Tối hôm đó, vào khoảng 8h tối theo múi giờ Trái Đất, tàu con thoi trở về phi thuyền Hi Vọng, mang theo mảnh thiên thạch đã được xét nghiệm.
Dĩ nhiên, mẩu thiên thạch vẫn bị bảo quản chặt chẽ, không cho tiếp xúc với không khí trong phi thuyền Hi Vọng. Dù sao, những xét nghiệm trên tàu con thoi chỉ là những xét nghiệm đơn giản nhất, rất nhiều công đoạn khác cần phải có thiết bị trên phi thuyền Hi Vọng mới có thể làm được. Vì đề phòng vạn nhất, vẫn còn một đợt kiểm tra cuối cùng để đảm bảo mảnh thiên thạch này an toàn 100%!
Là người lãnh đạo tối cao trên phi thuyền Hi Vọng, Diêu Nguyên cũng phải có mặt. Những chuyện tiếp đón, cám ơn các nhân viên đã cực khổ thì không thể không làm, mà thật ra hắn không hề qua loa mà làm rất nghiêm túc. Dù sao, nào ai biết được trong vũ trụ có gì? Liệu ai dám đảm bảo mảnh thiên thạch kia có an toàn hay không? Những người thực hiện điều hiểu điều này, vì vậy mặc cho người khác coi là diễn kịch cũng được, Diêu Nguyên vẫn thật lòng cảm kích bọn họ.
Công đoạn tiếp theo đành nhờ vào các phòng thí nghiệm chuyên dụng tại tầng bốn và tầng năm. Đủ loại thí nghiệm, phân tích được tiến hành, nào là hóa học, vật lý, sinh học….tất cả nhà khoa học cơ hồ bận rộn trắng đêm. Nhưng không ai than phiền cả, thực tế, nhiều người còn hưng phấn đến mức mém chảy cả máu mũi. Vật liệu ngoài hành tinh a, hơn nữa là vật liệu từ thiên thạch. Nếu theo sự phát triển khoa học kỹ thuật trên Trái Đất, thì ít nhất phải đến đầu thế kỷ 22, hoặc cuối thế kỷ 21 loài người mới có thể làm được những điều tương tự, nhưng bây giờ họ đã thực hiện thành công.
Cứ thế, đến sáng thứ hai, các bước kiểm tra mẩu thiên thạch đã hoàn thành. Tất cả chi tiết, kết quả đều được ghi ra giấy, tập trung tại phòng hạm trưởng – nơi Diêu Nguyên làm việc.
Diêu Nguyên cẩn thận đọc kỹ các bản báo cáo này, từ khi rời khỏi Trái Đất gần như hắn không có ngày nào rảnh rổi. Trừ công việc cố định hằng ngày ra, thời gian còn lại hắn đều ra sức học tập, không cần chuyên sâu, quan trọng là phải có kiến thức tổng quát.
Cũng may, trước khi rời khỏi Trái Đất Diêu Nguyên đã chuẩn bị chu đáo, không nói tới vật liệu hay đồ dùng…Mấu chốt là một lượng lớn các nhà khoa học cùng các kỹ sư lành nghề. Từ lúc ở hành tinh sa mạc, trong Tinh Vân cho đến lúc khai thác vật liệu trong vũ trụ, những người góp công lớn nhất chính là các nhà khoa học, kỹ sư…Bọn họ quả là những người xuất sắc nhất trong nhân loại, hoàn thành trách nhiệm nặng nề này rất tốt.
Căn cứ theo báo cáo của họ, mảnh thiên thạch được xác nhận không chứa loại virus hoặc vi sinh vật nào cả, bao gồm cả sinh vật vô cơ. Tất cả đều không.
Tiếp đó, mảnh thiên thạch chứa rất nhiều loại nguyên tố, nhưng hầu hết đều nằm dưới dạng chất ôxy hóa. Chỉ cần có năng lượng, dùng cách điện giải hoặc luyện kim là có thể chiết xuất ra nguyên liệu.
Theo kết luận của các nhà khoa học, thiên thạch trong vành đai kia quá nhỏ, hầu hết đều nát vụn. Việc khai thác không những bất lợi mà hàm lượng nguyên tố trong nó cũng không lớn, chất nhiều nhất là silic, rồi tới nham thạch. Trừ việc cung cấp nguyên liệu tạo ra ôxy thì các chất còn lại không có hữu dụng mấy với phi thuyền Hi Vọng.
So ra, hành tinh đang trưởng thành cách phi thuyền Hi Vọng hai tháng bay kia quan trọng hơn nhiều. Hàm lượng vật chất trong nó rất lớn, mà diện tích cũng gần bằng một vệ tinh nhỏ rồi. Hơn nữa, lực hấp dẫn xung quanh nó nhất định rất lớn, như vậy mới có thể thu hút vật chất xung quanh tạo thành một hành tinh mới. Cho nên, trên hành tinh này nhất định có đủ loại khoáng sản phong phú, đặc biệt là nguyên liệu phóng xạ. Đây mới là thứ mà phi thuyền Hi Vọng cần nhất.
Diêu Nguyên xem xong rồi cầm bản báo cáo trên tay, hơi trầm tư.
Trên bản báo cáo, các nhà khoa học đưa ra hai cách. Một cách cho rằng nên lập tức bay về phía hành tinh đang trưởng thành kia. Nơi đó đủ rộng cho phi thuyền Hi Vọng hạ cánh, hơn nữa các mảnh thiên thạch cũng lớn hơn rất nhiều. Việc khai thác sẽ dễ dàng hơn, cũng như hàm lượng nguyên tố, đặc biệt nguyên tố phóng xạ sẽ dồi dào hơn.
Nhưng cách khác lại cho rằng, trong vũ trụ có quá nhiều rủi ro. Có lẽ, chỉ chốc lát nữa đã có nguy hiểm rồi, cho nên thay vì tốn hai tháng đi tới hành tinh kia, thì nên thu thập nguyên liệu nơi đây trước. Ít nhất cũng phải tìm đủ lượng nguyên liệu phóng xạ để thực hiện bước nhảy không gian 2-3 lần, bổ sung nước, dưỡng khí, các loại hóa chất khác cho phi thuyền Hi Vọng. Xong xuôi thì mới bay đến hành tinh kia, tiến hành khai thác, đó là cách làm ổn thỏa nhất.
Hai cách có hai lý do khác nhau, bất quá cách thứ hai được tới hơn 70% các nhà khoa học ủng hộ, ngay cả Diêu Nguyên cũng đồng tình với giải pháp này.
Nhưng cách này có nhược điểm trí mạng, đó là phi thuyền Hi Vọng tuyệt không thể tới gần hành tinh dạng khí kia nhằm đề phòng sự va chạm giữa phi thuyền và hành tinh. Thực tế, khoảng cách 50 km đã bị các nhà khoa học cho là không an toàn, theo họ, khoảng cách an toàn tốt nhất vào tầm 100-200 km.
Bởi thế, phi thuyền Hi Vọng không thể nào tự mình đi khai thác, mà phải phóng ra các tàu nhỏ làm thay.
Nhưng vấn đề quan trọng là phi thuyền Hi Vọng chỉ có một tàu con thoi. Cho dù sử dụng 24/24 đi chăng nữa nhưng công việc này không phải là đào đất khai thác khoáng sản như trên Trái Đất, mà là thu thập thiên thạch ngoài vũ trụ. Nó đòi hỏi việc chọn lựa thiên thạch cẩn thận, dựa trên màu sắc, kích thước bên ngoài để phán đoán sơ bộ lượng vật chất mà mảnh thiên thạch chứa…Rồi đến việc dung tích của tàu có hạn, thời gian vận chuyển…Vô số tình huống kéo dài, một chiếc tàu con thoi căn bản không thể gánh nổi sự tiêu hao của phi thuyền Hi Vọng, nếu chờ khai thác xong thì ít nhất mất tới 8-9 tháng. Mà trong khoảng thời gian đó, đã tiêu hao rất nhiều nguyên liệu rồi…
-Chẳng lẽ chỉ có thể chọn cách thứ nhất sao? Bay đến hành tinh kia, hạ cánh tại một mảnh thiên thạch rồi khai thác bằng phương thức truyền thống?
Diêu Nguyên buồn bực xoa xoa chân mày.
Bất chợt hắn nhìn thấy một bản báo cáo trong đống giấy tờ chất cao như núi. Bản báo cáo này do Ba Lệ viết, cũng là nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) khỏe mạnh duy nhất trên phi thuyền Hi Vọng…Yvaine vẫn còn trong phòng điều trị, vết bỏng nghiêm trọng kia nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải đợi đến lúc giống heo chuyển gen trưởng thành. Da của loại heo đó có thể cấy ghép cho Yvaine bởi nó được tạo ra từ gen của Yvaine. Đây là thành tựu khoa học kỹ thuật của năm 2020, áp dụng cho trường hợp này đảm bảo sẽ chữa khỏi vết bỏng hoàn toàn.
Trên bản báo, Ba Lệ đề nghị chế tạo một phi thuyền khai thác khoáng vật đơn giản. Nó nhỏ gấp 10 lần tàu con thoi, bên trong chỉ có chỗ cho 1-3 người, được trang bị hệ thống liên lạc đơn giản và hệ thống duy trì sự sống bình thường. Chiếc tàu có thể sinh tồn trong vũ trụ từ 4-5 tiếng, hơn nữa không có khoang chứa thiên thạch, chỉ có một cánh tay máy để giữ thiên thạch. Cách điều khiển cũng khá đơn giản, người điều khiển chỉ cần lái nó đến gần vòng đai thiên thạch, chọn các mẩu thiên thạch nhỏ có diện tích từ 5-10 mét vuông, dùng cánh tay máy cầm lấy rồi bay về, thế là xong…
Diêu Nguyên cẩn thận đọc kỹ phương án thiết kế đó, phi thuyền khai thác này quả thật rất nhỏ, vách khoang cũng khá mỏng manh, hoàn toàn không thể so với tàu con thoi. Trang bị bên trong vô cùng đơn sơ, một thiết bị liên lạc đơn giản, một động cơ và một hệ thống duy trì sự sống cho 2-3 người. Hoàn toàn không có hệ thống phản trọng lực, không có hệ thống liên lạc tiên tiến,….nói cách khác, thay vì nói phi thuyền này là phi thuyền vũ trụ, không bằng nói nó là một chiếc xe hơi kín mít thì đúng hơn. Một chiếc xe có hệ thống điều khiển qua lại thêm vào hệ thống duy trì sự sống bên trong. Chỉ thế, không có gì khác biệt nữa.
Bất quá, loại phi thuyền cỡ nhỏ này tiêu hao nguyên liệu rất ít, gần như không đáng kể, do không phải dùng công nghệ cao nào chế tạo. Theo như sự tính toán của Ba Lệ, nếu lò luyện kim, phòng linh kiện, phòng lắp ráp và các kỹ sư, công nhân trên phi thuyền Hi Vọng toàn lực chế tạo, mỗi ngày có thể ra lò 5-7 chiếc tàu loại này. Hơn nữa, thời gian càng dài thì sẽ càng thuần thục, lúc đó 10 chiếc một ngày cũng không phải không thể.
-Nếu như cái này được tiến hành thì…
Diêu Nguyên nghĩ là làm. Mười mấy phút sau, hắn đã đứng trong một phòng thí nghiệm, bên cạnh là Ba Lệ đang bận bịu tính toán.
Vẫn là khuôn mặt thanh tú mỹ lệ đó, nhưng trang phục thì không tương xứng tí nào. Đầu tóc, quần áo hơi lộn xộn và rối bời. Khi Diêu Nguyên hỏi về phương án trong bản báo cáo, Ba Lệ chỉ buông một tiếng:
-Nổ.
-Nổ? Là sao?
Diêu Nguyên khó hiểu nói.
-Nổ là nổ chứ gì nữa.
Ba Lệ hơi mất kiên nhẫn, đưa mắt nhìn Diêu Nguyên cứ như đang thấy một tên ngốc. Sau đó, bấm vài nút trên bàn phím máy vi tính, một đoạn phim hiện ra trên màn hình.
Diêu Nguyên thấy hình ảnh mô phỏng một chiếc tàu khai thác loại nhỏ rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, bay về hành tinh dạng khí kia. Bay đến nửa đường thì động cơ bỗng bốc cháy, cả chiếc thuyền nổ tung trong vũ trụ, tạo thành một đóa hoa lửa giữa đêm đen. Nhưng cái khiến cho Diêu Nguyên toát mồ hôi là khi kết thúc, màn hình còn hiện ra dòng chữ Game Over.
-Động cơ của tàu này không thể dùng loại của tàu con thoi, bởi kích thước hai bên khác nhau, lượng năng lượng cần thiết cũng khác, thời gian chờ cũng khác. Điểm này cần phải khắc phục ngay, tốt nhất là chế tạo riêng một loại động cơ đặc biệt dành cho loại tàu này. Nhưng trong thời gian ngắn, một mình ta không thể làm hết đống việc đó.
Ba Lệ thản nhiên nói.
Diêu Nguyên hơi thất vọng, đang định rời khỏi thì bỗng nhiên nghe được lời trên, vui mừng hỏi:
-Thật sao? Kỹ thuật bây giờ của chúng ta có thể thu nhỏ loại động cơ này lại à?
-Dĩ nhiên.
Ba Lệ liếc hắn một cái, lạnh giọng trả lời:
-Thiết kế của ta không có vấn đề gì, mấu chốt là phải chế tạo động cơ sao cho phù hợp, ngoài ra…
Diêu Nguyên cười to, vui mừng vỗ vỗ đầu Ba Lệ khiến cho nàng bất mãn trừng mắt lại, nhưng hắn không hề để ý, hoan hỉ rời khỏi phòng thí nghiệm.
Chiều hôm đó, khi các kỹ sư chuyên nghiệp cùng các nhà khoa học được triệu tập lại thì Diêu Nguyên mới đưa ra phương án chế tạo loại động cơ đặc biệt này, cùng những khó khăn gặp phải…
Ba ngày sau, động cơ mới này đã được chế tạo thành công. Các nhân viên tham gia đều được thưởng 150 đồng tiền nhân loại, còn Ba Lệ là người thiết kế thì được thưởng 250 đồng tiền nhân loại. Nối tiếp, chiếc tàu khai thác đầu tiên cũng ra đời.
-250…
Ba Lệ nhìn tin nhắn mới hiện lên trên thẻ từ, cười lạnh, nhăn trán tức giận.
-Hừ, cho dù biết thân phận của ta cũng không cần dùng cách này để nói với ta…
Tưởng ta là đồ ngốc à! Ngươi mới là tên đại ngốc!