lúc này hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần, ngay cả nháy mắt cũng không dám, sợ mình sơ suất bỏ qua chuyện gì mà hại chết đồng đội ở xung quanh.
Cứ như vậy, cả bọn đứng im không nhúc nhích dưới ánh mặt trời, tập trung tinh thần chuẩn bị, thời gian một phút rồi hơn mười phút đã trôi qua, có người đã không chịu nổi thậm chí bắt đầu nghi ngờ nhưng mà vẻ mặt của Ưng và Lưu Bạch lại vô cùng nghiêm túc nên bọn họ cũng không dám nói gì, đột nhiên…
“Chỗ đó!”
Trương Hằng rống lên, đồng thời một viên đạn đã bắn tới đống cát ở phía trước, Ưng thì giương súng bắn tỉa lên, chỉ vài giây sau chung quanh hắn trở nên vô cùng yên tĩnh, hắn thấy được hạt cát đang chuyển động, mỗi một hạt đều vô cùng rõ ràng, thậm chí hắn có cảm giác mình có thể mô phỏng lại quá trình chuyển động của từng hạt cát.
Bên trong lớp cát hắn có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng của con quái vật…Nhìn như một sinh vật cực lớn có vô số lông mao, ở trung ương là thân thể hình cầu cứng rắn như kim loại, xung quanh thân hình là vô số xúc tu rậm rạp chằng chịt, nhìn như một con hải sâm bình thường bị biến dị.
Mấy cái xúc tu cứ ngoe nguẩy liên tục, chỉ nhìn thôi mà đã thấy ớn lạnh nổi da gà!
“… Chỗ này, không, chỗ này, không… Chính là chỗ này!”
Ưng nói thì thào tự nói, ngay khi con quái vật đầy xúc tu di chuyển cực nhanh trong cát về phía mọi người, súng bắn tỉa trên tay hắn đã nhả đạn, “Pằng” một tiếng, viên đạn bắn ra đã xuyên qua vô số xúc tu và lông mao ghim vào người con quái vật, hạch tâm có đường kính gần nửa mét của nó vỡ tan, dịch thể có màu đen như mực văng tung tóe lên mặt cát, phạm vi mười mét xung quanh trong nhất thời bị ăn mòn thành vô số hố nhỏ.
Ưng thở hổn hển, hắn cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc, một phát súng vừa rồi tiêu hao tinh thần của hắn rất lớn, thân thể vẫn bình thường nhưng tinh thần lại rất mỏi mệt.
Mọi người bắt đầu hoan hô, ai cũng lớn tiếng kêu to, nhưng sắc mặt Trương Hằng càng lúc càng khó coi, hắn lớn tiếng hô:
“Không tốt, không xong rồi... Mớ dịch thể ăn mòn này cũng có nước trong đó, ta đã cảm giác được, từ ngoài xa có không biết bao nhiêu quái vật đang tiến lại nơi này, rất nhiều... rất nhiều, xa như vậy mà ta cũng có thể cảm giác được!”
Cả bọn đều sững sờ rồi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì lần dự đoán chính xác lúc nãy của Trương Hằng, mặc dù còn hơi nghi ngờ nhưng đa số mọi người đã bắt đầu tin vào khả năng dự cảm nguy hiểm của hắn, sau khi nghe hắn nói thì trong lòng mỗi người chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Ưng lớn tiếng quát:
“Đừng vội bỏ cuộc. Chúng ta phải nhanh lên! Mục tiêu của những con quái vật kia là mớ dịch thể này chứ không phải là chúng ta, chúng nó nhất định sẽ lo chạy tới nơi này trước, tất cả bỏ nón bảo hộ ra bổ sung dưỡng khí, chúng ta phải chạy nhanh thật nhanh! Chỉ cần vào trong tàu con thoi là sẽ sống sót!”
Tất cả mọi người nghe xong thì lập tức chạy tới phía trước, còn Ưng và Lưu Bạch thì trực tiếp chạy tới cạnh Trương Hằng, cả hai vô cùng ăn ý không hề nói thêm gì nữa, mỗi người một tay đỡ hai bên Trương Hằng để hắn có thể mượn lực chạy nhanh như mọi người.
Một nghìn mét, tám trăm mét, năm trăm mét...
Mỗi người đều liều mạng chạy tới phía trước, nhưng họ vẫn có thể nghe được từ sau lưng truyền tới âm thanh 'rào rào', dường như có một sinh vật cực lớn dưới mặt cát đang tới gần, bọn họ không biết mình có đủ sức để chạy tới cửa khoang tàu con thoi hay không, nỗi tuyệt vọng chậm rãi lan tràn thấm sâu vào tận xương tủy, việc duy nhất bọn họ có thể làm được bây giờ là dốc hết sức lực chạy tới phía trước!
Đã sắp tới rồi, gần lắm rồi, chỉ ngay trước mắt thôi...
Ngay khi người thứ nhất chạy đến cửa khoang, bấm nút mở khoang tàu ra, vừa bước vào bên trong hắn đã ngã bịch xuống phía trước, không thể nhúc nhích nổi nữa, sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Nhóm cuối cùng là Ưng Và Lưu Bạch, ngay khi vừa đỡ Trương Hằng vào trong khoang thì phía sau lưng họ đã có vô số sinh vật xếp thành một hàng như khung xương, con nào con nấy dài hai mươi mét trở lên, lưng chúng lồi lên trên mặt cát nhìn giống như lũ cá mập đang bơi trên biển rộng, nhưng mà càng kinh khủng hơn nữa là giờ phút này chúng chỉ còn cách tàu con thoi chưa đến trăm mét.
Ưng lạnh lùng nhìn chúng, tiếp theo nhấn nút đóng cửa khoang, cửa khoang từ từ kéo lên cho đến khi đã hoàn toàn đóng kín thì hắn cũng đổ gục xuống, ngồi thở hổn hển đầy vẻ kiệt sức.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một người mặc quần áo du hành vũ trụ từ sâu bên trong khoang đi ra, cả người run rẩy giơ súng về phía mọi người, cho đến khi nhìn rõ những người trước mặt mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Bạch là người thứ nhất định thần lại. Hắn vội vàng hỏi:
“Các ngươi là viện binh của bọn ta phải không? Những người khác còn lại đâu? Đúng rồi... thiết bị liên lạc trên tàu con thoi còn sử dụng được không vậy?”
Binh sĩ này vội buông khẩu súng bán tự động xuống, hai chân cố đứng nghiêm nói:
“Báo... báo cáo Hạ úy, binh nhất...”
“Trả lời câu hỏi của ta!” Lưu Bạch nói lớn.
“Không... không...” Binh nhất này vừa khóc vừa kể lại:
“Bọn họ đã chết hết rồi, sau khi họ cưỡi mô tô ra ngoài, một lát sau tôi đã dùng thiết bị liên lạc để liên lạc với bọn họ, họ nói ngoài đó nhiệt độ rất cao, sau đó họ đã mở chai nước khoáng mang theo để uống, đột nhiên tôi nghe thấy từ thiết bị liên lạc truyền tới rất nhiều tiếng la hét hỗn loạn rồi không còn nghe được gì nữa... họ đã chết hết ngoài kia rồi, nơi này có sinh vật ngoài hành tinh, chúng đã tấn công bọn tôi... ”
Dường như binh sĩ này đã bị sợ hãi quá độ, tinh thần trở nên thất thường, không còn tỉnh táo nữa.
Lưu Bạch, Ưng và mọi người nhìn nhau, Ưng bình tĩnh nói:
“Đừng sợ hãi, binh nhất! Có bọn ta ở đây, không có sinh vật ngoài hành tinh nào cả, chỉ là... chỉ là một vài tai nạn trên sa mạc thôi! Nghe lệnh ta, binh nhất, mang nước và thức ăn ra đây, sau đó dẫn bọn ta tới thiết bị liên lạc siêu cấp, nhiêu đó thôi, làm đi, Trương Hằng, đứng dậy làm việc.”
Trương Hằng cố gắng đứng dậy, vừa ổn định được thân hình, nhưng không ngờ nghe những lời tiếp theo của binh nhất kia mà chỉ muốn gục ngã lần nữa.
“Nước và thức ăn thì có chuẩn bị đủ cho tất cả mọi người... Nhưng còn thiết bị liên lạc siêu cấp thì không thể sử dụng được nữa, lúc những nhà khoa học kia cải tạo tàu con thoi này đã tăng mức điện áp trên tàu lên quá cao để hỗ trợ cho hệ thống phản trọng lực, vì thế mà điện áp trên tàu con thoi đã quá tải làm cho thiết bị liên lạc siêu cấp cũng như chương trình trong nó bị hủy hoại vì chập mạch rồi, không còn sử dụng được nữa... ”