Mục lục
Thời Đại Đại Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-…Trong mấy ngày qua, chúng ta đã tiến hành họp mười mấy lần. Thông qua kết quả thăm dò thì quần thể chiến hạm kia không còn bộ phận nào nguyên vẹn. Hơn nữa, dựa vào việc phân tích tín hiệu thu được từ chiến hạm, kết luận cho thấy tín hiệu đó không phải là tín hiệu ngẫu nhiên. Nó được phát theo quy luật thời gian, điều này khá giống với tín hiệu cấp cứu hoặc giải cứu.

Diêu Nguyên một bên đẩy xe lăn Trương Hằng, một bên giới thiệu với hắn:

-Cho nên, sau khi tranh luận chúng ta đã quyết định bay về quần thể chiến hạm hư hỏng kia. Từ lúc đó đến giờ đã qua nửa tháng rồi. Khoảng mười mấy ngày trước, dân chúng trên phi thuyền đã phát hiện ánh sáng phát ra từ quần thể chiến hạm, dù sao đã qua 3 ngày từ lâu mà vẫn chưa thực hiện bước nhảy không gian. Còn có ánh sáng từ quần thể chiến hạm kia lóe lên không ngừng, chỉ cần dùng ống nhòm đã có thể thấy đại khái rồi. Đến giờ, dùng mắt thường cũng thấy xác chiến hạm kia. Cho nên, không cần thiết phải giữ bí mật nữa. Hiện tại, toàn bộ dân chúng trên phi thuyền Hi Vọng đều đang thảo luận sôi nổi về chuyện quần thể chiến hạm.

Mãi một lúc lâu sau, Trương Hằng vẫn chưa hoàn hồn lại, ngây ngốc quay đầu về sau nhìn ra cửa sổ. Cho đến khi Diêu Nguyên vỗ vai hắn một cái, Trương Hằng mới giật mình tỉnh lại, kêu to vui mừng:

-A! Nền văn minh ngoài hành tinh, chiến hạm ngoài hành tinh, wow! Cái này là thiệt hả? Chẳng lẽ có ảo ảnh giống thiệt vậy trời?

Diêu Nguyên bật cười nói:

-Trong vũ trụ làm gì có ảo ảnh, nó đúng là đồ thiệt đấy…Hoặc có thể nói, nền khoa học kỹ thuật của chúng ta đã xác nhận nó là thật. Đầu tiên là tín hiệu, tiếp đến là nguồn sáng rồi tới kết quả thăm dò. Dĩ nhiên, cũng có nhà khoa học đưa ra giả thuyết khác. Đó là mọi thứ trước mắt chỉ là mồi nhử, một nền văn minh cao cấp đang chờ đợi nền văn minh cấp thấp như Trái Đất chúng ta. Bất quá giả thuyết này hơi phi thực tế.

Trương Hằng ồ lên một tiếng:

-Tại sao lại không thực tế?

-Bởi vì lý do lợi ích.

Diêu Nguyên cười nói:

-Ta tin rằng, hễ con người làm một việc thì đều có nguyên nhân lợi ích trong đó. Kể cả hành động, suy nghĩ của nền văn minh ngoài hành tinh cũng thế. Vì để nâng cao trình độ khoa học kỹ thuật hoặc tấn công kẻ địch, hết thảy đều không phải do lợi ích sao?

Sự sinh tồn của loài người chúng ta vốn chẳng ảnh hưởng gì tới họ. Chúng ta cũng không thể nào giúp họ nâng cao trình độ khoa học kỹ thuật. Về phần giúp tấn công kẻ địch, khả năng này cũng có thể. Bọn họ có thể muốn dùng chúng ta tấn công kẻ địch. Nhưng ngươi có nghĩ tới điểm này chưa? Ở nơi trống trải vắng vẻ đến cả chim cũng không có, không có Hằng Tinh, không có hành tinh. Vậy bỏ một đống lớn chiến hạm hư hỏng ở đây để làm mồi nhử nền văn minh khác làm gì? Bao lâu mới có một nền văn minh đi qua đây? Một tỷ năm một lần? Hay mười tỷ năm một lần?

Diêu Nguyên cười cười:

-Cho nên, giả thuyết này quá phi thực tế. Đây đúng là một quần thể chiến hạm hư hỏng thật sự!

Trương Hằng nghĩ kỹ một lát rồi phá lên cười, nói:

-Nếu vậy thì quá tốt, xem ra sau này chúng ta sẽ nổi tiếng trong toàn nhân loại rồi…Bất quá cũng chưa ổn lắm. Đống phế liệu này đã trâu bò như vậy, nền khoa học kỹ thuật hiện đại hơn chúng ta từ 200-300 năm, đó là nền khoa học mà chúng ta không sao tưởng tượng nổi, như vậy…Thứ đánh bại bọn họ, là cái gì đây?

Trong chốc lát, cả Trương Hằng cùng Diêu Nguyên đều im lặng. Bọn họ không nói gì, bởi không biết nên nói gì mới đúng…

Thực ra, vấn đề này đã có nhiều nhà khoa học đề cập đến. Bởi theo toàn bộ hình ảnh được chụp, hiện trường chỉ có phế tích của chiến hạm cùng loại. Còn lại, không hề có mảnh vỡ kim loại nào khác.

Cho nên, các nhà khoa học đưa ra 2 giả thuyết. Một là nền văn minh này có bạo loạn. Điều này cũng dễ hiểu. Lưu lạc trong vũ trụ rộng lớn này quá lâu, vì lí do nguyên vật liệu, vì chính trị hoặc có thể là do tôn giáo…những nhân tố này đều có thể dẫn đến bạo loạn hoặc khởi nghĩa. Hoặc cũng có thể… quần thể chiến hạm này gặp phải tình trạng tương tự như phi thuyền Hi Vọng trước đây. Nguyên vật liệu đã tiêu hao sạch sẽ, các chiến hạm đã gần trở thành quan tài sắt trong vũ trụ, cho nên mới bùng phát chiến tranh nội bộ, phá hủy hết thảy mọi thứ. Khả năng này khá lớn…

Nhưng xét tương đối, với chủ hạm có đường kính khổng lồ dài hơn một ngàn km như vậy, còn có thêm các chiến hạm phụ trợ nữa, cho dù bay trong vũ trụ hơn ngàn năm cũng không hết nguyên vật liệu. Chỉ cần dân số trên chiến hạm không quá lớn, đến mấy tỷ người. Mà hơn nữa, chỉ cần không phải phần lớn người dân nổi điên, họ tuyệt đối sẽ không phá hủy hạm đội mà mình đang sống. Cho nên giả thuyết đầu không hợp lý lắm.

Giả thuyết hai thì hơi kinh khủng, kinh khủng tới mức Diêu Nguyên nghĩ tới thôi đã thấy lạnh sống lưng.

Giả thuyết này cho rằng quần thể chiến hạm đã chiến đấu với một nền văn minh cao cấp khác. Trong cuộc chiến…không, trong quá trình đồ sát này, quần thể chiến hạm kia thậm chí không thể phá hủy được một phi thuyền nào của đối phương…Dĩ nhiên, với trình độ khoa học cao đến mức này, có thể đã không còn dùng đến phi thuyền làm đơn vị chiến đấu nữa rồi.

Nói tóm lại, quần thể chiến hạm có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn loài người từ 200-300 năm, đã không thể phá hủy cả một phi thuyền của đối phương mà ngược lại toàn bộ đều bị tiêu diệt…

Nếu tình hình đúng như giả thuyết hai…

Như vậy, nếu loài người gặp phải nền văn minh cao cấp đó, kết quả của chúng ta sẽ ra sao đây?

Lúc này, Diêu Nguyên đã không lạnh mà run. Hắn thậm chí chợt nghĩ tới những động vật nhỏ bị con người nuôi dưỡng, dùng để thí nghiệm virus. Hành động tàn nhẫn đó được biện hộ cho việc giúp đỡ phát triển khoa học. Vậy nếu thay con người vào đó thì sao, chúng ta liệu có bị họ đối xử như những con thú thí nghiệm đó không?

-Chúng ta nhất định phải đoạt được nền khoa học kỹ thuật trên chiến hạm này! Nhất định!

Đó là quyết định mà Diêu Nguyên tuyên bố trực tiếp với toàn bộ dân chúng. Điều này làm cho một số người dân và nhà khoa học có tính thận trọng hơi bất mãn. Ngược lại, cũng có rất nhiều người ủng hộ Diêu Nguyên. Bởi vậy mới nổ ra vô số cuộc tranh luận về việc nên xử lý quần thể chiến hạm hư hỏng này như thế nào. Nhưng bất kể ra sao, vẫn còn gần hai tháng nữa phi thuyền Hi Vọng mới đến được chỗ quần thể chiến hạm kia. Lúc đó, kết quả này là tốt hay xấu sẽ rõ ràng.

Mười phút sau, Diêu Nguyên đẩy Trương Hằng về tới cửa phòng hắn. Nơi đó sớm đã có rất nhiều người đang đợi, thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, các sĩ quan vừa được thăng lên cấp úy. Bọn họ đều là những người tham gia chiến dịch giải cứu cùng Trương Hằng, còn có hai mỹ nữ là Bạch Ngưng Tuyết và La Miêu Miêu. À, không thể không nhắc đến Nhâm Đào đang đứng xoa xoa lỗ tai với vẻ mặt rất không tình nguyện, đơn giản vì anh chàng này bị Trừu Nguyệt xách tai lôi xềnh xệch đến đây.

Trương Hằng ngó dáo dát xung quanh, chợt cảm thấy làm vậy có hơi bất lịch sự bèn vội vàng cười nói:

-Phòng của ta chắc không chứa hết mọi người đâu, nhưng mời khách chắc không thành vấn đề…

Diêu Nguyên vỗ bả vai hắn cắt lời:

-Là chúng ta tổ chức tiệc cho ngươi, ai cần ngươi mời hả? Đi thôi, ta đặt bàn ở nhà hàng quân đội rồi. Hôm nay không say không về. Mừng vì chúng ta vẫn còn sống…mừng vì chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ.

-Rõ!

-Đi! Không say không về!

-Trương Hằng, hôm nay ngươi phải uống hết mình đó, ha ha…

Vô số tiếng nói cười truyền đến làm cho lòng Trương Hằng thấy ấm áp. Bất quá, hắn vẫn ngó qua ngó lại, tựa hồ đang tìm một người nào đó. Điều này khiến cho Diêu Nguyên tò mò hỏi:

-Sao vậy? Đang tìm ai thế?

-…Không, không có tìm ai cả. Đi thôi, đi nào.

Trương Hằng cười một tiếng rồi đi theo đám người Hắc Thiết đang nói chuyện ầm ĩ.

(Nàng không có ở đây…Đó không phải ảo giác, ta nhớ nàng hình như…)

Cùng lúc đó, tại một căn phòng lớn ở tầng ba, nơi này vốn là phòng họp nhưng được cải tạo thành tòa án. Đây cũng là nơi đặt tòa án dân sự trên phi thuyền Hi Vọng. Bên trong có rất nhiều người chen chúc tấp nập, mấy ngàn dân chúng sớm đã vây kín xung quanh. Có một số người đang ngồi ở ghế chờ dự thính, ai ai cũng thảo luận với người bên cạnh, thậm chí có tới mấy phóng viên tản ra phỏng vấn người dân về lần xét xử này.

Đúng vậy, nơi này sắp diễn ra một phiên tòa xét xử. Cũng là lần xét xử đầu tiên theo hi vọng lịch…xét xử bị cáo tử hình vì tội phản nhân loại!

Lúc còn ở tiểu hành tinh, sau cơn động đất, khi ấy bọn người Diêu Nguyên ở tầng hai còn chưa tìm cách ra cách liên lạc với tầng ba. Mà bên dưới, tình hình vô cùng nguy cấp, các công nhân hầu như sắp phát điên. Một đám công nhân suýt chút nữa đã tấn công kiến trúc sư Mawei Malinowski – người chế tạo thiết bị liên lạc vô tuyến. Sự việc này được camera an ninh trong tầng ba ghi lại, sau đó được lưu vào trong hộp đen.

Khi mọi người rút lui khỏi tầng ba, các binh lính đã tháo hộp đen mang trở về phi thuyền Hi Vọng. Ban đầu bọn họ vốn chỉ muốn lấy hộp đen về để bảo vệ và giữ bí mật thông tin bên trong. Nhưng khi hộp đen được công bố, những người công nhân này đều bị mọi người lên án.

Thực ra, tội của bọn họ không lớn, cũng chưa làm người nào bị thương, hơn nữa chưa hề phá hủy thiết bị liên lạc bằng sóng vô tuyến. Xét theo lẽ thường, bọn họ vẫn chưa được coi là tội phạm.

Nhưng, trên phi thuyền Hi Vọng có rất nhiều người nghĩ khác. Thậm chí rất nhiều binh lính cũng tương tự. Nguyên nhân đơn giản vì, thứ mọi người trên phi thuyền Hi Vọng sợ nhất chính là những người trong nguy hiểm đột ngột nổi điên, tạo ra bạo loạn. Kinh nghiệm đau thương trên Trái Đất vẫn còn đó, dạy cho mọi người bài học sâu sắc– những kẻ mất đi lương tri mới là những kẻ nguy hiểm nhất.

Đặc biệt trong vũ trụ, phi thuyền Hi Vọng là nơi bảo vệ mạng sống của tất cả mọi người. Nếu có người nổi điên phá hoại mọi thứ bên trong, tạo nên bạo loạn sẽ khiến cho rất nhiều người chết. Cho nên, vô luận là chính phủ hay quân đội, hoặc là dân chúng, tất cả đều quyết tâm ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra.

Vì vậy, mười mấy người công nhân bị quân đội lên án đầu tiên, yêu cầu Diêu Nguyên dùng tòa án quân sự xét xử bọn họ.

Nhưng đồng dạng, khi hạ nghị viện biết chuyện lập tức liên lạc với những nghị sĩ, sau đó đồng loạt đề trình lên chính phủ, hi vọng có thể giao mấy chục người này cho tòa án dân sự xét xử. Một là bọn họ vốn không phải binh lính, cũng chưa tạo phải hậu quả quá nghiêm trọng. Hai là lợi dụng cơ hội này để tạo một thông lệ, cảnh cáo dân chúng, cho họ thấy hậu quả của sự nổi điên, mất đi lý trí.

Diêu Nguyên nhìn hai bản đề nghị, sau đó rốt cuộc quyết định giao mấy chục người này cho tòa án dân sự phán quyết.

Mà hôm nay, vừa vặn là ngày xét xử người công nhân cầm đầu gây ra chuyện này.

Lần xét xử đầu tiên theo hi vọng lịch bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK