Vào lúc 3 giờ chiều ngày thứ tư sau khi thực hiện Bước nhảy không gian lần thứ hai. Chính phủ phi thuyền Hi Vọng chính thức cử hành đợt chiêu mộ binh lính lần đầu tiên..
Đối tượng mộ binh là quân nhân xuất ngũ, một vài bác sĩ... Dĩ nhiên, những người đã từng lên cơn sốt rồi hôn mê trong đợt virus thần bí bùng phát cũng được chiêu mộ.
Về phần phạm vi thì đương nhiên là chọn trong hơn mười hai vạn dân chúng trên phi thuyền, trong đó sẽ tuyển khoảng năm trăm quân nhân và hai nghìn năm trăm cảnh sát. Từ nay trở về sau sẽ phân chia công việc, việc xử lí tranh chấp của người dân và bảo vệ trật tự sẽ giao cho cảnh sát xử lí, còn quân nhân sẽ phụ trách dò xét, thám hiểm những hành tinh mới hoặc đối phó với những mối nguy hiểm ngoài hành tinh như sự kiện xảy ra trên tinh cầu sa mạc... đó mới chính là nhiệm vụ của quân đội.
Vào lúc 2 giờ chiều theo giờ Địa cầu, tại lối vào giữa tầng thứ ba và tầng thứ tư đã tụ tập hơn một nghìn dân chúng, hơn nữa vẫn còn có nhiều người đang lục tục kéo đến. Tới 2 giờ rưỡi thì số người tụ tập đã lên đến ba bốn ngàn người, hơn nữa dường như vẫn còn tiếp tục tăng thêm.
Sự thật là có tới 80% số người đến đây để dự tuyển vào làm cảnh sát, dù sao thì trận chiến trên tinh cầu sa mạc đã cho nhân loại thấy rõ, vũ trụ là nơi đầy rẫy nguy hiểm: quái vật ngoài hành tinh, thực vật ngoài hành tinh... thậm chí có khả năng còn có nhiều thứ nguy hiểm khác nữa, vũ trụ rộng lớn như vậy, còn bao nhiêu sự việc mà con người chưa biết đến? Nói không chừng còn gặp được sinh vật ngoài hành tinh có trí tuệ cũng nên, làm quân nhân... thật sự quá nguy hiểm.
Nếu đem ra so sánh, làm cảnh sát tuy đãi ngộ kém hơn nhiều nhưng chỉ cần làm cảnh sát hơn ba tháng là sẽ được cấp một căn phòng tiện nghi có nhà bếp và phòng vệ sinh, không cần phải tiếp tục ở trong lều. Hơn nữa, nhiệm vụ của cảnh sát chỉ là bảo vệ trị an hoặc các công trình công cộng, ví dụ như vòi nước, nhà vệ sinh… những việc như thế không có gì nguy hiểm tới tính mạng cả.
Vì thế nên 80% số người đến đây là để ứng tuyển vào làm cảnh sát.
Còn 20% số người còn lại đa số là quân nhân xuất ngũ hay quân dự bị, số lượng không nhiều, chỉ khoảng bảy, tám trăm người có độ tuổi từ hai mươi tám, hai mươi chín hoặc ba mươi tuổi, nhìn ai cũng to lớn khỏe mạnh.
Đãi ngộ của quân nhân so với cảnh sát thì tốt hơn nhiều. Đầu tiên sẽ được cấp một căn phòng trong khu nhà ở của quân nhân ở tầng năm, căn phòng cũng khá lớn với hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bếp, phòng vệ sinh, máy vi tính… đầy đủ tiện nghi. Hơn nữa ngoài phần cơm tập thể được phát lúc huấn luyện ra, thân nhân của họ mỗi ngày cũng có thể đi lãnh nguyên liệu để tự mình nấu nướng.
Chưa hết, theo một vài lời đồn, bởi vì trên hành tinh sa mạc các quân nhân đã chiến đấu anh dũng, hi sinh rất nhiều người nên chính phủ đang nghiên cứu, tìm cách đền bù bằng hiện kim cho các quân nhân, cũng chính là phát hành tiền tệ. Căn cứ vào số tháng phục vụ trong quân đội, mỗi tháng sẽ nhận được lương bằng hiện kim, từ đó có thể mua sắm đồ vật cần thiết. Ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn còn có thể mua thuốc lá và các loại hàng xa xỉ khác.
Đó gọi là: bỏ ra bao nhiêu thì sẽ nhận được bấy nhiêu. Làm quân nhân thì dĩ nhiên sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng cũng vì thế, phúc lợi nhận được cũng làm cho người ta thèm nhỏ dãi, cho nên tới ba giờ chiều thì người dự tuyển vào quân đội cũng đã gần một nghìn người.
Đúng ba giờ chiều theo giờ Trái Đất, mấy chục quân nhân đã xuất hiện trên quảng trường, dựng hơn mười bàn ghi danh. Bên cảnh sát có chín bàn ghi danh, bên quân đội có sáu bàn, trên quảng trường nhanh chóng xuất hiện mười lăm hàng người xếp hàng dài đặc, ai cũng nghiêm túc đứng trong hàng ngũ của mình.
May là khi chọn người để cứu thì Diêu Nguyên đều chọn những người có trình độ ít nhất là cao đẳng, ý thức tự chủ rất tốt. Trong lúc xếp hàng không xảy ra tình trạng chen lấn hay cãi vã, mặc dù có một số người muốn chen ngang nhưng nhìn xung quanh thấy ai cũng xếp hàng một cách trật tự thì cũng không có can đảm làm loạn, ngoan ngoãn theo hàng ngũ từ từ nhích tới trước.
Lúc này, trong hàng ngũ dự tuyển quân nhân có một thiếu nữ châu Á khoảng mười tám mười chín tuổi, chiều cao ít nhất là một mét bảy tám, khuôn mặt khả ái xen lẫn chút tinh nghịch, nhìn dễ thương cứ như một cô bé nhà bên.
Hai tay nàng khoanh lại, một chân chà chà dưới mặt đất, nói với thanh niên đang đứng đằng sau:
“Nhâm Đào, ta đã bảo đi sớm một chút rồi mà không nghe, ngươi nhìn đi, bây giờ đã đã đứng đầy người, thật đáng ghét! Ít nhất phải một, hai giờ nữa mới nhích tới bàn ghi danh, hừ, nếu làm trễ buổi cơm chiều khiến ta không lấy được suất rau quả mà ta thích nhất thì ta sẽ cho ngươi một trận!”
“Trừu Nguyệt, yên tâm đi, đừng gấp gáp như thế, thật ra thì chúng ta không xếp hàng cũng không sao mà…”
Người thanh niên đứng phía sau bối rối trả lời, mặt hắn đầy vẻ ngơ ngác.
Cô gái tên Trừu Nguyệt bất mãn quay đầu lại liếc nhìn người thanh niên kia rồi hừ lạnh nói:
“Không xếp hàng? Chẳng lẽ ngươi muốn chen ngang? Ta cảnh cáo ngươi! Nhâm Đào, ngươi không thể làm những chuyện mất mặt người Trung Quốc chúng ta! Nhìn đi, chỗ này có rất nhiều người nước ngoài, lúc nãy ta còn nghe có người nói tiếng Hàn Quốc, tiếng Nhật nữa đó, ngươi mà chen ngang ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
“… Không, ý của ta là nơi này đâu cần phải xếp hàng, nhiều người như vậy, cô còn sợ hết thức ăn sao?”
Nhâm Đào chậm rãi trả lời.
Trừu Nguyệt hừ lạnh nói:
“Ngươi có biết tại sao chúng ta lại phải xếp hàng tuốt đằng sau không hả? Trời ạ! Đừng nói với ta là ngươi không nhớ nhé, ông thần hay quên kia… Vừa rồi là ai đã đột nhiên mất tích? Báo hại ta phải đi lòng vòng tìm mãi mới thấy ngươi ở trên ống thông gió. Nhưng thật khó tin, làm thế nào ngươi leo lên trên đó được? Mặc dù trần nhà ở đó thấp hơn những chỗ khác nhiều, nhưng vẫn cao tới bốn, năm mét chứ đâu có thấp? Ngươi lên đó bằng cách nào vậy?”
“Ách… Ta quên mất rồi.”
Rốt cuộc Nhâm Đào cũng định thần lại, ngượng ngùng cười, trả lời một câu làm cho Trừu Nguyệt muốn nổi điên.
“…”
Trừu Nguyệt vuốt vuốt mấy sợi gân xanh trên trán, hồi lâu sau mới nói:
“Được rồi, thôi kệ ngươi, tóm lại là ngươi cứ ngoan ngoãn đứng xếp hàng cho ta, sau khi báo danh xong… về nhà ta sẽ phạt ngươi quỳ trên bàn phím cho chừa cái tội... ”
Hai thiếu niên này mải mê nói chuyện, không hề hay biết ánh mắt quái dị của những người xung quanh.
Cô gái thì cũng thôi, mặc dù dáng người thon dài nhưng dù gì cũng cao ít nhất là một mét bảy tám nhưng còn chàng trai thì chỉ cao chừng một mét bảy mươi, thoạt nhìn còn thấp hơn cô gái kia nửa cái đầu. Hơn nữa vóc người anh ta hơi gầy yếu, căn bản không hề giống quân nhân… thay vì nói là tới mộ binh thì nói là hai đứa nhóc tới tham gia náo nhiệt thì đúng hơn.
Nhưng hiện giờ ai cũng lo xếp hàng, không rãnh lo chuyện bao đồng, vì thế hai thiếu niên này vẫn bình yên đứng trong hàng ngũ. Cứ thế từ từ tiến lên phía trước, rốt cuộc hơn một giờ sau cũng tới phiên cô gái ghi danh.
Trừu Nguyệt đi tới trước bàn ghi danh, phụ trách ghi danh là hai quân nhân: một người da vàng và một người da trắng. Trông thấy Trừu Nguyệt là người da vàng, người đàn ông da vàng mỉm cười nói bằng tiếng Trung:
“Chào em, lần này quân đội tuyển người, trên nguyên tắc là sẽ không tuyển nữ, em có chắc là đến đây để gia nhập vào quân đội, mà không phải gia nhập cảnh sát chứ? ”
Trừu Nguyệt hừ lạnh, vênh váo nói:
“Ta không biết, là các người mời ta tới đây mà, hừ. Ta cũng đang muốn biết đây, bổn cô nương không phải là quân nhân xuất ngũ, cũng không biết chữa bệnh giải phẫu, điều khiển xe tăng gì hết. Kỳ lạ, nguyên tắc của các người là không chiêu mộ con gái thì tại sao lại gửi giấy cho ta! ”
Trừu Nguyệt vừa nói vừa lấy một tờ giấy có đóng dấu đỏ từ trong túi ra rồi đập mạnh lên bàn.
Trước thái độ vênh váo của Trừu Nguyệt, hai quân nhân kia ngạc nhiên nhìn nhau, quân nhân da vàng vội cầm tờ giấy lên đọc, trên đó là một thông báo được ghi bằng hai thứ ngôn ngữ là tiếng Anh và tiếng trung. Nội dung đại khái là… mời cô Nhâm Trừu Nguyệt… vào lúc ba giờ chiều… đến quảng trường gia nhập vào quân đội.
“Chiêu mộ từ trước rồi à? Nói như vậy thì cô chính là Tân Nhân Loại rồi? ”
Người đàn ông da vàng ngạc nhiên nhìn Nhâm Trừu Nguyệt nói.
Nhâm Trừu Nguyệt hơi kinh ngạc, lập tức hỏi:
“Cái gì mà Tân Nhân Loại, ngươi vừa nói đến Tân Nhân Loại… có phải là lũ nhóc đeo khuyên mũi, khuyên tai, tóc thì nhuộm đủ loại màu, ăn mặc quái dị không? Đừng đùa chứ, các ngươi muốn tuyển lũ nhóc quậy phá đó làm quân nhân hả? Hừ, ta thấy chả yên tâm về cái đội quân bảo vệ này chút nào.”
“Không, không phải thế đâu…”
Người quân nhân da vàng cười khổ, liên tục phẩy tay nói:
“Tóm lại là cô đã được tuyển thẳng rồi, không cần xếp hàng ở đây nữa, chỉ cần qua bên kia tìm bất kì một quân nhân nào cũng được, họ sẽ đưa hai người lên lầu bốn ghi danh.”
Nói xong, hắn đưa lại tờ giấy cho Nhâm Trừu Nguyệt.
Nhâm Trừu Nguyệt nghe vậy thì sững sờ, mặt nàng từ từ đỏ bừng như sắp bộc phát đến nơi, nhưng rút cuộc cũng nhịn được, tức giận nói:
“Nhâm Đào, lại để cho tên ngốc đó đoán đúng nữa, quả nhiên là không cần phải xếp hàng, cái tên… ngốc này?”
Nhâm Trừu Nguyệt quay đầu lại nhìn, phía sau nàng là một thanh niên da đen cao chừng một mét tám, thấy Nhâm Trừu Nguyệt đang sững sờ nhìn mình, y liền hớn hở nhe răng cười như muốn khoe trọn hàm răng trắng tinh của y .
Nhâm Đào lại biến mất nữa…
Trời? Lại thế nữa rồi…?
Sắc mặt Nhâm Trừu Nguyệt tối sầm lại, nàng như sắp nổi điên hằm hằm nhìn xung quanh nhưng nào có thấy bóng dáng Nhâm Đào. Tới khi nàng không còn kiên nhẫn được nữa thì chợt nghe tiếng kinh hô từ đằng xa truyền tới, vội nhìn sang phía đó thì thấy ở một góc của quảng trường, có mấy quân nhân đứng dưới chân một màn hình TV treo trên cao, họ đang ngước lên phía trên hét lớn điều gì đó.
Ở trên đỉnh màn hình có một thanh niên đang ngẩn ngơ ngồi đó, chỗ đó cao ít nhất là bảy, tám mét, có trời mới biết làm sao hắn leo lên đó…
Hơn mười phút sau, khi mấy quân nhân kia mượn được thang đem tới, lúc này Nhâm Đào mới trèo xuống được. Nhâm Trừu Nguyệt rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đấm cho hắn một cái khiến một con mắt của Nhâm Đào trở thành mắt gấu mèo.
Tiếp theo, hai người và mười mấy người nữa được một sĩ quan dẫn lên tầng bốn của phi thuyền Hi Vọng.
Trên đường đi, Nhâm Trừu Nguyệt tò mò hỏi Nhâm Đào:
“Sao ngươi biết là chúng ta không cần phải xếp hàng? Mười mấy người đi chung với chúng ta cũng phải xếp hàng đấy thôi.”
Nhâm Đào thoáng kinh ngạc, hắn xoa xoa con mắt bị sưng của mình, thì thào nói:
“Suy luận một chút là ra ngay thôi, không biết chuyện gì xảy ra nữa, khi ta nghĩ tới mấy việc này thì bốn phía chợt trở nên tĩnh lặng, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều đầu mối…”
“Trừu Nguyệt, có khả năng là… chúng ta được chiêu mộ tới đây không phải để làm một quân nhân bình thường đâu.”
Nhâm Đào cảnh giác nhìn mười mấy người xung quanh rồi nhỏ giọng nói:
“Ta không biết kết cuộc sẽ ra sao nhưng hình như là có liên quan đến loại virus thần bí làm cho người ta phát sốt rồi hôn mê kia đấy… Trừu Nguyệt, lát nữa có xảy ra chuyện gì thì tuyệt đối đừng nên phản kháng… ”
“Chúng ta có thể có hai kết cuộc, một là an toàn và cuộc sống sẽ khá hơn, hai là chết chắc, thậm chí muốn chết cũng không được…”
“Nếu như trở thành vật thí nghiệm…”
“... Nếu quả thật đến tình trạng đó, ngươi cứ yên tâm, khi ấy ta sẽ giết ngươi trước, bảo đảm sẽ không đau đớn đâu…”