Đây không phải là lần Diêu Nguyên sử dụng kỹ năng tân nhân loại trong chiến đấu. Trước đây rất lâu, khi tham dự một chiến dịch trên trạm không gian, hắn đã bước đầu sử dụng kỹ năng này rồi.
Nhưng lúc đó, hắn không biết đây là kỹ năng tân nhân loại, đồng thời cũng không cho rằng phương thức đó khác biệt với trước đây.
Thật ra, cảm giác bốn bề trở nên yên tĩnh khi sử dụng kỹ năng tân nhân loại không hiếm thấy ngoài đời thực. Trong các cuộc chiến ác liệt, khi mạng sống bên bờ vực tử vong, rất nhiều người cũng sẽ xuất hiện cảm giác như vậy. Không đau đớn, không tiếng động, không cảm giác được tiếng đạn, thậm chí còn không nghe được thanh âm của mình.
Dĩ nhiên, đó chỉ là sự kích thích quá độ của bộ não sinh ra ảo giác như vậy thôi. Chứ không hề có chuyện không cảm thấy đau đớn, không nghe được tiếng động. Cũng như khi sử dụng kỹ năng tân nhân loại, tuy bốn bề trở nên tĩnh lặng tuyệt đối nhưng người dùng vẫn có thể nghe được tiếng động xung quanh, chỉ là trong người có cảm giác như vậy thôi.
Nhưng…
Kỹ năng của tân nhân loại không phải là trạng thái kích động thường thấy trên chiến trường, mà là một trạng thái khác hẳn. Tỷ như cảm ứng giả, thanh tích giả, dự tri giả…Các kỹ năng hay trạng thái này đều đề cao năng lực con người lên cực hạn. Cho nên, khi sử dụng kỹ năng tân nhân loại, Diêu Nguyên sẽ có sức mạnh “siêu nhân”. Dĩ nhiên, đó chỉ khi so với người bình thường, chứ không thể nào khoa trương như phim ảnh được….Đây cũng là lần đầu Diêu Nguyên đồng loạt sử dụng ba loại kỹ năng: Cảm ứng, quan sát và dự tri.
Năng lực của cảm ứng giả giúp hắn đề cao tốc độ phản xạ, năng lực thanh tích giả giúp hắn tăng cường thị giác còn dự tri giả giúp hắn dự báo nguy hiểm. So từng loại kỹ năng một thì hắn kém Hắc Thiết, Ưng và Trương Hằng, nhưng…nếu phối hợp các loại kỹ năng lại. Uy lực không chỉ đơn giản như 1+1=2…Khi Diêu Nguyên bay tới cửa phòng, Nhâm Đào còn đang dìu Nhâm Trừu Nguyệt lui về lỗ hổng. Diêu Nguyên không ló đầu ra khỏi cửa mà giơ khẩu súng lục Gauss lên. Dựa vào cảm giác nguy hiểm có được từ năng lực dự tri giả, hắn bóp cò.
Tuy không có tiếng súng vang dội, nhưng phản lực khổng lồ từ tay truyền đến khiến Diêu Nguyên thiếu chút nữa mất thăng bằng. Cũng may khả năng phản xạ của hắn đã được nâng cao. Sau khi bóp cò, bàn chân hắn nhanh chóng đạp mạnh vào cửa phòng, nhờ sức lao ra ngoài. Bên ngoài lối đi, một robot đã ngã gục, tỏa ra các tia lửa điện tí tách.
Vũ khí Gauss có lực xuyên thấu quá mạnh mẽ. Chỉ một viên đạn đã xuyên thủng robot, phá hủy các bo mạch và con chip bên trong. Tuy nhiên, xác robot không bị đẩy đi quá xa, chỉ có một lỗ hổng sâu ngắm trên người như vết tích của viên đạn.
-Được rồi, để ta thử xem. Cực hạn của mình đến đâu…
Diêu Nguyên hít sâu một lần nữa, mắt hắn nhìn về cảm biến trong mũ. Hắn muốn khởi động thiết bị phản lực được trang bị đằng sau người!
-Diêu Nguyên, trong một năm nay, tôi vẫn luôn nghiên cứu về tân nhân loại. Thực tế, tôi vẫn luôn hoài nghi loại virus thần bí khiến cho người bình thường trở thành tân nhân loại có thật hay không. Nhưng điều này cũng không quan trọng lắm. Chỉ có điều này là chắc chắn, tân nhân loại xuất hiện trong lúc con người đang cố gắng thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt của vũ trụ, chợt xuất hiện tiến hóa. Giống như một đợt dịch bệnh truyền nhiễm, nếu số lượng người mắc phải quá cao thì sẽ xuất hiện một số ít cá thể có khả năng đề kháng, thích ứng với nó. Còn ở đây, tân nhân loại xuất hiện là do thích ứng với hoàn cảnh chiến đấu trong vũ trụ…
Yvaine nói với Diêu Nguyên.
-Dù sao thì phiên bản đơn giản của thiết bị động lực cao điện từ đã hoàn thành. Thời gian vận hành của nó chừng 5 phút. Dĩ nhiên, thông số là trong lý thuyết và điều kiện vận hành hoàn hảo. Cũng do ngươi muốn hoàn thành nó gấp quá, còn muốn chúng ta nghiên cứu nền khoa học của người ngoài hành tinh, rồi dùng khoa học kỹ thuật của loài người đi cải tiến thời gian sử dụng thiết bị này. Tóm lại, thời gian sử dụng thực tế của nó tầm 3 phút, ngươi liệu mà làm nhé.
Ba Lệ lạnh lùng cảnh báo Diêu Nguyên.
-Chiến đấu trong vũ trụ và 3 phút sao?
Diêu Nguyên tiếp tục hít từng hơi dài, hắn cần nhiều dưỡng khí hơn cho bộ não. Đơn giản vì lúc này bộ não hắn đang hoạt động với công suất tối đa!
Khi ba nơi phía sau trang phục chiến đấu khẽ chấn động, thân thể Diêu Nguyên đột ngột được đẩy về trước. Mỗi lần hắn dịch chuyển ánh mắt thì phương hướng di chuyển cũng thay đổi, chẳng qua do tốc độ quá nhanh nên nhìn qua, cứ tưởng hắn đang bay theo đường thẳng.
Cùng lúc đó, trong lối đi xuất hiện ba robot. Hơn nữa, thông qua dự cảm của Diêu Nguyên, phía sau đối phương còn có ít nhất mười mấy robot!
(Mẹ kiếp, cái này mà là phế hạm à, sao khu vực này nhiều robot vậy. Trong các mảnh vỡ của phi thuyền vẫn có quân đội robot sao?)
Chỉ trong chớp mắt, bộ não Diêu Nguyên hiện lên các suy luận. Bất quá, chỉ trong một thoáng, hắn lại tập trung vào ba con robot vừa xuất hiện trước mắt. Còn có thiết bị phản lực sau lưng.
Khi thấy Diêu Nguyên sắp lao vào vách tường, bờ vai hắn rung lên mạnh mẽ. Theo lực từ vai cũng như hông khiến hắn xoay tròn 180 độ, cả người đưa lưng về phía tường. Đồng thời, bàn chân đạp mạnh lên tường, nhờ phản lực bay thẳng về hướng ngược lại.
Khi hắn vừa đi, một chùm ánh sáng nhỏ đã bay đến va chạm với vách. Ở đằng xa, robot dạng xúc tu đã có sự biến hóa mới. Chiếc dĩa xoay tròn giữa người chúng hiện ra một lỗ súng đen ngòm. Tia sáng kia bắt nguồn từ họng súng đó.
(Tên đầu tiên!)
Diêu Nguyên khi vừa xoay người bay ngược lại, khẩu súng lục Gauss đã bắn thẳng vào ngực một robot khác. Con robot kia lập tức bị bắn lùi ra sau, thân thể lóa lên vô số tia điện rồi ngã ập xuống.
Diêu Nguyên lần lượt đạp dọc theo vách chiến hạm tiến về trước. Phía sau hắn, vô số ánh sáng lóe lên, va chạm với vách tường. Hắn giơ súng, nhắm và khai hỏa vào một con robot khác. Tia lửa điện lóe lên, con robot thứ hai đã bị phá hủy.
(Con thứ hai!)
Khung cảnh chiến đấu này quả thật phi thường, tiếc là không ai có thể thưởng thức. Còn các con robot ư, chúng làm gì có khái niệm thưởng thức!
Diêu Nguyên lộn qua lộn lại giữa hai vách tường, vừa tránh né vừa bắn trả. Mỗi lần bắn súng, thời gian đều không vượt quá một giây!
Thiết bị phản lực gắn sau trang phục bảo hộ giúp hắn có tốc độ cực nhanh, đặc biệt trong hoàn cảnh chân không như thế này. Không có lực cản hay ma sát, làm cho tốc độ nhận được là tối đa. Nếu đổi là người bình thường sử dụng, sợ là đã ngã choáng váng mặt mày trong khung cảnh này.
Còn giống như Diêu Nguyên, không ngừng thay đổi vị trí. Tránh né sự tấn công của robot và dùng súng Gauss bắn trả. Hơn nữa còn tính toán mỗi điểm lấy lực, các điểm nhào lộn.
Thực tế, Diêu Nguyên lúc này không hề chỉ dùng tới ba kỹ năng như hắn nghĩ. Bởi trong lúc chiến đấu, kỹ năng của suy luận giả đã được khởi động!
Nơi này là vũ trụ! Không phải là chiến đấu trên mặt đất, ở nơi có trọng lực. Trong khi đó, Diêu Nguyên phải di chuyển liên tục giữa trần và nền chiến hạm, rồi di chuyển xéo, tránh né qua lại. Bên cạnh đó, điều kiện không trọng lực cùng hoàn cảnh địa hình phức tạp cũng ảnh hưởng rất lớn đến sự chính xác khi ngắm bắn của Diêu Nguyên. Mỗi phát bắn, hắn cơ hồ dùng trực giác của mình để bắn. Có thể nói, trận chiến này hắn không thể sử dụng bất kỳ kinh nghiệm nào có được khi chiến đấu trên đất bằng, mà phải chiến đấu trong không gian lập thể mới…
-Bốp!
Toàn thân Diêu Nguyên chấn động. Cho dù hắn nhanh nhẹn đến đâu, thì tốc độ bắn của các robot cũng không chậm. Khi hắn phá hủy con robot thứ năm, hai đầu lối đi đã xuất hiện chi chít robot. Vô số họng súng cùng nhắm vào hắn, rốt cuộc một viên đạn đã bắn trúng đùi Diêu Nguyên. Chấn thương này ảnh hưởng rất lớn đến hắn, thiếu chút nữa khiến hắn đâm sầm vào vách tường.
Hơn nữa, chỗ bắp đùi bị bắn trúng truyền đến cơn đau…
-Trang phục bảo hộ bị phá hủy sao?
Diêu Nguyên hít một hơi dài nhằm khiến mình bình tĩnh lại. Hắn không dám chậm trễ, vội vã mượn điểm tựa trên vách nhảy ngược lại vào phòng. Vừa vào, hắn lập tức bỏ hai khẩu súng lục Gauss xuống, nắm lấy một bên vách lao nhanh về cuối phòng. Đồng thời một tay khác thì sờ trên đùi mình, xem xét vết thương.
(Còn may, bộ đồ chưa bị hỏng! Quả như Nhâm Đào đoán, các con robot kia không thể sử dụng vũ khí có sức xuyên thấu hoặc phá hủy cao trong phi thuyền. Tuy đây từng là phi thuyền của bọn chúng nhưng chúng lại không biết rằng nó đã bị phá hủy…Hơn nữa, bộ trang phục chiến đấu này quả rất tốt. Cho dù bị bắn trúng cũng không thủng, cứu mình một mạng…Bất quá, xương bắp đùi có vẻ nứt rồi.)
Diêu Nguyên âm thầm tính toán thời gian, nhưng đúng lúc này, thiết bị liên lạc truyền đến mấy tiếng kinh hô, tựa hồ bên phía Ưng và Trương Hằng đã xảy ra chuyện!
-Diêu Nguyên, mau tới đây, lối đi bên đây sắp bị chặn rồi!
-Mau, cánh cửa sắp sập xuống rồi
-Mẹ kiếp, các ngươi buông ta ra. Có chết cũng phải chết trận cùng lão đội trưởng!
Nghe đến mấy tiếng này, Diêu Nguyên vẫn chưa hiểu phía đó có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ lối đó cũng có cửa sập?
Diêu Nguyên không dám chần chờ, lập tức kích hoạt thiết bị gây nổ. Đồng thời dùng ánh mắt khống chế phương hướng bay của thiết bị phản lực.
(Khốn kiếp…)
Xương đùi bị nứt, nên hắn không thể nào dùng chân mượn lực. Điều này khiến cho việc tu chỉnh góc độ khó hơn rất nhiều. Đến khi vất vả điều chỉnh xong hướng đi, thì phía sau lại truyền đến cảm giác nguy hiểm.
(Ba…)
Diêu Nguyên nào còn dám đợi, cả người lao thẳng về phía lỗ hổng. Hắn dùng hông và tay xoay người lại, dùng cái chân lành lặn đạp lên vách tường, đẩy hắn bay về cuối phòng.
(Hai…)
Hướng bay của Diêu Nguyên vẫn còn hơi xéo lên trên, vào lúc hắn sắp va phải trần, hai tay hắn giơ ra áp vào vách. Đôi tay vận sức đẩy lần cuối cùng, đẩy mạnh xuống dưới theo đường xiên…
(Một…)
Trong nháy mắt, Diêu Nguyên lướt dọc nền nhà, lọt qua cánh cửa sập chỉ còn mấy chục cm nữa là đóng lại. Phía sau, truyền đến tiếng thuốc nổ vang dội. Trong thoáng chốc, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được ngọn lửa nóng rực phà tới sau lưng hắn.
Một tiếng ầm vang lên, cánh cửa sập hạ xuống hoàn toàn, ngăn làn sóng xung kích và nhiệt độ kinh người từ căn phòng kia lại. Cùng lúc đó, hơi mười bàn tay đồng loạt nắm lấy Diêu Nguyên, khiến tốc độ bay tới của hắn giảm bớt .
Đến đây, Diêu Nguyên rốt cuộc đã kiệt sức. Cho dù trên phương diện thân thể hay tinh thần, hắn cũng không thể kiên trì nữa. Đôi mắt hắn tối sầm lại, lâm vào hôn mê.
Vào giây cuối cùng, nơi vách ngăn giữa sống và chết…hắn rốt cuộc đã vượt qua!