Lúc này Rob Morrison đang rất buồn bực, vô cùng buồn bực, hắn đã sắp điên lên rồi…Mà có lẽ ... nói là buồn bực thì chi bằng nói hắn đã tuyệt vọng thì đúng hơn.
Hiện giờ cả đội nghiên cứu đã bị vây ở trong sa mạc, tiến không được mà lui cũng không xong. Xung quanh đâu đâu cũng là quái vật trên Tinh cầu này, thậm chí cả mặt đất dưới chân thỉnh thoảng cũng rung rung, điều này chứng tỏ là có quái vật di chuyển dưới đó.
Tình hình thực sự vô cùng nguy hiểm. Đám sinh vật kia hình thể vốn dữ tợn, bên ngoài có lớp giáp xác bao bọc bảo vệ chúng khỏi sự mất nước, thân thể vô cùng khổng lồ hoàn toàn khác với sinh vật trên Trái Đất. Tất cả mọi thứ đang diễn ra ở đây chắc chắn không giống với khi xem bất cứ bộ phim khoa học viễn tưởng hay đọc một cuốn tiểu thuyết kinh dị mà là sự thật, sự thật diễn ra ngay trước mắt. Điều này sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy run sợ?
Càng khiến cho mọi người tuyệt vọng hơn chính là, hai trăm binh lính kia hoàn toàn không có cách gây thương tổn cho đám quái vật, càng đừng nói đến việc bảo vệ họ. Trước không nói thân hình của đám sinh vật kia to lớn như thế nào, chỉ riêng khả năng mai phục trong cát của chúng đã là uy hiếp cực lớn đối với tất cả mọi người.
Dĩ nhiên nếu như đối mặt với chúng là lực lượng gồm hai nghìn bốn trăm binh lính Địa Cầu chính quy phối hợp với xe tăng, máy bay, tên lửa đạn đạo và công nghệ dò tìm tiên tiến nhất hiện giờ thì có lẽ căn bản không cần đưa quân đi đánh trực diện. Đầu tiên phóng tên lửa đạn đạo phá hủy trên diện rộng sau đó cho máy bay ném bom rải thảm. Nếu sợ đám quái vật này bỏ trốn thì có thể sử dụng bom hạt nhân. Đám quái vật ngoài thân thể to lớn cường hãn ra thì không mang theo bệnh độc truyền nhiễm nào khác, không có khả năng đặc biệt nào có thể so với công nghệ kĩ thuật cao của loài người, cũng không ẩn nấp trong thành phố. Nhân loại muốn tiêu diệt chúng thì so với giết một con chó cũng không khó hơn bao nhiêu.
Nhưng hai nghìn bốn trăm người tại đây chỉ có hai trăm binh lính còn lại chỉ là bình dân, đây có thể coi là một đội ngũ quân đội sao?
Rời khỏi Trái Đất bằng bước nhảy không gian- công nghệ kỹ thuật vay mượn từ ngoài hành tinh, cả nhân loại cùng nhau di dân, không có máy bay, xe tăng, tên lửa đạn đạo, càng không có công nghệ dò tìm trên diện rộng tối tân nhất. Hai trăm binh lính chỉ được trang bị súng máy loại nhẹ, súng tiểu liên, các loại súng ngắn, hi vọng lớn nhất của họ là sản phẩm công nghệ cao của thế kỉ XXI, đạn từ tính với khả năng xuyên thấu cao, sát thương lớn, có thể tạo nên uy hiếp với đám sinh vật ngoài hành tinh kia.
Tất cả chỉ có vậy.
Hiện tại cả đội ngũ đều đang ở trong trạng thái vô cùng sợ hãi, hòa lẫn với sự tuyệt vọng cùng cực. Theo mỗi bước chân tiếp cận càng lúc càng gần của đám quái vật, cảm giác khủng khiếp trong lòng mỗi người ngày càng lớn hơn.
Rob Morrison lúc này chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Hắn không hề nghĩ đến chỉ đi làm một công việc của một tân binh mà lại gặp phải tình huống này. Nghĩ tới đây, lén nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, từ khi bắt đầu đã luôn năm chặt lấy tay hắn, Phong Tiểu Chanh, nàng và hắn có quan hệ sao? Mỗi lần gặp cô gái này, dường như mọi việc đều không diễn ra theo lẽ thường….
Morrison vừa cẩn thận suy nghĩ lại mọi việc, vừa cố ý kéo Phong Tiểu Chanh tới vị trí giữa trung tâm và ngoài rìa của đội ngũ. Trên thực tế, trong một đội ngũ lớn như vậy thì trung tâm và ngoài cùng đều nguy hiểm như nhau. Một khi xảy ra sự cố giẫm đạp thì người ở trung tâm thường bị giẫm chết trước, còn ở phía bên ngoài sẽ chịu sự tấn công của đám quái vật ngoài hành tinh kia. Cho nên xét một cách tương đối, nơi này là chỗ an toàn nhất.
Ngay lúc này, bỗng có mấy binh lính quay lại, hỏi thăm từng người trong đội ngũ. Một binh lính trong đó dừng lại trước Rob Morrison, theo thói quen hỏi một câu:
"Trên người của các vị có mang theo thứ gì chứa năng lượng không? Ví dụ như máy nghe nhạc, pin hoặc một thứ gì khác tương tự như vậy?”
Rob Morrison và Phong Tiểu Chanh đều lắc đầu, Phong Tiểu Chanh thấy binh sĩ sắp rời đi, vội hỏi:
“Từ khi chúng tôi lên phi thuyền Hi Vọng, ngoại trừ lều, chăn mền thì những thứ khác đều bị lấy hết, đến bây giờ vẫn chưa được trả lại… Vì sao các người lại hỏi chuyện này? Có thể cho chúng tôi biết lí do không?”
Người lính kia hiển nhiên đang rất lo lắng, tuy nhiên Phong Tiểu Chanh dù sao cũng là một cô gái mới mười bảy, mười tám tuổi, giọng nói lại trong trẻo dễ nghe, hắn cũng không nghi ngờ gì nữa, trả lời theo bản năng:
“Tôi cũng không biết chuyện gì nhưng có tin từ phi thuyền Hi Vọng truyền tới, viện binh sẽ nhanh chóng đến đây, dường như đám quái vật ngoài hành tinh quái dị kia sợ một loại năng lượng nào đó, chỉ cần có pin hay các thứ có năng lượng khác thì chắc chúng ta có thể an toàn!”
Nói xong, anh ta liền nhanh chóng lẩn vào trong đám người.
Phong Tiểu Chanh đợi tên binh sĩ đi xa mới bực mình lên tiếng:
“Ta còn một máy tính xách tay, một máy nghe nhạc MP4, một chiếc điện thoại iPhone còn có,…”
Rob Morrison trực tiếp ngắt lời nàng, nói:
“Nhiều thứ như vậy, cô lại mang đi tất cả? Những thứ không quan trọng sẽ không được mang lên phi thuyền, cô muốn bị bỏ lại Trái Đất hả? Mệnh lệnh mỗi người chỉ được mang theo không vượt quá hai mươi cân, cô biết chứ?”
Phong Tiểu Chanh trợn mắt nhìn Morrison, giận dữ nói:
“Cái gì hả? Ta đang nói về những vật chứa năng lượng, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Hừ hừ, những quy định đó đều được viết bằng mấy thứ tiếng mà, ngươi có thể hiểu tiếng Anh thì sao chứ? Ta cũng có thể hiểu hết đó…”
Trên trán Morrison lại nổi gân xanh, nhưng nghĩ lại thì cô Tiểu Chanh này cũng có tài năng thực sự. Bây giờ điều làm Morrison lo lắng nhất là bị người trên phi thuyền phát hiện thân phận của mình, một khi biết hắn chỉ là một tên lừa đảo không có tài năng gì thì có trời mới biết hắn sẽ bị đối xử như thế nào. Không chừng bị trục xuất khỏi phi thuyền Hi Vọng cũng nên. Vì vậy quen biết một người có tài năng thực sự cũng tốt, biết đâu sau này có thể tìm cô ta giúp đỡ, cho nên hắn chỉ có thể rủa mười tám đời tổ tông... ở trong lòng, ngoài miệng thì vẫn cười haha vài tiếng.
Đột nhiên đúng vào lúc này bên ngoài truyền tới tiếng súng nổ kịch liệt, xen lẫn tiếng gào thét mơ hồ nhưng những tiếng gào thét đó chỉ vang lên trong chốc lát rồi im bặt, không biết chỗ đó đã xảy ra chuyện gì. Morrison và Phong Tiểu Chanh đang ở trong đám đông nên cũng không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc với tiếng súng và tiếng gào thét vang lên, tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn, đa số chỉ là dân thường chứ không phải là binh lính chính quy hơn nữa lớp cát dưới chân thỉnh thoảng lại chấn động... làm cho tất cả mọi người ai cũng sợ hãi chạy loạn cả lên. Dù biết không thể chạy thoát được nhưng họ vẫn chạy trốn theo bản năng tự nhiên của con người. Trong lúc hỗn loạn đã có rất nhiều người bị giẫm đạp dưới chân người khác.
Những binh sĩ bảo vệ bên ngoài cố gắng duy trì trật tự nhưng sao có thể ổn định tình hình được đây? Kết quả chỉ có một, họ cũng bị đám đông chia cắt.
Càng lúc càng có nhiều binh sĩ đứng bên ngoài giao chiến với lũ quái vật. Lúc trước là một con quái vật có hình dạng như nhím biển với xúc tu bao quanh tấn công hai người lính làm họ tử vong tại chỗ, quái vật đó cũng bị những binh sĩ còn lại bắn thành cái rổ. Một lượng lớn dịch thể ăn mòn lập tức văng tung tóe khắp nơi nhưng may là những binh sĩ còn lại đã sớm biết việc này nên đều tránh ra xa, vì thế không có binh lính nào bị thương cả.
Nhưng tình hình cũng không vì vậy mà tốt hơn, bởi vì khi con quái vật kia chết đi, dịch thể chảy ra bên ngoài đồng nghĩa với việc làm phân tử nước lộ ra ngoài không khí, ngay lập tức... lũ quái vật bắt đầu điên cuồng!
Rất nhiều quái vật, trên mặt cát có ít nhất mấy chục con, con nào cũng dài mười mấy mét. Trong đó có một con giống như Cốt Long trong thần thoại phương Tây, bên ngoài nó có lớp giáp xác nhìn như khung xương, dài ba, bốn mươi mét, trên đầu chỉ có cái miệng khổng lồ mà không hề có mắt hay mũi… Xuất hiện từ dưới cát, vừa trồi lên đã há miệng táp xuống bên dưới nuốt cả cát và nhân loại vào mồm, chỉ một cái táp của nó đã nuốt gọn mười mấy người…
Khi con quái vật đầu tiên bắt đầu tấn công, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mà hai trăm binh lính chỉ còn sót lại mấy chục người đang đau đớn kêu gào. Số dân thường tử vong còn nhiều hơn, phía ngoài rìa và ở trung tâm đều có hơn một trăm người chết. Những người còn sống sót chạy tứ tán khắp nơi nhưng chỉ mới chạy được vài bước đã bị những xúc tu vọt lên từ dưới cát đâm vào cơ thể rồi bị hút thành thây khô. Từ đó, không còn ai dám chạy ra phía ngoài nữa, kết quả là ai cũng chen lấn vào trong cùng làm cho rất nhiều người lại bị giẫm đạp, hơn nữa lại có quái vật đột nhiên xuất hiện trong đám đông, trong nhất thời thương vong vô cùng trầm trọng khó mà hình dung được…
“… Năng lượng, năng lượng, năng lượng…”
Lúc này Morrison đã vô cùng sợ hãi, cảm giác nguy hiểm kia cứ đe dọa làm cho tay hắn nắm tay Phong Tiểu Chanh mà cứ run rẩy không ngừng.
“Đúng rồi… cái này cũng là năng lượng!”
Morrison vội vàng cởi nón bảo hộ ra rồi thò tay vào trong áo, mấy giây sau hắn đã móc ra một cây bút bi nhưng ngoài sức tưởng tượng là ở đầu bút lại có một bóng đèn nhỏ, vừa nhấn vào đã phát ra ánh sáng mờ mờ.
Phong Tiểu Chanh sợ hết hồn, lập tức giơ tay muốn đội mũ bảo hộ lại cho hắn, đồng thời hô lớn:
“Ngươi điên rồi hả? Lũ quái vật kia có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí, ngươi muốn chết hay sao mà cởi nón bảo hộ ra vậy!”
Đột nhiên mặt cát dưới chân hai người rung động mạnh, cả hai và người xung quanh đều ngã lăn trên cát, ngay tức khắc một cái đầu đầy xương với cái miệng khổng lồ trồi lên từ dưới cát, chính là quái vật giống Cốt Long trong thần thoại Phương Tây kia, cái miệng khổng lồ của nó há ra là có thể nuốt gọn mấy người, chỉ thấy nó ngẩng cao đầu muốn táp xuống vì Morrion cởi nón bảo hộ làm hơi nước lộ ra ngoài không khí.
“Đây là năng lượng! Mẹ kiếp, chẳng phải các ngươi sợ năng lượng hay sao? Ở đây có rất nhiều năng lượng a!”
Cái miệng khổng lồ kia đã sắp hạ xuống, cảm giác tử vong, nguy hiểm mất mạng mãnh liệt nhất từ trước tới giờ đang hành hạ Morrison. Đúng lúc ấy, hắn bỗng cảm thấy xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả âm thanh đã biến mất, chỉ có tiếng nói của hắn là vang vọng, đặc biệt là mấy chữ cuối cùng… Rất nhiều năng lượng a!
Đột nhiên, cái đầu to khủng khiếp kia dừng lại giữa không trung mà không táp xuống nữa. Từ những khe hở trên bộ xương của nó xuất hiện rất nhiều thực vật màu xanh di chuyển qua lại làm cho con quái vật to lớn này vô cùng đau đớn, nó giãy giụa vài cái rồi chui xuống mặt cát. Cùng lúc đó, lấy Morrison làm trung tâm, lớp cát dưới chân không ngừng rung chuyển như có thứ gì đó sắp chui lên vậy.
Đồng thời, quái vật ở xung quanh dường như bị thứ gì đó xua đuổi, không để ý tới những nhân loại yếu đuối đang hiện diện ở đó, tất cả bọn chúng đều chui xuống dưới cát rồi vội vã chạy ra ngoài xa…
Lấy Morrison làm trung tâm, dưới mặt đất trồi lên vô số thực vật, bọn chúng vươn xúc tu lên ngoe nguẩy khắp nơi như muốn hấp thu thứ gì đó, nhưng trên thực tế chúng chẳng hấp thu được gì cả…